Tinh Giới

Chương 102: Tin tức tốt liên tục



Ba giờ trôi qua, Lâm Thiên không ngừng một giây hành vi giết chóc bạo lực ma thú trong Vân Đoạn sơn mạch, tổng cộng chiến quả là: chém giết năm con ma thú cấp bốn, mười con ma thú cấp ba, mười bốn con ma thú cấp hai, hai mươi lăm con ma thú cấp một. Toàn bộ ma hạch trừ bỏ để lại một ma hạch là ma thú cấp bốn không bị hấp thu, còn lại bị chuyển hóa thành Giới Lực, tổng cộng đạt được một ngàn hai trăm năm mươi điểm Giới Lực. Trừ bỏ Tiểu Linh mở dò xét tốn mười điểm còn một ngàn hai trăm bốn mươi điểm, còn có một ma hạch. Chiến quả phong phú chưa từng có, đương nhiên hao tổn cũng có một ít. Ngực Lâm Thiên cómột vết cào khủng bố, vì hắn lòng tự tin tăng vọt đi trêu chọc một ma sư cấp năm để lại.

Ngồi dưới một gốc đại thụ, Lâm Thiên chịu đựng đau nói với Tiểu Linh:

“Tiểu Linh, giúp ta chữa khỏi vết thương này.”

“Chủ nhân xác định trị liệu? Trị liệu cho người tu vi càng cao, tiêu hao Giới Lực lại càng nhiều, hoàn toàn chữa khỏi vết thương này cần một trăm điểm Giới Lực, với sức sống tế bào của chủ nhân để hồi phục tự nhiên hoàn toàn cần ba ngày.” Tiểu Linh nói.

“Nhanh trị liệu đi, một trăm điểm thì ta có thể chấp nhận được, không cần phải chịu thống khổ này. Hơn nữa thời gian hồi phục đủ cho ta kiếm không biết bao nhiêu Giới Lực.” Lâm Thiên nói.

“Vâng chủ nhân!” Tiểu Linh nói xong dòng nước ấm hội tụ ở miệng vết thương Lâm Thiên, miệng vết thương khép lại với tốc độ mắt thường trông thấy.

“Chủ nhân, người tính sau khi thương thế lành lại bắt đầu tiếp tục săn giết?” Tiểu Linh hỏi.

Lâm Thiên bĩu môi nói:

“Đương nhiên, cảm giác đạt được Giới Lực nhanh như vậy khá thích.”

“Chủ nhân, ta không thể không nhắc nhở người đã giết ma thú trong Vân Đoạn sơn mạch này hết hai mươi phần, chỉ còn lại một phần trăm. Nếu ngài muốn trong thế giới này thời gian dài, đề nghị người tạm ngừng săn giết, nếu không Học viện Ma Pháp Nặc Lan tra xét đến sẽ có rắc rối.” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên nhíu mày nói:

“Không thể nào, sơn mạch lớn như vậy, ma thú bên trong chỉ có chút xíu? Ta mới giết mấy con mà đã chết hai mươi phần trăm, còn lại một phần trăm?!”

“Bởi vì nơi này là nơi lịch lãm phổ biến nhất của Học viện Ma Pháp Nặc Lan, cho nên ma thú nơi này không chỉ có chủ nhân giết, đệ tử Học viện Ma Pháp Nặc Lan cũng sẽ giết, số lượng tất nhiên là cao. Chủ nhân không cần cứ gấp gáp như vậy, bởi vì thực lực chủ nhân dù sao cũng không thể lập tức tăng lên, tăng thực lực lên quá nhanh thì chủ nhân sẽ không chịu nổ.!”

“Tiểu Linh, ta hiện tại có bao nhiêu điểm Giới Lực?” Lâm Thiên hỏi.

“Một ngàn năm trăm điểm thưa chủ nhân!” Tiểu Linh nói.

“Ta có thể bắt đầu tăng lên thực lực ngay bây giờ không? Bà nội nó, bị con ma sư một chưởng chụp bay hơn hai mươi thước còn để lại vết thương như vậy!” Lâm Thiên tức giận bất bình nói.

“Chủ nhân, người bây giờ còn chưa thể tăng lên thực lực, khoảng cách lần trước tăng lên thời gian quá ngắn, ít nhất còn cần ba ngày mới có thể bắt đầu.” Tiểu Linh nói. “Ta đã nhắc nhở chủ nhân nhưng chủ nhân nguời vẫn muốn đi trêu chọc con ma sư, thực lực ma sư cấp năm mạnh hơn ma thú cấp bốn nhiều, mà được Giới Lực chỉ nhiều hơn gấp đôi, tính ra còn không bằng săn giết ma thú cấp thấp.”

Lâm Thiên cười khổ một chút, nhìn xem miệng vết thương sắp sửa khép lại trên ngực nói:

“Đương nhiên không bằng. ma hạch không đạt được, còn phí mất một trăm điểm Giới Lực, nếu không phải hiện tại kiếm Giới Lực dễ dàng chút, thì ta sẽ đau lòng chết. Tiểu Linh, ba ngày sau thăng cấp có thể tăng lên tới trình độ gì?!”

“Có thể cường hóa sức sống tế bào đến một ngàn, cường độ tế bào một ngàn, tinh thần lực tám trăm. Ngài hiện tại có sức sống tế bào năm trăm lẻ hai, cường độ tế bào năm trăm lẻ năm, tinh thần lực bốn trăm lẻ ba. Tăng lên cần Giới Lực một ngàn bảy trăm tám mươi bảy điểm!” Tiểu Linh nói.

“Mợ, bây giờ chỉ còn một ngàn năm trăm, ngay cả tăng lên cũng không đủ!” Lâm Thiên buồn bực nói. “Vốn nghĩ có hơn một ngàn điểm thì có thể xài xa xỉ một chút, hiện tại ta thấy mình vẫn nghèo mạt rệp.”

Tiểu Linh cười nói:

“Chủ nhân, Giới Lực biến thành thực lực, mới là hữu dụng nhất.”

Lâm Thiên gật đầu nói:

“Nói chung là thực lực sau khi tăng lên của ta đại khái tương đương với trình độ nào?”

“Địa giai đỉnh cấp, cũng có thể nói là bước vào cửa cao thủ Thiên giai!” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên thầm vui vẻ, khẽ cười nói:

“Phụ nhân của Dao Nhi là địa giai hậu kỳ, xem ra lần sau gặp mặt, ta phải cho nhạc phụ đại nhân món quà bất ngờ,”

Một lát sau, vết thương trên người Lâm Thiên đã hoàn toàn khỏi hẳn. Nhìn loan đao trong tay, Lâm Thiên nhíu mày, liên tục giết nhiều ma thú, đặc biệt sau khi chém trên người ma sư cấp năm thì loan đao không còn sắc bén như xưa:

“Ài, dù sao vẫn là phàm vật, khi nào đến Tu Chân Giới kiếm bảo đao chân chính vậy, ừm, nếu là Tiên Khí, Thần Khí thì tốt!”

Tiểu Linh cười nói:

“Chủ nhân nằm mơ đi, không có tu vi cao tuyệt căn bản khống chế không được Tiên Khí, Thần Khí. Dù là Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không thể sử dụng, hơn nữa Tiên Kh, món nào không nằm trong tay siêu cao thủ? Đối với cường giả có tu vi Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ thì tu chân giả Nguyên Anh kỳ dễ dagf bị một chưởng chụp chết.”

Lâm Thiên mắt trợn trắng:

“Ta ảo tưởng một chút không được sao? Chờ thực lực ta mạnh lên, ta không tin không kiếm được bảo bối tốt, đến lúc đó ta dùng một Tiên Khí vất một món, a, vứt Tiên Khí rất xa xỉ, là ta dự phòng một nón.”

Tiếng gầm giận dữ vang lên từ phương xa, khoảng cách hơn hai ngàn thước. Lâm Thiên xoay người vọt lên lao hướng phát ra thanh âm. Đến gần khoảng một ngàn thước Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.

“Chủ nhân, phát hiện hai đệ tử Nặc Lan học viện tới đây lịch lãm, một nam một nữ. Bọn họ gặp ma sư vừa làm bị thương chủ nhân.”

Câu cuối cùng không cần Tiểu Linh nói Lâm Thiên cũng biết, bởi vì kia thanh âm kia rất quen thuộc, hướng đó đúng là chỗ có ma sư.

Lâm Thiên dừng bước, đắn đo một lúc cuối cùng quyết định tiến lên xem sao. Ma sư ở trong rừng rậm tốc độ chậm hơn hắn, chỉ cần cách xa một chút là không sợ bị phong hệ ma pháp của ma sư đánh trúng. Lâm Thiên đến vị trí cách chiến đấu một trăm thước, mũi chân điểm nhẹ đứng trên một gốc cây to, hắn nhún chân vài cái ẩn vào lá cây. Lâm Thiên nhìn xuống dưới.

“Thật là một đôi tuấn nam mỹ nữ!” Lâm Thiên thầm khen.

Ánh mắt của hắn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của hai nam nữ đang chiến đấu cùng ma sư. Nữ mặc ma pháp bào màu thủy lam, ma pháp bào cực kỳ vừa người, tôn lên dáng người linh lung của nàng, không như Lâm Thiên tưởng tượng áo che kín vóc dáng nàng. Dáng người đẹp, khuôn mặt cũng thật đẹp, nhưng so sánh với Thạch Huyên Hiên thì chênh lệch không nhỏ, Lâm Thiên chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi. Nam nhân không phải Ma Pháp Sư mà là kiếm sĩ, ánh sáng trắng bao phủ cự kiếm, tu vi đấu khí đúng là không kém.

“Tiểu Linh, thực lực của bọn họ thế nào?” Lâm Thiên hỏi.

“Chủ nhân cũng tự nhìn ra được, còn hỏi làm gì? Thực lực của thanh niên mạnh hơn chủ nhân một bậc, cô gái nếu đánh nhau với chủ nhân thì thắng thua năm mươi. Chắc bọn họ là học viên xuất sắc của Học viện Ma Pháp Nặc Lan, không thì hai người cũng không dám đi vào trong Vân Đoạn sơn mạch này.” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên vừa nhìn bên kia so đấu vừa kỳ quái hỏi:

“Nam nhân đó là kiếm sĩ, sao llà học viên của Học viện Ma Pháp Nặc Lan?!”

“Ma Pháp Sư địa vị tôn quý, cho nên rất nhiều người có tùy tùng của mình, chọn tùy tùng đa số là bạn cùng lứa tuổi. Khi Ma Pháp Sư ở trong học viện, tùy tùng của bọn họ trong thời gian tu luyện hoàng kim của cuộc đời, đương nhiên không thể lãng phí. Cho nên ma pháp học viện mở chương trình học đấu khí, mục đích cho nhóm tùy tùng này học tập, đương nhiên ởở ma pháp học viện học tập đấu khí cũng không nghĩa là tất cả đều là tùy tùng của Ma Pháp Sư, thế giới này cũng có đi bằng cửa sau. Thanh niên rất có thể là người theo đuổi cô gái kia. Vì tình yêu, không chọn học viện kiếm sĩ mà lựa chọn đến ma pháp học viện kiếm sĩ học tập.” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, tập trung tinh thần xem hai người phía dưới cùng ma sư chiến đấu. Thanh niên kiếm kỹ kháthô ráp, nhưng nhờ đấu khí mỗi nhát kiếm đúng chỗ, đấu khí trợ giúp tăng nhanh tốc độ, sức mạnh tốc độ kết hợp nên uy lực không nhỏ, để lại nhiều miệng vết thương trên người ma sư.

Thiếu nữ là thủy hệ Ma Pháp Sư, từng đợt mũi tên nước hình thành ở không trung, chuyên môn nhằm vào mắt của ma sư, ngẫu nhiên cũng sử dụng thủy thuật ném vào mắt ma sư ngăn cản tầm mắt, mỗi khi lúc này thanh niên liền bắt lấy cơ hội hung hăng cho ma sư một kiếm!

“Phối hợp ăn ý, xem ra bọn họ sóng vai chiến đấu như vậy không phải một lần, hai lần.” Lâm Thiên trong lòng thầm khen.

Lúc trước ma sư hành hắn rất thảm, hai nam nữ hợp sức khiến nó dần bị yếu thế.

“Chủ nhân, không dễ dàng như vậy. Ma thú cấp năm nếu liều mạng thì uy lực kia không nhỏ.” Tiểu Linh ở trong đầu Lâm Thiên nói.

Sau khi trên người thêm một vết thương khủng bố, ánh mắt ma sư từ từ trở nên đỏ bừng.

“Khải Đế, cẩn thận, ma sư tức giận, hãy đến sau lưng ta!” Thanh niên giơ kiếm đứng, tiến lên hai bước che trước mặt thiếu nữ.

“Nguyên tố nước ôn nhu, hãy hóa thành bình chướng thủ hộ trước mặt chúng ta! Bình chướng nước!” Pháp trượng nhẹ vung, một thủy kết giới hình vòng tròn bảo vệ cô gái cùng thanh niên lại. Đúng lúc này, ma pháp công kích cuồng bạo của ma sư cũng hình thành, một cái lốc xoáy đường kính một thước nhanh chóng khuếch trương, mang theo uy thế đáng sợ ập hướng hai nam nữ.

Tốc độ lốc xoáy xoay tròn cực nhanh, Lâm Thiên cách trăm thước mà vạt áo bị cuốn động, lá khô trong vòng hai mươi thước, thậm chí là đá vụn bùn đất đều bị gió cuốn vào trong.

“Ma pháp thật thần kỳ, từ trống rỗng tạo nên một cái lốc xoáy cường đại như vậy. Nếu cho nó đủ thời gian trưởng thành có lẽ sẽ có uy lực hủy thiên diệt địa.”

“Chủ nhân, điều này là không thể, uy thế như này là vì có ma lực của ma sư chống đỡ, ma lực dừng vận chuyển thì gió lốc liền tan. Nói cách khác thế giới này không sinh ra lốc xoáy tự nhiên!” Tiểu Linh nói.

“Tiểu Linh, ta phải làm sao để học tập ma pháp như vậy?” Lâm Thiên hỏi.

“Chủ nhân, chỉ cần tinh thần lực đủ thì không cần ngài học tập, ta có thể giúp ngươi thả ra ma pháp!” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:

“Ma pháp không cần ma lực sao?”

“Cần, nhưng với chủ nhân, ma lực hoàn toàn có thể dùng năng lượng ẩn chứa trong tế bào ngài thay thế. Ngài cho rằng cường độ tế bào, sức sống tế bào tăng cường là vô dụng sao?!” Tiểu Linh cười nói.

“Nếu sử dụng năng lượng trong tế bào, vậy chẳng phải là thực lực của ta sẽ giảm xuống sao?” Lâm Thiên nhíu mày hỏi.

“Năng lượng trong tế bào sau khi dùng xong có thể tự động bổ sung, chỉ cần dùng ít một chút, năng lượng trong không khí sẽ bắt đầu bổ sung vào trong cơ thể ngài. Diện tích tế bào cùng không khí tiếp xúc rất lớn, cho nên tốc độ năng lượng bổ sung cực kỳ nhanh. Nếu không phải tiêu hao năng lượng quá nhanh, năng lượng trong tế bào cơ hồ dùng không hết. Hiện tại chủ nhân đã biết chỗ tốt của việc cường hóa các chỉ số cơ bản của tế bào chưa?!” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên liên tục gật đầu, trong lòng hưng phấn vô cùng, hắn còn tưởng rằng chỉ có thể đi lộ tuyến cường hóa thân thể, thì ra hắn ghê gớm đến vậy. Năng lượng dùng không cạn, đây là khái niệm gì? Ma Pháp Sư khác sau khi thả ra vài cái ma pháp ma lực liền khô kiệt, còn Lâm Thiên có thể hoàn toàn mặc kệ ma lực hao tổn một đám ma pháp. Kể từ đó dù một số Ma Pháp Sư thực lực cao hơn hắn thì hắn dư sức hao hết ma lực đối phương, sau đó đối phương sẽ mặc cho hắn bài bố.

“Tiểu Linh, hiện tại ngươi giúp ta có thể thả ra ma pháp nào?!” Lâm Thiên nói.

Tiểu Linh nói:

“Chỉ ma pháp ngài đã tiếp xúc qua thì ta mới có thể phóng ra, ngài hiện tại có thể phóng xuất ra là bình chướng nước mà nữ hài tử kia đã phát.”

“Cái lốc xoáy ma sư phóng thì sao?” Lâm Thiên hỏi.

“Chủ nhân là nhân loại, không phải ma thú, cách phát ra ma pháp khác nhau. Ma sư là năng lực thiên phú!” Tiểu Linh nói. Lâm Thiên cười cười.

Tuy nói nhiều nhưng bởi vì đối thoại hoàn thành ở trong đầu Lâm Thiên, cho nên mất thời gian khá ngắn. Lúc này, cái lốc xoáy kia đã gần đụng vào bên trên bình chướng nước, bình chướng nước kịch liệt rung động, sắc mặt nữ hài tử dần dần trở nên tái nhợt, hiển nhiên duy trì bình chướng nước làm cho nàng phải cố hết sức.

“Chủ nhân nếu không ra tay thì bình chướng nước của nữ hài tử kia sẽ vỡ tan, hai người dù không chết nhưng phỏng chừng đều chịu thương không nhẹ!” Tiểu Linh ở trong đầu Lâm Thiên nói.

“Ài, ta vẫn mềm lòng, rất mềm lòng!” Lâm Thiên nói thầm một tiếng, mũi chân điểm nhẹ lướt nhanh trong cây cối, khoảng cách trăm thước chỉ vài lần điểm chân đã vượt qua,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.