Trong đêm tối, thân ảnh của Hoàng Minh nhẹ nhàng tiến sâu vào bên trong cứ địa của Quỷ Phương. Bởi vì hắn không thể dùng tiên lực để phi hành nên chỉ có cách dùng Phi Hành phù, mặc dù tốc độ không nhanh bằng so với các tiên nhân khác nhưng để thám thính thì việc hạn chế phát tán tiên lực ra để tránh người khác phát hiện ra là điều vô cùng cần thiết. Hơn nữa với chiếc mặt nạ trên mặt có thể ẩn đi khí tức cùng bộ y phục màu đen trên người hắn, nếu như hắn không nguyện ý xuất hiện thì không mấy người có thể phát hiện ra được.
Loanh quanh khắp nơi bên trong cứ địa Quỷ Phương, Hoàng Minh gần như nắm được tình hình ở đây. Địa hình ở đây khá hiểm trở, quả thực nếu vọng động tấn công vào, đại quân tuy đông nhưng rất khó để tiến công, hơn nữa thương vong ắt không nhỏ.
Quỷ Phương sống tập trung thành từng khu vực nhỏ, nhưng theo quan sát của Hoàng Minh thì bọn họ rất hòa thuận với nhau, không hề xảy ra xung đột. Xung quanh mỗi khu vực đều có những hàng rào bằng gỗ, được canh phòng khá nghiêm mật. Hoàng Minh dễ dàng để ý thấy rằng, tất cả kiến trúc ở đây đều được làm bằng gỗ. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, vật liệu để chế tạo kiến trúc ở đây đều mang tiên khí nồng đậm, điều đó khiến cho khả năng phòng ngự ở đây hoàn toàn vượt xa so với tường thành ở Đại Thương.
Hoàng Minh không biết Quỷ Phương thờ phụng cái gì, nhưng trên người mỗi người đều đeo một sợi dây chuyền đầu lâu bằng đá. Chẳng lẽ bộ tộc này lại đi thờ thần chết? Nếu là như vậy thì bọn hắn có khả năng triệu hồi xác sống hay khô lâu gì đó giống trong game hay mấy bộ fantasy không nhỉ? Hoàng Minh lắc đầu bỏ qua, hắn để ý thấy sâu bên trong, trên một ngọn núi là một tòa nhà hoàn toàn nằm độc lập với ở đây. Linh tính mách bảo hắn rằng, nếu tới đó có thể tìm hiểu được ngọn nguồn của Quỷ Phương. Nghĩ là làm, Hoàng Minh điểm nhẹ lao vút về phía tòa nhà đó.
Tiến vào bên trong tòa nhà, Hoàng Minh vô cùng thất vọng khi thấy đó chẳng qua cũng chỉ là một căn nhà cho người khác sinh sống mà thôi, ngay cả một thứ đáng giá cũng không tìm thấy chứ đừng nói là bí mật to lớn gì.
-Đã tìm thấy chưa?
Vốn thất vọng vì chuyến này đi không có thu thập mấy về nội tình của Quỷ Phương, Hoàng Minh toan rời đi thi nghe thấy thanh âm già nua vang lên. Hoàng Minh để ý thì thấy trong nhóm người này có hai lão già và một người trung niên khá to lớn, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy lão già đầu đội một cái mũ lông chim, trên tay cầm một cây trượng đính ba cái đầu lâu vừa lên tiếng mới chính là người có uy quyền nhất ở đây.
-Bẩm đại trưởng lão... đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy y.
Một nam nhân to lớn đang run sợ không dám ngẩng đầu lên nhìn lão già kia.
-Mẹ kiếp, một lũ ăn hại.
Lão già tức giật quát lên, khí tức trên người lão lập tức tản ra, ba cái đầu lâu trên cây trượng của lão liền phát ra ánh sáng màu đen mờ ảo, lập tức bên người nam nhân to lớn kia cũng bị thứ ánh sáng màu đen đó bao phủ, cả thân thể lập tức bất động, có thể thấy gân xanh trên người hắn nổi lên từng đoạn.
-Đại ca, bình tĩnh một chút. Bây giờ đại quân Đại Thương đã tiến đến gần rồi, không thể giết hắn được.
Thấy lão già kia lập tức động thủ thì hai người còn lại lập tức tiến lên ngăn cản.
-Chỉ là canh phòng và báo tin tức, hắn còn làm không được, loại vô dụng như vậy còn để cho hắn sống làm gì?
Vẫn chưa hết tức giận lão đầu kia lập tức tăng thêm khí tức, nam nhân to lớn kia bị ép tới mức không thở được, khí huyết trong người sôi trào lập tức phun ra một ngụm máu, giờ đây hắn rất muốn lên tiếng cầu xin, nhưng bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không nói ra thành tiếng được.
-Nếu như giết hắn thì chi bằng để hắn ra ngoài kia giết vài tên Đại Thương về lấy công chuộc tội. Mong huynh suy nghĩ kĩ một chút.
-Được, lần này tha cho người. Hy vọng lần sau ra chiến trường ngươi đừng làm ta thất vọng lần nữa, lúc đó cho dù ngươi không chết trên chiến trường ta cũng sẽ khiến ngươi tan biến.
Lão già kia thu lại khí tức, cây trượng trên tay lập tức ảm đạm rồi trở lại như cũ. Lão cũng hiểu rõ rằng, người kia cho dù là ba người bọn hắn cũng không thể quản nổi chứ đừng nói là tên này, nhưng tình thế bây giờ cấp bách, người kia lại chạy đi mất, làm sao lão không thể lo lắng cho được. Với sức của ba huynh đệ lão cũng có thể chống chọi được, nhưng Đại Thương kì nhân dị sĩ không ít, vạn nhất có gì bất trắc xảy ra thì hối hận cũng đã muộn rồi.
-Tạ đại trưởng lão khai ân, ta sẽ không để cho ngài thất vọng nữa.
Vừa được giải thoát, nam nhân to lớn kia rối rít dập đầu cảm tạ. Từ lâu hắn đã ngưỡng mộ Vu Thuật của tam trưởng lão, chính vì vậy hắn mới cố gắng để trở thành đệ nhất dũng sĩ của Quỷ Phương với hi vọng được chính Đại Trưởng Lão truyền thụ Vu Thuật cho. Đây là lần đầu tiên hắn tự thân cảm nhận sức mạnh của Vu Thuật, quả thực vô cùng đáng sợ.
-Người cầm thuốc này trở về hòa cùng với nước rồi ngâm mình, ngày mai sẽ khỏi.
Một lão già ném cho nam nhân kia một gói thuốc nói. Nam nhân to lớn nhận gói thuốc xong cảm tạ rồi cũng không dám ở lại, lập tức rời đi.
-Đại ca, việc này nên giải quyết thế nào bây giờ? Đại Thương lần này cử rất nhiều nhân mã, lại thêm kì nhân dị sĩ, ta còn nghe nói tân Quốc Sư kì lạ kia đích thân dẫn quân tới đây, nếu không mau chóng tìm người đó về e là lành ít dữ nhiều.
Đợi nam nhân kia rời đi, lúc này một lão già không dấu được vẻ lo lắng nữa, lập tức lên tiếng nói.
-Ta cũng từng nghe qua về tân Quốc Sư kia, nếu quả đúng như lời đồn đại thì e rằng ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho dù ba chúng ta hợp lực có thể chế ngự được hắn nhưng còn những kẻ khác nếu ra tay hỗ trợ thì e rằng chúng ta đành phải chịu thua.
Lão già đầu đội mũ lông chim lắc đầu thở dài nói. Nghe lão ta nói xong, cả hai người kia cũng lập tức lâm vào trầm tư, nếu quả thực như vậy thì e rằng Quỷ Phương sẽ hoàn toàn bị xóa sổ.
-Việc cấp bách bây giờ là tìm được người đó, ba người chúng ta chia nhau ra đi tìm, nếu tìm được lập tức thông báo cho ta biết.
Lão đầu đội mũ lông chim phân phó xong rồi bọn hắn lập tức tản ra.
Lúc này Hoàng Minh mới âm thầm xuất hiện. Tân Quốc Sư trong miệng bọn hắn ắt hẳn là hắn rồi, nhưng với chỉ hai cái Kết Đan Sơ Kỳ đỉnh và một Kết Đan Trung Kỳ thì đối chọi với Ma Gia Tứ Tướng cũng chỉ có con đường chết chứ đừng nói là hắn. Điều khiến hắn e ngại chính là “người đó” trong miệng mấy lão già kia. Nếu quả thực “người đó” quan trọng với bọn hắn như vậy ắt hẳn sẽ là một cái phiền toái rất lớn.
Tạm gác lại chuyện này một bên, Hoàng Minh đang toan tính xem có nên cho nơi đây vài cái Bộc Phá phù hay không, nhưng suy tính lại thì nếu làm như vậy thì sẽ hại chết rất nhiều người. Tuy rằng hắn tới đây là để đánh Quỷ Phương nhưng nếu có thể hắn muốn hạn chế sát hại quá nhiều người. Hơn nữa tiên khí ở đây vô cùng nồng đậm, lại thêm nguồn nguyên liệu dồi dào, nếu phá hủy quả thực đáng tiếc.
Rời cứ địa Quỷ Phương trở về thì bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé đang lén lút quan sát doanh trại của đại quân Đại Thương.
-Kẻ nào to gan lại dám tới đây do thám?
Thân ảnh Hoàng Minh chợt lóe lên rồi xuất hiện phía sau thân ảnh nhỏ bé đó.
-A… quỷ!
Một âm thanh trong trẻo non nớt vang lên. Hoàng Minh lúc này mới nhìn thấy rõ ràng đây chính là một tiểu cô nương với hai bím tóc trên đầu, đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu. Không biết có phải do bị hắn dọa hay không mà nhìn da nàng có vẻ hơi tái đi.
-Ngươi đoán đúng rồi. Trả lời ta mau, đêm khuya thế này ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì, nếu không thành thật ta lập tức bắt linh hồn ngươi đi.
Giọng Hoàng Minh có chút lạnh lẽo và vang vọng. Đây là hắn cố ý làm như vậy, nếu như nàng ta đã hiểu nhầm hắn là quỷ, vậy lấy cái thân phận này hù dọa nàng ta một chút. Mặc dù làm như vậy có phần quá đáng nhưng hắn vẫn phải điều tra rõ ràng chuyện này.
-Ta chỉ là ngửi thấy mùi thơm nên mới tới đây mà thôi, không có ý gì cả, xin đừng bắt ta…
Tiểu cô nương cả người lập tức co lại, thân hình run rẩy không dám nhìn hắn đáp, những bỗng dưng nàng như nhận ra được gì đấy, lại cẩn thận quan sát hắn rồi reo lên.
-A! Trên người ngươi có mùi, ngươi không phải là quỷ, ngươi gạt ta.
Hoàng Minh không ngờ rằng mình nhanh chóng bị lật tẩy nhanh vậy. Lén đưa cánh tay lên ngửi một chút, nhưng hắn không nhận ra bản thân có mùi gì cả.
-Phải hay không thì đã sao. Nói cho ta biết, ngươi tới đây làm gì?
Hoàng Minh phất tay hừ lạnh nói. Không biết hắn có phải là để đe dọa nàng hay là do bị xấu hổ do bị tiểu cô nương này lật tẩy sớm như vậy mà làm ra bộ dáng này hay không nữa.
-Ta đã nói rồi, là ta ngửi thấy mùi thơm phát ra trong đó nên mới tới xem thử một chút mà thôi.
Tiểu cô nương đưa tay chỉ về phía doanh trại nói.
-Ngươi nghĩ ta tin hay sao?
Hoàng Minh nghi hoặc nói.
-Ta trời sinh khứu giác nhạy bén hơn người, ngươi nhìn ta một tiểu cô nương như vậy sao có thể lừa ngươi được kia chứ?
Hoàng Minh có chút chần chừ khi nghe nàng ta nói. Nhìn y phục nàng hẳn là người của Quỷ Phương, có lẽ điều nàng nói là thật, hơn nữa hắn không hề nhận ra khí tức gì trên người nàng cả, căn bản chỉ là một tiểu cô nương có phần khả ái mà thôi. Cho dù bị người khác sai khiến thì với khoảng cách như vậy Hoàng Minh tin rằng nàng ta cũng không tìm hiểu được chuyện gì cơ mật trong doanh trại cả.
-Được rồi, ngươi ở đây chờ ta một chút.
Hoàng Minh dặn dò nàng rồi biến mất trong bóng tối. Tiểu cô nương nhìn một màn này mà trợn mắt, chả trách lúc nãy hắn lại đột ngột xuất hiện sau lưng nàng.
Không lâu sau đó, Hoàng Minh trở lại, trên tay hắn lúc này mang theo một cái bát đựng đầy thức ăn đang tỏa hương thơm nghi ngút khiến tiểu cô nương kia nhìn không chớp mắt.
-Ngươi cầm lấy cái này về ăn, đã muộn rồi mau trở về đi không người nhà lại lo lắng.
Hoàng Minh đưa bát thức ăn cho nàng. Nhìn tiểu cô nương này làm hắn nhớ tới Đặng Thiền Ngọc, đều là tiểu nha đầu ham chơi mà thôi.
-Cảm ơn ca ca, ngươi thật tốt.
Tiểu cô nương nhận lấy bát thức ăn trên tay hắn rồi cười tươi nhìn hắn. Hoàng Minh khẽ xoa đầu nàng, tiểu nha đầu này thực sự nếu lớn lên cũng là một đại mỹ nhân a.
Đưa tiểu nha đầu tới gần địa phận của Quỷ Phương, dặn dò nàng cẩn thận, nhìn bóng lưng nhỏ biến mất vào bóng đêm, lúc này Hoàng Minh mới xoay người trở về doanh trại.
-Sẽ sớm gặp lại thôi a.
Nhìn bóng lưng Hoàng Minh, tiểu nha đầu kia bất giác nở một nụ cười.