Tĩnh Dưỡng Vô Uy

Chương 4



Khi ta trở lại phòng làm việc thì Cơ Dưỡng Tĩnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Máy vi tính vẫn còn mở, khi ta đi qua xem Cơ Dưỡng Tĩnh, vô tình nhìn vào màn hình máy vi tính, dường như có cái gì đó không thích hợp.

“Cơ tiên sinh…” Ta gọi, tuy rằng đây tựa hồ không phải bổn phận làm việc của ta, bất quá lấy tiền của người khác thì ta cũng nên cho họ biết nếu có chuyện không tốt xảy ra chứ.

Cơ Dưỡng Tĩnh mở mắt ra, nhìn chằm chằm ta, ánh mắt nhẹ nhàng đột nhiên trở nên sâu thẳm, rất khiếp người.

“Máy tính của ngươi hình như có vấn đề gì đó.” Ta nói.

Cơ Dưỡng Tĩnh nheo mắt lại, đưa ánh nhìn về phía màn hình, nhưng chỉ được ba giây liền chuyển về trên người ta: “Ngươi giúp ta giải quyết, ta muốn ngủ một chút.”

“Cái gì?”

“Có khả năng mới có thể nhìn thấy vấn đề, đừng nói với ta ngươi đối với việc này dốt đặc cán mai.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói, đứng dậy đi đến ghế sô pha lớn nằm xuống.



Ta thầm thở dài một cái, cuối cùng ngồi lên ghế da riêng của hắn. Chỉ là một con virut nhỏ, bất quá làm ta mất nửa tiếng xử lí. Qua một hồi, có điểm kì lạ. Xem ra, hẳn là đối thủ của Cơ Dưỡng Tĩnh gửi đến hắn một cảnh cáo nho nhỏ, hoặc có lẽ là trò đùa của người nào đó đang buồn chán.

Nhìn về phía Cơ Dưỡng Tĩnh, phát hiện hắn thật sự đang ngủ, tuy rằng rất ít, nhưng không hề có cảnh giác, không lẽ hắn tín nhiệm ta đến thế?

“Cơ tiên sinh, ngươi ngủ như thế sẽ bị lạnh.” Ta đi qua, khẽ nói.

“Vậy ngươi đưa ta đến phòng ngủ.” Cơ Dưỡng Tĩnh lẩm bẩm nói, quả nhiên ngủ rất ít.

Do dự một chút, ta vươn tay nâng hắn dậy, ta không muốn hắn sinh bệnh rồi bản thân kiêm luôn chức y tá.



Đến phòng ngủ, ở bên giường, nghĩ buông Cơ Dưỡng Tĩnh xuống, ai ngờ lại bị hắn trở tay, thế là cả người liền bị hắn áp lên. Ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt màu lục của hắn.

“Cơ tiên sinh?” Ta chần chờ mở miệng. Nam nhân này, sẽ không là …

“Ngươi ngủ bên cạnh ta, nếu không ta sẽ sợ.”



Bị một chút khí tức kì quái làm cho bừng tỉnh, ta mở mắt ra, phát hiện bản thân rốt cuộc đang nằm trong lòng người nào đó; mà tại cửa phòng ngủ là hai người khách không mời mà đến đang đứng sững.

Vicky quái dị nhìn ta, sau đó nhìn đến Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Các ngươi đến làm gì?” Cơ Dưỡng Tĩnh mở miệng hỏi. Ta có thể cảm thấy ***g ngực hắn đang rung động, sau đó hắn ngồi dậy.

“Không có việc gì, là A Tuấn nói tối hôm qua máy vi tính tìm được một ít thứ không sạch sẽ gì đó, muốn hỏi tình huống của ngươi như thế nào.” Vicky nói.

“Ta cũng gặp phải, cảm tạ quan tâm.” Cơ Dưỡng Tĩnh xuống giường, “Các ngươi cũng không cần phải đến đây sớm như thế đi.”

“Không đến sớm làm sao có thể thấy hình ảnh đặc sắc như thế?” Vicky cười nói.

Ta xuống giường, không nói nhiều, hướng bọn họ hơi gật đầu rồi trở về phòng của mình – cách phòng của Cơ Dưỡng Tĩnh một cánh cửa.



Sau khi rửa mặt, ta liền đến phòng bếp chuẩn bị một tách cà phê cùng một ít điểm tâm sáng, sau đó đến phòng làm việc.

Vicky thấy ta, nhãn thần trở nên thú vị: “Vệ sĩ như ngươi thật đúng là toàn năng.”

Ta không lên tiếng, âm thầm nhìn hắn bằng nửa con mắt rồi bưng điểm tâm sáng đến trước mặt Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Ngô Uy” Bùi Tuấn ngồi trước máy vi tính, nhìn ta.

“Vâng.” Ta gật đầu, hắn sẽ không muốn một phần điểm tâm chứ?

“Ngươi không đơn giản.” Bùi Tuấn mỉm cười, tiếp tục cúi đầu làm việc.

“Ngươi thật là nói đùa.” Ta cười đáp.

“Hắn là đang nói đùa, ngươi không phát hiện hắn đang cười sao?” Vicky đã đi đến, vẻ mặt bất bình, “Bình thường đối với ta, hắn đều rất it cười.”

“Không phải đâu.” Ta cười xòa nói.

“Phương pháp của ngươi rất đặc biệt, hơn nữa hiệu quả cũng tốt.” Đến lượt Cơ Dưỡng Tĩnh mở miệng, vừa ăn điểm tâm vừa uống cà phê, “Ta không nhìn lầm ngươi.”

“Cơ tiên sinh ngươi cũng nói đùa,. Ta chỉ là ở đại học chơi đùa vài năm.” Ta giải thích, “Hiện tại cũng đã quên gần hết. Tối hôm qua cũng chỉ là do vận khí ta tốt mà thôi.”

“Ngươi thật ranh mãnh” Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười nói, tiếp tục ăn điểm tâm.

“Phỏng chừng là con cá kia cấp chúng ta một mồi câu, nhưng kết quả bị vệ sĩ của ngươi cho một trận. Con cá kia đại khái là bị lộng đến hồ đồ, quay lại ăn chính mồi câu của mình.” Bùi Tuấn hướng Cơ Dưỡng Tĩnh nói.

Thuật ngữ trong thương nghiệp, quả nhiên khó hiểu. Ta yên lặng thu thập bát đĩa Cơ Dưỡng Tĩnh đã ăn xong, không có ý định tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ.



Thượng đế không nghe thấy lời cầu xin của ta, hoặc là lão nhân gia hắn thiên vị cho Cơ Dưỡng Tĩnh hơn. Vài ngày sau, ở phòng làm việc của Cơ Dưỡng Tĩnh xuất hiện một bàn công tác, trên bàn viết Ngô Uy hai chữ, chú thích “Trợ lý đặc biệt của Tổng tài.”

Ta rốt cuộc không biết thần tiên trên trời hay là Cơ Dưỡng Tĩnh đùa giỡn ta. Cơ Dưỡng Tĩnh lại tìm hai người vệ sĩ mới, bất quá lần này không phải là “24 tiếng đồng hồ không rời”.

Xem ra Cơ Dưỡng Tĩnh dường như thật sự đem ta trở thành cao nhân rồi, nhưng ta lại không muốn là “Cao nhân” a. Bản thân ta cũng chỉ là một tiểu thị dân lương thiện thôi, chẳng qua gần đây vận khí đột ngột tốt. Ngày hôm nay vô tình được vào vị trí này, nếu như ta ngày sau lộ ra đuôi cá nhỏ – khái, cho dù là bị lộ đuôi, cũng sẽ bị cho là rồng chứ chẳng phải cá chăng? ( chém gió theo QT đó T^T)

“Bùi Tuấn muốn cùng ngươi thảo luận một chút về phương pháp giải quyết vấn đề lần trước của ngươi.” Cơ Dưỡng Tĩnh cởi kính mắt.

Một lúc sau thư kí báo cáo: “Bùi tổng tới.”



Ta… Ta đúng là bị con virut lần trước hại chết mà. Cái gì mà phương pháp đặc biệt, nó căn bản chỉ là phương pháp tối nguyên thủy tối cổ xưa mà các cao thủ lớn sớm quẳng đi a! Lẽ nào lần trước ta chưa nói là ta đối phó với con virut nhỏ xíu này mất nửa giờ sao?

“Ngươi thật đúng là làm bộ làm tịch, cư nhiên muốn ta tự mình đến.” Bùi tiên sinh tiến đến, diện vô biểu tình.

“Hiện tại là ngươi thỉnh cầu ta.” Cơ Dưỡng Tĩnh nhàn nhạt nói.

“Đúng, hiện tại là ta thỉnh cầu ngươi đặc biệt hỗ trợ,” Bùi tiên sinh xoay người đối mặt với ta, “Ngô Uy tiên sinh.”

“Vâng.” Ta vội vàng đứng dậy, hắn xưng hô như thế đem ta hù tại chỗ.

“Có thế chiếm dụng ngươi một chút thời gian chứ?”

Khái … “Đương nhiên đương nhiên, đây là vinh hạnh của ta!”

“Ngươi cũng không hỏi ta một chút sao?” Có người mở miệng.

Ta vội vàng nhìn Cơ Dưỡng Tĩnh, chân thành mong muốn hắn đối với Bùi tổng nói “Không”

“Như vậy xin hỏi ngươi -”

“Có thể, thế nhưng ta muốn đảm bảo có vay có trả. Còn có, cho mượn đi chính là cái gì, ta muốn trả về chính là cái đó.” Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười.

Ta ngã.

Ta làm sao có thể quên tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều là do Cơ Dưỡng Tĩnh đem đến? Còn có thể, đây căn bản là chủ ý của Cơ Dưỡng Tĩnh, hắn còn đang định thử ta xem có phải là gián điệp hay không?

“Yên tâm, đảm bảo trợ lý đặc biệt “của ngươi” không mất một sợi tóc nào.” Bùi tổng trả lời, “Vicky không thích ngoạn 3P”



Ta… đột nhiên nhớ tới hình như từng có người hình dung ta: “Tướng mạo thường thường, vóc người thường thường, tính cách thường thường”. Sỡ dĩ, hẳn là, sẽ không phải là chuyện “đó” chứ …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.