Tình Địch Nói Xong Rồi

Chương 55: Rất đáng yêu



[1] Hắc Hóa (黒化): quá trình mà một sinh vật bị xâm nhiễm bởi một lực lượng bên ngoài, khiến tính cách của sinh vật đó thay đổi theo hướng tà ác.

[2] Ngốc bạch ngọt (傻白甜): là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi Đặng Dĩ Manh mê mang móc ngoéo với Đại Uyển, cô trở về phòng khách rồi thuận tiện gọi xe luôn, lúc Đại Uyển đi tắm, cô còn đứng trong phòng bếp ép nước hoa quả cho chị ấy, thời gian rất vừa lúc, không nhiều cũng không ít, Đại Uyển xuất hiện, nước hoa quả được ép xong, Tiểu Võ cũng lái xe tới đây rồi.

"Uyển tỷ, em đi đây." Đặng Dĩ Manh đón lấy Khương Tự Uyển tới gần, nàng đang lau tóc, giọt nước nhẹ chảy từ tóc nàng lại xuống đến gương mặt, rồi lại khuất dần dưới lớp khăn tắm. Đặng Dĩ Manh không thể khống chế được bản thân, nhón mũi chân, không cầm lòng được mà hôn lên gương mặt của Đại Uyển, "Thuận buồm xuôi gió nha."

Tới khi cô đến đoàn phim, Du Định Nhu đã ở đó rồi, chị ta thấy cô thì sắc mặt không tốt chút nào, hừ lạnh nói: "Tới sớm đấy."

Đặng Dĩ Manh lắc đầu: "Không tới sớm bằng Du tiểu thư."

Du Định Nhu cũng không biết sao bản thân lại tức giận tới như vậy, thấy những lời này không kí.ch thích được cô, lại tìm điểm khác công kích —— Con ngươi có vài phần yêu mị nhìn ở nơi cách đây không xa, chiếc xe kia đợi Đặng Dĩ Manh xuống đã lại đi mất rồi, vì thế môi mỏng hơi cong: "Cô xem cô thật không phóng khoáng gì cả, Hoa Dung cũng thật là, nghệ sĩ gì mà cả một người trợ lý cũng không có, tự mình đi đông đi tây, cả ngày như cô hồn không chủ vất vưởng ở phim trường, thật keo kiệt, thật buồn cười."

Thật ra Đặng Dĩ Manh đối với vấn đề này lại cực kỳ thích ứng, ở mọi tình cảnh luôn, trong lòng cô, trong mắt cô chỉ có Đại Uyển, vì thế chị ấy chính là tấm gương của cô. Đại Uyển lợi hại như vậy cũng chỉ có một trợ lý, mà còn là tên gà mờ như cô đây, bằng lái không có, còn chẳng biết đi xe. Vậy thì tân nhân chưa có thành tựu nào như cô, hoàn toàn nên tự chăm sóc mình đúng chứ. Cho nên cô cũng không cảm thấy nhục nhã trước lời mỉa mai của Du Định Nhu. Nhưng mà khi cô đang định cáo từ, đi phòng hóa trang nhờ chị gái chuyên viên trang điểm hỗ trợ make up cho thì phía sau có một bàn tay đặt lên vai cô, "Bạn học Đặng Dĩ Manh."

Đặng Dĩ Manh kinh ngạc, tuy là quan hệ của cô với mọi người trong phim trường đều không tệ lắm, nhưng cũng không thân mật tới như này, cô quay lại nhìn, chỉ thấy một nữ sinh đeo kính đen, tóc cắt ngang vai, còn hơi xoăn nhẹ.

Gương mặt này nhìn có chút quen.

Cô dò tìm lại ký ức trong đầu, bỗng nghe tinh một tiếng: "Tiểu Chu?" Đây không phải là người giúp cô quen thuộc nhà của Đại Uyển sao? Oa, thật ra chuyện cũng chỉ mới xảy ra ở năm ngoái, nhưng cảm giác đó lại dài lâu như trải qua đã nửa thế kỷ vậy.

"Chị gọi là Chu Thành Thành." Tiểu Chu đẩy gọng kính trên mũi mình, "Sau này sẽ là trợ lý của em." Lời là nói với Đặng Dĩ Manh, nhưng đôi mắt lại không biết cố ý hay vô tình mà nhìn về phía Du Định Nhu.

Tuy là Du Định Nhu lúc này bị cô thắng một nước cờ nhỏ, nhưng đại tiểu thư như nàng sao có thể để chút xoay ngược này ở trong lòng? Cười lạnh, cũng không thèm nhìn vị "trợ lý" đột nhiên từ trên trời giáng xuống của Đặng Dĩ Manh, chỉ liếc nhìn thêm một cái, xoay đầu, dáng vẻ yểu điệu đi về phía trước, thanh âm nhu mị trở nên bén nhọn, cao giọng gọi chuyên viên trang điểm riêng của nàng: "Tony!"

"Chị viết xong luận án rồi ạ?" Vẻ mặt Đặng Dĩ Manh ngạc nhiên nhìn Tiểu Chu, người này có vẻ như cố ý tới cứu cô.

"Đúng rồi. Nhưng mà vẫn chưa biện luận nữa." Chu Thành cười cười, "Thật ra chị đến Hoa Dung, là dùng thân phận người đại diện thực tập. Cho nên từ hôm nay trở đi, chị sẽ là người đại diện chấp hành của em, Đặng tiểu thư, mong được quan tâm nhiều hơn nhé." Vừa nói vừa đưa tay phải ra với Đặng Dĩ Manh.

Đặng Dĩ Manh chớp mắt nhìn tay của Tiểu Chu, "A" một tiếng, nhẹ nắm lấy, hơi đong đưa mấy cái, tán thưởng: "Là thật ạ, em còn tưởng lúc nãy chị cứu em, là gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ."

Tiểu Chu vui vẻ: "Không phải, chị Uyển đã bảo chị Lưu Điềm cho chị cơ hội này, đây là chị Điềm bảo chị tới đây, dặn chị chăm sóc em thật tốt."

Trong lòng Đặng Dĩ Manh vang lên tiếng lộp bộp, không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này khẳng định do Uyển tỷ an bài.

"Vâng ạ, vậy sau này làm phiền chị rồi." Đặng Dĩ Manh lén gật đầu với vị quản lý chấp hành đầu tiên của mình.

"Chị gái lúc nãy có ý kiến với em à?" Chu Thành Thành chu môi về hướng mà Du Định Nhu mới rời đi.

"Không đâu ạ." Gương mặt Đặng Dĩ Manh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Tính chị ấy như vậy đó ạ, thật ra không có ý xấu gì đâu, thích soi mói bắt bẻ, nhưng mà ai trong đoàn phim mà gặp khó khăn, thì chị ấy đều nguyện ý giúp đỡ. Em cảm thấy chị ấy là một người không tệ."

"Vậy thì được." Chu Thành Thành gật đầu.

Bộ phim《 Tổng thanh tra 》không dài, thậm chí có thể nói là rất ngắn, chỉ có mười hai tập, sau khi cắt nối rồi biên tập, thì mỗi tập được chiếu sẽ kéo dài tầm một tiếng. Phần diễn của Đặng Dĩ Manh ở giai đoạn đầu khá là quan trọng, ở giai đoạn giữa thì do học bá yêu thầm cô bé tự nhiên ghen lung tung dẫn đến việc đột nhiên hắc hóa [1], làm ra rất nhiều những hành động OOC quá kích, vì để cô bé tránh được tai vạ, Tương Đình trong vai anh trai đành đưa cô đi du học, tới khi anh trai và chị dâu tổ chức hôn lễ, cô mới xuất hiện lại, đóng máy cùng với hai nhân vật chính.

Thật ra hình tượng của học bá không được thiết lập vặn vẹo tới vậy, đơn thuần lại tốt đẹp mới càng thêm phù hợp với bầu không khí tổng thể của cốt truyện, nhưng có lẽ biên kịch chỉ là người mới, muốn dùng bút lực hữu hạn của mình để thể hiện đa dạng sự phức tạp trong tính cách con người: Hình tượng được thiết lập hoàn mỹ chẳng tìm ra chút vết nhơ nào, nhất định là đang dần dần trở nên biến thái ở phương diện nào đấy mà không một ai chú ý tới.

Hôm nay phần diễn của cô là bị học bá sau khi đã hắc hóa truy đuổi đến tránh cũng không được, khiến cô bé vô cùng bối rối khó xử.

Đặng Dĩ Manh không phải xuất thân từ chính quy, kỹ thuật diễn của cô hoàn toàn dựa vào việc mài giũa. Một cô gái chỉ mới 16, 17 tuổi, vậy mà cái người từ trước tới nay vẫn luôn tao nhã lịch sự với mình, giờ phút này đột nhiên biến thành tên cuồng bạo, lại còn điên cuồng theo dõi mình, vậy thì lúc đó sẽ cảm thấy như thế nào?

Cô trốn ở một ngã rẽ, sau khi trở thành nhân vật, tiếng tim đập vang lên vừa nhanh vừa rõ. May mà bây giờ cô đã biết tìm màn ảnh, cho nên khi đối diện với màn ảnh, đồng tử mở to, trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi, hoảng loạn và bất lực, đôi môi anh đào hé mở, cô thở d.ốc, tay cũng ấn trước ngực trấn an trái tim nhỏ đang kinh hoàng.

Chu Thành Thành vốn sống chết mặc bây, nhưng giờ phút này lại có chút lo lắng, chờ màn ảnh này xong thì cầm nước và khăn lông đi tới, an ủi nói: "Không sao chứ?"

Đặng Dĩ Manh cười nói cảm ơn: "Không sao ạ. Em diễn có ổn không?" Mở nắp ra uống ngụm nước, "Tuy là nhân vật này của em chỉ cần phụ trách làm bình hoa ngốc bạch ngọt [2] là được, không cần kỹ thuật diễn gì."

Chu Thành Thành lắc đầu, mỉm cười nói: "Không, chị thấy em diễn rất đúng chỗ. Mới nãy chị còn lo có phải em thật sự gặp phải kẻ bắt cóc hay không, muốn đi lên kéo em cùng chạy trốn đấy."

Gương mặt Đặng Dĩ Manh nở ra một nụ cười, nhào lên ôm lấy Tiểu Chu: "Oa, em cảm ơn chị."

Cô đắc ý vênh váo như vậy, lại không phát hiện đằng sau mình có hai cặp mắt hình viên đạn bắn vèo vèo về phía cô.

Đoạn sau là cảnh anh trai và chị dâu tương lai giúp cô hả giận.

Tính cách nhân vật tổng thanh tra đại nhân do Du Định Nhu đóng vai khá táo bạo, sau khi biết Điềm Điềm gặp phải chuyện như vậy, lập tức dùng tư thái của một đại tỷ xã hội để cảnh cáo nam sinh kia, chỉnh đốn đến mức khiến hắn mất mặt rất nhiều lần, vì bảo vệ hình tượng của mình trước những người khác, hắn đành tạm thời thu tay lại. Tuy là việc theo dõi đã dừng rồi, nhưng đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho bạn học Nguyễn Điềm, cô bé không quá thích đi học, chỉ nhốt mình trong nhà ấp trứng gà, trồng nấm. Vừa lúc cô của hai anh em đang định cư ở Anh, vậy nên mới đưa cô bé sang bên kia.

Sau khi Lưu Điềm được thăng chức thành quản lý tầng, thì thật ra cũng không có chỉ tiêu cứng ngắc trong việc chọn mang nghệ sĩ, việc nàng cần phụ trách hàng ngày là giúp Hoa Dung bồi dưỡng thật nhiều những người đại diện ưu tú. Nghệ sĩ còn lại trong tay nàng, hoặc là giống với Khương Tự Uyển vậy, mang theo từ khi còn nhỏ, có tình cảm, già vị lớn, tiền đồ lại vô lượng, có thể cho nàng số tiền hoa hồng xa xỉ, hoặc là do tình cờ có linh cảm, nhìn thấy tân nhân đặc biệt gây chú ý, ví dụ như Đặng Dĩ Manh. Lần này Khương Tự Uyển xa nhà, mà Lưu Điềm còn phải trấn giữ Hoa Dung, vậy nên người đại diện chấp hành cho đoàn đội của Khương Tự Uyển vẫn do Tiếu đảm nhiệm.

Lúc Tiếu quản lý ở sân bay đã khó nén được sự hưng phấn, khuôn mặt mang vẻ sùng bái nhìn Khương Tự Uyển: "Chị Uyển, cảm ơn chị."

Chị Uyển nhà hắn thì nhẹ nhàng chỉnh lại kính râm, "Khách khí."

Việc cô xuất ngoại đi đóng phim vẫn chưa được thông báo trên Weibo, nhưng không biết lan truyền như thế nào mà nhanh như vậy, chưa gì đã có một lớp fans vây chiếm ở ngoài sân bay, có kéo biểu ngữ, cũng có giơ đèn led, chung quanh toàn là tiếng cuồng loạn hò hét. Mấy chữ như "Nữ thần", "Vợ ơi", "Chồng ơi", "Đẹp nhất", "Siêu đáng yêu" nhảy loạn cả lên, khiến cho bầu không khí vốn an tĩnh ở sân bay cũng có thêm vài phần nóng bức. Người đi đường biết là Khương Tự Uyển, cũng quên trách móc mấy kẻ cầm đầu gây náo loạn ồn ào này, còn dùng vài phần lưu luyến si mê nhìn vị mỹ nhân chỉ mặc quần áo hưu nhàn cũng khó che giấu dáng người tốt đẹp kia.

Thời gian đăng ký không còn nhiều, Khương Tự Uyển vừa vẫy tay chào các fan, lại vừa đi làm thủ tục lên chuyến bay. Đại Uyển đứng đằng sau Tiếu, tiếp nhận ánh nhìn thẹn thùng của chị gái đứng quầy, tiếng hò hét phía sau vẫn còn tiếp tục. Nàng xoa giữa trán, tính đợi lát nữa lên máy bay thì sẽ ngủ bù.

Phía sau bỗng nhiên có bàn tay nhỏ chạm nhẹ nàng, "Hi"

Nàng quay đầu lại, nhận ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, không khỏi đỡ lấy vai cô, "Manh Manh ngốc, không phải đã bảo em đừng tới sao."

Đặng Dĩ Manh chớp chớp mắt, "Uyển tỷ, chị đừng lo lắng. Tiểu Chu đưa em tới đó chứ không phải gọi xe đâu mà."

"Em thật không nghe lời." Khương Tự Uyển nhăn mày.

"Tại em muốn gặp chị chứ bộ." Đôi mắt Đặng Dĩ Manh lấp lánh ánh sao, "Không đến tiễn chị đi thì buổi tối em sẽ không ngủ được."

Khương Tự Uyển từ từ cúi đầu, Đặng Dĩ Manh thấy tư thế này của nàng, luống cuống, vội giơ tay chống đỡ mặt nàng, thấp giọng nói, "Hiện tại rất nhiều người nhìn đấy, chị làm gì vậy."

Khương Tự Uyển cười cong đôi mắt, "Để nhìn càng rõ."

Đặng Dĩ Manh lại cảm thấy mình bị đùa giỡn, mặt đỏ lên, miệng nhỏ hết khép lại mở nhưng không đáp lời, chỉ là hai tay đẩy mặt Đại Uyển, nhất quyết không chịu cho nàng ở chỗ này hôn cô.

Phía sau Đại Uyển vang lên tiếng ho nhẹ, "Chị Uyển, thời gian không còn sớm."

Khương Tự Uyển cuối cùng cũng chịu đứng thẳng, thu lại nụ cười, giơ tay xoa đầu Đặng Dĩ Manh, "Về đi Manh Manh. Nếu nhớ chị thì hãy liên lạc với chị."

"Em sẽ không quấy rầy chị đâu, em sẽ cố gắng kìm nén." Đặng Dĩ Manh hứa hẹn, tay nắm lại, "Em sẽ nỗ lực, đến khi chị trở về thì em đã trở thành một người lợi hại rồi."

"Lợi hại hay không cũng không quan trọng. Nhưng chị hy vọng em không cần kìm nén bản thân." Đại Uyển trịnh trọng tiếp lời.

-

Nhìn theo bóng đoàn người rời đi, Đặng Dĩ Manh thở dài, hốc mắt rơm rớm nước. Tiểu Chu đứng ở phía sau nhẹ giọng nói: "Đã đi rồi, để chị đưa em về."

"Vâng." Đặng Dĩ Manh rầu rĩ.

"Muốn đi đâu?" Tiểu Chu thành thạo lái ô tô rẽ qua khúc cong.

Từ khi Đặng Dĩ Mẫn không đến đây học, căn hộ nhỏ do Đặng Dĩ Manh thuê đã được cô cho người khác thuê lại, chờ kỳ nghỉ hè đến, Tiểu Mẫn tới đây thì mới trả lại phòng, như vậy thì sẽ tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà, cũng thuận tiện cho các bạn khác muốn thuê phòng vào thời gian này. Vì vậy, hiện tại cô vẫn sống trong ký túc xá.

Sau khi cô nói muốn về ký túc xá, Chu Thành Thành cười nhẹ: "Thật ra Manh Manh cũng rất bình dân đó chứ."

"Vốn dĩ chúng ta đều được sinh ra từ đất mẹ, làm gì có ai không phải là con của đất chứ?" Đặng Dĩ Manh nhẹ nhàng trả lời lại.

"Chị Uyển thật sự rất quan tâm em đấy." Chu Thành Thành tiếp tục nói, "Em cũng rất để tâm đến chị ấy phải không."

Đặng Dĩ Manh không phủ nhận, nhưng cũng không ra tiếng tiếp lời. Mím môi u sầu nhìn ra ngoài cửa xe.

-

Sau khi Khương Tự Uyển đến khách sạn và dàn xếp mọi thứ ổn định xong, đầu tiên là nàng gửi tin nhắn báo bình an cho Tiểu Manh đã, rồi lập tức đi vào phòng tắm, tắm xong thì an ổn nằm ngủ một giấc.

Tiếp theo đó thì nàng đi thăm đạo diễn Stephen, thảo luận về công việc quay phim sắp tới.

Trên đường trở về, Tiếu cứ liên tục tán thưởng khả năng ngôn ngữ của nàng tuyệt vời thế nào, hỏi nàng có muốn nhận lời làm người hướng dẫn không, do người yêu của cậu ta đang học để đi thi, vậy nên muốn phiền nàng một chút.

Khương Tự Uyển buồn cười: "Tỉnh táo lại đi, người yêu của cậu còn giỏi hơn cậu nhiều, không cần cậu nhọc lòng đâu."

Quản lý Tiếu cười bảo cũng đúng. Đợi Đại Uyển nghiền ngẫm kịch bản, hắn không tới làm phiền nàng nữa. Lúc biết nàng nhìn cái quyển kịch bản đó cả ngày trời, cơm cũng quên cả ăn, khi này hắn mới bắt đầu bối rối. Hắn gọi suất cơm đơn giản, thuận tiện gọi thêm 2 lon bia lạnh, nói là muốn ăn cùng với chị ấy, giúp chị Uyển nhà hắn thư giãn đầu óc.

Khương Tự Uyển xoa hàng lông mày, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, rồi lại ngoài ý muốn mà ngẩn ra, chỉ thấy Đặng Dĩ Manh trả lời: "Nhớ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, không thể mất ăn mất ngủ đâu đấy nha" kèm theo một cái icon nụ hôn to đùng.

Nàng buông kịch bản xuống, nhận lấy lon bia lạnh.

Tiếu Khoa Ngải có chút say máy bay, thời gian nghỉ ngơi lại không có, bởi vì không hợp khí hậu cộng thêm vấn đề liên quan đến chênh lệch thời gian, khiến buổi tối cũng không ngủ ngon, giờ phút này hắn đang cố gắng mở to đôi mắt đã ngập tràn tơ máu của mình, cười xem mấy video với livestream trên Weibo.

Đại Uyển thản nhiên nhìn hắn một cái, nàng thoải mái uống bia lạnh xem bóng đá. Tây Ban Nha đấu với Đức mùa này vẫn diễn ra căng thẳng như mọi khi.

Đang đến chỗ vui vẻ, bỗng nhiên nàng nghe được một cái tên quen thuộc, để điện thoại của mình xuống, quay mặt lại nhìn chằm chằm cái màn hình nhỏ: "Tua về."

Quản lý Tiếu nuốt nước miếng, nghe lời kéo thanh tiến độ về.

Khương Tự Uyển lại nhíu mày, "Qua rồi, kéo về trước một chút."

Đây là talkshow của chương trình V mà Du Định Nhu nhận lời tham gia làm khách mời, trong video là cuộc phỏng vấn với nàng.

"Theo tôi được biết, nữ thần rất ít khi nhận đóng thể loại đô thị hài hước, chủ đề bình thường do chị đóng đều là chính kịch hoặc cổ trang, lần này quay bộ phim "Tổng thanh tra" giúp chị có trải nghiệm hoặc cảm xúc gì mới không?" Người dẫn chương trình đặt câu hỏi rất có tính kỹ xảo, câu hỏi khá tổng thể để khách mời được tự do phát huy.

Du Định Nhu nghiêng gương mặt, nháy mắt với ống kính, như là suy nghĩ một chút mới nói: "Đề tài cũng không có gì để nói, chủ yếu là," mỉm cười, "Quen được một người rất thú vị."

Người dẫn chương trình cười: "Vậy sao, lần hợp tác này với nữ thần, có hai tân nhân mới được ra mắt trước ống kính cách không lâu, bạn học Tương Đình là tiểu thịt tươi mới nổi gần đây. Nữ thần hợp tác với cậu ấy có cảm thấy ăn ý không?"

"Ha ha, cũng khá ổn." Du Định Nhu nở nụ cười khách sáo, có lẽ là thấy không khí hơi nhạt nhẽo, người đại diện đứng ở đối diện nàng cũng khua tay lại múa chân rồi nháy mắt ra hiệu, ho nhẹ một tiếng bổ sung, "Tương công tử là một diễn viên rất chuyên nghiệp."

Người dẫn chương trình biết gió chiều nào theo chiều nấy, thuận nước đẩy thuyền cũng không nên quá nhiều, thấy dáng vẻ của nàng không hứng thú lắm, đành thăm dò hỏi vấn đề khác: "Vậy, diễn viên Tiểu Manh Manh trong vai nữ vương Nữ Nhi Quốc thì sao? Trong phim được khắc họa như thế nào?"

"Rất đáng yêu." Du Định Nhu lại lần nữa nháy mắt với màn ảnh, cũng giơ tay thả tim.

Tiếu lặng im xem đoạn này với Đại Uyển thêm một lần nữa, vừa định nói với chị Uyển rằng chị xem Manh Manh tiềm năng ghê, Du đại tiểu thư cũng đồng ý.... Lời còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy một tiếng rầm, lon bia trong tay chị Uyển đã bị bóp biến dạng từ khi nào, lon bia còn hơn một nửa, nước rơi tí tách xuống sàn nhà, bọt khí màu trắng bốc lên.

1

"Ha ha ha, ha ha ha ha" Tiếu Khoa Ngải sờ sau gáy, giả bộ không thấy sát khí bỗng xuất hiện xung quanh nơi này, "Uyển... Chị Uyển, lực cánh tay của chị khỏe thật đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.