Tình Duyên Đạo

Chương 74: Tô Hộ phản



Chỉ sau vài tháng vào triều Khương Tử Nha đã được lên chức Trung Đại Phu, lại giao cho hắn đi theo Thương Dung để học tập và quản lí bộ Lại. Nhiều người tỏ ra ghen ghét với Khương Tử Nha, nhưng dù sao hắn làm việc vô cùng tốt, lại do Tần quốc sư đích thân đề cử nên cũng chẳng ai dám ý kiến cả. Cứ thử nhìn Phí Trọng mà xem, hắn cũng do chính Tần quốc sư đề cử, bây giờ có thể nói hắn ở trong triều không thua kém bất cứ ai cả. Khương Tử Nha lúc biết hai người mình gặp chính là thiên tử cùng Tần quốc sư thì vô cùng kinh ngạc. Hắn rất xúc động khi cả hai không để ý đến sự vô lễ của hắn lúc trước mà vẫn tiến cử hắn, lúc đó hắn đã thề rằng sẽ tận tâm tận lực dốc sức vì Đại Thương.

Khương Tử Nha thì tốt rồi, còn Phí Trọng lúc này lại thấp thỏm không yên. Phải biết rằng hắn rất biết ơn Hoàng Minh khi đưa hắn đến vị trí ngày hôm nay, nhưng nhìn Hoàng Minh dành sự ưu ái cho Khương Tử Nha như vậy khiến hắn không thể không tận tâm hơn nữa, nếu không có một ngày hắn sẽ bị Khương Tử Nha thay thế mất.

Điều này vô tình lại khiến cho Hoàng Minh bắn một mũi tên mà trúng hai con nhạn.

Trong thời gian đó, Hoàng Minh cũng sắp xếp cho Tiêu Thăng, Tào Bảo, Viên Hồng cùng Mai Sơn Thất Quái ở phủ của mình, còn bản thân hắn thì ở lại một phòng ở trong cung. Về việc tu luyện của bọn hắn, Hoàng Minh cũng không quá lo lắng, những thứ như đan dược và pháp quyết hắn có rất nhiều, hơn nữa có thể nhờ Tử Tân chỉ điểm giúp bọn hắn. Duy chỉ có Viên Hồng sử dụng Bát Cửu Huyền Công nên đành phải do chính tay Hoàng Minh chỉ bảo. Mặc dù hắn không tu luyện nhưng cũng đọc không ít về Bát Cửu Huyền Công này, hi vọng có thể giúp ích cho Viên Hồng. 

Việc công đã bộn bề lại đến việc tư. Không hiểu sao tên Tử Tân kia lại đi kể chuyện hắn với Thạch Cơ cãi nhau. Vì vậy hắn đã bị các vị sư tẩu đêm ra hỏi tội.

-Cô nương đó là người ở đâu, đệ quen cô nương đó như thế nào? 

Khương Văn Sắc ngồi ở chính giữa lên tiếng. 

-Ở đâu ư… có lẽ là ở núi Đầu Lâu thì phải. Còn quen thì có lẽ là lúc đi tới Tây Kỳ tình cờ quen biết. 

Hoàng Minh ngồi ở trước mặt mấy người Khương Văn Sắc đáp. Tình cảnh của hắn giống như trong những bộ phim mà hắn hay xem lúc trước - bị trưởng bối điều tra về bạn gái của mình.

-Núi Đầu Lâu? Hóa ra cũng là một tu chân giả, nàng ta là người của giáo phái nào? Nếu như là quen biết thì ta có thể nhờ sư tôn mở lời giúp đệ.

Hoàng Phi Yến tiếp lời. 

-Nàng ta là tán tu, hơn cả giữa ta và nàng ấy cũng không có gì cả.

Hoàng Minh cười khổ đáp.

-Tần đệ, đệ cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lo lắng cho đại sự của bản thân, còn phải có người nói dõi tông đường nữa chứ. Tam muội nói rất đúng, nếu ngươi muốn chúng ta sẽ thay ngươi tới đề thân với nàng ta.

Dương Cửu nhìn hắn lo lắng nói.

-Chúng ta thực sự là không có gì mà, ta phải nói bao lần nữa các tẩu mới tin ta đây.

Hoàng Minh lúc này thực sự khóc không ra nước mắt. Đáng trách là cái tên đang đứng đằng sau lão bà của mình cười trộm kia thôi, nếu không phải hắn lắm mồm thì sao mình có thể gặp tình cảnh như vậy được chứ?

-Được rồi, bọn ta biết rồi, nếu có thời gian đệ hãy mời cô nương ấy tới đây cùng dùng bữa. 

Khương Văn Sắc không muốn ép hắn mà phản tác dụng, đành phải dùng cách từ từ uốn nắn hắn vậy. 

-Đúng vậy, một cô nương xinh đẹp như vậy mà ngươi lại nhẫn tâm đuổi người ta đi. 

Tử Tân đứng đằng sau Khương Văn Sắc tỏ vẻ tiếc nuối. Hoàng Minh trừng mắt nhìn hắn, tên sư huynh này có phải ngại sống lâu rồi hay không chứ. 

-Đại ca của đệ nói đúng đấy, sao đệ không mời nàng ta ở lại vài ngày rồi hãy đi. 

Khương Văn Sắc oán trách nói. 

-Đại tẩu không biết rồi, ta và nàng ấy có một chút hiểu lầm, đại ca hắn biết nhưng không những không giúp ta mà còn nhắm mắt làm ngơ, tẩu nghĩ ta phải làm sao bây giờ. 

Hoàng Minh làm bộ dáng đáng thương khiến cho cả ba người Khương Văn Sắc có chút đồng cảm mà quay sang nhìn Tử Tân. 

-Không có, không phải ta, là do hắn… 

Tử Tân thấy cả ba lão bà của mình đều nhìn mình đầy vẻ oán trách thì định lên tiếng phân trần. 

-Chàng càng nói nữa, hắn còn trẻ không hiểu chuyện, chàng là đại ca biết còn không đứng ra khuyên giải, bây giờ thì hay rồi, cô nương nhà người ta cũng đi rồi, còn không biết giận hắn tới bao giờ đây. Chàng xem chàng gây ra chuyện gì rồi. 

Khương Văn Sắc nổi giận nói. Mặc dù ngữ khí của nàng vẫn nhẹ nhàng như vậy nhưng Tử Tân không dám làm càn mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo và nịnh nọt nàng, tất nhiên hắn cũng không quên Dương Cửu và Hoàng Phi Yến đang đầy vẻ oán trách kia. 

Riêng Hoàng Minh thì hả hê nhìn hắn nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ u sầu xin lui trước. Kĩ năng diễn xuất của hắn khiến cho cả ba người Khương Văn Sắc đều tưởng hắn buồn là thực, vì vậy đều oán trách Tử Tân, khiến cho đêm đó hắn dùng hết công phu miệng lưỡi nhưng vẫn phải ngủ ở bên ngoài Ngự Thư Phòng. Hơn nữa nghe nói mấy ngày tiếp theo hắn chỉ được ăn món ăn của Ngự Thiện Phòng nấu mà thôi, mặc dù đều là sơn hào hải vị nhưng làm sao có thể so sánh với thức ăn mà lão bà nấu cho được kia chứ. 

Vài tháng sau, chuyện mà Hoàng Minh dự liệu cuối cùng đã tới - các chư hầu đã bắt đầu không thể ngồi yên được nữa rồi. 

Nguyên nhân chính của việc này chính là do chính sách cải cách ruộng đất và nô lệ. Đối với người dân và nô lệ, đó chính là đặc ân, nhưng đối với những vương hầu quý tộc thì đó không khác một đòn chí mạng cả. Thử nghĩ xem khi các người đang sống trong cảnh đất đai bạt ngàn, người dùng vô số thì nay lại phải giải phóng bớt đi và còn chia ruộng đất cho bọn chúng nữa, mặc dù có thu thuế nhưng lại bị giám sát rất chặt chẽ, căn bản không thể so sánh với trước kia được. 

Khi đưa ra chính sách này, Hoàng Minh muốn vừa thu phục được dân tâm, kiềm hãm các chư hầu qua đó bức bọn họ nổi dậy, tất nhiên khi nắm dân tâm trong tay thì bọn họ không khác gì kẻ phản nghịch bị người đời bất dung cả, vừa khéo có thể diệt trừ những quả bom nổ chậm.

Điều làm Hoàng Minh kinh ngạc và xen lẫn vui mừng chính là, kẻ đầu tiên chống đối lại chính là một trong những nhân vật trọng yếu trong nguyên tác - Ký Châu hầu Tô Hộ. 

Ký Châu nằm ở phía Bắc, là một trong chín châu mà Đại Vũ phân ra khi xưa, nơi đây đất đai màu mỡ, là trung tâm kinh tế lâu đời, lại là vị trí chiến lược quan trọng. Tô Hộ làm chủ Ký châu nhiều năm luôn mang theo dã tâm hùng bá bốn phương. Nay được kẻ giật dây, cuối cùng không kiềm nén được bước lên con đường tạo phản. 

Tô Hầu nổi dậy tạo phản liền có rất nhiều chư hầu khác theo sau, hơn sáu mươi chư hầu lớn nhỏ đều đồng loạt hưởng ứng Tô Hộ, nói thiên tử vô đạo, coi thường phép tắc của tổ tiên, nếu không rút lại cải cách sẽ khiến trời đất bất dung, Tô Hộ và các chư hầu khác đành phải dẫn binh đánh tới Triều Ca.

Đối mặt với tình thế này, Hoàng Minh cùng Tử Tân cũng không hề bối rối, dù sao khi đó cả hai cũng đã dự liệu được rồi. 

-Các khanh có ý kiến gì không?

Tử Tân đưa mắt quét một lượt lên các văn võ bá quan đứng bên dưới. 

-Khải bẩm bệ hạ. Bệ hạ ban hành cải cách khiến cư dân bá tính khắp nơi ấm no, không ai không phục, Tô Hộ đại nghịch bất đạo, nên đánh. Nếu bệ hạ không chê, thần xin được cùng ra chiến trận thảo phạt bọn chúng.

Hoàng Minh không ngờ người lên tiếng lần này lại là tên béo Phí Trọng, nên biết rằng tên này trước kia nghe nói tới việc đánh giặc thì sẽ là người trốn đầu tiên nhưng không ngờ lần này lại muốn đi lên tiền tuyến. 

-Khải bẩm bệ hạ, lời Phí đại nhân nói hoàn toàn chính xác.

Khương Tử Nha cũng đứng ra đồng tình với Phí Trọng.

-Khải bẩm bệ hạ, thần xin dẫn binh đến san bằng Ký Châu lấy đầu tên phản nghịch Tô Hộ. 

Hoàng Phi Hổ cũng đứng ra lên tiếng. 

-Bẩm bệ hạ, thần cũng nguyện dốc hết sức lấy đầu Tô Hộ. 

Lại một người nữa lên tiếng. 

-Khải bẩm bệ hạ, lần thảo phạt này, ta nguyện ý xin đi cùng. 

Người đứng ra là Hoàng Minh khiến cho tất cả đều ngỡ ngàng. Bình thường những chuyện thảo phạt như vậy, Tần quốc sư này đều tỏ ra không hề hứng thú, tại sao lần này lại muốn dẫn binh đi? Là muốn lập công hay sao? Tất cả đều gạt bỏ cái suy nghĩ đó. Trong triều, Tần quốc sư e rằng chỉ dưới mỗi thiên tử mà thôi, với quyền hạn của hắn, mấy cái công trạng này cũng chẳng để làm gì. 

Tất nhiên Hoàng Minh làm gì muốn mấy cái công trạng như vậy. Hắn muốn đi chỉ là để đảm bảo một việc - Đát Kỷ phải chết. Mặc dù hắn không biết Đát Kỷ có phải là biến số như Thạch Cơ hay không, nhưng hắn không thể đặt cược vận mệnh vào tay kẻ khác được. 

-Các ngươi không cần phải tranh giành nữa. Hoàng Phi Hổ nghe lệnh. 

Tử Tân nghiêm giọng hô lớn.

-Có hạ thần. 

Hoàng Phi Hổ lập tức quỳ xuống. 

-Ta cho ngươi mười vạn binh và một tháng, người có thể dẹp hết đám chư hầu nổi loạn phía Nam? 

-Thần sẽ không nhục mệnh. 

Hoàng Phi Hổ hai tay thành quyền hướng Tử Tân nói. 

-Tốt! Tần Hoàng Minh, Tây phương có Quỷ Tộc hoành hành, ta lệnh cho ngươi dẫn binh tới đó để trấn áp.

Tử Tân nói xong khiến Hoàng Minh bất ngờ. 

-Bệ hạ, ngươi là nghi ngờ ta không thể đánh được Tô Hộ? 

Hoàng Minh nghi hoặc hỏi. Phải biết rằng việc giết Đát Kỷ là vô cùng quan trọng, nếu giao cho người khác hắn thực sự không an tâm một chút nào. 

-Ta không có ý nghi ngờ ngươi, nhưng Tô Hộ đã chỉ tội ta, ta phải tự tay bắt hắn.

Tử Tân tay nắm thành quyền nói. 

Lời hắn vừa nói ra khiến tất cả văn võ bá quan đều bán tán xôn xao. Người thì hô “phải”, “thiên tử anh dũng”, kẻ thì can ngăn, nhưng ý Tử Tân đã quyết chẳng ai có thể ngăn cản. 

-Tại sao huynh lại không để ta đi đánh Tô Hộ? 

Hoàng Minh tức giận vỗ bàn nói. 

-Thảo phạt Tô Hộ ta sẽ làm tốt, đệ cứ làm tốt việc của mình đi. 

Tử Tân nhấp một ngụm trà nhàn nhã nói. 

-Các tẩu không sợ hắn gặp nguy hiểm hay sao? Đi đánh giặc như vậy là vô cùng nguy hiểm.

Hết cách với Tử Tân, Hoàng Minh quay sang ba người Khương Văn Sắc cầu cứu. 

Quả đúng như hắn dự liệu, ba người Khương Văn Sắc nghe tới hai từ “nguy hiểm” liền nhíu mày suy nghĩ. 

-Các nàng đừng lo, ta nhất định không có việc gì đâu. Hơn nữa đưa hắn tới phía Tây là có mục đích của ta. 

Tử Tân không cho các nàng lên tiếng, lập tức cắt lời. 

-Ta biết rồi. 

Hoàng Phi Yến như nhớ ra gì đó liền vỗ tay một cái. 

-Thì ra là như vậy. 

Khương Văn Sắc và Dương Cửu cũng gật đầu ra vẻ đã hiểu. 

-Sư đệ, cố gắng làm lành và nắm chắc cơ hội nhé, ta thấy cô nương ấy cũng có cảm tình với đệ đấy. 

Tử Tân vỗ vai Hoàng Minh ra vẻ am hiểu. 

Lúc này Hoàng Minh không biết nên khóc hay nên cười nữa. Tên sư huynh này hôm nay tự dưng lại lo chuyện bao đồng như vậy. Phải biết rằng ước muốn duy nhất của hắn hiện giờ là giết chết Đát Kỷ mà thôi.

P/s: Vì nằm viện khá lâu nên bây giờ mình mới có thể viết lại được, mong mọi người thông cảm và cám ơn đã ủng hộ mình trong thời gian qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.