[1] Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng.
[2] Lê hoa đái vũ (Hoặc lê hoa đới vũ): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
* Thâm dạ thực đường (深夜食堂): Có nghĩa là Shin'ya Shokudō, đây là một bộ manga Nhật Bản kể về 1 quán ăn lập dị mở cửa từ nửa đêm tới rạng sáng, có ai đọc bộ manga này chưa nào :>>
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kịch bản tiến triển rất nhanh.
Thời điểm Đặng Dĩ Manh vặn cái nắp của ấm nước để uống, thuận tiện qua lớp kính hướng xuống tầng nhìn xung quanh, để đôi mắt nghỉ ngơi. Tới khi đặt cái cốc xuống, lại lần thứ hai trầm mê trong đó. Có lẽ bởi vì lần đầu viết chuyện xưa, hành văn chưa được, nhưng lại có rất nhiều nhiệt tình, tiết tấu của ngón tay trên bàn phím nhanh tới mức giống đang bay luôn. Hiệu suất khi ở phòng tự học còn chưa từng cao được như này. Viết tới tình tiết nào đó, bản thân còn nhịn không được mà để lộ ý cười. Nam sinh bên cạnh lấy cái bút gõ hai lần lên mặt bàn cô, "Ê!"
Đặng Dĩ Manh quay đầu lại nhìn, ý cười ngọt ngào trên má còn chưa kịp thu liễm hoàn toàn.
Người nọ vốn muốn phát tác, thấy biểu tình cô như vậy, câu trách cứ tự dưng bị kẹt trong cổ họng, sau một lúc lâu còn nghẹn tới mức đỏ mặt.
"Cậu có việc gì sao, bạn học?" Đặng Dĩ Manh chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi.
Nam sinh thanh giọng, giơ tay đỡ mắt kính trên mũi, "Cậu gõ bàn phím rất ổn. Nghĩ đến người khác một chút đi. Đây là nơi công cộng."
Đặng Dĩ Manh nghe xong, ừ một tiếng, cầm notebook đi.
Nam sinh tuy vậy nhưng lại băn khoăn, gọi lại cô: "Nếu không thì, cậu gõ nhẹ lại.........."
Đặng Dĩ Manh cười với hắn, vẫn ôm máy tính đại nhân cao chạy xa bay.
Không ngừng chạy về ký túc xá, lại mượn cổ khí thế này chạy thêm một đoạn dài nữa.
Thẳng tới khi tiếng chuông báo của di động xôn xao vang lên.
Đặng Dĩ Manh kêu một tiếng rồi lấy điện thoại ra mới thấy, ôi, cần tới phim trường xem Uyển tỷ. Buổi sáng Khương Tự Uyển không có suất diễn, là một cuộc phỏng vấn của một nhà tạp chí điện ảnh, Lưu Điềm tự mình đi cùng Đại Uyển. Cho nên Đặng Dĩ Manh về trường đi học.
Nhưng buổi chiều chính là có nha.
Đặng Dĩ Manh nghĩ nghĩ, không thể mang máy tính của An Uyển tới nơi xa như vậy, vạn nhất người còn phải dùng thì sao. Quơ cuốn vở và bút liền chạy lấy người. Lúc lấy balo không cẩn thận cầm ngược. Ảo não ngồi xổm xuống, nhặt đồ lên, sau đó vội vội vàng vàng ra cửa.
Ngồi xe đến hiện trường quay phim, Đại Uyển và mọi người còn chưa tới.
Cô liền tận dụng thời gian, dọn ghế dựa của Khương Tự Uyển ra đặt ở chỗ đó, người thì ngồi xổm xuống, tay cầm bút viết vở, tốc độ tay bay nhanh.
Đã tới lần vả mặt thứ một trăm hai mươi của vai chính.
Đột nhiên đỉnh đầu vang lên một tiếng rất nhỏ.
Đặng Dĩ Manh vừa ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Uyển tỷ, không khỏi cười rực rỡ: "Chị đến rồi."
"Ừ." Khương Tự Uyển nhìn nụ cười của em ấy mang tính trẻ con mười phần, nhịn không được mà cong cong đôi mắt theo, "Làm gì đấy."
Đặng Dĩ Manh giơ lên ba ngón tay: "Kịch bản của em đã hoàn thành ba phần năm rồi!"
Đại Uyển vừa cởi buộc tóc, vừa nhẹ nhàng a một tiếng: "Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy, có rất nhiều linh cảm." Đặng Dĩ Manh lưu luyến không rời đứng lên, "Hiện tại cần em làm gì?"
Khương Tự Uyển hơi hơi nghiêng đầu, "Không cần. Trễ chút sẽ gọi em."
Được lệnh đặc xá này, Đặng Dĩ Manh càng thêm yên lòng, ngồi xổm chỗ kia tiếp tục viết.
Ngẫu nhiên sẽ dừng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Đại Uyển, cũng sẽ cảm thái, thường thường coi tin tức giải trí, hay nghe người ta nói làm trợ lý khó khăn thế nào. Nhưng làm trợ lý của Đại Uyển, cũng được quá nhiều lợi ích thực tế rồi.
Chỉ có thể nói Đại Uyển quá dịu dàng.
Công việc này tốt như vậy, về sau nếu từ chức, làm thế nào mới chịu buông tay đây.
Từ chức?
Đặng Dĩ Manh cũng không phát hiện hai mắt mình tối sầm một chút.
Nếu từ chức, về sau sẽ không thể nhìn Uyển tỷ một cách gần gũi được rồi.
Muốn thưởng thức mỹ nhan thịnh thế [1] của chị ấy, cũng chỉ có cách màn hình, hoặc tìm trên các tạp chí thời trang.
Tưởng tượng như vậy, không thể viết được tiếp nữa, tiểu tâm can cũng kịch liệt run rẩy, bỗng giống với cảm giác khi thức đêm xem xong một quyển ngược văn vậy đó.
Giơ tay vỗ vỗ ngực.
Không, không thể nghĩ xa như vậy.
Còn không phải chưa có từ chức sao, lập tức chuyên chú đi nào.
Vững vàng tâm, Đặng Dĩ Manh cưỡng bách chính mình lần thứ hai quay trở lại công việc trên tay.
Thời điểm Khương Tự Uyển hạ diễn, xoa cổ tìm nước uống, Tiếu Khoa Ngải nhìn Đặng Dĩ Manh một cái, mới có ra tiếng, "Đặng........"
Ai ngờ Uyển tỷ nhà con nhỏ đó duỗi tay ngăn hắn lại, chính mình tự tìm bình giữ ấm, mở nắp uống nước.
Tiếu quản lý xem có chút khó hiểu.
Khả năng tự mình quản lý của Đại Uyển phi thường nghiêm khắc. Đồ vật có nhiệt lượng cao, cơ bản sẽ không chạm vào. Nàng đã từng nói qua một câu, điều nàng duy nhất chờ mong ở thứ đồ cho vào miệng, chính là tùy thời tùy chỗ có thể uống được nước ấm 42 độ.
Đặng Dĩ Manh có ma lực gì, thế nhưng khiến chấp niệm đối với việc uống nước của Đại Uyển cũng buông xuống?
Thẳng tới khi trước mắt đã biến thành màu đen, Đặng Dĩ Manh mới dừng lại, cánh tay cũng lên men.
Đại Uyển cũng kết thúc công việc rồi.
Lúc trên xe trở về nhà, Tiểu Ngải phun tào cô, "Em thật sự là trợ lý tùy hứng nhất mà anh thấy, không ai sánh nổi. Sao có thể ném nữ thần ở một bên, lo việc của mình vậy hả. Thật sự, anh phải nói cho em một trận. Uyển tỷ của chúng ta thực mộc mạc, chỉ tìm mỗi một vị trợ lý là em ở bên người thôi, em còn không để tâm chị ấy một chút đi hả?"
Đến khi Đặng Dĩ Manh đang xấu hổ nghe, Đại Uyển cắt ngang cái vị Tam Tạng ngồi ở phía trước đang liên tục niệm kinh kia, "Đừng nói nữa, tôi nghe điện thoại."
"Mẹ." Đại Uyển nhàn nhạt.
Trong lòng Đặng Dĩ Manh rất tò mò.
Đại Uyển đẹp như vậy, mẹ của chị ấy không biết sẽ trông như thế nào nha.
"Mẹ tới đây?" Khương Tự Uyển nguyên bản đang nghiêng người dựa vào ghế dựa, lúc này đột nhiên ngồi thẳng tắp.
Đầu dây bên kia của điện thoại là một trận khóc lóc kể lể.
Đặng Dĩ Manh dựng lỗ tai nghe.
Sau một lúc lâu mới nhớ rằng, việc này không tốt lắm.
Vội vàng lui ra xa, còn nâng hai cái móng vuốt nhỏ bưng kín lỗ tai.
"Đi mau một chút. Tiếu." Đại Uyển ngắt điện thoại, ngữ khí rất lãnh đạm.
Đặng Dĩ Manh buông móng vuốt, khuôn mặt sợ hãi nhìn cái người đang không nói lời nào kia.
"Uyển tỷ." Đặng Dĩ Manh kêu lên.
Khương Tự Uyển nhìn cô, không lên tiếng, giơ tay vuốt ve đỉnh đầu của cô một lát. Giống như trấn an cún con vậy đó, nói, không sao đâu không sao đâu.
Đặng Dĩ Manh không nghĩ tới có thể nhìn thấy mẫu thân đại nhân của Uyển tỷ nhanh như vậy.
Là xem một cái liền biết, woa, nữ nhân này khi còn trẻ khẳng định siêu đẹp.
Cùng với khi người này ngồi với Đại Uyển, liền biết hai người có một loại huyết thống rất gần gũi.
Chỉ là, cô ôm vở đứng ở một bên, có chút không dám tiến lên chào hỏi.
Vị này được Đại Uyển xưng là "Khương phu nhân", ăn mặc một bộ trang phục hoa lệ màu đỏ nhạt, ngồi ở chỗ đó lê hoa đái vũ [2] mà rơi nước mắt.
Không có gào khóc, mà là khóc không có tiếng động, lấy khăn giấy không ngừng lau đôi mắt.
Khương Tự Uyển ngồi ở một bên, trầm mặc thật lâu, sau đó hỏi: "Ổn chưa."
Đôi tay đang vươn ra lấy khăn giấy của Khương phu nhân dừng ở nơi đó, ở trên ngón tay nhu mỹ của nàng, có tận bốn cái nhẫn.
Đặng Dĩ Manh còn tưởng cái thói quen thích đeo nhẫn ở ngón trỏ và ngón áp út của Đại Uyển là học ai.
"Mẹ đói bụng." Khương phu nhân hít hít mũi, không có tâm tình phun ra ba chữ.
Khương Tự Uyển đứng vậy, "Vậy đi ra ngoài ăn cơm."
"Không đi." Khương phu nhân rũ mí mắt xuống.
"Muốn ăn gì?" Đại Uyển phóng nhu âm điệu, "Con đặt cơm hộp."
"Muốn ăn mì trộn tương." Khương phu nhân hiển nhiên là kiểu mẫu thân được con gái sủng hư rồi, "Cũng không cần ăn cơm hộp."
Khương Tự Uyển trầm mặc trong chốc lát, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
"Con đi làm. Uyển Uyển, con có nghe hay không, mẹ muốn ăn mì trộn tương." Khương phu nhân ngẩng đầu lên, chỉ vào phòng bếp, "Con hiện tại thân thủ làm."
Đặng Dĩ Manh co lại ở một bên, cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không đúng lắm.
Quả nhiên, trước nay đều mặt không biểu tình như Đại Uyển, khó khi lộ ra biểu tình bực bội, đem cái áo khoác trên tay để chuẩn bị ra cửa cũng ném về phía sô pha, cười lạnh: "Con không biết nấu cơm."
"Cô thì nơi nào không biết?" Khương phu nhân phảng phất như muốn đem việc không như ý của mình lấy bù lại từ trên người Đại Uyển, "Tôi thấy cô là muốn lên mặt thì có, làm minh tinh ghê gớm à? Không phải vẫn là con gái của tôi à. Minh tinh thì có bao nhiêu cao quý? Mặt của cô không phải do tôi cho à?"
Đặng Dĩ Manh nghe đến tái phát chứng xấu hổ luôn. Cha mẹ trong thiên hạ là người một nhà đúng không.
Vì cái gì ngay cả lời kịch cũng giống nhau hả.
Cái lời này không phải câu của ba Tiêu Triệt nói với ổng sao.
Mắt thấy chân mày của Đại Uyển cau lại, Đặng Dĩ Manh vội nhấc tay: "Cháu, cháu biết làm. Cô ơi, để cháu làm cho."
Khương phu nhân nhìn cô một cái: "Cháu là ai?"
"Cháu, cháu là bạn tốt của Uyển tỷ." Đặng Dĩ Manh hướng mặt mình thếp lá vàng.
"Cháu cũng là diễn viên?" Khương phu nhân nhìn cô đánh giá.
Đặng Dĩ Manh gật đầu, "Vâng, đúng ạ." Cũng đâu sai, cô rốt cuộc còn diễn vai Thủy Dung tiểu sư muội mà không phải sao. "Cháu biết làm mì trộn tương. Cháu làm cho cô ăn nha. Hôm nay Uyển tỷ thật sự rất mệt."
Khương Phương Phương phu nhân nhìn cô, lại nhìn Đại Uyển, sau một lúc lâu gật gật đầu, "Vậy cũng được."
Đặng Dĩ Manh đang ở phòng bếp luống cuống tay chân cắt dưa chuột, giương mắt phát hiện Đại Uyển đứng ở phụ cận. Nhẹ giọng nói với chị ấy: "Uyển tỷ, chị đi bồi cô đi nha."
Đại Uyển lắc lắc đầu, im lặng đứng ở bên cô. Qua một lúc sau, thuận tay từ chỗ cái thớt lấy một lát dưa chuột, cắn răng rắc một ngụm, "Đặng Dĩ Manh."
"Dạ."
"Vì sao cái gì em cũng biết thế?"
Cũng không phải cái gì cũng đều biết nấu. Chẳng qua các loại mì sợ thật sự là tuyệt nhất luôn ấy.
Hình như loại thiên phú này, là di truyền từ mẹ.
Mẹ của Đại Uyển nâng chén, cũng uống nốt nước sốt canh còn sót lại, buông bát ô tô, đầu lưỡi liếm khóe miệng, ánh mắt tràn ra thỏa mãn, "Sống lại!" Nhìn trước mặt Đại Uyển động cũng chưa động cà chua bi và salad rau dưa, chẹp một tiếng: "Cô nói xem sự tồn tại của cô có lạc thú gì không." Tiếp theo nhìn Đặng Dĩ Manh ở cách đó không xa còn đang vội vàng rửa bát, vẫy tay với cô, "Cháu tới đây."
Đặng Dĩ Manh 'cạch' một tiếng. Lau lau tay, chậm rì rì đi từng bước một tới, tiếp nhận tấm danh thiếp mà mẹ của Uyển tỷ đưa cho.
"Đây là địa chỉ nhà cô." Tay Khương phu nhân chống cằm, "Hoan nghênh cháu tới chơi. Tuổi còn nhỏ, tay nghề lại tốt như vậy."
Đặng Dĩ Manh gật gật đầu, không tiếp lời.
"Đêm nay cháu ở nhà Uyển Uyển à?" Khương phu nhân đứng dậy lười nhác vươn vai, thoải mái 'a' một tiếng.
Đặng Dĩ Manh nhìn sang Đại Uyển, nhẹ giọng nói: "Cháu, mượn thư phòng của Uyển tỷ, chỉnh sửa lại kịch bản."
"Vậy thật tốt quá." Khương phu nhân vỗ vai cô, "Sáng mai chúng ta cũng ăn loại mì này, được chứ?"
Đặng Dĩ Manh dạ một tiếng. Ngay sau đó cô liền tương kế tựu kế đi thư phòng. Lúc vùi đầu viết vở, nội tâm không biết sao có một cái bóng lớn màu xám xịt. Làm thế nào cũng không thể tiến vào trạng thái. Cũng không biết đang buồn rầu vì chuyện gì. Cưỡng bách bản thân viết nửa tiếng, cuối cùng mới có thể lại viết được lưu loát. Tình tiết chậm rãi từ ngòi bút của cô chảy ra bên ngoài. Cảm xúc trong nội tâm cũng được phóng thích từng chút một. Cuối cùng lúc cầm di động xem giờ, mới phát hiện đã hai giờ sáng.
Đứng lên, lại phát hiện thêm một sự tình nữa càng nghiêm trọng.
Đi tới phòng khách, lục soát hết một lần, Đại Uyển quá khắt khe rồi, một gói đồ ăn vặt cũng không có.
Buổi tối đã làm mì trộn tương, tủ lạnh cũng rỗng tuếch.
Mà ở cái thời gian này kêu cô ra đường một mình, cô không dám.
-
Khương Tự Uyển nghe được tiếng mở cửa phòng phát ra âm thanh 'kẽo kẹt', có một bạn học nhỏ khẽ sột soạt đi vào.
Nàng nằm trên giường, không nhúc nhích, xem em ấy muốn làm gì.
Kết quả thấy cô nhóc kia ngồi xổm trước giường, thấp giọng khóc nức nở.
Thật là muốn mệnh.
Đèn bàn được bật sáng lên, Đặng Dĩ Manh bẹp bẹp miệng nhìn Đại Uyển ngồi dậy.
"Làm sao?" Khương Tự Uyển ngồi ở mép giường hỏi.
"Uyển tỷ," Đặng Dĩ Manh dịch tới, hai tay đặt lên đầu gối của nàng, "Em đói bụng. Cảm thấy chính mình sắp thành tờ giấy rồi."
"Vậy cũng đáng khóc sao?" Ngữ khí của Khương Tự Uyển mang phần ghét bỏ.
"Chị đi siêu thị với em được không?" Đặng Dĩ Manh sợ sợ. Cô cũng tự biết quấy rầy Uyển tỷ nghỉ ngơi như vậy là không tốt, hơn nữa ai bảo buổi tối cô tự nói mình mập, bảo mình rất no rồi, không ăn tối để giảm béo, "Em mua đồ nhanh lắm. Xong liền đi về."
Khương Tự Uyển đứng dậy lấy áo khoác. Ban đêm rất lạnh, nàng thuận tay quấn luôn khăn quàng cổ, đem nửa khuôn mặt mình giấu dưới lớp khăn. Cũng đưa cho Đặng Dĩ Manh thêm một cái áo khoác nữa.
Vừa lúc nãy lục lọi kiếm đồ ăn, Đặng Dĩ Manh coi như cũng đã đi quanh phòng một vòng, thế nhưng không thấy được thân ảnh của Khương phu nhân. Khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, "Ơ, cô đâu ạ?"
"Đi ra ngoài." Đại Uyển trả lời ngắn gọn.
Đặng Dĩ Manh vừa lúc dừng xe, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc đi ngang qua cái siêu thị nhập khẩu vẫn đèn đuốc sáng trưng, Đặng Dĩ Manh 'a' một tiếng, đi lên phía trước bám trụ lại vị nào đó đang cất bước muốn đi qua, này này: "Đều tới siêu thị rồi, chị hướng đi đâu đó."
"Không đi siêu thị." Đại Uyển dứt khoát kéo cô tới, khóa lại trong lòng ngực, "Mang em đi ăn đồ ngon một chút."
Với cả, làm gì có siêu thị