Tĩnh Dưỡng Vô Uy

Chương 11



Bá tước D, quả là rất đẹp… Bất quá, thế nào đi nữa cũng là nhân vật tranh châm biếm.

Ta lật xem đống tranh châm biếm trong tay – thực sự không phải là do ta buồn chán, mà chính là sủng vật của Cơ Dưỡng Tĩnh tên Thanh Thanh buồn chán gửi cho ta một kiện hàng qua đường hàng không tốc hành – cư nhiên là quyển sách bìa cứng 《PET SHOP OF HORRORS》…

Thế giới này thật sự là có rất nhiều điều trùng hợp… Bất quá có đôi khi Cơ Dưỡng Tĩnh tựa hồ thật sự có thể nhìn thấu lòng người…

“Thế nào, có phải phong cách rất giống không?” Thanh âm của Thanh Thanh nghe rất êm tai.

“Ân, đúng vậy đúng vậy.” Ta trả lời, kẹp điện thoại vào vai, tiếp tục lật sách.

“Đáng tiếc…”

“Đáng tiếc ta không phải là đại soái ca tóc vàng kia.”

“Da, ngươi biết?”

Nguyên lai nhìn thấu lòng người cũng rất đơn giản …

“Thế nhưng bên cạnh ta có một đại soái ca tóc vàng nga!”

“Nga.”

“Ta hiện tại đang yêu đương vụng trộm.”

“…”

“Ta cảm thấy có lỗi với Cơ Dưỡng Tĩnh.”

“…”

“Thế nên, xin ngươi hãy hảo hảo thương hắn!”

“…”

Tiểu hài tử chết tiệt này… Bất quá cũng khó trách, ngay cả thanh âm đều trở nên êm tai như thế, nguyên lai là đang yêu đương nha…

“Vậy chúc ngươi yêu đương vui vẻ, chuyện Cơ tổng ngươi không cần quan tâm đến.” Ta nói.

“Oa, ngươi cuối cùng cũng quỳ gối dưới quần tây trang của Cơ Dưỡng Tĩnh a!”

“…” Ta mỉm cười, “Cơ tổng đại khái sắp kết hôn.”

Lần này đổi lại đến lượt hắn yên lặng, tiếu ý trên khóe miệng ta càng sâu thêm.

“Ngô Uy, ngươi muốn khóc thì khóc đi, tuy rằng hiện tại ta không có khả năng đưa vai cho ngươi tựa vào… Thực sự là làm khó ngươi, phải luôn giữ vẻ vui cười…”



“Ngươi thật rất muốn ta đi kết hôn?” Cơ Dưỡng Tĩnh nâng ly rượu đỏ lên, lay động chất lỏng bên trong.

Ta thiếu chút nữa bị nghẹn – bị sặc chết bởi bánh kem cao cấp quả là tiêu đề nổi bật!

“Cơ tổng, đây là hạnh phúc của ngươi, hẳn là phải do chính ngươi nắm lấy…” Không thể nhượng ta ăn xong mỹ thực tinh xảo trước mắt rồi hãy nói a?

“Như vậy.” Cỡ Dưỡng Tĩnh lộ ra một nụ cười – da đầu ta lại một trận tê dại, “Waiter, tính tiền.”

… Vì cái gì gặp gỡ Cơ Dưỡng Tĩnh, ta luôn luôn tính một đằng ra một nẻo chứ …

“Phiền ngươi đóng gói,” Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười nói với bồi bàn, “Trợ lý đặc biệt của ta tựa hồ rất thích bánh kem của các ngươi.”

“Tốt, ngài chờ một chút.” Bồi bàn gật đầu hiểu rõ, liếc mắt nhìn ta.



“Nếu như Hạ Uyển Như đồng ý quan hệ của ta với ngươi, ta có thể đáp ứng cùng nàng kết hôn.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói.

“Khụ khụ!” Lần này quả là bị sặc chết rồi.

“Ngươi có chuyện muốn nói chứ?” Cơ Dưỡng Tĩnh thiêu mi.

Ta thở dài, ngồi xuống, nhìn thẳng hắn: “Được rồi, nói đơn giản, ngươi hiện tại có hai lựa chọn: một là thương tổn ta, cùng Hạ tiểu thư gặp gỡ; hai là không thương tổn Hạ tiểu thư, cùng ta đoạn tuyệt quan hệ.” Ta uống chút nước, tiếp tục, “Nói chung, ta kiên quyết không đồng ý 3P, như vậy ngươi không chỉ thương tổn ta, còn có thể thương tổn Hạ tiểu thư xinh đẹp thuần khiết thiện lương như thiên sứ.” Ngực có điểm sợ hãi, nói chút lời bịa đặt tốt đẹp hẳn là sẽ không bị Thiên Lôi đánh chứ …

“Hảo, ta đã biết” Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười nói. Nụ cười này, không có âm lãnh như bình thường, thế nhưng lại khiến ta run rẩy còn mạnh hơn bình thường… Lời vừa mới nói, sẽ không bị nhầm lẫn là “lời thú nhận tình yêu” chứ….



Thắt lưng cùng lưng đau nhức…

Chuông cửa vang lên…

Thắt lưng thật sự mệt mỏi, lưng thật sự đau nhức…

Chuông cửa tiếp tục vang lên…

Thắt lưng thật sự rất mệt mỏi, lưng thật sự rất là đau…

Chuông cửa…

Ta thở dài. Liều mạng từ trên giường đứng lên, trực tiếp mặc quần, giãy dụa đi ra khỏi phòng ngủ đến phòng khách, mở cửa…

“Ngô Uy!” Thanh âm thật đáng yêu.

“Hạ tiểu thư?” Ta nhìn tiểu thư xinh đẹp trước mắt – cùng trang phục lần trước không giống nhau, những vẫn là rất đẹp – nếu như Cơ Dưỡng Tĩnh thật không cùng nàng kết hôn, như vậy nàng có thể hay không cân nhắc ta?

“Ngô Uy, ta không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới…” Hạ Uyển Như tiểu thư tự động tiến đến, miệng lẩm bẩm nói, đột ngột nàng xoay người đối diện ta – “Người như ngươi muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn vóc người không có vóc người, muốn cá tính không có cá tính, là một lão nam nhân 27 tuổi cư nhiên có thể khiến cho Cơ Dưỡng Tĩnh cự tuyệt cùng ta kết hôn?!”

Cơ Dưỡng Tĩnh càng già hơn ta a…

“Ta cái gì cũng chưa từng làm.” Ta vô tội nói.

“Cái gì cũng chưa từng làm?” Nàng mỉm cười, đi qua phòng khách, đi tới cửa phòng ngủ của Cơ Dưỡng Tĩnh, ngón tay như hoa lan chỉ thẳng vào – “Vậy đây là cái gì?”

– khăn trải giường mất trật tự, y phục mất trật tự.

– y phục là của ta cùng Cơ Dưỡng Tĩnh.

– trên khăn trải giường còn có vết tích đỏ hồng.

– X! Trách không được lại đau nhức đến thế!

“Có hai cái nội khố.” Hạ tiểu thư chỉ.

– lại muốn ta giúp hắn tẩy… Ta XX!

“Ta là bị ép buộc” Ta nói. Lẽ nào nàng cho rằng đó là máu của Cơ Dưỡng Tĩnh?

“Vậy ngươi không có sảng khoái sao?” Hạ tiểu thư tiếp tục bảo trì nụ cười.

“…” Nàng cũng Cơ Dưỡng Tĩnh hẳn là trời sinh một đôi…

“Ai, nếu đều là như vậy, kia…” Nàng đột nhiên có vẻ rất ai oán, “Ta đây cũng chỉ hảo tác thành cho các ngươi.”

“Thật sao?” Ta giật nhẹ khóe miệng, “Vậy đa tạ Hạ tiểu thư.”

“Cái này, là nhẫn đính hôn Cơ Dưỡng Tĩnh cho ta.” Nàng xuất ra một hộp nhỏ, “Hiện tại cho ngươi, phiền ngươi trả lại cho hắn.”

Ta tiếp nhận.

“Được rồi, ta cũng không quấy rối ngươi nữa, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Hạ Uyển Như tiểu thư nhàn nhạt nói, chuẩn bị xoay người ly khai.

“Hạ tiểu thư.” Ta giữ nàng lại, “Trâm cài áo của ngươi rất là đặc biệt nga!”

“Thật sao? Ha hả, cảm tạ khen ngợi.”

“Có thể Cơ tổng đối với trâm cài áo của ngươi cảm thấy rất hứng thú.” Ta nói.

“Ta đây hôm nào gói lại thật tốt rồi tự mình đưa cho hắn.”

“Không nên phiền phức như vậy, ngươi hiện tại đưa ta, ta chuyển giao cho hắn là được.”

“- Ngô Uy, ngươi lớn mật, thật đúng là cho ngươi ba phần thuốc nhuộm ngươi lại muốn ta mở cả phường nhuộm cho ngươi.” Lông mày thanh tú của Hạ tiểu thư dựng thẳng. ( ý câu này tựa tựa như “Được voi đòi tiên” phải không? Ta chém gió đó =A=)

“Nào dám?” Ta cười, “Coi như là ta cầu ngươi, đem thưởng cho ta có được hay không?” … Ta không muốn bị liên lụy a…

“…” Nàng thở dài, cuối cùng chính mình gỡ xuống cây trâm cài áo hình hoa lan, “Ngươi nha, cuối cùng ta đã có điểm giải thích nguyên nhân vì sao Cơ Dưỡng Tĩnh tuyển ngươi.”

“Đâu có đâu có.” Ta cười làm lành.

“Cầm đi.” Nàng ném qua.

“Đa tạ Hạ tiểu thư tác thành!” Ta xin thề, những lời này ta tuyệt đối một trăm phần trăm thành tâm!

“Được rồi, ta đi.” Nàng khoát khoát tay, “Hi vọng lần sau khi gặp lại ngươi, vẻ ngoài của ngươi sẽ khá hơn một chút.”

“Phải phải, ta nhất định nỗ lực!”

Cuối cùng cũng đem Hạ tiểu thư thiên sứ tống ra khỏi cửa. Ta thở dài nhẹ nhõm. Đi vào phòng ngủ, đem những thứ rác thải đã dùng tối hôm qua dọn dẹp, kể cả trâm cài áo kia, tất cả ném vào thùng rác hết – kia đều là thủy tinh thượng phẩm, như thế ném xuống thật đúng là đáng tiếc – bất quá so với cơn thịnh nộ của Cơ Dưỡng Tĩnh, ta tình nguyện không thèm thứ tài vật đó.

Cái camera siêu nhỏ kia quả thật là tinh xảo – vừa vặn ta xuất thân là làm bảo vệ, chính là vẫn còn duy trì vẻ cảnh giác “phục vụ ***”…

Còn về động cơ – ta tình nguyện tin tưởng tiểu cô nương khả ái thuần khiết kia bởi vì không chiếm được tình yêu mà muốn chụp lại phòng ngủ người yêu lưu làm kỉ niệm…



“Đây là Hạ Uyển Như tiểu thư đưa cho ngươi.” Ta đem cái hộp nhỏ đưa cho Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Ngươi xử lý đi.” Hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên. Ba giây sau, lại hỏi: “Nàng đi tìm ngươi? Hay là ngươi tìm tới nàng?” Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “Đừng nói với ta là ngươi đi bảo nàng không nên cùng ta kết hôn.”

“Ta không có, ta không có lá gan kia, cũng không có tư cách.” Ta cười. Cho dù thật sự đi tìm nàng cũng sẽ không vì mục đích này.

“Đúng, ngươi chẳng qua là đem vẻ mặt chân thành ra khuyên nàng không nên buông tha ta.” Hắn cũng cười, có điểm nham hiểm.

“Là ‘bỏ qua’ ấy mà, ‘bỏ qua’…” Ta cười, chột dạ… “Hạ tiểu thư ngày hôm nay đã tới.”

“Ngươi rất muốn ta đi kết hôn?”

“…” Vấn đề này tựa hồ… đã từng bàn bạc qua…

“Cũng không phải là không muốn 3P sao?”

Nhưng ta cũng có nói cho ngươi hai sự lựa chọn a…

Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười, thân thủ từ túi tây trang lấy ra thuốc lá cùng bật lửa – bật lửa cùng thuốc lá này nhìn rất quen mắt – dường như …

“Là của ngươi”. Hắn hướng ta nhướng mày.

“Khi nào ngươi tìm thấy – lấy đi?” Ta kinh ngạc. Ta van ngươi, lẽ nào hắn thật đúng là có hứng thú với hàng hóa rẻ tiền?

“Cảm giác cũng không tệ lắm.” Hắn cười cười, châm lửa.

“Không tốt cho sức khỏe.” Ta nhắc nhở, là hắc ín đó.

“Ân, vậy thoại thuốc lá nào có lợi cho cơ thể?” Hắn hít một ngụm sâu, đột nhiên kéo cổ ta xuống –

“Ngô -” Đang là giờ đi làm, đang ở phòng làm việc đó!

“Khụ khụ khụ!” Nghe được tiếng ho khan quen thuộc, vừa định vui mừng vì có cứu tinh đến, một khắc sau, trong khi thở ra, nhượng đám khỏi thuốc lá tiến thẳng vào khí quản –

“Khụ khụ khụ …”

“Ba.” Cơ Dưỡng Tĩnh đứng dậy ( đây là âm thanh đứng lên chứ không phải gọi ba đâu)

Cơ tiên sinh ý bảo hẳn ngồi, chính mình đi tới sô pha dùng để tiếp khách ngồi xuống.

Ta cúi thấp người: “Ta đi pha trà.”

Vừa mới đóng cửa phòng làm việc của tổng tài lại, liền phải đối phó với ánh mắt tràn đầy tiếu ý của cô thư ký – toàn bộ đều bị nhìn thấy rồi, ai….



“Cơ tiên sinh.” Ta hướng đến trước mắt lão nhân gật đầu, ngực xác thực có điểm kinh sợ. Hắn gọi ta một mình đến, cùng hắn mặt đối mặt, phải khai báo cái gì đây? – cùng Cơ Dưỡng Tĩnh có quan hệ?

“Ngô Uy.” Cơ tiên sinh gật đầu, “Ta biết người không phải là loại người đơn giản.”

…”Đâu có”… Ta thật không có lời nào để nói…

“Ta cũng biết, chuyện của ngươi cùng A Tĩnh,” lão nhân nhìn ta, “Có thể nói, ngươi đang ở trong một vị trí rất thụ động.”

Ta không trả lời, chỉ là buông hạ mí mắt.

“A Tĩnh đối ngươi rất có hứng thú.” Lão nhân cư nhiên khẽ cười một chút, “Bởi vì ngươi có bản chất phản nghịch bên trong.”

Ta nào có?

“Cho nên, ngươi phải phục tùng hắn.”

“Cơ tiên sinh, ta…”

“Ngươi cho rằng ta nhìn không ra sao, người thanh niên? – ngươi thật sự phục tùng hắn từ tận con tim, không phải chỉ là biểu hiện cho có bên ngoài.” Mắt lão nhân hướng ta nhìn chăm chú.

Ý tứ của hắn là –

“Ngươi muốn đem cả trái tim và linh hồn yêu thương hắn.” Lão nhân nói, “Sau này hắn đối với ngươi không còn hứng thú nữa, ngươi cũng có thể mãn nguyện mà rời đi.”

Hách, thật đúng là lời nói sắc bén, ta hoàn toàn bại dưới cái suy nghĩ kì lạ của lão nhân này. Bất quá, cũng là một ý tưởng hay…

“Ngươi không phải là loại người đơn giản, vốn không nên bị nhốt bên cạnh A Tĩnh. Đến lúc đó ngươi có thể tìm ta giúp đỡ, đi xây dựng sự nghiệp của riêng ngươi.”

Nghe ra hoàn toàn rất mê người nha… Có được một khoản không nhỏ “Phí tổn thất thanh xuân”, sau này có thể chân chính hưởng thụ a…

“Đúng vậy, ta đã biết, Cơ tiên sinh.” Ta mỉm cười, trả lời.

Toàn tâm yêu thương Cơ Dưỡng Tĩnh? Rồi sau này lại bị vứt bỏ vô tình… Sao nhìn kiểu nào cũng có điểm bi thảm thế …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.