-Tần huynh, ngươi đừng làm bộ mặt như sắp chết vậy có được không? Chẳng lẽ đi cùng ta chán như vậy sao?
Nam nhân nho nhã đi bên cạnh lên tiếng.
-Ngươi ư? – Hoàng Minh đưa mắt nhìn y từ trên xuống dưới, hắn thở dài nói. -Nếu ngươi là mĩ nhân thì ta còn có thể xem xét lại.
Ngay cả nằm mơ Hoàng Minh cũng không nghĩ tới có ngày hắn sẽ được Chu Vũ Vương vang danh thiên hạ tháp tùng đi dạo cả. Mấy hôm trước hắn nhận được lời mời tới Tây Kỳ từ Cơ Xương, dù sao Cơ Xương cũng xem như là trưởng bối của hắn, hơn nữa nếu ở lại Triều Ca nhìn đống tấu chương chắc hắn phát điên mất, cuối cùng hắn cũng nhận lời. Nếu là bình thường, được Chu Vũ Vương lừng danh kia tháp tùng đi dạo phố thì oai phong để đâu cho hết, nếu đi khoe với mấy lão nhân cuồng lịch sử có lẽ sẽ bị ghen tị đến chết mất thôi.
-Tần huynh, huynh nói như vậy là không đúng rồi. Nam nhân chúng ta lấy công danh làm trọng, nữ nhân há có thể quan trọng bằng.
Hoàng Minh nhìn Cơ Phát vỗ ngực nói thì âm thầm lắc đầu. Giờ ngươi còn bé lắm, cứ thử sau này xem ngươi còn mạnh miệng như vậy hay không.
Vốn Hoàng Minh có ý muốn đi thị sát tình hình ở Tây Kỳ, mặc dù trước mắt Tây Kỳ vẫn là đồng minh nhưng biết đâu sau này lại xảy ra biến cố gì đó. Khi nghe hắn đề nghị được đi thăm thú Tây Kỳ, Cơ Xương liền bảo Cơ Phát đi cùng hắn, còn nói hắn dạy bảo cho Cơ Phát một chút, nhưng Hoàng Minh biết đây chính là người giám thị mọi hành động của hắn. Mặc dù Cơ Xương có nói sẽ tận trung với nhà Thương nhưng dù sao mỗi người đều có một bí mật riêng, huống hồ đây là cơ mật quốc gia, Cơ Xương muốn giám sát hắn cũng là điều hiển nhiên mà thôi. Nhưng điều hắn khiến hắn khó chịu nhất chính là Cơ Phát. Cơ Phát chính là kiểu công tử hào hoa, nho nhã chuẩn mực có thể khiến cho nữ nhân trên thế gian điêu đứng. So với hắn thì Hoàng Minh lại giống cận vệ hơn khi cứ phải đeo khư khư cái mặt nạ trên mặt.
-Ở đó có chuyện gì mà náo nhiệt như vậy?
Hoàng Minh chỉ tay về phía tửu lầu phía trước, ở đó có rất nhiều người đang tụ lại như đang quan sát một cái gì đó. Chẳng lẽ đánh bạc? Nhưng nhìn không giống lắm, nếu là đánh bạc thì phải hò hét rất nhiều chứ không thể im lặng như vậy được.
-Phía trước chính là Tinh Nguyệt Lầu, hàng ngày các tài tử và tài nữ ở Tây Kỳ đều tập trung về đây để cùng so thi ca, đàn hát.
Cơ Phát giọng đầy tự hào giới thiệu. Hoàng Minh âm thầm bĩu môi, hắn cực kì ghét mấy tên công tử hay tiểu thư quyền quý ăn không ngồi rồi cứ suốt ngày so sánh học vấn, cầm, kì, thi, họa để khoe mẽ bản thân. Nếu như bọn hắn dùng thời gian đó để làm chuyện có ích hơn thì tốt biết mấy. Hơn nữa ở trong thời đại này, cho dù bụng ngươi đầy chữ thì sao, chẳng lẽ muốn dùng sách thánh hiền để đánh nhau với mấy tên tiên nhân hay sao, hay dùng ngôn từ cảm hóa bọn hắn à? Nếu mà như vậy thì hắn cần gì phải đau đầu nghĩ hết cách này đến cách khác để duy trì thế cục Phong Thần này chứ.
-Tần huynh có muốn qua xem một chút không? Cũng có thể giúp ta mở mang tầm mắt một chút.
Cơ Phát mỉm cười nói. Phụ vương bảo hắn đi theo giám sát và học hỏi từ người này, nhưng Cơ Phát quan sát nửa ngày vẫn chưa thấy nửa điểm tài giỏi gì ở hắn cả, đây chính là một cơ hội tốt để thử hắn. Nhưng Hoàng Minh liền dập tắt hi vọng của hắn.
-Không hứng thú, tìm chỗ nào ăn một chút rồi tính tiếp.
Hoàng Minh nói xong liền đi về phía trước. Hắn có thể nhìn ra tâm tư của Cơ Phát, dù sao được Cơ Xương tin tưởng đi theo giám sát hắn, Cơ Phát này chắc chắn cũng không phải là người hiền lành như vẻ ngoài của hắn.
Nhìn bóng dáng Hoàng Minh rời đi, Cơ Phát trong lầm thầm khinh bỉ. Hắn chắc chắn rằng Hoàng Minh chỉ là sợ mất mặt nếu thi thố ở chỗ đông người nên mới chọn cách bỏ đi mà thôi. Nhưng khi bọn hắn vừa đi được vài bước thì liền có một tiếng hô lớn của nữ nhân vang lên.
-Chiếu tướng, ngươi thua. Lão nương thắng.
Tiếp theo đó là những tràng cười nói, những tiếng xì xào bàn tán về thế cờ trên bàn.
-Đi, chúng ta xem một chút.
Hoàng Minh cảm thấy có chút hứng thú với nữ nhân vừa lên tiếng. Theo lời Cơ Phát nói đây đều là nơi tập trung của các công tử và tiểu thư, nhưng một nữ nhân có thể nói hai từ “lão nương” có thể là tiểu thư khuê các hay sao? Thực sự khiến người ta tò mò mà.
Chen chúc qua đám người đang hăng hái bàn tán về ván cờ, Hoàng Minh nhìn thấy trên bàn cờ lúc này chính là cờ tướng, có thể nói ở thời đại này đây chính là loại cờ mà hắn phát minh ra, lúc đầu chỉ phổ biến ở trong cung mà thôi, dần dần được truyền bá rộng rãi, không ngờ tới tận Tây Kỳ cũng phổ biến trò này.
-Tiểu thư, tại hạ thua tâm phục khẩu phục.
Nam nhân ngồi ở bàn cờ chắp tay thành quyền nói.
-Không cần nhiều lời, thua rồi thì đứng dậy, người tiếp theo.
Nữ nhân đối diện tỏ ra không quan tâm tới hắn, trực tiếp hạ lệnh đuổi đi khiến người này khuôn mặt xám xịt, nhưng dù sao hắn đã thua nên cũng không dám ý kiến gì, ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.
Hoàng Minh có hơi sững sờ khi nhìn thẳng vào khuôn mặt của nữ nhân kia. Nàng quả thực vô cùng xinh đẹp, từ ngũ quan cho tới khuôn mặt, tất cả đều hoàn hảo, bộ y phục đen tuyền trên người nàng lại càng tôn thêm làn da trắng như ngọc của bản thân. Có thể nói, nàng chính là nữ nhân đẹp nhất mà hắn nhìn thấy từ khi đến thế giới này, ngay cả nữ thần Lam Tuyền của hắn cũng kém một chút, bây giờ Hoàng Minh đã biết tại sao tất cả những tên nam nhân đều tập trung về đây rồi.
-Cô nương kiêu ngạo như vậy, không ngại tiếp ta một ván cờ chứ?
Lại một tên khác ngồi xuống bàn nói.
-Được, xếp cờ.
Nữ nhân kia lập tức hứng khởi nói. Có lẽ như trong mắt nàng chỉ có việc chơi cờ là thú vị hơn tất cả.
Những nước đi của nữ nhân kia quả thực như tính cách nàng, không hề kiên nể bất cứ điều gì. Chỉ trong vòng chưa tới ba mươi nước cờ đã dồn ép cho nam nhân kia vào đường cùng, kết quả nam nhân kia cũng đành ngậm đắng nuốt cay đứng dậy lùi sang một bên.
-Các ngươi kém như vậy sao? Chẳng lẽ không có ai có thể làm lão nương có chút hứng thú hay sao?
Nữ nhân kia nhìn xung quanh châm chọc. Những người khác thấy vậy cũng có chút tức giận, nhưng suốt từ sáng tới giờ, không có một ai có thể địch lại nàng, ngay cả những kỳ thủ hàng đầu Tây Kỳ cũng đành phải chịu thua nàng. Bọn hắn không một ai dám bước lên ngồi xuống chiếc ghế kia cả.
-Tiểu thư, ta có thể chứ?
Hoàng Minh hơi bất ngờ khi Cơ Phát tiến tới kéo ghế ngồi xuống.
-Được.
Nữ nhân kia thấy có người chịu ngồi xuống tiếp cờ thì lại nở một nụ cười động nhân, khiến cho những tên nam nhân vây quanh ngây ngất không thôi. Hoàng Minh âm thầm gật đầu, cái gì gọi là “nhất tiếu khuynh thành” giờ đây hắn đã được trải nghiệm rồi.
-Đúng rồi, ta vẫn chưa biết cao danh quý tính của tiểu thư đây.
Cơ Phát tay xếp cờ, nhưng vẫn làm bộ lơ đễnh hỏi. Những kẻ khác nghe thấy vậy cũng dùng hết sức bình sinh để cố gắng lắng nghe. Hoàng Minh thì trong lòng âm thầm khinh bỉ, tên này chẳng phải lúc nãy nói nam nhân lấy công danh làm trọng hay sao, sao giờ thấy mĩ nữ đã lật mặt nhanh như vậy rồi kia chứ.
-Tiểu mao đầu, thắng được ta rồi hãy nói.
Nữ nhân kia hừ lạnh nói. Hoàng Minh và những người khác không nhịn được phá lên cười khiến Cơ Phát chỉ biết âm thầm hổ thẹn mà thôi. Đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với hắn.
Một nước, hai nước… hai mươi nước trôi qua, mồ hôi trên trán Cơ Phát càng ngày càng nhiều, hắn tự nhận cũng không phải tay mơ trong việc đánh cờ, nhưng trước sức ép của nữ nhân trước mặt, hắn không có cách nào để chống trả cả, trong chốc lát, hắn đã thất bại hoàn toàn.
-Thật là một lũ nam nhân vô dụng.
Nữ nhân kia lớn tiếng nói, điều này như chạm phải tự ái của tất cả nam nhân ở đây, tất nhiên là trừ Hoàng Minh ra, dẫu sao công phu da mặt của hắn cũng cao lắm rồi.
-Cô nương, cô có thể thắng chúng ta cờ, nhưng cô không được phép sỉ nhục chúng ta như vậy.
Một tên công tử bực tức lên tiếng.
-Ta cứ nói thì làm sao? Các ngươi có giỏi thì thắng lão nương xem.
Nữ nhân kia không hề kiên dè, một tay chông hông, một tay vỗ bàn nói. Hoàng Minh âm thầm nuốt nước bọt, nữ nhân này cũng quá dữ rồi a, trước một đống lang sói như vậy vẫn không hề tỏ ra khiếp sợ, đúng là cường nữ mà. Nhưng Hoàng Minh phải công nhận một điều rằng, vóc dáng của nàng quả thực rất nóng bỏng, lúc nãy chỉ vì ngồi mà không thể quan sát được hết, quả thực đáng tiếc.
-Tần huynh, nghe nói huynh cũng là cao thủ đánh cờ, chi bằng huynh ra tay để cho vị tiểu thư biết “núi cao còn có núi cao hơn”.
Cơ Phát quay sang Hoàng Minh nói, nhưng hắn cố tình nói lớn một chút để cho mọi người đều nghe thấy được.
-Hắn có bản lĩnh đó sao?
Nữ nhân kia liếc nhìn Hoàng Minh một cái rồi cười khẩy nói.
Hoàng Minh âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Cơ Phát. Hắn vốn chỉ định đứng ngoài xem cho vui thôi, ai ngờ lại bị tên Cơ Phát này kéo xuống vũng lầy chứ. Mặc dù ở thời đại này, cờ tướng là do hắn tạo ra, nhưng hơn mấy chục tên tài tử ở đây không thắng được nàng ta, hắn sao có thể tự tin đánh thắng được nàng chứ. Nhưng trước ánh mắt mong chờ của mọi người, hắn cũng đành phải ngồi xuống tiếp cờ nàng ta.
-Đắc tội rồi.
Hoàng Minh mỉm cười nói, nhưng nữ nhân kia hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của hắn, nàng chỉ tập trung vào những quân cờ mà thôi.
Quả thực nữ nhân này không hề đơn giản. Sau hơn năm mươi nước giằng co, Hoàng Minh mới chỉ có thể chiếm được chút lợi thế mà thôi, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, những nước cờ của hắn chính là tinh hoa của mấy ngàn năm, làm sao có thể dễ dàng bị phá vỡ được. Trái ngược với Hoàng Minh, nữ nhân kia cảm thấy như giống như đang lạc vào mê cung không lối thoát vậy, đây là lần đầu tiên có người có thể dồn ép nàng tới mức này.
Không gian xung quanh hai người vô cùng yên lặng,không một ai tạo ra bất cứ tiếng động gì, bởi vì họ sợ sẽ phá vỡ suy nghĩ của hai người. Sau hơn tám mươi nước cờ, nữ nhân dần đánh mất bình tĩnh, trong phút chốc nàng đã sai một nước, Hoàng Minh lập tức chớ lấy cơ hội đó.
-Chiếu tướng.
Khi quân cờ Hoàng Minh đặt xuống, tiếng hô vang lên, cuối cùng cũng có người có thể đánh bại được nàng ta lấy lại mặt mũi cho đám nam nhân rồi.
-Ngươi tên gì?
Nữ nhân kia sau khi sau nghĩ xong, nàng liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng Minh.
-Ta họ Tần tên Hoàng Minh. Chẳng hay cô nương xưng hô như thế nào?
Hoàng Minh có chút tránh né ánh mắt nàng, bởi vì khi nhìn vài đó, hắn cảm thấy như bị hút lấy vậy.
-Gọi ta là Thạch Thạch, sau này ta gọi ngươi là sư phụ, ngươi dạy ta đánh cờ.
Nữ nhân kia trực tiếp nắm lấy tay Hoàng Minh nói. Đây là cầu xin bái sư hay sao, sao giống như đang ép buộc ta thế này. Nhưng dù sao đối với hắn, có một nữ đồ đệ xinh đẹp tuyệt thế như vậy còn gì sánh bằng. Cảm nhận sự mềm mại từ bàn tay nàng, Hoàng Minh âm thầm dặn lòng.
-Nàng ta là đồ đệ của ngươi a, nhất định không để bị mê hoặc được.