Tình Duyên Đạo

Chương 2: Xuyên không?



Tần Hoàng Minh, 26 tuổi, vì một số vấn đề nên bỏ học ở một ngôi trường đại học danh tiếng, bản tính lười biếng làm việc, cộng thêm việc đam mê chơi game nên đến giờ vẫn sống bám vào tiền trợ cấp của gia đình... Bởi vì bề ngoài tương đối anh tuấn nên cũng có lắm cô theo đuổi, và hiện giờ anh chàng được cho là đẹp mã của chúng ta đang được cả một bầy khỉ theo đuổi (khỉ chắc cũng được tính là họ hàng xa với con người nhỉ:v)

_Chết tiệt, cái lũ chúng mày tính theo tao đến bao giờ đây, chẳng qua chỉ là vài trái đào thôi mà, lão tử dù gì cũng có họ hàng xa mật thiết với lũ chúng mày đấy.

Hắn tức giận quay đầu lại nhìn lũ khỉ và gào lên. Nếu các bạn hỏi vì sao tự dưng tới cảnh này ư? Oke, quay lại hai tiếng trước nhé.

Đã trôi qua hai ngày từ khi bị điện giật, hắn đã bắt đầu tỉnh dậy. Đập vào mắt hắn bây giờ không phải là căn phòng với nệm ấm, chăn êm, đầy đủ thiết bị cần dùng cho một tên nghiện game như hắn. Hắn ngạc nhiên nhìn lại cảnh vật xung quanh, tất cả chỉ toàn là cây và núi. Đây là nơi nào? Tại sao mình lại ở đây, bắt đầu lâm vào trầm tư, hắn suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Chỉ nhớ là lúc đó đang ở nhà xem đá bóng, không may đá phải ổ điện và ngất đi. Chẳng lẽ nói bị điện giật nên bay đến một nơi khác? Không, không, chuyện đó chỉ ở trong phim hay tiểu thuyết gì gì đó thôi, nhưng đây là đâu? Chẳng lẽ nhà mình có trộm đột nhập rồi thằng trộm nào đó quăng mình vào khu rừng này? Cái này cũng không có khả năng a, nếu trộm vào cuỗm hết đồ, không cho mình vài nhát thì thôi đằng này lại thừa hơi mà đem mình tới đây. Càng nghĩ càng làm hắn đau đầu.

_Thôi bỏ đi, trước tiên là tìm xung quanh xem rồi tính tiếp vậy.

Tự an ủi bản thân, hắn bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh với hi vọng tìm được đường ra hay có ai đó có thể giúp hắn. Nhưng dường như ông trời không ủng hộ hắn, đi loanh quanh một hồi hắn vẫn không tìm được một bóng người nào cả chứ đừng nói tới lối ra.

_Mẹ kiếp, đây là nơi khỉ ho cò gáy nào thế này, xung quanh không có lấy một bóng người nào, toàn cây và núi. Chẳng lẽ mình lại phải ở lại đây sao. Đừng đùa chứ, Phong Thần chiến sắp tới hồi kết rồi, còn phải về mà chiến nữa chứ, còn cả bỏ acc không biết bao nhiêu ngày rồi, còn gì là top của tôi nữa hả trời.

Ọtttttttttt... than vãn chưa được bao lâu thì tới lượt cái bao tử của hắn cũng biểu tình. Cũng đúng a, từ khi tỉnh dậy đến giờ, hắn vẫn chưa có gì để bỏ bụng, mới nãy còn phải đi nhiều như vậy.

_Haiz, việc cấp bách bây giờ có lẽ là phải no bụng trước đã, tìm đường về sau vậy.

Mặc dù hắn là một con nghiện game, nhưng hắn cũng biết có thực mới vực được đạo, sức khỏe phải đầy đủ thì mới làm một game thủ tốt được. Nghĩ là làm, hắn bắt đầu lê thân đi để kiếm thức ăn, hi vọng cái khu rừng này có trái gì ăn được. Tìm kiếm xung quanh và hắn cuối cùng cũng tìm thấy được vài cây đào.

_Hắc hắc, đúng là ông trời không phụ người tốt mà. Mặc dù không thích lắm nhưng làm no bụng cũng không tồi.

Nhìn cây đào trước mặt hắn bắt đầu xoắn tay áo lên và lên cây.

_Ưm, vị cũng không tệ. Hắc hắc, nhìn mình bây giờ khác nào tôn ngộ không cơ chứ.

Ngồi trên cành cây và thưởng thức những trái đầu. Hắn gật gật đầu, đào ở đây vị khá ngon, khác xa với những quả lúc trước hắn được nếm. Làm no bụng, hắn bắt đầu hái thêm vài quả nữa, đây là lương thực dự trữ a, không biết còn ở đây mấy ngày nữa đây.

Bốp...

_Ai đó, ra đây ngay cho ta.

Vừa tuột xuống đất hắn bỗng ăn ngay một quả đào vào đầu, quay lại nhìn hắn phát hiện ra một bầy khỉ đang nhìn hắn với ánh mắt giận dữ.

_Chúng mày làm gì, chẳng qua tao chỉ xin vài trái đào thôi, cần phải nhìn tao trìu mến như vậy không. Ở đây nhiều như vậy, tao ăn một ít thì chết chúng mày à. Như vậy đi, tao ăn đào của chúng mày, chúng mày ném tao, xem như không cần tiền thuốc, chúng ta hòa nhau, tao đi đây, không cần tiễn.

Hắn vô sỉ nói. Đúng lúc hắn định quay lưng đi thì lũ khỉ cũng nhào tới, đây là địa bàn của chúng, làm gì có chuyện tới ăn chùa rồi đi về như vậy được, khỉ cũng có luật của khỉ, mà hắn chính là kẻ phạm luật. Lũ khỉ vây xung quay hắn và bắt đầu cào xé, quần áo hắn bị lũ khỉ xé nát, hắn vùng dậy và bắt đầu bỏ chạy.

_Mẹ kiếp, lũ điên, có cần phải như vậy không, tao để lại cho chúng mày ăn hết đấy.

Quay lưng bỏ chạy hắn bây giờ không nghĩ tới lương thực dự trữ nữa, cái chính bây giờ là mạng sống, giờ mà tham mấy trái đào thì mạng cũng không có mà ăn nữa. Nhưng lũ khỉ quyết không buông tha hắn. Đó là nguyên nhân cho cái cảnh khỉ rượt người ở trên.

Càng chạy hắn đã bắt đầu thấm mệt. Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại bỏ mạng dưới tay lũ khỉ này hay sao. Bỗng hắn đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó có một tổ ong.

_Lũ khốn kiếp, đến nước này thì tao liều mạng với chúng mày.

Bị bức tới đường cùng hắn cầm cái tổ ong ném về phía lũ khỉ. Vỡ tổ, đàn ong bay ra toán loạn, và mục tiêu trả thù cho ngôi nhà thân thương là lũ khỉ trước mặt. Nhìn lũ khỉ bị bầy ong rượt chạy, vài con đã bị lũ ong chích cho mặt sưng vù, hắn vui vẻ cười.

_Vốn đã bảo chia cho tao một ít là được, lại còn dám rượt tao, đây là hậu quả của chúng mày đấy.

Nhưng nụ cười trên môi chưa được bao lâu thì lại tắt ngóm. Lũ ong đuổi lũ khỉ, nhưng vẫn không quên cái tên đã ném tổ của chúng đi, và cảnh tiếp theo hắn vẫn là nạn nhân bị đuổi, nhưng đổi lại người đuổi theo là lũ ong.

_Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.

Nhìn đàn ong phía sau, hắn lại bắt đầu vận dụng hết công suất đôi chân lên mà chạy. Thật may cho hắn là gần đó có một con suối. Nhảy xuống suối để tránh lũ ong, hắn cũng không dám ngóc đầu lên xem đàn ong đã đi chưa hay còn đứng đợi, hắn bắt đầu bơi về phía thượng nguồn con sông.

Vật nhau với lũ khỉ và lũ ong, bây giờ người hắn đã bắt đầu thấm mệt, tìm một cái hốc đá gần đó và bắt đầu thiếp đi, hi vọng ngày mai sẽ tìm được lối ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.