Chu Du có chút giận dỗi trong lòng, hai bên đường nhỏ ngoài cửa sổ xe là mấy hàng cây hoa anh đào treo đèn nhấp nháy cao đến nửa người, hồng hồng phấn phấn, vô cùng lãng mạn. Ban nãy lúc hắn nhìn đến tên nhà hàng trên biển chỉ dẫn chỉ cảm thấy quen mắt, lúc này thấy một đoạn đường dài có hoa anh đào trải dọc mới nhớ ra, nhà hàng này Lý Phục từng nhắc đến với hắn.
Nhưng mà khi ấy Lý Phục nói chính là, nếu trong tương lai y muốn thổ lộ, hoặc là cầu hôn, mới có thể mời người tới nơi này.
Lúc đó y kể cho Chu Du nghe về lai lịch của nhà hàng này -- chủ nhà hàng cùng bếp trưởng nhiều năm trước tình cờ gặp nhau tại khách sạn suối nước nóng ở Nhật Bản, chỉ là lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, hai người đều không quá rõ ràng tâm ý của nhau, về sau ly biệt nhiều năm, mãi đến tận sau này gặp lại ở nước Pháp.
Chuyện cũ trĩu nặng âm hưởng lãng mạn kiểu Pháp, còn phảng phất chút ý tứ mệnh trung chú định (vận mệnh định sẵn). Con người Lý Phục khá tin vào vận mệnh, Chu Du lại nhất mực không cho là đúng, nói vậy quá phiền phức, nếu thích người ta thì trước tiên cứ phải vồ lấy cái đã, nhỡ đâu giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim* thì sao.
*Trình Giảo Kim là một vị tướng thời Đường, có công trong việc lật đổ nhà Tùy, Tùy Dạng Đế. Vị này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn vô cùng hung hăng ngang ngược, chuyên gia đánh ba búa lập công, địch không chết thì bỏ chạy nghỉ ngơi, rồi lại xông ra đánh ba búa tiếp. Tên nào mà hay nửa đường bất ngờ nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
Lúc ấy hắn thuận miệng nói ra, nào nghĩ đến quay đầu lại chính mình thế nào lại trở thành một Trình Giảo Kim nửa đường chặn người khác.
Tài xế vừa khởi động xe chuẩn bị quay đầu, Chu Du liếc nhìn di động, Lục Viễn không gọi lại, hắn bỗng nhiên hối hận bản thân ban nãy quá xúc động, cái gì cũng chưa hỏi rõ ràng, cũng không biết Lý Phục rốt cuộc đã nói gì chưa.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, có hỏi rõ ràng hay không thì thế nào, chính mình không thể luôn nửa đường ngăn đón không cho người ta có cơ hội nói, cản trở Lục Viễn biết rõ nội tình ngày sau, mà vậy thì hắn chính là cây gậy đánh uyên ương, chia rẽ đôi lứa. Huống chi nếu như Lý Phục đã thổ lộ, thế thì hắn xuất hiện chỉ tổ càng thêm xấu hổ, tự chuốc lấy nhục nhã.
Lý Phục lúc này đã cảm thấy rất mất mặt, Lục Viễn nói chuyện điện thoại xong nhanh chóng rảo bước từ bên ngoài trở về, tuy rằng không nói lời nào, thế nhưng sắc mặt lại thấp thoáng có chút sốt ruột.
Lý Phục đành phải đình chỉ đề tài phía trước, hỏi Lục Viễn: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Đúng là có chuyện." Lục Viễn bày ra vẻ mặt áy náy mà lên tiếng giải thích, "Chu Du mới từ nhà hắn trở về, không mang theo chìa khóa. Lúc này có hơi nóng ruột."
Lý Phục bây giờ mới ý thức được chuyện gì, hơi sửng sốt nhìn cậu.
Lục Viễn nhoẻn miệng cười, có chút thẹn thùng nói: "Có chuyện còn chưa kịp nói với cậu..."
Cậu ngập ngừng, Lý Phục lại đã âm thầm đoán ra, chỉ là vẫn ôm một tia hy vọng hỏi: "Hai cậu không phải là thật đi." Y nói xong cảm thấy có chút không ổn, ho khụ một tiếng, tự mình giải thích, "Tôi thường hay đùa giỡn ghép đôi cậu với hắn, nhưng thấy cậu vẫn luôn không mảy may phản ứng, còn tưởng rằng hai cậu không có gì đâu...Hơn nữa, lần trước cậu không phải còn vì chuyện này mà nổi giận sao."
"Khi ấy còn chưa nghĩ tới đó," Lục Viễn ngượng ngùng mỉm cười, "Chỉ vừa mới xác định mấy hôm nay thôi."
Lý Phục thở dài trong lòng, một lúc lâu sau không hề lên tiếng.
Vừa lúc chủ nhà hàng đi tới, dường như đang dò hỏi y có chuyện gì. Lý Phục lắc đầu, đám người tránh ra, lúc này mới quay mặt sang, nâng ly rượu lên một hơi cạn sạch, tiếp theo đó chìa tay ra nói với Lục Viễn: "Vậy sau này rảnh rỗi lại hẹn nhau, đến lúc đó phải chuốc say tàn sát hai cậu một phen."
Lục Viễn đưa tay phải ra nắm lại, cười nói: "Nhất định, có cơ hội lại hẹn gặp." Cậu nói xong nhẹ nhàng thu tay về, ai ngờ ngọ nguậy một lúc không rút ra được, cậu ngước lên nhìn, Lý Phục lại đột nhiên buông ra, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng cậu."
Bên trong câu chúc mừng này dường như bao hàm quá nhiều tình cảm, Lục Viễn bất giác nhìn Lý Phục kỹ hơn một chút, nhưng cậu không kịp nghĩ nhiều, lại lo lắng cho Chu Du, không chờ nhà hàng hỗ trợ gọi xe đã vội sửa sang quần áo bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực, cũng may đoạn đường nhỏ nối thẳng vào nhà hàng này có không ít đèn đường cao thấp, ban ngày thì không đáng chú ý, đêm xuống ánh đèn nối nhau thắp sáng đến tận giao lộ, trái lại là có chút dã thú.
Lục Viễn rảo bước dọc theo đường nhỏ đi ra ngoài, ở giao lộ kia quả nhiên đã không có bóng dáng chiếc xe nào, cậu trên đường gọi hai cuộc điện thoại cho Chu Du đêu không chuyển được, trong lòng có chút sốt ruột, đành phải chuyển hướng đi ra đường lớn đón xe.
Ai ngờ cậu vừa bước đến khúc cua, bất thình lình nhìn thấy dưới cột đèn đường có một người đang ngồi, ba lô đặt bên cạnh, chủ nhân hậm hực ngồi ở kia, cẳng chân dài duỗi thẳng, như một nửa thanh chắn ngang đường.
Lục Viễn sững người, đi đến trước mặt hắn, lại đi một vòng xung quanh người nhìn nhìn.
Chu Du liếc nhìn cậu, vẫn ngồi im ở kia không nhúc nhích, trên mặt chói lọi viết mấy chữ không muốn nói chuyện.
Lục Viễn trong lòng không tự giác mà quyết định xuống nước, khom lưng nhấc chiếc ba lô kia khoác lên vai, lại cúi đầu hỏi hắn: "Cậu ngồi đây làm gì, đi mấy bước nữa vào trong chính là nhà hàng."
Cậu nói xong thấy Chu Du bất động, nhịn không được duỗi tay sờ soạng trên đầu hắn một phen.
Chu Du tức giận mà nghiêng đầu đi, mất kiên nhẫn nói: "Cậu làm gì đó?"
"Gọi hồn cậu về," Lục Viễn chặc lưỡi, nghiêm trang nói, "Lúc nhỏ tôi thấy bọn họ gọi hồn là làm như vậy, sờ sờ xoa xoa đỉnh đầu là được. Bằng không cậu chẳng thèm để ý đến tôi, biết làm sao đây?"
"Cậu lấy tôi ra làm lý do sao," Chu Du chanh chua nói, "Bữa ăn món Pháp lãng mạn cơ đấy, vẫn là đi ăn với nam thần, lúc này cậu còn biết chính mình họ gì sao?"
"Họ Chu," Lục Viễn nói, "Chu trong Chu Du."
Chu Du: "..."
Cậu nói xong thấy sắc mặt Chu Du hòa hoãn lại, nhoẻn cười nói: "Cậu duỗi chân ngồi đây làm gì? Tạo dáng chụp hình sao..."
Chu Du liếc cậu một cái, hầm hừ nói, "Chờ xe của cậu và Lý Phục đi ra..."
"... Sau đó thì sao?"
"Thò chân ra ngáng hai người," Chu Du hùng hổ hậm hực nói, "Ngáng cho xe các cậu lộn nhào bốn bánh chĩa lên trời."
Lúc nãy hắn ngồi xe về nhà, vừa mới đi qua khúc cua lại nhịn không được hối hận, cảm thấy bản thân như vậy quá không có tiền đồ, giống như lâm trận lại bỏ chạy. Lục Viễn là hắn đến trước tán, hắn đến trước ở chung, hắn đến trước từ trong ra ngoài từ ăn đến mặc bao trọn gói dưỡng cho trắng trẻo nõn nà, dựa vào cái gì nửa đường tiện nghi cho người khác? Nếu như đêm nay thật sự muốn tuyển một trong hai, chính mình cũng phải có mặt.
Hắn nghĩ như vậy, bèn vội vàng bảo tài xế quay đầu xe lái trở lại.
Chỉ là cái kiểu nghĩ gì là muốn nấy của hắn chọc người phiều nhiễu, tài xế lái đến nơi rồi bất kể hắn nói thế nào cũng không chịu ở lại cùng hắn đợi, đuổi Chu Du xuống xe rồi lập tức phóng mất tiêu. Chu Du cũng không biết từ nãy đến giờ Lục Viễn đã đi hay chưa, muốn đi vào tìm người, nhưng lại không có dũng khí, cuối cùng dứt khoát ngồi bẹp xuống đất gặm nhấm nỗi bực bội, ít nhiều còn có chút tự ngược.
Lục Viễn giờ phút này đi ra, vẫn là một người đi ra, Chu Du trong lòng bất giác dễ chịu hơn một ít. Hắn co chân lại đứng lên, sau đó vỗ vỗ quần áo.
Lục Viễn vươn tay giúp hắn chỉnh cổ áo, thuận miệng giải thích nói: "Hôm nay tôi đi làm về vừa khéo gặp phải lớp trưởng, thuận tiện cho y đi nhờ một đoạn đường, cho nên y mới mời tôi ăn cơm thay lời cảm ơn."
Chu Du nghe lời này ngừng động tác lại, lom lom nhìn cậu: "Chỉ có thế thôi, không nói chuyện gì khác?"
"Không mà?" Lục Viễn nói, "Còn có thể nói cái gì?"
Chu Du giật giật khóe miệng không nói chuyện, hắn biết rõ ý đồ của Lý Phục, chỉ là không rõ vì sao người nọ lại không thực hiện. Chu Du trong lòng xoay chuyển xoành xoạch rất nhiều ý niệm, nghĩ một lúc, lại cảm thấy đề ra cái nào cũng đều không ổn.
Lục Viễn lại hỏi hắn: "Sao cậu hôm nay đã trở lại rồi? Nãy giờ tôi gọi cho cậu cũng chẳng thấy ai bốc máy."
Chu Du ban nãy trong lúc phiền lòng thẳng tay ném điện thoại vào túi, cũng không biết đụng phải chỗ nào rồi. Giờ này nghe vậy đi kiểm tra, mới phát hiện màn hình nứt mất một góc, nguồn cũng tắt ngúm. Hắn khởi động lại trong chốc lát, điện thoại trơ ra không phản ứng, y như một cục gạch.
Hai người gọi xe về nhà, Chu Du tuy rằng nhìn sắc mặt Lục Viễn tựa như không có việc gì, trong lòng lại vẫn như cũ không sao qua được điểm mấu chốt này.
Hắn không hề biết Lý Phục thế mà lại có ý với Lục Viễn, trước kia người này vẫn luôn lôi chính hắn ra chòng ghẹo, làm gì có chút xíu nào giống như sẽ thích Lục Viễn đâu?
Hắn nghĩ đến đây trong lòng một mảng mông lung, lại đột nhiên bắt đầu cân nhắc tất thảy những lời Lý Phục từng nói với mình trước đó-- Lý Phục nói hắn quá chủ động, quá không cần mặt mũi, đặt ở bên cạnh Lục Viễn một chút chí khí cũng không có.
Chu Du khi đó còn phủ nhận, nhưng sự thật là mỗi lần hắn tức giận đều không tới đâu, lần đó đổ bệnh Lục Viễn nổi đóa lên với hắn xong quay gót bỏ đi, liên tiếp thật nhiều ngày sau ngay cả cái rắm cũng không cho, về sau hòa hảo vẫn là bởi vì chính hắn gọi điện thoại đến xin giúp đỡ.
Lần này hắn thổ lộ muốn làm bạn trai cậu, Lục Viễn cũng cự tuyệt, được như bây giờ vẫn là nhờ chính mình chủ động đeo bám, thừa dịp cậu đến đưa cá mà dỗ ngon dỗ ngọt...Chỉ là mặc dù như vậy, Lục Viễn cũng chưa từng nói rõ giữa hai người là quan hệ gì.
Việc ngày hôm nay, tám chín phần mười là việc Lý Phục thổ lộ bị sự tình gì đó làm cho trễ nải. Chu Du mới đầu còn cảm thấy may mắn, về nhà bình tĩnh lại, mới nhịn không được suy nghĩ, hiện tại may mắn cái nỗi gì, lòng Lục Viễn đang ở chỗ người khác, lơ là một chút còn không phải lôi kéo liền chạy mất.
Hắn suy đoán tới lui trong lòng đầy khó chịu, lại không muốn biểu hiện bản thân có bệnh đa nghi thái quá, lòng dạ hẹp hòi, mà tiếp tục giả vờ như không có việc gì lại cảm thấy có chút ấm ức, cuối cùng dứt khoát cắm rễ trong thư phòng sạc pin di động không buồn đi ra.
Lục Viễn ngay từ đầu còn tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua, mãi cho đến khi buồn ngủ rồi mà Chu Du vẫn còn ở trong thư phòng không nhúc nhích, cậu mới cảm thấy không đúng lắm.
Lục Viễn đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua hỏi: "Di động còn chưa sạc xong à?"
Chu Du gật đầu, lại phất phất tay: "Cậu ngủ trước đi."
Lục Viễn đi lại gần ngó, thấy di động kia chỉ gắn vào cáp sạc, công tắc nguồn điện còn chưa mở, quay đầu liếc nhìn Chu Du một cái.
Chu Du từ lúc cậu vào cửa vẫn luôn ngồi ở kia, lúc này cảm nhận được tầm mắt của cậu cũng chỉ nghiêng đầu sang một bên, nhưng vẫn không thèm nhìn lại.
Lục Viễn suy đoán nói: "Cậu không phải là còn giận đấy chứ?" Cậu nói xong lại cảm thấy không nên, hầm hừ nói, "Không đến nỗi đó đi chứ hả, đồng nghiệp nữ cũng ghen, cùng Lý Phục ăn cơm cũng ghen, hiện tại thật sự là quản chế 24 giờ sao."
Chu Du vốn dĩ đã cảm thấy chính mình quá chủ động, bị lời này tức khắc giẫm vào chỗ đau, rì rầm nói: "Đúng không, tôi cũng cảm thấy có chút quá phận."
Lục Viễn cho rằng hắn nói giỡn, vừa muốn tiếp lời, liền thấy Chu Du đứng lên, từ ngăn kéo bàn làm việc tìm ra chùm chìa khóa của chính mình, sau đó gỡ chìa khóa nhà Lục Viễn ra đặt xuống.
Lục Viễn sửng sốt, Chu Du cúi đầu nói: "Nếu cậu cảm thấy tôi quá dính người, tôi trở về nhà là được, cậu muốn yêu cầu tôi công tác hoặc làm cái gì thì gọi điện thoại nói cho tôi một tiếng, đến lúc đó chúng ta tái kiến."
Lục Viễn bối rối, không rõ nguyên do nói: "Tôi lại không đuổi cậu đi."
Chu Du nói: "Không cần cậu đuổi tôi đi, tự tôi cũng muốn giữ mặt mũi."
Hắn biết chính mình lúc này ăn nói quá đáng, chỉ là vẫn nhịn không được chọn lời khó nghe.
Vẻ mặt Lục Viễn quả nhiên cũng biến sắc, chỉ là cậu hít vào một hơi, vẫn nhịn xuống kiên nhẫn nói: "Tôi vừa rồi là nói đùa với cậu, không có ý chê cậu hay là đuổi cậu đi. Chính là thuận miệng nói mà thôi."
Chu Du nói: "Bất cứ chuyện gì vui đùa cũng đều có vài phần nghiêm túc. Cậu nói tôi làm phiền cậu cũng là nghiêm túc, cậu nói cậu thích Lý Phục cũng là nghiêm túc, cậu ngoài miệng đùa giỡn nhưng trong lòng cậu chính là nghĩ như vậy."
Hắn nói đến đây mới giương mắt lên nhìn Lục Viễn, "... Tôi cũng thừa nhận tôi không hiểu biện pháp giữ khoảng cách, quản quá chặt quan tâm quá nhiều, hiện tại cũng ít người có tình cảm đậm sâu có thể ở bên nhau dài lâu, huống chi cậu đối với tôi lại không có cảm giác gì."
"Tôi lặp lại một lần nữa, tôi không thấy phiền đến mức không chịu được," Lục Viễn khẽ nhíu mày, nghe đến đoạn sau liền sửng sốt, sau đó yên lặng nhìn chằm chằm Chu Du, hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Chu Du thấy cậu có vẻ tức giận, tức khắc khí thế xẹp xuống, dù thế vẫn nghĩ sự thật chính là như vậy, khựng lại một chút vẫn nói: "Tôi nói, cậu đối với tôi không có cảm giác gì."
"... Tôi đối với cậu không có cảm giác gì?" Lục Viễn quả thật có chút phát bực, vặn hỏi, "Đối với cậu không có cảm giác còn có thể ngủ chung một giường còn ôm còn hôn sao?"
"Còn không phải là vì tôi lì lợm đeo bám* sao," Chu Du đúng lý hợp tình nói, "Liệt nữ sợ triền lang, nếu không phải tôi vẫn luôn chủ động sao có thể phát triển thành như vậy?"
*nguyên văn "tử triền lạn đả": sống chết không buông tha, chai mặt; "liệt nữ sợ triền lang" = phụ nữ cương trực sợ nam mặt dày dây dưa.
"... Thế thì mặc kệ cậu, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở," Lục Viễn cả giận, "Nhưng nói cho rõ ràng, tôi không phải cái gì mà liệt nữ, cậu đừng chụp mũ loạn xạ."
Người trong cơn nóng giận dễ bị cực đoan, nghe lời cũng chỉ nghe một nửa, Chu Du vốn dĩ chỉ là ở thư phòng làm ra vẻ hờn dỗi, Lục Viễn vừa nói hắn "muốn đi thì đi", tức khắc cảm thấy mất hết thể diện. Lần này hắn không do dự, liếc mắt nhìn Lục Viễn một cái, túm lấy chìa khóa nhét vào túi, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Lục Viễn nhất thời không phản ứng lại kịp, chờ đến lúc cậu hoàn hồn, chỉ nghe cửa chính lạch cạch một tiếng, vừa bước vội ngoài nhìn, Chu Du đã đi rồi.
Cậu cảm thấy tối nay Chu Du có chút khó hiểu, chính cậu tối nay cùng lắm là ăn một bữa cơm với Lý Phục, nguyên do sự tình cũng đã giải thích rõ ràng, lại cũng không phải ngày lễ đặc biệt gì cần né tránh. Chẳng sợ cậu từng có hảo cảm với Lý Phục, dù sao chăng nữa cũng là chuyện đã qua, hơn nữa hai người bọn họ không làm gì mờ ám, cũng không ái muội, chỉ vì một bữa cơm mà nhặng xị như vậy, Chu Du quả thực là chuyện bé xé ra to.
Trong lòng cậu cũng tức giận, chính mình ngồi ở trên sô pha không động đậy trong chốc lát, rồi lại nhịn không được nhớ đến Chu Du nói hắn còn chưa ăn cơm tối, lúc này đã hơn 10 giờ, nhà Chu Du đã nhiều ngày không có người ở, phỏng chừng không có gì để ăn, bây giờ trở về cũng phải đợi cả đêm nhịn đói. Lục Viễn nghĩ đến đây không đành lòng bèn đứng dậy, lại nghĩ chuyện tối nay cũng không thể chỉ trách một mình Chu Du, rốt cuộc hắn cũng vô cùng cao hứng muốn sớm trở về gặp cậu, huống chi vừa rồi ngữ điệu của cậu cũng không quá tốt, từng nghe ai đó nói rằng người đói bụng càng dễ nổi nóng, chính mình ăn uống no đủ, vì cớ gì lại không thể nhân nhượng một chút, dỗ dành hắn?
Cậu vừa nghĩ vừa lấy di động ra gọi điện cho Chu Du, gọi hai lần không thông, lúc này mới nhớ ra di động của Chu Du còn ở thư phòng. Lục Viễn đẩy cửa đi vào nhìn quanh, đơn giản gom cả di động và cáp sạc của Chu Du ném vào ba lô, lại bỏ thêm chìa khóa xe của mình vào, cầm theo kem đánh răng và bàn chải của hai người, lại nhét thêm ít đồ ăn, sau đó xách đồ ra cửa.
Chu Du đang ở trong nhà hậm hực giận dỗi, lúc nghe được động tĩnh ngoài cửa hắn còn hơi giật mình, cho rằng có trộm, theo bản năng quờ lấy cây lau nhà bên cạnh, nào ngờ cửa chính vừa mở ra, Lục Viễn xách ba lô đi vào.
Tầm mắt hai người thình lình chạm nhau, sau đó cả hai đều cùng lúc quay mặt đi chỗ khác.
Lục Viễn không nói tiếng nào, lôi hai gói mì từ trong ba lô ra đi tới nhà bếp. Chu Du không nghĩ tới cậu đến đây nấu ăn, nhịn không được đi theo phía sau dò xét, liền thấy cậu lại lấy từ trong túi ra hai quả trứng gà.
Lục Viễn chỉ tập trung làm đồ ăn không nói một lời, Chu Du nhịn không được nói: "Cậu không cần nấu, nấu rồi tôi cũng không ăn."
Lục Viễn cúi đầu loay hoay lấy nồi, nghe vậy quay lại nhìn hắn một cái.
Chu Du nghiêm mặt, cường điệu nói: "Nói không ăn là sẽ không ăn."
Lục Viễn lại quay mặt đi, nói giọng thản nhiên: "Ai nói là nấu cho cậu ăn."
"Không nấu cho tôi ăn cậu đến nhà tôi làm gì."
"Tôi nấu cho cá trong bể ngoài kia ăn," Lục Viễn nói, "Bọn nó nhịn đói nhiều ngày rồi, tối nay mời bọn nó ăn canh chua thịt bò bồi bổ."
Chu Du cảm thấy nói không lại cậu, tức giận mà đứng dậy đi đóng cửa phòng bếp, chính mình quay trở về chỗ ngồi.
Mì gói rất nhanh đã nấu xong, Lục Viễn đánh tơi một quả trứng đổ từ từ vào làm canh mây, lại làm riêng một phần trứng chần, mặt trên còn thả mấy cây cải thìa.
Chu Du lom lom nhìn, nghĩ thầm cải thìa phỏng chừng cũng là mang từ bên kia sang, còn không sợ làm bẩn túi quần.
Hắn ngồi một bên âm thầm phỉ nhổ, mặt lại không cảm xúc mà nhìn Lục Viễn, muốn nhìn xem lát nữa cậu khuyên giải mình thế nào.
Nào ngờ Lục Viễn chỉ lấy ra một đôi đũa, bưng bát ngồi xuống bên cạnh hắn, chính mình gắp lên thổi thổi.
Chu Du tức khắc sửng sốt, khó thể tin được mà thốt lên: "Cậu có biết xấu hổ hay không, thật sự là đến ăn cho tôi xem đấy à!"
Chu Du nổi giận trợn trừng mắt, vừa định mở miệng khiển trách cậu, liền thấy Lục Viễn nghiêng người đến, không hề báo trước mà hôn lên.
Lục Viễn cắn mì gói thành nhiều mẩu ngắn, lúc từ trong miệng cậu bị cưỡng ép nhét vào miệng Chu Du, chỗ mì kia đã nát bấy.
Chu Du đối với hôn môi có thể tiếp, đút ăn lại cảm thấy không quen cho lắm, hắn nghiêng nghiêng đầu muốn đem đồ trong miệng phun ra, nhưng lại bị Lục Viễn bóp lấy cái cằm, theo sau dùng đầu lưỡi quét trở về.
Chu Du: "......" Việc này quả thật là xấu hổ bội phần.
Hắn nhịn không được ô ô ra tiếng, vừa trốn tránh vừa đứt quãng lên tiếng kháng nghị: "...... Cậu ác...... Không thấy ghê tởm......"
Lục Viễn kiên trì chặn miệng hắn, mãi cho đến khi nghe được một tiếng ực nuốt xuống rồi, lúc này mới thoáng lui ra: "Có cái gì ghê tởm, nước miếng của tôi cậu lại không phải chưa ăn bao giờ."
Cậu nói xong lại bật cười, chặc lưỡi nói: "Lại nói, tổng tài bá đạo đều làm như vậy mà, một lời không hợp liền cưỡng hôn. Bây giờ cậu ăn hay không ăn? Không ăn thì tôi lại tiếp tục đút như thế."
Chu Du bị đùa giỡn đến mặt đỏ tai hồng, nhưng lại không muốn đánh mất khí thế, còn nhớ rõ bản thân vẫn đang giận.
Lục Viễn làm ra vẻ lại muốn "hôn" hắn, Chu Du duỗi cánh tay ngăn người lại, nghiêm nghị nói: "Không được, có vài vấn đề trước hết cậu phải trả lời cho tôi." Hắn nói xong cảm thấy khí thế hơi yếu ớt, trợn to mắt biểu thị thái độ nghiêm túc của chính mình.
Lục Viễn gác cằm lên cánh tay hắn, ừ một tiếng hỏi: "Vấn đề gì?"
"Một, chúng ta hiện tại là quan hệ gì, cậu chưa từng chính diện trả lời tôi, hai, tôi mỗi ngày kè kè ở bên cậu có thấy phiền hay không, cậu đôi lúc nói phiền đôi lúc lại nói thích, tôi cũng không rõ rốt cuộc là cậu có ý gì......" Chu Du bắn liên thanh, chờ đến đoạn sau rồi lại rõ ràng dừng một chút.
Lục Viễn phát hiện, nghiêng đầu hỏi hắn: "Mới có hai điều? Còn có ba sao?"
"...Có," Chu Du nuốt nước miếng, nghiêm túc nói, "Lúc trước cậu từng nói một câu, rốt cuộc là có thật như vậy không?"
Lục Viễn kinh ngạc: "Câu nào?"
"Tối hôm đó, cậu bảo nếu đổi lại là Lý Phục nói lời kia với cậu, cậu sẽ không chút do dự đáp ứng ngay." Chu Du hỏi, "Hiện tại cậu nghiêm túc trả lời tôi một lần nữa, nếu Lý Phục đến tìm cậu, thổ lộ với cậu, liệu cậu sẽ đồng ý hay không?"
Hắn nói xong không nhịn được căng thẳng, lại nói giọng cường điệu: "Cậu không cần suy xét cảm thụ của tôi, cứ khách quan mà suy nghĩ, nói lời thật lòng đi, giữa tôi và Lý Phục phải chọn một, cậu sẽ chọn ai?"
Vẻ mặt Lục Viễn dần trở nên nghiêm túc, suy tư một chút rồi hỏi hắn: "Cậu cảm thấy tôi sẽ chọn ai?"
Chu Du chăm chú nhìn cậu không nói gì.
Lục Viễn lại suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: "Trước đây sẽ chọn y, hiện tại sẽ chọn cậu."
Chu Du đứng hình trong phút chốc, đáp án này...... nếu như nói là thất vọng, Lục Viễn hiện tại lựa chọn hắn, đáng lẽ hắn phải thấy vừa lòng, rồi lại vẫn cảm thấy có chỗ nào chưa đủ. Hắn không khỏi suy nghĩ nhiều, phải chăng là hắn được cộng thêm nhiều điểm thương cảm? Trước đây hắn chơi chiêu, cảm thấy hiệu quả của trò bán thảm rất tốt, thế nhưng giờ đây lại một chút cũng không muốn người ta thương hại mình.
Chu Du nghĩ đến đây liền thấy không được dễ chịu, hắn nhịn không được ngồi lui về phía sau, cách xa Lục Viễn một chút, tiếp đó nói: "Cậu không cần bởi vì thương hại tôi cho nên cố ý giữ lại mặt mũi cho tôi, thật ra trước đây tôi ở trước mặt cậu là cố ý tỏ ra đáng thương."
Hắn nói xong thấy Lục Viễn nhướng mày nhìn sang, dừng một chút, thật thà thú tội: "Lúc Tiết Văn Minh đến không phải là tôi không có chỗ ở, khi đó tôi chính là muốn ở với cậu, nhưng lại không biết mượn cớ thế nào, gã còn muốn giới thiệu đối tượng cho cậu mà bị tôi ngăn cản, khi đó tôi không nghĩ nhiều... Chỉ là muốn dính lấy cậu cho nên mới giả vờ đáng thương."
Lục Viễn mấp máy miệng, sau đó gật đầu.
Chu Du lại nói: "Đi đến công ty cậu cũng là cố ý, ngày đó lúc đưa cơm cho cậu tôi thấy cậu cùng người khác nói chuyện vui vẻ, cho nên có chút ghen, cảm thấy bản thân cùng cậu có quá ít đề tài chung. Nói thật là công tác hồi trước của tôi rất nhẹ nhàng, trước đây tôi chưa từng phỏng vấn nhưng cũng từng có công ty chủ động phát thư mời, tôi không có chướng ngại xã giao, hiện tại kiếm được cũng không ít, tiền đem đầu tư được chia hoa hồng mỗi năm hơn 300 vạn, người xung quanh đều đối tốt với tôi, bạn bè cũng rất nhiều. Tôi nói với cậu mình cảm thấy cô đơn không có tự tin đều là lừa cậu...... Tôi còn ở nhà cậu trộm quay tay vài lần, mỗi lần đều nghĩ đến cậu, còn từng mộng xuân, buổi tối còn từng lén lút sờ cậu......"
Lục Viễn liếc hắn một cái, sau đó hỏi: "Còn nữa không?"
"... Có," Chu Du len lén nhìn cậu, yếu ớt nói: "...Còn nhiều lắm."
Lục Viễn thở dài, theo đó cầm chìa khóa đứng lên, đi về phía cửa.
Chu Du thoáng sửng sốt, giọng nói bất giác nâng cao âm lượng, sốt ruột đứng lên theo nói: "Cậu đổi ý rồi đấy à, lập trường không kiên định như vậy..."
Ai ngờ Lục Viễn chỉ là đi cắm chìa vào ổ khóa, sau đó vặn nút chống khóa, tiếp theo đóng cửa gỗ bên trong lại, đồng thời khóa trái.
Chu Du choáng váng.
Lục Viễn quay trở lại, nhìn hắn nhoẻn cười.
"Vốn dĩ không muốn nói," Lục Viễn ngừng một chút, còn cách hắn hai bước thì đứng yên, nhìn hắn nói, "Chuyện cậu quay tay tôi biết, tôi còn biết cậu từng mộng tinh, buổi tối tuốt bốn lần đến mức eo mỏi, khăn trải giường kia của tôi cũng không phải bị ướt, là cậu không cẩn thận bắn ở mặt trên."
"......Còn có điều này cậu không biết," Lục Viễn mỉm cười, "Tôi thích cậu làm mấy chuyện vượt quá giới hạn này, cũng chính là thích cậu. Trước đây đối với người khác là dùng lý trí để phân tích, bây giờ đối với cậu là tình cảm rung động."
Chu Du gật gù, mãi mới hiểu được logic của câu nói kia. Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy mừng rỡ, ngoài miệng lại nhịn không được rì rầm: "Nói một câu thế thôi còn mất công như vậy, cũng không biết nói toẹt ra một chút."
Hắn vừa lẩm bẩm vừa tiến lên một bước, tùy tiện duỗi tay ra giữ chặt cổ tay Lục Viễn kéo đến trước mặt mình.
Lục Viễn mỉm cười nhìn hắn, chờ hai người dựa vào gần, lại thoáng ngẩng mặt, mổ lên khóe miệng Chu Du một cái.
Chu Du cúi đầu, thu hẹp khoảng cách cho đến khi hai chóp mũi chạm vào nhau, nhịn không được hỏi: "Có thể hôn em không?"
"Có thể chứ," Lục Viễn mỉm cười, dán môi lên khóe miệng hắn, nói: "Làm em còn được nữa là."
================================
Editor: cuối cùng cũng đổi xưng hô được rồi uhuhuhuhu *chấm nước mắt* cảm thấy như vừa gả chồng cho con vậy =)) chương sau có H, nhưng là bát nước thịt thôi nhé các cô~