Tĩnh Dưỡng Vô Uy

Chương 12



“Đã lâu không gặp, Vele!” Anh bạn tóc vàng mắt xanh trước mắt vỗ mạnh vào vai ta.

“Đã lâu không gặp, gần đây khỏe không, Đại Bằng?” Ta nói ra tên tiếng Trung của hắn.

“Tốt lắm, ha ha, có người tìm đến ta, cho không ít tiền nhượng ta tham gia vào một cuộc chiến kinh doanh, phụ trách làm việc trên máy tính cùng internet.”

“Cũng bao gồm virus hay cái gì gì đó luôn a.” Ta cười nói.

“Vele, ngươi thực sự là…” Đại Bằng lẩm bẩm nói, “Quá thông minh! Quả nhiên vẫn giống như trước đây!”

“Đâu có đâu có.” Ta khiêm tốn nói. Đoạt lấy hào quang của ta… Rêu rao khắp nơi chúng ta gì đó, ta đương nhiên là đủ “thông minh” rồi… Quả nhiên là quỷ dương (con quỷ nước ngoài).

“Được rồi, nam nhân cùng ngươi tới là ai a? Lão bản của ngươi sao?” Đại Bằng tựa hồ có chút hiếu kỳ.

“Đúng vậy, ta là vệ sĩ của hắn.”

“Vệ sĩ!?” Thanh âm quỷ dương đột ngột tăng lên, âm sắc người nước ngoài đặc biệt khác lạ. “Oh my god! Ngươi đi làm vệ sĩ?! Thân thể ngươi trông thật gầy yếu a!”

…Nhiều năm trôi qua như thế, trình độ tiếng Trung của tên quỷ dương này tựa hồ không tiến bộ bao nhiêu …

“Cảm tạ ngươi khen ngợi.” Ta cười nói. Thấy Cơ Dưỡng Tĩnh cùng một đám tinh anh trong thương nghiệp nói chuyện với nhau xong, hướng bên ta đi tới.

“Cái gì mà “khen ngợi”? Ta là…” Đại Bằng trợn to mắt.

“Yws, I know, OK? Lão bản của ta tới.” Ta hướng hắn nói, “Ta giới thiệu các ngươi làm quen, được không?”

“Có cần thiết như thế không, Vele…”

“Cơ tổng, đây là bạn học hồi đại học của ta.” Ta hướng Cơ Dưỡng Tĩnh ra hiệu.

“Nhĩ hảo, Cơ tiên sinh, ta là Đại Bằng. Rất vui được làm quen với ngươi.” Đại Bằng vươn tay ra trước.

Cơ Dưỡng Tĩnh bắt tay tượng trưng hai cái cho có lệ rồi buông ra: “Nhĩ hảo, ta cũng rất vui được làm quen ngươi, Ngô tiên sinh.”

“Ha hả, “Đại Bằng” là tên tiếng Trung mà Vele giúp ta đặt, thế là cứ dùng luôn họ của hắn.”

“Phải, thì ra là thế” Cơ Dưỡng Tĩnh lễ phép mỉm cười nói. Ta rõ ràng cảm giác được một trận hàn khí phía sau… Bởi vì ta đột nhiên nghĩ tới tục lệ Trung Quốc “Thê tòng phu họ” ngày xưa… ( vợ theo họ chồng)

Vũ khúc du dương vang lên, một đôi nam nữ hướng về sàn nhảy trơn bóng đi đến.

Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười… Phía sau ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh…

“Ngô Uy, khã dĩ theo ta khiêu vũ một khúc?” Hắn hắn hắn… Cư nhiên nắm lấy tay của ta!

“A…” Ta hé miệng, trong lúc đột xuất chỉ có thể phát ra đơn âm.

“Ngô tiên sinh, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Cơ Dưỡng Tĩnh đối Ngô Đại Bằng gật đầu tỏ ý. Sau đó liền đem ta kéo vào sàn nhảy.

Ta… Ngay trước mặt mọi người, hắn cư nhiên làm như thế!



“Lý tiểu thư, có thể chứ?” Cơ Dưỡng Tĩnh đối với một phu nhân đang cùng một vị nam nhân khiêu vũ nói.

“Đương nhiên.” Tiểu thư mỹ lệ trả lời, bạn nhảy lúc nãy cũng thiện ý buông nàng ra, “Như vậy, ta muốn cùng vị tiên sinh này nhảy được chứ?”

Ta trong lòng thở dài, mà cũng thật sự thở dài một hơi, mỉm cười tiến lên: “Hi vọng ta có vinh hạnh này.”

“Ha hả, đương nhiên.” Lý tiểu thư cười nói, bất quá nàng chần chừ một chút, hiện lên một tia thất vọng.

Cơ Dưỡng Tĩnh mời một vị phu nhân khác tham gia vào.



“Ngươi nhảy không tệ.” Lý tiểu thư nhàn nhạt cười nói.

“Ngươi đừng nói như thế, ta thế nhưng rất khẩn trương, nếu như giẫm phải bàn chân cao quý của ngươi thì phải làm sao đây?” Ta cười, khẽ ôm nàng xoay tròn.

“Như vậy, ngươi chỉ phải phụ trách đưa ta về nhà thôi.”

“Kia thật là vinh hạnh của ta.”

“Ha hả, miệng lưỡi ngươi thật là dẻo.” Lần này nàng thật sự cười, “A”, nàng liếc mắt nhìn hai bên trái phải, “Cơ tiên sinh bọn họ tựa hồ muốn theo so bì với chúng ta.”

Dần dần, những người khiêu vũ lùi xuống, làm thành một vòng tròn, trung tâm chỉ còn lại ta và Lý tiểu thư, và cả đôi của Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Ngươi có hứng thú chứ?” Lý tiểu thư hỏi. Ta biết nàng muốn đấu, nữ nhân mà, hư vinh một chút không có vấn đề gì, ngược lại càng chứng tỏ vẻ khả ái đẹp đẽ. Tuy rằng như vậy là thỏa mãn ý muốn của Cơ Dưỡng Tĩnh, nhưng mà tiểu thư mỹ lệ này –

“Cam tâm tình nguyện phụng bồi.” Ta cười nói. Nhìn thấy khóe miệng Cơ Dưỡng Tĩnh cong lên một chút.

Âm nhạc đột nhiên chuyển biến, từ bản nhu hòa thành bản tươi vui, Lý tiểu thư trong lòng ta cũng sôi nổi lên. Hai vị phu nhân mỹ lệ, giữa sàn nhảy tựa như hai con bướm uyển chuyển.

Sau khi trao đổi bạn nhảy, vị kia trong lòng Cơ Dưỡng Tĩnh giờ do ta tiếp quản, Lý tiểu thư chuyển tới hắn. Kế đến… Âm nhạc lại biến nhu hòa trở lại… Lần này đến lượt ta bị đưa vào lòng Cơ Dưỡng Tĩnh…

Xung quanh vang lên một mảng ồn ào. Hai vị tiểu thư chuyên tâm vào điệu nhảy waltz đồng tính có độ khó khá cao.

Bất quá… kẻ khổ cực nhất chính là ta a? Bị Cơ Dưỡng Tĩnh đoạt cơ hội, hại ta phải đi bước của nữ nhân. Thắt lưng bị tay Cơ Dưỡng Tĩnh giữ lấy, hoàn toàn bị ép buộc bước theo bước của hắn.

“Ngươi không được nga.” Cơ Dưỡng Tĩnh cười khẽ bên tai ta, sau đó chuyển hoán một cái, trở thành ta đi bước của nam nhân, hắn đi bước nữ nhân.

… Cơ Dưỡng Tĩnh quả nhiên mới là kẻ thích hợp làm nữ nhân nha … Thắt lưng hắn mềm mại như vậy …

“Đang suy nghĩ cái gì thế?” Cơ Dưỡng Tĩnh cười nói, đôi mắt giảo hoạt nhìn chăm chăm vào ta.

“Không có, Cơ tổng, ngươi khiêu vũ thật tốt.” Ta chân thành nói, sau một cú xoay tròn lớn, bài hát kết thúc.

“Hảo, rất đẹp, Cơ tổng, Ngô tiên sinh, Lý tiểu thư, Cung tiểu thư, các ngươi khiêu vũ thật đúng là không tệ nga!” Chủ nhân yến hội tiến lên, vỗ tay nói. Đám người xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay.

“Đâu có, hai vị tiểu thư mỹ lệ thật sự nhảy rất khá, nhưng ta cùng trợ lý đặc biệt của ta chỉ toàn là bêu xấu thôi.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói.

“Cảm tạ ngươi, Ngô tiên sinh, ngươi nhượng ta một đêm rất thú vị.” Lý tiểu thư đi tới bên người ta, mỉm cười nói.

“Đâu nào, hẳn là ta phải cảm tạ ngươi mới đúng, tiểu thư mỹ lệ.” Ta nói. Ta van ngươi a tiểu thư, đừng… đối với ta cười chân thật như thế, ngọt ngào như thế, xinh đẹp như thế… Mồ hôi phía sau lại bắt đầu đóng băng…

“Ngươi nói chuyện toàn là lừa gạt nữ hài nga!” Lý tiểu thư cười.

“Có thể đánh lừa tiểu thư, làm tiểu thư vui vẻ là vinh hạnh của ta.” Đáng tiếc ta không có khả năng lừa gạt người nào đó a…



“Ân… Ngươi ở chỗ này… động dục…” Ta thử hết sức đẩy nam nhân đang áp trên người ra, đáng tiếc một tay tựa hồ không tạo ra được bao nhiêu ảnh hưởng – tay kia đang phải cố gắng chống đỡ vào bệ rửa mặt phía sau mất rồi.

“Sẽ có người vào…” Thanh âm cự tuyệt của ta sau lại có thể vô lực thế này – đây có thể trách ta sao?

Hoàn hảo, những lời này cuối cùng cũng có hiệu quả, hắn đã dừng động tác lại. Chỉ là chôn ở cổ ta, nặng nề “hanh” một tiếng.

Ta giương cao khóe miệng – không dám cười, nâng bàn tay dọc theo mái tóc mượt mà của hắn.

Sau đó – cánh cửa toilet thật sự đã mở ra – Lý tiểu thư đứng sững với vẻ mặt khiếp sợ.

Đây là toilet nam nữ dùng chung.

Ta ngạc nhiên một chút nhìn ra cửa, tay đặt ở trên đầu Cơ Dưỡng Tĩnh cũng không có thu lại.

“Đây là tình huống gì thế này?” Lý tiểu thư tự lẩm bẩm, “Nguyên lai các ngươi là…”

“Hư…” Ta hướng nàng nháy mắt mấy cái. Cơ Dưỡng Tĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

“Đã nói với ngươi là sẽ có người vào được mà.” Ta nói.

“Ngươi có dị nghị không?” Cơ Dưỡng Tĩnh hỏi. Ta cùng Lý tiểu thư song song lắc đầu.

Ta diện vẻ mặt vô tội, đưa tay sửa y phục hắn – vừa rồi mới bị ta kéo nên có chút rối loạn.

“Thật là, còn tưởng rằng đã gặp được một nam nhân có thể khiến ta động tâm a.” Lý tiểu thư cười nói.

… Này sẽ không là nói ta đi… Khái, hiện tại nữ nhân đều có tư tưởng thoáng như thế sao…

“Đáng tiếc hắn đã chết rồi.” Cơ Dưỡng Tĩnh thổi vào bên tai ta, “Đi!”

Đúng vậy, còn phải trở lại cho hắn hạ hỏa …

Nhưng đến mức “chết” sao? – Dục vọng chiếm giữ Cơ Dưỡng Tĩnh a, thật đúng là cường a…



“Sách sách, vì cái gì mỗi lần chúng ta đến lại gặp các ngươi đang vận động a?” Thanh âm của một nam nhân tuấn nhã tại cửa vang lên.

Cơ Dưỡng Tĩnh kêu lên một tiếng buồn bực, tại cổ ta hung hăng cắn một ngụm.

“Ách…” Ta hít sâu một hơi, nói, “Cũng không thể được, mời các ngươi một chút hãy trở lại được không?” Hắn cũng giống như ta hiện tại, bị khơi mào hứng thú, chậm trễ giải quyết thật sự rất là khó chịu…

Cơ Dưỡng Tĩnh tựa hồ rất thỏa mãn với biểu hiện của ta, gặm nhấm thô bạo đã trở nên nhẹ nhàng hơn, khiến cho ta kêu lên một tiếng.

Hai nam nhân đi ra ngoài, thuận lợi đóng cửa lại.

“Ân… Nhanh lên một chút… Đừng để người ta chờ lâu…”

“Ân, sẽ không để ngươi chờ lâu đâu…”

… Ta nói chính là nói hai người ở phòng khách mà… Bất quá, hắn nói tựa hồ cũng không sai… ( thụ bắt đầu trở nên slut rồi =A=)



“Xong việc rồi?” Vicky cười hỏi.

“Vì cái gì các ngươi mỗi lần đến đều chọn lúc này?” Cơ Dưỡng Tĩnh đảo mắt khinh thường, dùng khăn lau khô tóc ướt. Hắn vừa cùng ta tắm rửa.

Hắn ngồi xuống sô pha, ta đứng ở phía sau sô pha, tiện tay lau khô tóc cho hắn.

“Có chuyện gì sao?” Cơ Dưỡng Tĩnh châm một điếu thuốc.

“Không có việc gì. Chỉ là đêm nay muốn ở chỗ các ngươi tá túc mà thôi.”

“Vì cái gì?”

“Thuận tiện làm việc a.” Vicky liếc mắt nhìn ta, “Yên tâm, chúng ta đối với 2 couple không có hứng thú.” Bị Bùi Tuấn đánh nhẹ lên đầu. ( câu 2 couple là nguyên văn của tác giả =A=)

“Thế chẳng lẽ ngươi muốn a?” Vicky liếc mắt trừng hắn phản kháng.

Lại bị đánh một cái.

Tóc Cơ Dưỡng Tĩnh gần khô, ta thu hồi khăn tắm, quay về phòng tắm treo lên.

Lúc trở ra bọn họ đã chuyển đến phòng làm việc. Ta tới cửa dạo qua một vòng, phát hiện bọn họ tựa hồ không cần ta, thế là lại chuyển tới nhà bếp. Hiện tại đã mười hai giờ đêm, là thời gian ăn khuya của Cơ Dưỡng Tĩnh.

Làm ba bát mì trứng, lúc ta bưng đến phòng làm việc thì thấy Bùi Tuấn cùng Cơ Dưỡng Tĩnh ngồi trước máy vi tính gõ bàn phím, Vicky nằm ở một góc sô pha cắt móng tay.

“Ngươi không có việc gì làm sao?” Ta đặt một bát lên bàn con trước mặt Vicky.

“Ta muốn bát có hai quả trứng kia.” Vicky chỉ vào một cái bát nói.

“Đó là của Cơ tổng.” Ta trả lời.

“Nga.” Hắn liếc mắt đến chỗ bàn của Bùi Tuấn, “Vậy cho ta quả trứng trong bát của “Bùi tổng” đi.”



“Vấn đề ban nãy của ngươi,” Vicky uống một ngụm nước dùng, “Thế nào, cho Cơ Dưỡng Tĩnh bao ngươi mà không thể cho Bùi Tuấn bao ta?” ( lúc nãy bạn Uy k cho bạn Vic trứng gà của bạn Bùi tổng à?)

Ta bị nghẹn, bất quá không mấy nghiêm trọng. Cơ Dưỡng Tĩnh tốt bụng ăn quá nửa, chỉ để lại nước dùng cho ta.

“Ngươi không có việc gì làm sao?” Ta hỏi.

“Vui vẻ thì làm.” Vicky lãnh đạm nói, “Được rồi, ta đi rửa chén cho.”

“Ta làm là tốt rồi.” Ta ngăn cản hắn.

“Ngô Uy, qua đây.” Cơ Dưỡng Tĩnh kêu lên.

Vicky hướng ta nhún nhún vai.

“Như vậy, làm phiền ngươi rồi.” Ta đứng dậy, đi về hướng bên cạnh Cơ Dưỡng Tĩnh.

Vicky bưng khay đi tới cửa, đột nhiên xoay người, đối ta thản nhiên cười: “Ngô Uy, ngươi thật đúng là càng ngày càng giống nữ chủ nhân của nơi này.”



Thật sao? – đối với nam nhân đang ngồi trước máy tính không thèm chuyển mắt này mà nói, ta bất quá chỉ là khơi mào dục vọng muốn chinh phục của hắn thôi, đợi đến lúc ta hoàn toàn chú tâm phục tùng hắn – toàn tâm toàn ý yêu thương hắn a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.