Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 8: Hạ Tri Điểu sẽ đi sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Cái này..."
Lát sau Phi Vũ Trần Ai lại gửi đến một tấm hình, hình ảnh bên trong là một đống thịt cua đã lột xong: "Mình được ăn, cậu không được ăn. Cho nên dùng nó để trêu chọc cậu nha."
"Không có... Cậu làm gì lại lột nhiều như vậy?" Tùy Chí Thanh vì bản thân suy nghĩ không đứng đắn mà thở dài.
Phi Vũ Trần Ai: "Nói thật, mình lột mấy cái này rất lợi hại, đã từng có một người như thế này, cậu ấy rất ngốc, luôn không biết cách lột cho nên luôn luôn là mình lột xong rồi cho cậu ấy ăn."
Nói đến đây, Tùy Chí Thanh đột nhiên liền nghĩ tới Hạ Tri Điểu. Lúc trước... Hạ Tri Điểu luôn sẽ lột giúp mình một dĩa đầy. Bởi vì mình trong việc học thì tựa như một thiên tài, còn đối với những chuyện này thì tựa như một tên ngốc.
"Thật tốt a." Tùy Chí Thanh không khỏi cảm thán.
Tùy Chí Thanh không khỏi đem tầm mắt chuyển đến chỗ ngăn kéo bên cạnh. Tùy Chí Thanh có thói quen viết nhật ký cho nên bên trong đó cất giữ mấy quyển nhật ký.
"Không muốn nhắc đến cậu ấy. Nhắc đến cậu ấy thì cả người không còn tâm tình gì. Thật ngại quá, chúc ngủ ngon."
Ngay khi Tùy Chí Thanh định nói gì đó thì Phi Vũ Trần Ai liền nhắn một câu như vậy.
Tùy Chí Thanh sửng sốt một chút, đành phải chúc ngủ ngon. Xem ra Phi Vũ Trần Ai thật là dùng hết tâm tư để đi hận một người. Thậm chí thời điểm khi nhắc đến người kia thì ngữ khí liền hoàn toàn thay đổi.
Sau đó Tùy Chí Thanh thở ra một cái, chuẩn bị đi ngủ.
-------------------
Ở một nơi khác, Hạ Tri Điểu sau khi không còn trò chuyện liền làm ổ trên ghế salon, cầm cái ly, nhẹ nhàng đung đưa chất lỏng bên trong.
Chính mình cũng không biết bản thân bị làm sao. Bình thường biểu hiện vừa ưu nhã vừa ôn nhu lại có khí chất nhưng chỉ cần nhắc đến Tùy Chí Thanh, trong nháy mắt toàn thân mình đều dựng thẳng lên, tựa như một con nhím, hơn nữa còn là loại sắt thép.
"Thiên Thiên, mấy ngày nay chị tương đối rảnh, em giúp chị xem thử có chỗ nào ăn chơi, chúng ta cùng nhau đi hưởng thụ (túy sinh một tử)." Lát sau, Hạ Tri Điểu quay đầu nói với cái người đang vui vẻ ăn - Diệp Thiên.
Đang cắn một cái chân vịt, Diệp Thiên sau khi nghe xong nhịn không được ngạc nhiên một chút. Lời này quá êm tai! Túy sinh mộng tử! Nói cho rõ đây chính là vừa được ăn ngon còn được chơi nữa.
Có thể hiện tại Hạ Tri Điểu thoạt nhìn trông thật khủng khiếp, lông mày nhíu lại, bờ môi mím chặt. Từ sau khi về nước, Diệp Thiên thường xuyên thấy Hạ Tri Điểu thay đổi cảm xúc như vậy, cũng không biết có phải là bởi vì 'Một người nào đó' trong miệng chị Tri Điểu hay không.
"Ừ ừ! Được!" Nhưng mà Diệp Thiên vẫn không chút do dự nào liền gật đầu, sau đó lập tức mở điện thoại ra vừa khẽ hát vừa tìm kiếm.
Ngay lúc Diệp Thiên đang tra cứu thì điện thoại Hạ Tri Điểu đột nhiên vang lên. Vì vậy Hạ Tri Điểu một lần nữa cầm điện thoại di động lên, phát hiện bạn học thời cao trung - Tiền Hiểu Hiểu nhắn tin đến.
Tiền Hiểu Hiểu là người duy nhất trong đám bạn học thời cao trung mà mình còn giữ liên lạc, bởi vì người này tính tình đặc biệt tốt, vừa nhiệt tình vừa hào phòng lại còn rất quan tâm mình. Cho nên hai người vẫn duy trì giữ liên lạc, mặc dù không phải là thường xuyên.
"Điểu Nhi! Mình nhìn thấy dòng trạng thái của cậu báo hình như đã về nước. Hiện tại cậu đang ở đâu? Mình hôm qua đã về Thương xá Phúc Lộc, dự định đi gặp Liêu Quốc Phương lão sư. Tụi mình dự định tổ chức tiệc cùng bạn bè thời cao trung gặp mặt, vào ngày kia, cậu tham gia có được không?" Tiền Hiểu Hiểu hỏi.
Thương xá Phúc Lộc.
Nhìn thấy bốn chữ này, Hạ Tri Điểu liền ngẩn người, sau đó cái tên đầu tiên xuất hiện ở trong đầu chính là Tùy Chí Thanh.
"Có những ai sẽ đến?" Chẳng biết tại sao, rõ ràng là không muốn nhìn thấy Tùy Chí Thanh, thế nhưng lại có chút muốn nghe Tiền Hiểu Hiểu nói Tùy Chí Thanh cũng sẽ đi.
Hạ Tri Điểu cảm thấy chính mình hẳn là nên đi tắm nước lạnh để cho thanh tỉnh lại, cô làm người không nên như thế này.
"Oh! Trước mắt mới liên lạc được với Chương Chính, còn có Cố Tiểu Nhã. Còn những người khác vẫn đang liên lạc, đến đi đến đi, nhiều người thì càng náo nhiệt." Tiền Hiểu Hiểu sau đó liền gửi đến một tràng icon thật dài.
Lòng bàn tay Hạ Tri Điểu chạm màn hình, suy nghĩ hồi lâu. Đúng vậy, mình sắp tới cũng khá nhàn rỗi, có thời gian để đi ra ngoài chơi. Nhưng mà...
"Mình bận, không đi được..." Vừa đánh được mấy chữ, đầu ngón tay Hạ Tri Điểu ngừng lại, xóa đi, đánh lại: "Được, nhắn địa chỉ cho mình."
"Ok ok! Hôn hôn cậu một cái, ôm ôm cậu một cái! Nhất định phải tới nha! Moah moah!" Tiền Hiểu Hiểu biểu thị rất vui vẻ.
Hạ Tri Điểu thở ra một cái, sau đó đứng dậy thu dọn lại những đồ ăn đã ăn xong.
"Ha ha, chị Tri Điểu, chị xem một chút nơi này như thế nào! Nghe mọi người nói ở đây có một nhà hàng cực kỳ sáng tạo, là một nơi rất tuyệt đối với những người còn độc thân a, hơn nữa xung quanh..." Lúc này Diệp Thiên tìm được mấy chỗ để đi chơi, liền hưng phấn đưa điện thoại di động cho Hạ Tri Điểu.
"Không đi, ngày mai trực tiếp đặt vé máy bay về Thương xá Phúc Lộc." Nhưng mà Hạ Tri Điểu trong nháy mắt cắt đứt lời của Diệp Thiên.
"A?" Diệp Thiên sau khi nghe xong, kinh ngạc đến nỗi cằm đều rớt xuống.
Không phải lúc nãy chị ấy đã nói... Hạ Tri Điểu sau khi về nước thật giống như biến thành một người khác. Rõ ràng lúc vừa mới trở về bảo mình đi tìm một cái biệt thự, hơn nữa còn phải có hồ bơi. Kết quả không tới mấy ngày lại đột nhiên thay đổi chủ ý, chạy đi thuê phòng trong một cái chung cư cũ.
Sau đó thì sao, hai tháng trước còn kiên quyết nói không trở về Phúc Lộc, bởi vì ở nơi đó có người mà chị ấy vô cùng chán ghét, kết quả hiện tại lại... lại... lại... Diệp Thiên cảm thấy mình có chút không theo kịp suy nghĩ của Hạ Tri Điểu: Cấp trên của mình và biểu tỷ của mình thay đổi thất thường làm sao mình ứng phó nổi đây?
Lúc sau Diệp Thiên cũng không nói gì, chỉ là gật gật đầu, sau đó liền bắt đầu đặt vé.
Đặt xong, Diệp Thiên liền rời khỏi, tung tăng đi về phòng của mình.
Hạ Tri Điểu một người ngồi ngốc ở trong phòng, chẳng qua là nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt uống một hớp rượu.
----------------------------
Ở một nơi khác, Tùy Chí Thanh vừa mới chuẩn bị đi ngủ, sau đó nghe được tiếng của ba.
"A Thanh, con ngủ chưa? Ba hôm nay có mua đồ ăn khuya! Không ngủ thì mau ra đây!"
Nghe được tiếng của ba, Tùy Chí Thanh lập tức xoay người rời giường, sau đó giống như một con sói đói kéo cửa chạy ra ngoài.
Mới vừa đi đến cầu thang, Tùy Chí Thanh đỡ tay vịn, đã nhìn thấy ba cô với mái tóc điểm bạc cầm cái túi ở bên gò má lắc lắc: "Tiểu bảo bối, mau tới đây, ba mua đồ mà con thích ăn nè."
Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong, nhịn không được cười đến nheo lại hai mắt.
"Còn tiểu bảo bối cái gì? Người thì đã sắp ba mươi tuổi." Ở trước cửa, Chương Hoà đứng cạnh tủ giầy nghiêng đầu nhìn hai cha con, liếc mắt một cái.
Tùy Chí Thanh ho hai tiếng, không nói chuyện, chẳng qua là đi về phía Tùy Quốc Đống.
"Bà nói ít một chút đi. Ba mươi thì sao?" Tùy Quốc Đống nhìn vợ mình một cái.
"Nhìn xem Mạnh Nhân kìa, người ta đã kết hôn sinh con, chồng cũng mở công ty, nhìn vào quá vẻ vang. Nhìn lại A Thanh, ngay cả kết hôn cũng không ai muốn. Thường nói đàn ông ba mươi vẫn còn phong độ, còn đàn bà ba mươi thì bắt đầu xuống sắc, đừng có kén chọn nữa được không?" Chương Hòa nói chuyện mười phần ngay thẳng. "Mở công ty, hết thất bại rồi thất bại, nói rõ con không giỏi kinh doanh, đổi con đường khác có được hay không?"
"Vậy thì sao? Chẳng phải còn có câu nói gọi là 'Thành công đến muộn'!" Tùy Quốc Đống nói lại vợ mình một câu. "Bà thì biết cái gì?"
"A, thành công đến muộn?" Chương Hòa giương khóe môi lắc đầu. "Ông cứ tiếp tục che chở cho nó, dung túng cho nó đi."
"Không gả được thì không gả, cùng lắm thì..." Tùy Quốc Đống quay đầu nhìn lại con gái đang đứng cách đó không xa, lông mày dựng thẳng: "Coi như cả đời làm công chúa già của ba!"
Tùy Chí Thanh vốn tâm ý phiền loạn vì bị mẹ cằn nhằn, thế nhưng khi nghe được những lời sau của Tùy Quốc Đống trong nháy mắt liền bị chọc cười một cái, đi về phía ba mình.
"Đừng để ý đến lời của mẹ con, con làm cái gì ba cũng đều ủng hộ!" Tùy Quốc Đống đứng dậy, vươn tay, trong không trung vỗ một cái, sau đó nhấc chân làm động tác giống như Tôn Ngộ Không.
Tùy Chí Thanh cũng vui vẻ, miễn cưỡng vỗ tay, bắt chước động tác kia. Ngay sau đó buông chân xuống, nắm chặt tay của ba, đụng vai một cái, lúc này mới cùng nhau ngồi xuống bàn.
Chương Hòa quay đầu nhìn hai cha con, không kiên nhẫn lắc đầu, chỉnh lại mấy dây giầy bị rối, đem tủ giày đóng lại, sau đó đi vào trong.
"Nào nào, hai chúng ta cùng nhau ăn." Tùy Quốc Đống lấy hộp trong túi mở ra, đưa đôi đũa cho Tùy Chí Thanh.
"Thật xin lỗi, là do con không có năng lực." Nhìn thấy tóc của ba đã bạc, Tùy Chí Thanh cầm đũa, gục đầu xuống.
"Đừng nói cái này, ai nói nhân sinh thì thuận thuận lợi lợi?" Tùy Quốc Đống cười cười, sau đó gắp một cái móng heo hầm tương bỏ vào cái dĩa trước mặt Tùy Chí Thanh. "Ăn đi, đây là món mà từ nhỏ đến lớn con thích nhất đó."
"Dạ!" Tùy Chí Thanh gật đầu, gắp cái móng heo hầm tương lên cắn một miếng nhỏ.
"Đến, cầm lấy!" Lúc sau Tùy Quốc Đống lại đưa một ly bia đến tay Tùy Chí Thanh.
"Cạn!" Sau đó hai người cùng giơ lên ly bia còn đang sủi bọt cụng một cái, uống xong một ngụm rồi để lại trên bàn.
Đúng lúc này điện thoại di động của Tùy Chí Thanh hiện lên tin nhắn do Mạnh Nhân gửi đến.
"Hello, bảo bối! Ngày kia cậu có rảnh không?" Mạnh Nhân hỏi: "Có buổi tụ tập muốn đi hay không?"
"Tụ tập cái gì?" Thời gian này, nói mình bận cũng không bận, nói mình rảnh cũng không rảnh, nói như thế nào đây, dù sao thì thời gian cũng là do mình tùy ý sắp xếp.
"Chương Chính vừa mới báo cho mình, nói ngày kia có mấy bạn học cao trung và Liêu Quốc Phương lão sư sẽ ra ngoài cùng nhau ăn một bữa. Mình dự định đi, còn cậu?" Mạnh Nhân hỏi.
Tùy Chí Thanh sau khi đọc xong, suy nghĩ, mình sau khi trở về cứ như vậy chết dí ở trong nhà, chân không bước ra khỏi cửa, cũng sắp biến thành cây nấm bị mốc meo rồi, vì vậy trả lời: "Được, mình đi."
Nhưng sau khi trả lời xong, Tùy Chí Thanh lúc này đột nhiên mới ý thức được một chuyện.
Bữa cơm này, Hạ Tri Điểu, cậu ấy sẽ đi sao?
---------------------
Ngày 13-12-2018


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.