Tình Định Duyên Khởi

Chương 16: Mạc trần nhận chủmạch thần chịu phạt





Lãnh Mạch Thần ngồi trong phòng cầm cây gậy đen vừa mới mua trong tay ngắm nghía.

"Tại sao ta lại mua ngươi nhỉ? Trông thật xấu xí!"

"Sao ta cứ cảm thấy ngươi hình như có chút quen thuộc?"

"Đúng là xấu thật! Ta nên dùng ngươi cho việc gì đây nhỉ? Để ta nghĩ xem!"

Trong lúc này cây gậy trong tay hắn bỗng nhiên run mạnh khiến hắn giật mình lập tức quẳng cây gậy ra xa.

Được một lúc cây gậy mới dừng lại, Lãnh Mạch Thần bắt đầu chậm rãi tiến tới xem xét.

"Chuyện gì vậy?"

Hắn cầm cây gậy trong tay, thử hỏi:"ngươi có linh tính? Nếu đúng thì hãy run nhẹ một cái cho ta biết."

Hắn cảm thấy mình thật nực cười, khi không lại đi nói chuyện với một cây gậy, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài bảo đảm hắn sẽ bị chê cười đến năm sau.

Lúc này cây gậy trong tay hắn có động tĩnh, nó run nhẹ một hồi rồi ngừng lại.

Lãnh Mạch Thần thích thú nở nụ cười, hắn đặt cây gậy lại xuống đất, còn bản thân di chuyển ra phía xa.

"Ngươi có thể lại gần ta không?"

Cây gậy hiểu ý liền bay tới chỗ hắn, hắn vui mừng cầm cây gậy trong tay vuốt vuốt.


"Kì diệu thật! Tuy ngươi hơi xấu một chút nhưng bù lại cũng rất thông minh."

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp:"sau này ta gọi ngươi là Mạc Trần nhé? Ngươi có thích cái tên này không? Nếu thích thì run mạnh một cái."

Cây gậy lập tức run mạnh một hồi rồi ngừng lại.

"Mạc Trần! Có phải ngươi rất lợi hại không? Từ giờ ta sẽ là chủ của ngươi, sau này ngươi phải bảo vệ ta đó."

Vừa nói hết câu Mạc Trần liền biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn hoang mang nhìn xung quanh phòng tìm kiếm cây gậy nhưng không thấy.

"Đến cây gậy như ngươi cũng chê ta sao?"

Hắn thất vọng tràn trề, luyến tiếc ngồi xổm xuống một góc buồn bã.

"Mạc Trần..."

Vừa thốt ra được hai chữ Mạc Trần bất ngờ cây gậy liền xuất hiện nằm gọn trong tay hắn.

Hắn như hiểu ra điều gì đó liền nói:"thu!"

Cây gậy lập tức biến mất thêm một lần nữa.

Hóa ra Mạc Trần đã chui vào đan điền của hắn, nhận hắn làm chủ nhân. Thảo nào lúc đầu khi Mạc Trần vừa biến mất hắn liền có cảm giác cơ thể mình có chút kì lạ, cũng không biết phải nên nói kì lạ như thế nào, giờ thì hắn đã hiểu rồi.

Sau núi Liên Đăng là một rừng tre lớn, nơi này thường dùng để phạt các đệ tử làm trái gia quy, không tuân thủ phép tắc đến chặt tre, tre ở đây đặc biệt rất kiên cố, không phải muốn chặt đứt là chặt đứt được, muốn chặt đứt tre ở đây đều phải có kỹ năng.

Có điều đệ tử của Liên Đăng Phái không phải ai cũng tầm thường, thế cho nên ở rừng tre này hầu như đều vắng vẻ không có một đệ tử nào thèm đến đây.

Sáng sớm hôm nay Lãnh Mạch Thần một mình đến rừng tre bắt đầu tự luyện lại những chiêu thức cơ bản nằm ở trong sách mà cha hắn đã đưa. Những chiêu thức này vài năm trước hắn đã từng học xong hết rồi nhưng đến nay lại quên hết sạch, hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại mau quên đến như vậy.

Hắn kiên trì luyện tập từng chiêu thức trong sách đã hết nửa ngày trời nhưng lại chẳng đâu vào đâu, một chút hắn cũng không thông được.

"Ta thật vô dụng!"

"Đúng là vô dụng thật!"

Một đệ tử dáng người cao ráo mặc y phục trắng, trên đai lưng có kẹp một chiếc quạt màu xanh lam, gương mặt anh tuấn sáng sủa có phần kiêu ngạo, trên tay còn cầm một vò rượu nhỏ đi đứng không vững từ từ tiến lại chỗ Lãnh Mạch Thần.

Lãnh Mạch Thần cung kính thi lễ, hỏi:"huynh là...?"

"Mặc Chiêu tên tự Kính Văn!"

Lãnh Mạch Thần nở nụ cười, nói"thì ra huynh chính là đại đệ tử của Thác Lâm Thiên, đã thất lễ rồi!"

Mặc Chiêu cầm chiếc quạt trên tay phe phẩy, nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới.

"Nếu ta đoán không lầm thì ngươi đây chắc là tam công tử Lãnh Mạch Thần của Trúc Lâm Thiên?"

"Phải!"

Mặc Chiêu cười giễu cợt, nói"nhìn cách sử dụng chiêu thức của ngươi là biết ngay, đúng là rất giống những lời mà người khác thường bàn tán."


Lãnh Mạch Thần cảm thấy rất hổ thẹn, liền tìm lý do để rời đi.

"Ta còn có chút việc! Cáo từ!"

Thấy người trước mặt định rời đi, Mặc Chiêu lập tức cản lại.

"Này định đi đâu đấy? Ngoài tư chất kém cỏi ra đừng có nói với ta là ngươi còn không biết thêm phép tắc đấy nhé?"

Lãnh Mạch Thần hơi tức giận, nghiêm mặt hỏi:"sư huynh rốt cuộc là muốn cái gì?"

"Ai là sư huynh của ngươi?"

"Cáo từ!"

Lãnh Mạch Thần định rời đi nhưng bị Mặc Chiêu tiếp tục cản lại.

"Khoan đã!"

Mặc Chiêu đưa vò rượu tới trước mặt hắn, nói tiếp:"có muốn uống chút Mê Túy Tửu của ta không? Mùi vị không tồi đâu."

Lãnh Mạch Thần cảm thấy đầu óc tên này có vấn đề, trước thì chê hắn, sau thì lại mời rượu hắn, đúng là tên điên.

"Liên Đăng Phái cấm rượu, ta không thể uống!"

Mặc Chiêu vẫn tiếp tục đưa vò rượu tới trước mặt hắn, trả lời:"uống một chút thì có sao chứ? Ta và ngươi không nói thì có ai biết? Uống đi! Nam nhi phải biết uống rượu."

Lãnh Mạch Thần từ chối, nói:"ta không uống!"

"Chúng kia kìa!"

Bỗng từ đâu lại xuất hiện thêm vài tên đệ tử khác xông tới túm lấy Lãnh Mạch Thần và Mặc Chiêu.

Mặc Chiêu phản kháng, tức giận quát:"làm gì vậy? Thả ông ra!"

Một đệ tử trả lời:"bọn ta phụng mệnh của chưởng môn đến đây để bắt hai ngươi!"

Thác Lâm Thiên là thủ tọa của Phùng Dã chưởng môn, trong lúc đang ngồi đàm đạo cùng Công Tôn Đục, bỗng bên ngoài có một đệ tử chạy vào báo ở rừng tre có hai kẻ đang lén uống rượu. Phùng Dã chưởng môn nghe xong rất tức giận liền ra lệnh cho đệ tử tới đó bắt hai tên nghịch đồ kia lại.

Lãnh Mạch Thần và Mặc Chiêu được đưa đến quỳ trước Thác Lâm Thiên. Phùng Đình Phong con trai chưởng môn cũng có mặt ở đó.

Phùng Dã nhìn hai tên đang quỳ dưới đất, tức giận mắng:"một tên là đại đệ tử của Thác Lâm Thiên, một tên là tam công tử của Trúc Lâm Thiên mà lại không biết làm gương cho những đệ tử khác, đã thế còn dám lén lút cùng nhau uống rượu ở rừng tre, nếu để chuyện này đồn ra ngoài thì người khác sẽ đánh giá Liên Đăng Phái chúng ta dạy đệ tử không nghiêm. Gia quy của phái chúng ta đâu phải các ngươi không rõ? Đệ tử làm trái lệnh uống rượu sẽ bị phạt đánh hai mươi trượng cảnh cáo, các ngươi có chịu nhận tội hay không?"

Công Tôn Đục thấy thế liền nói"dù sao chúng cũng là trẻ con, ta thấy hay là sư huynh tạm tha cho chúng lần này đi!"

Phùng Dã kiên quyết trả lời:"nhị sư đệ không cần phải cầu xin cho chúng, địa vị của chúng đặc biệt hơn những đệ tử khác mà lại không biết làm gương, lần này không thể tha thứ!"

Công Tôn Đục nghe vậy đành bất lực, không nói thêm lời nào nữa.

Mặc Chiêu lúc này mới lên tiếng giải thích.

"Sư phụ! Đệ tử tự làm tự chịu, rượu là do một mình đệ tử uống, không liên quan đến hắn, đệ tử xin nhận tội!"

Phùng Dã tức giận quát:"Ngươi còn dám nói dối? Nếu không liên quan đến hắn vậy tại sao các ngươi lại có mặt cùng lúc với nhau?"


Mặc Chiêu lập tức trả lời:"chỉ là vô tình gặp nhau, sư phụ! Xin người hãy tha cho hắn!"

"Ngươi giỏi quá nhỉ? Nể tình cha ngươi đã từng cứu mạng ta một lần nên ta mới hết lần này đến lần khác khoan dung với ngươi, đừng tưởng bản thân có chút bản lĩnh rồi muốn làm gì thì làm."

Mặc Chiêu cúi đầu, trả lời"đệ tử không dám! Nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến hắn thật mà."

"Được! Nếu ngươi có nghĩa khí như vậy thì lần này một mình ngươi hãy gánh đủ bốn mươi trượng đi, ta sẽ tha cho hắn!"

Mặc Chiêu không do dự, trả lời:"đệ tử đồng ý chịu phạt đánh bốn mươi trượng."

Lãnh Mạch Thần không nỡ để hắn bị đánh bốn mươi trượng liền tự nhận tội.

"Sư bá! Đúng là Mạch Thần có uống rượu với huynh ấy, Mạch Thần xin chịu hai mươi trượng."

Mặc Chiêu nhìn hắn quát:"ngươi bị điên à?"

Sau đó tức giận chỉ tay vào Phùng Đình Phong đang đứng xem kế bên.

"Ta biết chuyện lần này là do ngươi mách với sư phụ, ngươi đợi đấy!"

Phùng Đình Phong làm bộ vô tội, trả lời:"chuyện này không liên quan đến ta, là huynh không cẩn thận để người khác phát hiện đó thôi, không thể trách ta được."

"Ngươi!" Mặc Chiêu không kiềm được định động thủ.

Phùng Dã lập tức quát:"người còn dám mạnh miệng nữa sao? Người đâu! Đánh chúng hai mươi trượng."

Hai đệ tử khác nhận lệnh bắt đầu đánh.

Lãnh Mạch Thần chỉ mới bị đánh ba trượng mà đã không trụ vững nổi.

Mặc Chiêu thì lại cứng cáp hơn, đây cũng không phải là lần đầu hắn chịu phạt, cơ thể hắn đã sớm chai lì với những hình phạt như thế rồi.

Thấy Lãnh Mạch Thần sắp sửa không thể chịu được nữa, Mặc Chiêu liền van xin.

"Dừng tay! Hắn không thể chịu nổi hai mươi trượng đâu, sư phụ! Xin người hãy tha cho hắn!"

Phùng Dã không thèm để tâm tới, chỉ trơ mắt đứng nhìn hai người họ bị đánh.

Phùng Đình Phong đứng kế bên cười nhếch mép, trong lòng hắn bây giờ rất hả hê.

Mặc Chiêu và Lãnh Mạch Thần cứ thế mà lãnh đủ hai mươi trượng...





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.