Tình Định Lãnh Nam

Chương 16



"Khụ khụ……"

Không nghĩ tới thân thể bản thân không chịu nổi một phen dữ dội như thế, mới trở về không bao lâu, Cơ Nhạn Nhi liền sinh bệnh,nhiều ngày đều nằm ở trên giường, làm sao cũng đi không được.

"Đến, ăn canh dược." Úy Nguyên Khánh múc một muỗng nước thuốc nhẹ nhàng thổi lạnh, đưa tới bên môi nàng.

"Không cần, người ta không nghĩ uống dược." Thấy nước thuốc đen không lưu buộc,mũi ngửi được cái hương vị kia. Cơ Nhạn Nhi liền chịu không nổi, huống chi nàng đã liên tục vài ngày đều uống, hiện tại đánh chết nàng cũng không uống!

"Ngoan, uống hết nó, như vậy phong hàn của muội mới có thể hết." Ngữ khí của hắn mang đau lòng nói, đều do hắn ngày đó ở bên dòng suối không để ý thân mình mảnh mai của nàng, mặc cho dục vọng phóng túng, mới có thể làm cho nàng nhiễm phải phong hàn.

"Không cần đâu! Huynh cũng không biết thuốc kia thật sự rất đắng nha!"

Nàng dùng sức lắc đầu,chính là không uống.Hắn nhíu mày,phượng mâu hẹp dài liếc nàng một cái.Nhưng lần này nàng giống như ăn tim gấu mật báo, mặc kệ hắn uy hiếp hoặc lợi dụ, nàng cũng không uống!Nhìn nàng vì phát sốt mà hai gò má phiếm hồng, một bộ thấy chết không sờn, nghĩ hắn không có cách nào với nàng sao?

"Được…… Muội không uống chứ gì?"

Nghe hắn hỏi như thế,Cơ Nhạn Nhi nghĩ đến có thể tránh được một kiếp, trong mắt phát sáng."Đúng vậy, muội không cần uống." Nàng gật đầu như băm tỏi.

"A! Ta đây uống vậy." Ở dưới ánh mắt chờ đợi của nàng, Úy Nguyên Khánh giữ mặt nàng, uống hết chén thuốc vừa đắng lại đen này, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt chưa từng thay đổi.

"Huynh sao vậy…… A!" Nàng mới đặt câu hỏi, đã bị hắn đưa thân đè ép lên, hàm dưới khéo léo bị hắn mềm nhẹ kiềm chế,bờ môi hơi lạnh đặt trên của nàng, đem nước thuốc ở trong miệng hắn chuyển cho nàng.

"Ô……Thật đắng!" Bị bắt nuốt xuống vị thuốc ở trong hơi thở của nàng lan tràn, trong miệng chua sót làm cho nàng nhíu mày. Phấn lưỡi nhẹ thở, tay nhỏ bé không ngừng vẫy.

"Hương vị này ta cũng phải nếm đến, như vậy thật công bằng đi? Đừng không uống thuốc nữa, cũng là muội thích ta dùng phương thức này uy muội?"Trầm thấp tiếng nói lộ ra tình dục.

"A…… Không có,mới không có đâu! Lần sau muội sẽ ngoan ngoãn uống hết nó." Nào có người uy dược như vậy chứ! Trong lòng nàng vụng trộm kháng nghị.

"Ăn khỏa tảo đường,áp hương vị đi!" Hắn cầm lấy một viên táo đỏ mật đường uy nàng. Biết nàng sợ đắng, cho nên thời điểm hắn phân phó hạ nhân chuẩn bị chén thuốc nhớ rõ cần có một đồ ăn ngọt.

Tuy rằng tảo đường ngậm ở miệng, nhưng lại ngọt ở trong lòng…… Khánh ca ca đối với nàng thật tốt!Đang suy nghĩ, có lẽ vừa mới một phen ép buộc, cũng có thể là dược hiệu bắt đầu phát tác, Cơ Nhạn Nhi lập tức cảm thấy mờ mịt,mắt đều nhanh mở không ra.

Úy Nguyên Khánh thấy thế, giúp nàng đắp chăn bông tốt, nhẹ giọng nói:"Mau nghỉ ngơi đi!"

"Huynh không vội sao?" Nhìn bộ dạng hắn không phải rời khỏi,nàng nhịn không được hỏi.

"Chờ muội ngủ, ta sẽ đi."Phượng mâu tối tăm chăm chú nhìn nàng.

"Ân……" Nàng mang một chút mỉm cười thỏa mãn, nặng nề ngủ.

Nam nhân ngồi ở bên giường nhìn dung nhan yên bình ngủ của nàng, toát ra một chút thương tiếc mà không biết. Qua hồi lâu, hắn mới đứng dậy, lén lút đóng môn rời đi.Thật vất vả đợi cho chủ gia ra ngoài, bốn bề vắng lặng, Lỗ Thu Điệp vụng trộm tiến vào phòng Cơ Nhạn Nhi.Từ ngày đó bị thương,sau khi gia chủ ôm nàng trở về phòng, hắn cũng không có tới xem qua nàng! Sau khi khỏi hẳn, hắn lại đối với nàng lạnh như băng,ánh mắt giống như mang ngăn cách, làm cho nàng không dám tới gần.

Sau đó, chủ gia cư nhiên mang nữ nhân này đi du lịch. Nàng nghe nói cái địa phương kia, chủ gia cách một đoạn thời gian sẽ đi chỗ đó, nàng hỏi qua hạ nhân, nhưng không có người nào biết địa phương kia ở đâu.Sau khi bọn họ trở về, nàng cảm giác được giữa bọn họ có một cỗ tình cảm bất đồng so với dĩ vãng, làm cho khoảng cách của bọn họ trở nên càng gần hơn.Nàng không phải đã phá hư bọn họ sao? Vì cái gì lại như vậy?

Lỗ Thu Điệp vô thanh vô tức tới gần Cơ Nhạn Nhi,ánh mắt oán độc đưa đến trên dung nhan đang ngủ say của nàng ta,thấy nàng ta ngay cả trong lúc ngủ đều mang ý cười,khuôn mặt vặn vẹo của Lỗ Thu Điệp trở nên thêm dữ tợn.Nàng vì cái gì được chủ gia sủng ái?Giống như châm chọc, Cơ Nhạn Nhi bên miệng giương lên ý cười.

"Tiện nữ nhân đáng giận!" Lỗ Thu Điệp không chút lưu tình nào đánh Cơ Nhạn Nhi một cái tát, xoa bóp khuôn mặt tươi cười làm nàng chán ghét.

"Ngô……" Cơ Nhạn Nhi cảm giác được trên mặt một trận đau dát, nhịn không được rên rỉ ra tiếng, mày nhíu lại.

Lỗ Thu Điệp nhanh thu hồi tay lại, thấy trên gương mặt Cơ Nhạn Nhi dấu tay sưng đỏ rõ ràng, âm trầm nở nụ cười.Tốt lắm…… Nàng ta uống thuốc, hẳn không dễ dàng tỉnh lại như thế.

"Ta…… Muốn ngươi biến mất! Như vậy hắn mới có thể thấy tồn tại của ta." Lỗ Thu Điệp thì thào tự nói, trong mắt lóe lên ánh sáng dị thường. Chỉ cần Cơ Nhạn Nhi biến mất,ý đồ trong suy nghĩ của nàng nhất định có thể thực hiện!

"Chớ có trách ta, hết thảy đều là bản thân ngươi tạo thành, hắn là của ta!"

Lỗ Thu Điệp lấy ra du bình giấu ở trong lòng, đem chất lỏng trong bình đổ vào từng góc trong phòng, rồi mới đi đến trước bàn gỗ đào, cầm lấy ngọn nến.Nàng run tay, có điểm chần chờ, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh bọn họ ân ái. Lòng nàng liền như bị kim đâm.Mặc kệ! Cho dù không chiếm được yêu của hắn, làm cho nữ nhân của hắn biến mất, hắn sẽ không đi yêu người khác!Nàng cắn răng, buông tay ra –

Ngọn nến vừa rơi xuống tới mặt đất, liền dấy lên ngọn lửa hừng hực,ngọn lửa hồng dọa người kia bắt đầu lan tràn cả gian phòng ở, nàng nắm chặt hai tay đầy mồ hôi, tiến lên đem cửa phòng gắt gao khóa trái, rồi cũng không quay đầu lại theo cửa sổ bên cạnh chạy thoát ra ngoài.Nóng quá…… Đầu của nàng thật choáng váng, vì cái gì nóng như thế?Cơ Nhạn Nhi mở ra hai mắt vô lực, trước mắt một mảnh mơ hồ, nàng nâng tay lên xoa xoa mắt, mới nhìn rõ ràng một chút.

"Đây là việc gì vậy?" Nàng dựa ở mép giường, ngồi dậy.

Chỉ thấy mọi chỗ đều là ngọn lửa nóng rực, khói đen tràn ngập,làm cho nàng cay đỏ mắt.

"Khụ, khụ……" Nàng che miệng, ý đồ xuống giường, lại bước không được, ngã xuống đất.

Quỳ rạp trên mặt đất, nàng không rõ làm sao để mở miệng, khói đặc vẫn hướng về nàng đánh úp lại, làm nàng ho khan không ngừng.Nàng sắp không được…… Ai tới cứu nàng nha? Ô…… Khánh ca ca…… Khánh ca ca……Nàng vừa mới vừa xác định được tâm ý của hắn, sẽ mất đi hết thảy sao?

Huống hồ, nàng còn không có nghe được Khánh ca ca nói yêu nàng, nàng không cần rời đi hắn nha!Nàng chậm rãi nhắm lại hai mắt, một giọt nước mắt trong suốt dọc theo khuôn mặt nàng lặng yên rơi xuống. Rồi liền rơi vào một mảnh bóng tối, bất tỉnh nhân sự.

Tiểu Thúy hai tay bưng khay, bên trong là canh phẩm để cho tiểu thư bổ thân mình, đi về phía cuối hành lang gấp khúc, lại nhìn thấy một hình ảnh làm người ta nhìn thấy ghê người –Thật nhiều khói theo trong phòng bay ra……Đợi đã! Tiểu thư…… Tiểu thư không phải ở bên trong sao?

Một cỗ rùng mình từ trong lòng xông ra, tay không giữ vững, khay liền rơi xuống trả lời thay, Tiểu Thúy lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng hô lớn:"Cháy! Cháy!"

Tiểu thư — Trời ạ! Tiểu thư trăm ngàn không thể xảy ra việc a!Tiểu Thúy vội vàng tiến lên, không nghĩ tới cửa phòng lại khóa lại …… Sao vậy chứ?

Tiểu Thúy ý đồ dùng thân thể phá cửa phòng. Nhưng khói đặc không ngừng từ cửa thoát ra,làm đỏ mắt nàng,chảy ra hai hàng nước mắt, không ngừng ho khan,"Khụ khụ……"

Ai tới cứu cứu tiểu thư a!

Nghe được tiếng kêu cứu của Tiểu Thúy, nhóm nô bộc chạy tới mang theo thùng nước ý đồ dập tắt trận đại hỏa này,đám đông chạy tới trợ giúp càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không thấy thế lửa có dấu hiệu biến nhỏ.

"Động tác mau lên! Mang càng nhiều nước đến!"

Úy Nguyên Khánh ở cửa hàng vừa nghe truyền đến tin tức cháy nhà, liền hoả tốc chạy trở về.Vì cái gì tâm hắn bất an như thế?

"Đây là xảy ra chuyện gì?" Vừa rồi còn êm đẹp,sao phòng Nhạn Nhi lại cháy?

Nàng ở nơi nào?Sẽ không……

"Nhạn Nhi đâu? Nàng ở nơi nào?" Úy Nguyên Khánh tùy tay bắt lấy một người, lớn tiếng chất vấn.

Tiểu Thúy vội vàng tiến đến, còn chưa kịp thở đã nói:"Chủ gia, ngài cuối cùng đã trở lại! Tiểu thư…… Tiểu thư còn ở bên trong a! Ngài mau cứu tiểu thư nhà nô tỳ!"

Tiểu Thúy vốn ra vẻ kiên cường,trong nháy mắt,nước mắt ẩn nhẫn không ngừng chảy xuống,"Ô…… Ô……"

Chết tiệt! Nhạn Nhi, muội trăm ngàn không thể có việc gì! Úy Nguyên Khánh trước mắt trống rỗng, không thể tin những điều bản thân vừa nghe.Mặt nạ bình tĩnh của hắn xuất hiện vết rách, hàn ý theo lòng bàn chân chạy lên, trong đầu hiện lên tất cả hình ảnh cùng nàng ở một chỗ……

Lần đầu gặp mặt, nàng kết hai búi tóc,bộ dạng xấu hổ mang theo ngây ngô, muốn hắn giúp nàng bắt sâu bướm ở quả trên cây xuống, bộ dáng ghen tuông…… Đều thật sâu khắc vào trong tâm hắn.Nguyên lai hắn mới không thể không có nàng!

Úy Nguyên Khánh lấy lại tinh thần, trong ánh mắt chứa đựng kiên định, hắn sẽ cứu nàng ra!Cho dù chết, hắn cũng không cho phép nàng đi một mình trước!

"Tránh ra!" Hắn đoạt lấy thùng nước trên tay hạ nhân,đổ ở trên người mình,trước khi mọi người còn không kịp phản ứng, liền nhanh chóng nhảy vào bên trong đoàn lửa thiêu hừng hực kia.

Lỗ Thu Điệp đứng ở chỗ tối thấy nam nhân âu yếm tiến vào trong ngọn lửa, không khỏi trừng lớn hai mắt.

Trời ạ! Không thể…… Không cần!

Úy Nguyên Khánh xông vào trong phòng, dựa vào một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào, cẩn thận tìm kiếm.Hắn thi triển khinh công dễ dàng tránh đi ngọn lửa, nhưng mà lại tránh không được ngọn lửa theo xà nhà ở trong phòng rơi xuống, đem y bào màu trắng bên ngoài cháy đến, tổn thương da thịt, hắn lại hồn nhiên không phát hiện.

Nhạn Nhi, muội ở nơi nào?

Phượng mâu của hắn lo âu không ngừng tìm kiếm, thật vất vả phát hiện Cơ Nhạn Nhi, lại phát hiện nàng té trên mặt đất.Hắn chạy vội qua,ôm lấy thân mình mềm mại, bàn tay to vỗ nhẹ hai má của nàng."Nhạn Nhi, Nhạn Nhi, muội tỉnh mau tỉnh!"

Nhìn nàng tựa như một pho tượng oa nhi làm bằng gỗ, đối hắn kêu gào một chút phản ứng cũng không có, tâm hắn hung hăng đau đớn, đau đến nỗi không thể hô hấp.Cuộc đời hắn chưa từng sợ hãi như thế, sợ nàng từ nay về sau ly khai hắn…… Không! Hắn sẽ không cho phép nàng biến mất ở sinh mệnh của hắn, cho dù cần phải đuổi tới địa hạ hoàng tuyền, hắn cũng muốn cứu nàng trở về!

Úy Nguyên Khánh hít một hơi thật sâu, đặt trên cánh môi trở nên trắng của nàng, cạy mở khớp hàm đóng chặt, đem không khí mới tiến nhập trong miệng nàng.Mau tỉnh lại…… Nhạn Nhi…… Không cho phép rời ta đi!

Có lẽ nghe thấy nội tâm hắn kêu gào, không muốn hắn đau lòng vì nàng, Cơ Nhạn Nhi bắt đầu có động tĩnh.

"Khụ khụ……" Đột nhiên một trận kịch liệt ho khan da thịt tuyết trắng bắt đầu có huyết sắc.

"Nhạn Nhi?"

"Khụ…… Khánh ca ca?" Trước mắt Cơ Nhạn Nhi là một mảnh mơ hồ, nam tử chật vật không chịu nổi này là Khánh ca ca sao? Vì cái gì ánh mắt hắn làm người ta lo lắng như thế, giống như hiện lên một chút lệ quang?

"Đừng sợ! Ta tới cứu muội." Hắn ôn nhu ở bên tai nàng nói.

Hắn không thể giả bộ trấn định nữa, hung hăng ôm chặt nàng, giống như muốn nhu tiến nàng vào trong cơ thể, làm cho nàng phát đau. Vừa nghĩ đến việc mất đi nàng, hắn cũng muốn phát cuồng.

"Đau quá……" Đau đớn làm cho nàng nhớ tới chuyện vừa phát sinh.

Nàng muốn trốn…… Nhưng nàng trốn không thoát……Lửa quá lớn……Vừa mới, nàng đã bị khói đặc làm hôn mê đi……

"Ô……Muội cho là muội sẽ chết …… Nghĩ đến rốt cuộc không được nhìn thấy huynh!"

"Sẽ không,ta sẽ không cho phép muội rời ta đi……" Úy Nguyên Khánh ôn nhu trấn an Cơ Nhạn Nhi.

Nhìn quanh bốn phía, thế lửa càng lúc càng lớn, nếu không đi ra ngoài hai người đều gặp nguy hiểm!

"Nhạn Nhi,muội ôm chặt ta, chúng ta trước đi ra ngoài rồi nói sau!"

"Không cần……Muội hiện tại muốn nói…… Bằng không…..Muội sợ không cơ hội."

Nàng thương hắn…… Thương hắn bá đạo, thương hắn phóng đãng, tuy rằng hắn thường thường trêu đùa nàng, luôn đè nén cảm tình bản thân, không dễ dàng lộ ra, làm cho lòng nàng hoảng loạn……Bất quá, đây là hắn.Tuy rằng chưa từng có nói qua yêu nàng, bất quá thời điểm khi hắn mang nàng đi phòng nhỏ ở chân núi, nàng đã hiểu được tâm hắn. Lúc này, hắn cư nhiên không quan tâm an nguy bản thân chạy vào cứu nàng, nàng thật sự là chết cũng không tiếc!

"Khánh ca ca……Muội yêu huynh…… Thật sự thật yêu huynh!" Cơ Nhạn Nhi trong mắt chứa đầy nước mắt, lớn tiếng nói ra tâm ý bản thân sau đó liền ngất đi.

Ngốc Nhạn Nhi, ta đã sớm biết muội yêu ta, bởi vì ta cũng yêu muội a!Hắn ôm chặt lấy Cơ Nhạn Nhi ngã vào trong lòng hắn, nước mắt lặng yên chảy xuống.Nàng sẽ không có việc gì, hắn dùng sinh mệnh mình cam đoan!

Gian phòng này không lâu nữa sẽ bị phá hủy, hắn gắt gao ôm thiên hạ trong lòng, phi thân nhảy –

"Cám ơn trời đất, chủ gia đi ra!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.