-Hai đứa các ngươi chẳng lẽ đã quên hết lời ta dạy rồi hay sao? Khi ra tay nhất định phải kín đáo, nhanh, độc và chuẩn xác khiến đối phương trở tay không kịp. Nhìn các ngươi xem, còn chẳng làm hắn đổ một giọt mồ hôi, uổng công ta cho các ngươi nhiều đồ tốt như vậy.
Hoàng Minh lắc đầu thở dài tỏ vẻ thất vọng nói.
-Nhị thúc, chúng ta có quên đâu, nhưng đây chỉ là luyện tập mà thôi, hơn nữa đối thủ lại là phụ thân, chúng ta không…
n Hồng đang muốn nói thì bị n Giao lườm cho im bặt. Với bọn hắn thì Tử Tân chính là đương kim thiên tử, cho dù là cha của mình, bọn hắn cũng không dám quá phận. Nói ra thì có lẽ so với Tử Tân, bọn hắn thân thiết cùng Hoàng Minh hơn nhiều.
-Hắn thì sao chứ? Có gì mà đáng sợ đâu? Nhìn xem ta cho hắn một quyền còn chẳng dám ý kiến đây này.
Mặc dù Tử Tân có tiên thể cường hãn nhưng một quyền kia của Hoàng Minh hắn cơ bản không có phòng bị, hơn nữa tên này khí lực so với tiên nhân khác lại trâu bò hơn, một quyền đó trong mắt người khác thì nhẹ nhàng nhưng cũng khiến Tử Tân chịu khổ một chút.
-Đúng vậy, các con không cần phải quá câu nệ làm gì, ở đây ta chính là phụ thân của các con, không phải là thiên tử gì cả. Ngươi nói có đúng không sư đệ yêu quý.
Tử Tân mỉm cười nói. Bàn tay hắn khẽ vỗ nhẹ lên vai Hoàng Minh khiến hắn giật nảy người lên.
-Đúng vậy đúng vậy.
Hoàng Minh cũng lập tức khoác vai Tử Tân nói.
n Giao và n Hồng nghe thấy thế lập tức vui mừng vâng dạ. Bọn hắn thầm ngưỡng mộ quan hệ huynh đệ thân thiết của cha hắn và nhị thúc. Có một huynh đệ không quan trọng bối phận, có thể choàng vai cùng nhau cười nói vui vẻ như vậy thực sự rất tốt. Nhưng cả hai đâu ngờ rằng, bộ dạng thân mật nhưng cả hai tên kia đều đang vận sức để chống đỡ và đè ép đối phương. Đến khi trên trán cả hai bắt đầu đổ mồ hôi, nụ cười có phần quỷ dị thì Khương Văn Sắc lúc này mới lên tiếng.
-Hai người dừng lại một chút đi, mau đi tắm rửa rồi thay y phục ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi vài món để vừa ăn vừa tâm sự.
Khương Văn Sắc cố ý nhấn mạnh hai chữ “tâm sự” khiến cho cả Tử Tân và Hoàng Minh cảm thấy lạnh sống lưng. Mặc dù nàng ta luôn luôn hiền hòa, nhưng đôi lúc lại khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ.
-Được, chúng ta lên bàn tiệc phân thắng thua.
Tử Tân hứng chí gật đầu nói, Hoàng Minh cũng đang định đáp ứng thì lại bị Khương Văn Sắc lườm cho khiến cho bản thân liền nuốt vào những lời định nói ra.
-Quả thực mẹ vẫn là oai phong nhất.
n Giao, n Hồng thấy Tử Tân và Hoàng Minh đều rụt đầu như vậy liền tấm tắc khen, nhưng bọn hắn cũng nhanh chóng chạy theo Khương Văn Sắc và Dương Cửu khi thấy hai tên kia đang đằng đằng sát khí nhìn mình.
Ầm… Một tiếng nổ lớn trong thành vang lên khiến cho tất cả đều khiếp sợ.
-Là có chuyện gì, là địch tấn công hay sao?
Thường dân A.
-Xin ông trời phù hộ cho Đại Thương.
Thường dân B.
-Kẻ nào dám ở dưới chân thiên tử làm loạn.
Quan C.
-Mau mau bảo vệ thiên tử.
Quan D.
Cả thành Triều Ca khi đó được một phen nhốn nháo cả lên.
-Không ngờ giữa ban ngày mà có người lại tới tận đây làm loạn. Hai nàng dẫn các con vào trong, ta cùng Hoàng Minh đi giải quyết chuyện này.
Tử Tân tức giận nói. Dù sao đây cũng là nơi thiên tử ở, cho dù là tiên nhân tới đây cũng không dám vô lễ như vậy, hắn muốn xem xem là kẻ nào lại dám to gan đến như vậy.
Riêng Hoàng Minh thì cảm thấy chuyện này có chút không ổn, hi vọng rằng hắn linh tính sai.
Khi Hoàng Minh tới nơi xảy ra vụ nổ kia thì liền thấy tại đó tất cả mọi người đều đã tản hết di, ai nấy đều ở trong nhà đóng kín cửa, cũng phải thôi, vụ nổ lớn như vậy, làm gì có ai dám to gan ở lại, chẳng may bị vạ lây thì có mấy cái mạng cũng không bù được.
Quả thực điều Hoàng Minh lo lắng đã xảy ra, lúc đầu nhìn về hướng vụ nổ hắn đã nghi ngờ rồi, tới nơi thì quả thực không sai. Lúc đầu ở đây có một cái đình với rất nhiều người, nhưng giờ đây ở đây chỉ là một cái hố lớn. Hoàng Minh lúc này lửa giận bùng lên, vụ nổ lớn như vậy, không biết có bao nhiều người đã bỏ mạng nữa.
-Ngươi tới thật đúng lúc, mau lại đây giúp ta.
Thạch Cơ thấy Hoàng Minh cùng Tử Tân tới thì lập tức quay sang gọi.
-Là người quen của ngươi sao? Chẳng lẽ...
Tử Tân thấy nàng ta hướng bọn hắn gọi thì lập tức dùng ánh mắt mập mờ nhìn Hoàng Minh.
-Chuyện này huynh không cần xen vào.
Hoàng Minh lắc đầu nói. Hắn không biết Tử Tân nghĩ đến đâu khi nhìn hắn bằng ánh mắt kia, nhưng hắn cũng mặc kệ. Lúc đầu vốn tưởng có thể dùng cái danh sư đồ để từ từ uốn nắn nàng, nhưng lúc này hắn đã nhầm, vốn dĩ từ đầu nàng ta đã là một đại ma đầu giết người không chớp mắt như trong nguyên tác rồi.
-Ngươi mau tới đây giúp ta, ta đang ngồi chơi cờ vui vẻ cùng mấy người kia...
Thạch Cơ thấy Hoàng Minh tiến tới thì lập tức kéo tay áo hắn nói.
-Còn muốn ta giúp ngươi? Ngươi nhìn xem ngươi gây ra họa gì rồi? Không phải ta bảo ngươi ở đây chơi cờ chờ ta tới hay sao? Chỉ mới đi một chút mà ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì? Ngươi có biết vì ngươi mà bao nhiêu người bỏ mạng rồi không?
Hoàng Minh gạt tay của Thạch Cơ ra, hắn lúc này mặc kệ thân phận của nàng, đôi mắt hắn tràn đầy lửa giận hét lên.
Những lần trước hắn đều nhẹ nhàng khuyên bảo hay dụ dỗ nàng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nổi giận như vậy.
-Nhưng mà ta…
Thạch Cơ đang muốn lên tiếng thì lập tức bị Hoàng Minh cướp lời.
-Còn muốn biện minh? Ngươi nghĩ ta mù hay sao mà không thấy tình cảnh ở đây? Ngươi thì hay rồi, ra tay một lần là hoành tráng như vậy.
-Được rồi Hoàng Minh, ngươi cũng đừng quá nóng giận, có chuyện gì từ từ hãy nói.
Tử Tân thấy Hoàng Minh đang bừng bừng lửa giận cũng lên tiếng khuyên bảo. Tử Tân không biết nữ nhân kia có quan hệ gì với Hoàng Minh, nhưng nhìn hắn quát nàng ta như vậy thì có chút không đành.
-Huynh đừng xen vào, đây là việc của ta.
Hoàng Minh trực tiếp bỏ ngoài tai lời Tử Tân nói, hắn quay sang nhìn Thạch Cơ.
-Cô…
-Đủ rồi!
Hoàng Minh chưa kịp nói thì Thạch Cơ đã hét lên.
-Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám quát ta? Gọi ngươi một tiếng sư phụ ngươi lại tưởng ngươi oai phong lắm hay sao?
-Nói hay lắm, đã vậy từ nay chúng ta không ai liên quan tới nhau, ta cũng không dám có một đồ đệ máu lạnh như cô.
Hoàng Minh thấy nàng ta không những không hối hận mà còn hung hăng càn quấy thì vô cùng tức giận.
-Ta máu lạnh đấy thì sao? Ngươi nói ta gây họa khiến nhiều người chết? Ừ chính ta gây ra đấy, ngươi làm gì được ta? Ngươi tưởng ta thèm khát làm đệ tử của ngươi ư? Nằm mơ.
Thạch Cơ tức giận đánh một quyền xuống hồ nước bên cạnh, trong chốc lát một hồ nước rộng lớn liền biến thành một cái hố sâu lớn gấp đôi cái hố bên cạnh.
-Cô dám!
Hoàng Minh tức giận, nàng ta quả thực hết thuốc chữa rồi.
-Ta sợ ngươi mà không dám? Ngươi có giỏi thì tới đây mà bắt ta? Chỉ sợ ngươi không đủ bản lĩnh đó mà thôi.
Thạch Cơ nhìn Hoàng Minh khiêu khích.
Hoàng Minh nắm chặt bàn tay, nhưng lập tức buông lỏng. Quả thực nếu như đánh hắn không thể đánh lại nàng, cho dù hắn và Tử Tân hợp lực lại cũng chỉ có con đường chết, hắn có thể nhờ Lão Tử ra mặc nhưng nếu như vậy không chỉ phí mất một cái Thái Thanh Ngọc Bội, hơn nữa lão đầu này mỗi lần đều đến muộn như vậy, không biết hắn có kịp thấy ông ta trước khi Thạch Cơ giết hắn không nữa.
-Sao không muốn đánh à? Hay là thấy ta thể hiện một chút thực lực nên đã sợ rồi?
Thạch Cơ đưa mắt nhìn cái hố lớn do mình gây ra rồi khinh khỉnh nhìn Hoàng Minh nói.
-Cô đi đi, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Hoàng Minh thở dài lắc đầu. Cách tốt nhất bây giờ là để nàng ta rời đi mà thôi, hi vọng nàng ta không đổi ý, nếu không hắn đành phải liều mạng vậy.
-Khốn kiếp!
Thạch Cơ tức giận dậm chân một cái rồi quay lưng bay đi.
-Sư đệ, người cũng đi rồi, còn nhìn làm gì?
Tử Tân thấy Hoàng Minh nhìn theo hướng mà Thạch Cơ bay đi liền vỗ vai hắn nói.
-Không có gì.
Hoàng Minh lắc đầu nói, hắn cũng không hiểu tại sao khi Thạch Cơ rời đi lại cảm thấy có chút mất mát.
-Các ngươi tại sao lại dám thả yêu nữ kia đi?
Một tiếng nói vang lên khiến Hoàng Minh và Tử Tân chú ý. Vì cãi nhau với Thạch Cơ mà lúc này cả hai mới để ý tới, khi tất cả đã chạy hết thì chỉ có một nam nhân còn ở lại.
Nhìn nam nhân này Hoàng Minh mới bất giác thở dài. Thạch Cơ tức giận vậy chắc là do tên này cứ quanh quẩn tán tỉnh đây mà.
-Các ngươi là đồng đản của yêu nữ kia hay sao?
Nam nhân kia lại lớn tiếng nói. Hoàng Minh lúc này mới để ý, nam nhân này mặc dù gương mặt điển trai nho nhã nhưng không giống với những thư sinh khác. Bởi trên người hắn không phải là y phục bình thường mà chính là đạo bào, thứ mà tiên nhân hay mặc, hơn nữa trên tay lại đang cầm theo vài tấm yêu phù.
-Đạo hữu yên tâm, bọn ta và nàng ta hiện giờ không có bất cứ quan hệ gì cả, ngươi không cần quá lo lắng.
Hoàng Minh lên tiếng trấn an nam nhân kia. Nam nhân trước mặt chỉ mới sơ nhập Kết Đan Kỳ, mặc dù không thể gây nên phiền toái gì nhưng Hoàng Minh cũng không phải là kẻ thích gây chuyện thị phi.
-Nhìn hai vị cũng không phải người xấu, ta thật hồ đồ khi nghĩ như vậy.
Nam nhân thu đống yêu phù vào trong rồi ôm quyền khách khí nói.
-Đạo hữu quá lời rồi, ta gọi là Tử Tân, hắn là sư đệ của ta gọi là Tần Hoàng Minh.
Tử Tân sảng khoái cười nói.
-Thì ra là Tử đạo hữu và Tần đạo hữu, thất kính rồi. Ta tên Khương Thượng, tự Tử Nha, hai vị có thể gọi ta là Khương Tử Nha.
Nam nhân kia mỉm cười nói.
-Khương Tử Nha? Chẳng lẽ đạo hữu là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Hoàng Minh nghe nam nhân kia giới thiệu xong lập tức giật mình.
-Đúng vậy, ta chính là môn đồ của Thánh Nhân Xiển Giáo. Không ngờ các hạ cũng biết tới.
Khương Tử Nha khi nghe Hoàng Minh gọi thẳng tên của sư phụ mình thì lập tức nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng hắn cũng nhanh chóng dấu đi.
Hoàng Minh thì trong lòng lúc này đang hò hét vui mừng. Thiên hạ đệ nhất tiểu cường đánh bao nhiêu cần cũng không chết của Phong Thần, người nắm trong tay bảo vật Đả Thần Tiên, đại công thần của Tây Kỳ mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay không hề có tin tức lại bất ngờ xuất hiện trước mặt mình. Nhưng nghĩ cũng phải, hắn theo nguyên tác truy tìm một lão Khương Tử Nha râu tóc bạc trắng chứ không hề nghĩ rằng Khương Tử Nha ở đây lại là một nam nhân trẻ tuổi nho nhã như vậy.