Lý Mỹ Lan không thể không bội phục giải trí Quý Phong.
Thủ đoạn thu hút truyền thông của người ta thật là thẳng thắn.
Fan CP là cách thức dễ hot nhất, bây giờ CP Thẩm Kim Đài và Trịnh Tư Tề đã nổi tiếng, biết thời biết thế kinh doanh một lần, song phương đều có lợi.
Cô hỏi thăm ý kiến Thẩm Kim Đài một cái, Thẩm Kim Đài nói: “Em cũng được thôi.”
“Có thể sẽ có người nói em xào CP.” Lý Mỹ Lan phòng hờ.
Thẩm Kim Đài cười cười: “Những bình luận này em cũng nhìn thấy mà, nhưng không cần để ý tới những người này đâu. Cũng chỉ có các cô gái nhỏ mới có thể tin tưởng vòng giải trí này thực sự có hoa sen trắng, không cần đồn thổi cũng không có kim chủ đứng sau mà vẫn có thể nổi tiếng. So với việc dựa vào kim chủ, em… ít nhất… là dựa vào chính mình, không đi ké fame của người khác. Trong lúc quay phim, diễn viên chính tương tác với nhau không phải rất bình thường sao, cũng không phải đang giả bộ yêu đương. Hơn nữa, em rất muốn nổi tiếng đó.”
Lý Mỹ Lan siêu hài lòng. Cô cảm thấy từ Thẩm Kim Đài làm việc lại tới nay, hết thảy đều xuôi chèo mát mái. Thẩm Kim Đài cũng nghe lời hơn so với trước đây.
Trước kia Thẩm Kim Đài rất tùy hứng. Nếu không bằng lòng sẽ phải cân nhắc rất nhiều, làm cho cái người đại diện như cô đây rất khó xử.
“Vậy chị đi thương lượng với người đại diện của cậu ta xem quay cái gì.”
Chị Văn muốn quay Douyin (Tik Tok).
Bây giờ độ hoạt động của người sử dụng Douyin (Tik Tok) đã vượt qua Weibo rồi, hơn nữa có nhiều người sống hơn. Thế nhưng, số lượng minh tinh chú ý tới lĩnh vực này vẫn chưa nhiều, nếu như lợi dụng được thì khẳng định sẽ tạo ra hiệu quả tốt hơn các nền tảng truyền thông khác.
*Tức tài khoản của người thật.
Vào lúc hai người bọn họ đóng phim, Lý Mỹ Lan và chị Văn cùng nhau quyết định xem những video ngắn.
Cả hai đều nhất trí quyết định phải lấy tự nhiên vui vẻ làm chủ, hai người họ ôm điện thoại di động xem Douyin (Tik Tok) mấy ngày rồi quyết định chọn một bài hát vui vẻ nhất, nhân lúc cả hai người kia đều đang rảnh rỗi gọi bọn họ tới.
“Quay ở chỗ này sao?” Thẩm Kim Đài hỏi.
“Quay ở trường quay là tốt nhất, cảm giác rất giống tiện tay thì quay. Nếu như kéo ra ngoài lấy cảnh sẽ rất mệt.” Lý Mỹ Lan nói.
Thẩm Kim Đài phát hiện nội dung quay cũng đặc biệt tùy tiện, cậu còn tưởng rằng sẽ có cái gì mà quay đầu cười hoặc là đi tới đi lui xong slow motion nhìn vào ống kính các kiểu, vừa cool ngầu vừa đẹp trai!
Kết quả chị Văn và Lý Mỹ Lan chỉ để bọn họ ngồi trên ghế phòng hóa trang, xoay đầu lại theo tiếng nhạc và hát cùng giọng nữ.
“Phải cười, phải cười.” Chị Văn nói: “Làm sao tạo cảm giác thật vui vào, bao giờ đến kiều đoạn ngược tâm diễn ra, chúng ta sẽ đăng video này lên.”
Thẩm Kim Đài cởi mở. Thật ra cậu là người tương đối hoạt bát, quay chơi chơi mấy lần rồi lên tinh thần hẳn. Lắc đầu qua lại rất buồn cười. Tính cách Trịnh Tư Tề vẫn khá ít nói rụt rè, biểu cảm trông y như tượng gỗ, chẳng qua như vậy lại tạo một loại phản ứng hóa học kỳ dị, quay xong mọi người xem một lần, ai cũng rất thoả mãn.
Quay video này xong họ cũng không đăng lên ngay lập tức. Bởi vì chị Văn và Lý Mỹ Lan đều cảm thấy tuần thứ hai mà đã phát đường CP là quá ngọt.
Tập ba bốn, phân cảnh của thái tử và Lý Tự cơ bản đều là phân cảnh nói chuyện yêu đương, siêu ngọt.
Điều này giúp duy trì cho độ hot CP liên tục tăng vọt, topic đã lên hạng nhất. (No.01)
Trên màn ảnh đã lâu lắm rồi không có cặp đôi cùng giới đẹp đến dưỡng mắt như vậy. Vẫn là cổ trang đẹp nhất, nội dung phim cổ trang yêu hận tình thù động một tí là liên quan đến sống còn, thật sự rất dễ nổi, sức ngấm về sau còn mạnh hơn phim hiện đại.
Bởi vì là cải biến từ tiểu thuyết, hướng đi cốt truyện và kết cục đều đã được định sẵn. Kết cục của CP Thái tử Chu Anh và Lý Tự rất bi thảm, sinh tử cách biệt. Đây là chỗ khiến fan CP khó dằn lòng nhất.
“Tuy là cũng bởi bi kịch nên tình cảm của hai người bọn họ mới mang lại cảm giác như thế trong phim, thế nhưng nếu như đoàn làm phim có thể thay đổi kết cục thì vẫn dễ chịu hơn!”
“Nước mắt của tôi không đáng bao nhiêu tiền, ngày hôm qua thức đêm xem xong nguyên tác, tôi chỉ muốn nói, thái tử thật thảm, thiên chi kiêu tử đẹp trai tâm thiện lại rơi vào kết cục này, mãnh liệt yêu cầu biên kịch đổi kết cục!”
“Hơn nữa nếu đã cải biên, lấy giống hoàn toàn nguyên tác cũng không thú vị. Không thì… cải biên ở nơi nào chứ.”
“Trước mắt bộ phim này mới chỉ khá ăn khớp một vài tình tiết so với nguyên tác, fan sách rất thoả mãn, đoàn làm phim cũng không dám tuỳ tiện đổi nội dung, sợ fan sách không chịu. Thành tựu của IP gốc hơi lớn, fan sách vẫn rất nhiều.”
(*Gốc là “thục phân”, đọc gần giống “thư phấn”, là nhóm fan sách trong thời kỳ cải biên IP (IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm. Định nghĩa đầu tiên được phổ biến rộng rãi nhất trên các trang trực tuyến và thu hút một lượng fan nhất định.)
“Tôi là một fan sách, tôi muốn nói, nếu như cho bọn hắn một cái kết cục tốt chúng tôi cũng bằng lòng! Trước đây khi đọc cuốn tiểu thuyết này, cặp đôi này luôn khiến lòng người không yên!”
Một đám người chạy đến dưới Weibo của tác giả và biên kịch Mạnh Hiểu Thanh, rất đều nhịp, tất cả đều là fan “Kim Đài Quỳnh Anh” đang cầu xin đổi kết cục.
Cấp cao của truyền thông Ánh Dương cảm thấy trong khi kiên trì theo đuổi nghệ thuật cũng có thể xem xét đến nhu cầu của người xem. Nếu họ xem những gì họ muốn xem, thành tích hậu kỳ của bộ phim này sẽ có khả năng càng nổi, nói không chừng sẽ là một hiện tượng khi ra mắt.
《 Đông cung tới 》 nổi như vậy, vượt xa mong đợi của họ, tham vọng hôm nay của bọn họ cũng không chỉ dừng lại ở việc làm một bộ phim nổi.
“Nếu như nhất định phải đổi, như vậy mỗi tuần sẽ ra cách thức sửa chữa cụ thể. Tôi chỉ có một chuyện cần giữ vững, đó chính là nhất định phải có màu sắc bi kịch của phim.” Đạo diễn Quách nói.
Mạnh Hiểu Thanh gật đầu, nói: “Mới đây lúc tôi viết kịch bản phần sau, trong đầu bỗng có một ý tưởng, chẳng qua chưa thành hình. Mấy ngày nay tôi lại suy nghĩ thật kỹ. Nhưng tôi cũng không phải là vì khán giả hô hào mà đổi, nhà sáng tác phải có sự kiên trì của chính mình, tác giả bị quần chúng thao túng sẽ không thể viết ra tác phẩm tốt, tôi chắc chắn sẽ không viết theo hướng sum vầy đoàn viên, chẳng qua là tôi cảm thấy có thể xử lý mềm mại hơn một chút.”
Thẩm Kim Đài luôn ngây người trong đoàn làm phim, chỉ có thể dựa vào độ hot trên internet mà đoán độ nổi tiếng lúc này. Mắt thấy người ái mộ trên weibo điên cuồng tăng lên mỗi ngày, cuối cùng tăng tới, với cậu mà nói, một con số khiến trái tim cậu không còn cảm giác nữa.
Tình cảnh của đoàn làm phim tương đối đơn giản, tới tới lui lui cũng chỉ có những người đó. Qua thời kỳ hưng phấn lúc ban đầu, mọi người đều cảm thấy uể oải và khẩn trương nhiều hơn.
Vụ đại diện thương hiệu nội y cậu nhận, cuối tuần này thừa dịp không có vai diễn gì, cậu dự định bay đến thành phố A quay quảng cáo.
“Mới đây thật ra có mấy công ty giải trí tiếp xúc với chị, muốn ký hợp đồng với em.” Lý Mỹ Lan nói: “Chờ chị sửa sang xong tư liệu của bọn họ sẽ gửi sang cho em xem. Em cũng không cần gấp, chị cảm thấy bộ phim này duy trì độ hot liên tục một năm từ giờ cho đến khi phát sóng xong cũng không thành vấn đề. Trong một năm rưỡi này, quyền chủ động đều trong tay chúng ta.”
“Tốt nhất vẫn là công ty lớn.” Thẩm Kim Đài nói.
Lý Mỹ Lan gật đầu: “Công ty nhỏ chị đều giúp em loại bỏ, hiện nay tiếp xúc thường xuyên nhất chính là giải trí Quý Phong. Nhất là lần này, sau khi chị và Điền Văn Văn của công ty bọn họ quen nhau, Quý Phong Hành, giám đốc của Quý Phong giải trí cứ luôn sang bên Điền Văn Văn hẹn cơm.”
“Chị cảm thấy giải trí Quý Phong thế nào?”
“Giải trí Quý Phong xem như là một công ty quản lý tương đối lớn rồi. Họ chuyên môn quản lý nghệ sĩ, cũng tạo ra rất nhiều tên tuổi lớn. Công ty tuy khiến người ta ấn tượng vì thành tích tự đồn thổi, nhưng ăn ngay nói thật. Công ty bọn họ mấy năm qua có một bộ nổi, chỉ là hai năm qua những công ty tự làm phim như truyền thông Ánh Dương nổi tiếng hơn, những công ty không có tài nguyên phim ảnh riêng như giải trí Quý Phong tương đối thua thiệt một chút, không giữ được ngôi sao lớn.”
Thật ra Lý Mỹ Lan cảm thấy giải trí Quý Phong có thể suy nghĩ.
Chủ yếu là giám đốc Quý Phong Hành của bọn họ thái độ hết sức thành khẩn, nhiệt tình, điều kiện ký kết hợp đồng hết sức mê người, độ tự do cực cao, hoa hồng cũng ít... Giải trí Quý Phong hiển nhiên muốn ký một ngôi sao đang nổi làm chiêu bài, muốn có hiệu ứng minh tinh.
Thẩm Kim Đài hỏi: “Còn có công ty nào khác sao?”
“Còn có giải trí Hoàn Cầu. Công ty này có uy tín lâu năm rồi, cô Tống Vy ở dưới cờ bọn họ. Chẳng qua có rất nhiều nghệ sĩ lớn ở công ty bọn họ, đi một chút đã có năm sáu người, điều kiện đưa ra cũng tương đối nghiêm khắc... Chị soạn xong sẽ đưa cho em xem một chút. Những công ty này đều rất phù hợp quy tắc, lúc tiếp xúc với chị, ngoại trừ hiệp đồng cơ bản bên ngoài đều chuẩn bị kế hoạch cho nghệ sĩ.”
Lúc đến sân bay, Lý Mỹ Lan đi in những văn bản đã được soạn lại cho cậu, còn bổ sung thêm các công ty có gửi kế hoạch nghệ sĩ cho cậu.
So ra đích thị là giải trí Quý Phong cho điều kiện dụ người nhất, tờ kế hoạch làm cũng tốt, khiến người ta nhìn mà mở cờ trong bụng, có cảm giác như ngay ngày mai đã trở thành siêu sao.
Cũng thật sự là giải trí Hoàn Cầu ra điều kiện ký hợp đồng nghiêm khắc nhất.
Trong đầu Thẩm Kim Đài đột nhiên động một cái, ngẩng đầu hỏi: “Truyền thông Ánh Dương... Có tiếp xúc không?”
Lý Mỹ Lan sửng sốt một chút, nói: “Không có.”
Một lát sau, cô hỏi: “Sao vậy, em muốn ký truyền thông Ánh Dương?”
Không đợi Thẩm Kim Đài trả lời, cô đã nói: “Hai năm qua truyền thông Ánh Dương phát triển quả thực rất nhanh chóng, chỉ là át chủ bài nhà bọn họ vẫn là sản xuất phim ảnh. Miếng bánh quản lý nghệ sĩ này không phải nghiệp vụ chủ yếu của bọn họ, nghệ sĩ dưới cờ cũng ít hơn, Bạch Thanh Tuyền là nổi danh nhất, Bạch Thanh Tuyền... Quan hệ giữa em và giám đốc Diêm đã hòa hoãn rồi sao?”
Thẩm Kim Đài nói: “Lâu lâu gặp một lần.”
Chủ yếu là Thẩm Kim Đài nhìn trúng danh tiếng và thực lực của truyền thông Ánh Dương.
Đối với cậu mà nói, công ty quản lý có tài nguyên phim ảnh riêng vô cùng chắc ăn
Không lo không có phim để quay.
Cậu muốn nổi tiếng, thậm chí bằng lòng phối hợp tạo hiệu ứng CP chính là vì muốn có một ngày không lo không được quay phim.
Chỉ những diễn viên có tài mà không nổi tiếng mới hiểu nổi tiếng quan trọng bao nhiêu. Đây không chỉ là vấn đề có được diễn nhân vật chính hay không mà thậm chí còn liên quan đến sự dài ngắn của sinh mệnh nghệ thuật.
Cậu muốn diễn phim cả đời, dù cho lớn tuổi chỉ có thể diễn vai phụ.
Chẳng qua ở giữa chen ngang một Bạch Thanh Tuyền và Diêm Thu Trì, nếu như truyền thông Ánh Dương không chủ động tới tiếp xúc thì quên đi.
Như vậy nói rõ Diêm Thu Trì không muốn ký với cậu.
Thế thì cậu cũng không nên xu nịnh, vậy quá mất mặt.
Sau khi đến sân bay, Thẩm Kim Đài muốn xuống xe, Tiểu Đường giữ cậu lại: “Anh, đeo khẩu trang.”
Cậu ta nói xong thì đưa một khẩu trang qua.
Thẩm Kim Đài nhận lấy, cười nói: “Có cần phải như vậy không?”
“Bây giờ em nổi tiếng rồi, ” Lý Mỹ Lan nói: “Vẫn nên đeo. Chẳng qua đây là lần đầu tiên em xuất hiện ở nơi công cộng sau khi phim phát sóng, nếu em không muốn mang, muốn xem có người nhận ra em không thì cũng được.”
Thẩm Kim Đài cười cười, có hơi hưng phấn, cầm lấy khẩu trang trong tay xuống xe.
Bởi vì chỉ đi hai ngày, hành lý mang theo không nhiều lắm. Lý Mỹ Lan cũng dẫn theo một cái, Tiểu Đường chỉ cõng một cái túi.
Vừa xuống xe, Thẩm Kim Đài cũng có cảm giác bên cạnh có mấy người đi đường nhìn cậu.
Minh tinh chính là minh tinh, cho dù là dung nhan không được đẹp cũng cực kỳ gây sự chú ý trong đám người. Chủ yếu là người cao gầy trắng tuy không tính là đẹp trai nhất trong đám minh tinh, nhưng ở trong nhóm người qua đường cũng được coi như là hạc giữa bầy gà.
Suy nghĩ một chút, cậu vẫn đeo khẩu trang lên, đi vào trong theo Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường. Vừa muốn người khác nhận ra, vừa sợ bị người nhận ra, sau đó cậu nghe thấy tiếng hát quen thuộc.
Hóa ra là ca khúc chủ đề của《 Đông cung tới 》, câu “sử sách không lưu tên họ ta, chỉ có ngươi nhớ kỹ” kia thực sự rung động đến tâm can.
Xem ra bộ phim này thật sự nổi tiếng.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh thì thấy một cô gái ăn mặc trang phục rất mốt, cầm ngang điện thoại di động xem đông cung.
Cậu và Tiểu Đường liếc nhau một cái.
Khẩu trang che lấp khuôn mặt cậu lớn chừng một bàn tay, nó chỉ để lộ ra một con mắt rất có màu sắc, lông mi tuấn tú khí phách anh hùng, khi cười rộ lên có cảm giác rất ôn nhu. Tiểu Đường cảm thấy chỉ cần nhìn mặt cũng có thể nhìn ra Thẩm Kim Đài là một ngôi sao lớn.
Vừa mới tới sảnh chờ bay đã nhìn thấy một đám người xôn xao ồn ào. Lấy một cô gái làm chủ, trong tay họ giơ bảng hiệu các thứ, dường như đang chờ ai đó.
Đây không phải lần đầu tiên cậu thấy loại chiến trận như này. Trước đây ở sân bay thủ đô, bình thường các ngôi sao ra sân bay sẽ có đám đông người hâm mộ đến đón hoặc đến tiễn, chẳng qua người ta tấp nập, không có liên quan gì với cậu.
Thẩm Kim Đài cười nhìn về phía Lý Mỹ Lan: “Sẽ không là chờ em chứ, em đeo che mũi miệng như này các cô ấy có thể nhận ra em hay không, a ha ha ha.”
Vừa dứt lời, chợt nghe có người hô to: “Thẩm Kim Đài!”
Tiếp theo chính là một loạt tiếng thét chói tai. Một đám người ầm ĩ chạy tới chỗ cậu, trong nháy mắt, sự náo động khiến người qua đường sợ ngây người, cũng càng khiến Thẩm Kim Đài giật mình.
Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường đã hai năm không phải trải qua tình hình như thế rồi, họ cũng giật nảy mình.
“Sao lại có nhiều người như vậy.” Tiểu Đường khẩn trương nói, vội vàng đến đằng trước Thẩm Kim Đài.
Cậu ta biết ngày hôm nay sẽ có người ái mộ tới đón máy bay. Quản lý nhóm “gia đình Kim fan” đã đề cập với cậu ta, chỉ là cậu ta không ngờ sẽ có nhiều như vậy.
Đã không phải là mười mấy cái, mà là có mấy trăm người.
Đoàn người lập tức sôi trào, đầu óc Thẩm Kim Đài trống rỗng trong chốc lát, cậu chỉ nghe được tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc đều đang kêu tên của mình. Trong đám người, cậu thấy một tấm bảng viết tên mình, có người còn kêu: “Cố gắng đừng gây tiếng động lớn, cố gắng đừng gây tiếng động lớn!”
Tiểu Đường nhận ra, đó là fan cũ của “gia đình Kim fan” bọn họ.
Tất cả mọi người quá kích động, giơ điện thoại di động điên cuồng chụp về phía cậu. Có cô gái nhỏ thậm chí còn kích động phát khóc, muốn chen lại không chen vào được, giơ hoa điên cuồng gào thét: “Anh nhìn đây, anh, em có món quà muốn cho em!”
Thẩm Kim Đài thân cao hơn 1m8, ở giữa một đám con gái vẫn tương đối trội hơn. Tim cậu đập ầm ĩ, cậu hơi bị tình hình như vậy dọa sợ, dòng máu khắp người sôi trào. Cậu máy móc phất tay chào hỏi.
Lần đầu tiên cậu nhận ra chính mình đang là một ngôi sao đang nổi.
Vậy mà lại có cảm giác muốn khóc, không biết là do quá kích động hay là quá cảm động.
Cậu liền tháo khẩu trang xuống, một bên khom người thăm hỏi một bên phất phất tay.
Khẩu trang khẽ kéo, mọi người càng kích động hơn. Đoàn người vây quanh cậu đi về phía trước. Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường khẩn trương chắn trước chắn sau cho cậu. Có người hâm mộ nỗ lực muốn bỏ món quà vào cho cậu, Thẩm Kim Đài khom người nhận lấy, chỉ chốc lát sau liền ôm không nổi nữa. Người qua đường nghe thấy tên của cậu cũng vây quanh. May là bảo an sân bay giúp đỡ duy trì trật tự nhìn thấy cảnh tượng sắp mất khống chế, kéo tay Thẩm Kim Đài chạy như điên.
Video fan đến đón máy bay cho Thẩm Kim Đài lan truyền rất nhanh trên internet. Bây giờ độ nổi của đông cung cao đến vậy, đoạn video này truyền ra rất nhanh.
“Ha ha ha ha, cười chết ta, mấy người xem video fan đến đón máy bay cho Thẩm Kim Đài chưa, chạy vội thế!”
“Không thể không nói, Thẩm Kim Đài thực sự đã trở mình nổi tiếng rồi. Có cảm giác chính cậu ta cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ có nhiều người như vậy, rõ ràng là bị hù dọa.”
“Cậu ta đánh giá thấp độ nổi của mình à, sao không mang theo vài bảo tiêu.”
“Nhìn có hơi dọa người, tôi thấy có vài cô gái rớt giày.”
“Cậu ta có vẻ rất ăn ảnh nhỉ, tôi cứ có cảm giác cậu ta càng ngày càng dễ nhìn hơn ấy!”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy! Cười rộ lên trông thật đẹp! Dáng vẻ bị dọa sợ quá dễ thương!”
“Tôi nhớ trước khi cậu ta rời khỏi vòng giải trí, trong mỗi video fan đến đón máy bay cho Thẩm Kim Đài, cậu ta đều thích quặm mặt lại giả bộ tàn khốc, hiện tại quá hòa đồng dễ gần rồi!”
“Là do Lý Tự lọc gương hay sao mà bây giờ tôi nhìn cậu ta cảm thấy rất thuận mắt!”
“Ấy, tôi cũng vậy. Bởi vì đâu lòng Lý Tự dễ thương, tôi đã quên đi những tiêu chuẩn xem xét bình thường với Đầu hoa!”
“Ha ha ha, tôi thấy các ngươi đều quên hết cái gif quỷ dị của Đầu hoa rồi!”
“Đồ của lầu trên thật là cay mắt, tôi mặc kệ, trong mắt tôi chỉ có Lý Tự nhỏ!”
Tiếp theo chính là một loạt ảnh đẹp của Lý Tự, rơi lệ, mỉm cười, xé quần áo, chạy trốn.
Cuối cùng cũng có người đăng một tấm gif sân bay.
Là cảnh Thẩm Kim Đài chớp mắt lấy khẩu trang xuống.
Ngón tay thon dài trắng nõn đẩy dây khẩu trang ra, khẩu trang rơi xuống, lộ ra một gò má giương cao vì cười, môi hồng răng trắng, con mắt sáng sủa như chứa đầy vì sao.
“...”
“Gào khóc gào khóc gào khóc gàoooo!”
“Đuỵt mẹ!”
“Thẩm đầu hoa!”
“Rõ ràng không tinh xảo đến mức nào nhưng khi nhìn sao lại có cảm giác đẹp đến vậy chưa!”
Trước khi Thẩm Kim Đài lên máy bay đăng Weibo.
Tâm trạng cậu vẫn còn rất kích động, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Hết đánh lại hủy, cuối cùng cậu viết: “Cảm tạ.”
Mới vừa gửi xong, chỉ ngắn ngủi mấy giây đã có hàng loạt bình luận lũ lượt kéo đến, APP Weibo trên điện thoại di động trực tiếp đơ, nhanh chóng lui xuống.
*Ừm, cái này ai dùng điện thoại chắc cũng có đôi lần bị văng ra khỏi ứng dụng đúng không. Cái này tui tính quay vid giải thích nhưng điện thoại đang khỏe chưa gặp vấn đề này được, mà lại không tìm thấy gif nên mọi người chịu khó tự tưởng tượng nhé.
Thẩm Kim Đài ngẩn ra, nhìn điện thoại di động của mình.
Cậu ngồi trên máy bay, dựa vào cửa sổ, nhìn máy bay dần dần lên cao, nhìn toàn bộ Nam Thành không xót một chỗ nào. Nhà cao tầng, sông lớn hồ to, càng là chỗ cao càng nhìn thấy những cảnh người khác không thấy.
Cậu phải đến chỗ cao nhất.
Mộng tưởng chiếu vào hiện thực, càng nghĩ càng kích động, nhịn không được run rẩy hai chân.
Lý Mỹ Lan cảm thấy trạng thái Thẩm Kim Đài có chút không bình thường.
Hình như sau hai năm qua bặt vô âm tín, đời người rơi xuống đáy cốc, bây giờ đột nhiên lại nổi tiếng kinh khủng, cậu hơi không thích ứng nổi trong chốc lát.
Cô cảm thấy trong ánh mắt Thẩm Kim Đài có sự cố chấp hừng hực nào đó, vừa mê người vừa nguy hiểm.
Não yêu đương biến thành tâm sự nghiệp rồi.
Sau khi các cô bay đến thành phố A, Lý Mỹ Lan nói: “Bên này vậy mà cũng có fan hâm mộ đón máy bay sao?”
Tiểu Đường nghe vậy lập tức vọt tới trước, che chắn Thẩm Kim Đài lại.
Quả nhiên như cô đoán, lúc đi ra lại đụng phải rất nhiều fan hâm mộ tới đón máy bay.
Bây giờ đã có chuẩn bị tâm lý, ba người bọn họ đều bình tĩnh rất nhiều. Thành phố A không giống đô thị lớn như Nam Thành, fan hâm mộ đến đón máy bay không nhiều như vậy, nhưng cũng điên cuồng và nhiệt tình chẳng kém gì nhau. Biểu hiện của Thẩm Kim Đài rất thong dong.
Bên thương hiệu sắp xếp khách sạn cho cậu rất tốt, Lý Mỹ Lan nói: “Em nghỉ đêm nay đi, sáng mai người công ty bọn họ sẽ đến đón em đi quay quảng cáo.”
Thẩm Kim Đài gật đầu. Sau khi tiễn Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường ra cửa, cậu mím môi xoa xoa cái cổ hơi chua.
Bốn bề vắng lặng, cậu có thể cho phép mình thả lỏng bản thân rồi!
Cậu kích động muốn chết!
Thứ lỗi cậu chưa từng va chạm xã hội. Đây là lần đầu tiên cậu bị nhiều người vòng vây truy đuổi như vậy.
Cảm giác nổi tiếng, thật sự rất thoải mái!
Cậu nhịn không được chạy quanh vòng khách vài vòng, sau đó dùng điện thoại di động bật bài hát, tự mình vui sướng đung đưa theo tiếng ca, vui vẻ cất lời: “Giờ đây giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở (*miêu tả cảnh đẹp Giang Nam), người thương đang ở trên đường. Anh biết hắn vượt qua gió bão, gặp cảnh hoàng hôn cũng không dừng lại nhìn.”
*Bài hát “Thế giới tươi đẹp ôm trọn lấy em”
Cậu muốn làm diễn viên giỏi nhất, siêu sao nổi bật nhất!