Tinh Giới

Chương 153: Hoàng Hà bang diệt! (1)



Đi vào trong phòng, Lâm Thiên tắm rửa một cái rồi vào không gian Tinh Giới.

– Lâm đại ca!

Dương Tuyết, Dương Thi thấy Lâm Thiên thì reo lên chạy tới, một trái một phải ôm hắn. Mắt Lâm Thiên lộ tia áy náy, mấy ngày nay hắn không chơi với hai nàng, Dương Tuyết và Dương Thi chỉ có thể ở trong không gian Tinh Giới nhỏ hẹp. Nhưng hiện tại Lâm Thiên không rảnh ở cùng bọn họ, đã lâu hắn không đi chỗ Nhã Sa, chắc nàng rất nhớ hắn. Trong thế giới Thiên Long Bát Bộ ước chừng đã qua bảy, tám ngày, không biết Đạp Tuyết ra sao. Có lẽ Hoàng Hà bang nghĩ Lâm Thiên cho bọn họ leo cây.

Ồn tồn một lúc rồi Lâm Thiên đi thế giới Thiên Long Bát Bộ trong đôi mắt lưu luyến của Dương Thi, Dương Tuyết. Vừa đến thế giới Thiên Long Bát Bộ, Lâm Thiên liền nghe một thanh âm chán ghét.

– Mau, mau, bao vây nó, bắt được bán đi thì nửa đời sau chúng ta không lo không có bạc xài!

Trong tiếng ồn ào Lâm Thiên nghe Đạp Tuyết hí dài, không ngờ có người tìm đến Đạp Tuyết và muốn bắt nó đem bán. Lâm Thiên nổi giận, nhún mũi chân nhanh như tia chớp bay hướng thật ra thanh âm.

Khoảng hai mươi người, mỗi người cưỡi ngựa, cầm dây thừng chậm rãi tới gần Đạp Tuyết bị bao vây vào giữa. Thị lực của Lâm Thiên rất tốt, cách thật xa vẫn thấy được giận dữ trong mắt Đạp Tuyết, một chút ai oán. Giận vì hai mươi người bắt nó, ai oán thì Lâm Thiên đoán là Đạp Tuyết đang trách hắn làm chủ nhân tại sao vứt bỏ nó nhiều ngày.

Giọng Lâm Thiên như từ chín tầng địa ngục vọng lên, lạnh thấu xương:

– Các ngươi đã không có nửa đời sau, cho nên các ngươi không cần lo về bạc.

Hai mươi người nhìn Lâm Thiên lặng lẽ đến gần bọn họ, hoàn toàn biến sắc mặt.

Một người kinh kêu:

– Tu... Tu La Lâm Thiên?

Người đó vội ném dây thừng đi, rút đao giắt bên hông ra.

Thừa dịp đám người này kinh sợ, Đạp Tuyết nhanh như tia chớp lao ra vòng vây trở lại bên cạnh Lâm Thiên.

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Ta nghĩ các ngươi nên biết đây là ngựa của ta, vậy mà dám nhắm vào nó, thật là chán sống!

Hai mươi người lắp bắp nói:

– Chúng ta quan sát nó mấy ngày, tưởng... Tưởng là ngươi đã...

Tuy người đông thế mạnh nhưng bọn họ không nghĩ bằng vào số đông có thể bắt được Lâm Thiên, cho nên không người ngốc nghếch rống một câu: Chúng ta đông người, mọi người cùng nhau xông lên đi.

– Hừ! Tưởng ta đã chết đúng không?

Lâm Thiên vỗ đầu to của Đạp Tuyết, hừ mạnh:

– Trong đám người các ngươi có một sẽ sống sót rời khỏi đây.

Lâm Thiên thốt lời làm đám người này hoàn toàn biến sắc mặt, cái này là đang buộc bọn họ tàn sát nhau.

Lâm Thiên nói:

– Đừng hòng trốn, nếu ngươi trốn thoát thì ta viết ngược chữ Lâm của mình!

Câu nói đánh trúng trái tim bọn họ. Hai mươi người, ai nấy cưỡi ngựa nếu tản ra chạy trốn, cao thủ bình thường không thể giữ họ lại được. Nhưng chút người này muốn trốn thoát khỏi tay một cao thủ đại viên mãn thiên giai vốn là chuyện không thể.

Vì xóa bỏ ý tưởng chạy trốn của họ, Lâm Thiên vỗ chưởng vào một tảng đá to cách xa mấy chục thước. Gió nhẹ thổi qua, đá vụn bay đầy. Tảng đá to bị Lâm Thiên vỗ nhẹ một chưởng biến thành bụi phấn.

Một chưởng vỗ nát đá to, cao thủ hàng đầu có thể làm được. Nhưng cách xa vậy mà một chưởng vỗ đá thành bột phấn, đám người này chưa từng nghe qua. Bọn họ vốn định chạy trốn đều dập tắt hết. Trốn? Đùa, bọn họ không cho rằng cơ thể của mình cứng rắn hơn đá to.

Chỉ có một người sống. Ánh mắt đám người này nhìn sang đồng bạn bên cạnh mình thoáng chốc trở nên độc ác hơn.

– Chết đi!

Đao nhọn sắc bén đâm từ sau lưng ra trước ngực một người, ló lưỡi dao dính máu.

– Cường.... Cường tử, ngươi thật... Thật độc ác!

Nói xong người đó té từ trên lưng ngựa xuống, gã không bao giờ ngờ người lấy mạng mình là bằng hữu quen biết mười năm trời.

– Xin lỗi, ta muốn sống tiếp!

Đao nhọn dính máu dưới ánh nắng phản chiếu tính người ích kỷ.

Có người mào đầu, những người khác lần lượt liều chết với đồng bạn bên cạnh. Bọn họ giết nhau nhưng không dám đến gần hoặc cách xa hắn năm mươi thước. Vì hai người đến gần Lâm Thiên ba thước, hai người cách xa hắn năm mươi thước đã bị Lâm Thiên tùy tay phát ra bốn luồng kiếm khí xuyên thủng cổ họng.

Giết, điên cuồng giết chóc. Máu tươi làm đám người không phải loại lương thiện mắt đỏ ngầu, không còn quan tâm kẻ vừa bị mình giết có phải là đồng bạn không. Chỉ có một người sống sót, nếu không muốn chết đương nhiên đẩy người khác chết.

Lâm Thiên mặt không biểu tình đứng đó, nếu hắn ra tay thì chỉ chớp mắt hai mươi người chết hết, nhưng vậy thì quá tốt cho bọn họ. Để họ chết trong tay đồng bạn của mình mới càng đau khổ hơn.

Lâm Thiên thầm thở dài hỏi:

– Tiểu Linh, có phải là ta rất độc ác không?

– Chủ nhân đã tự có đáp án, cần gì hỏi lại? Tùy tâm tùy tính, thích thì làm. Dù ngươi khác nghĩ chủ nhân độc ác thì sao? Chẳng lẽ chủ sẽ vì cái nhìn của người khác mà thay đổi cách làm sao?

Lâm Thiên nhẹ lắc đầu nói:

– Sẽ không.

Tiểu Linh cười nói:

– Vậy là được rồi.

Mười phút qua nhanh, hai mươi người giờ chỉ có một vẫn ngồi trên lưng ngựa, những người khác đã gục ngã trong vũng máu. Kẻ sống sót duy nhất trên người có mấy vết thương. Gã không mạnh nhất trong đám người, kẻ mạnh nhất đã bị vài người vây giết ngay từ đầu.

Người đó nhìn xác chết dưới đất, trong mắt tràn đầy giận dữ và thê lương:

– Lâm Thiên, ngươi nói chuyện phải giữ lời!

Chỉ chốc lát đồng bạn từ sống biến thành xác chết.

Bốp! Bốp! Bốp!

Lâm Thiên vỗ tay:

– Các hạ rất may mắn, là người sống sót cuối cùng. Yên tâm, ta nhất định sẽ không giết ngươi.

Lâm Thiên nói khiến người kia thả lỏng:

– Vậy xin cáo từ.

Người đó đạp bụng ngựa, tính giục ngựa rời xa ác ma Lâm Thiên.

Lâm Thiên lắc người che trước mặt người đó:

– Ta chưa nói hết câu. Tuy ngươi có thể sống rời đi nhưng hãy để lại tu vi đi!

Để lại tu vi, người kia hoàn toàn biến sắc mặt nói:

– Lâm Thiên, sao ngươi không giữ lời hứa?

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Ta không hề thất hứa, dù không có tu vi chẳng lẽ ngươi không thể sống sót rời khỏi đây sao?

Lâm Thiên ngước đầu lên, vài luồng kình khí bắn vào cơ thể người đó.

Kình khí bắn vào cơ thể người đó, chớp mắt tu vi biến thành hư vô, hơn nữa từ nay về sau không thể tập võ lại.

Không có tu vi thì không có khả năng tu luyện lại, đối với một Võ Giả thì khó chịu còn hơn bị giết. Người đó trong phút chốc như già đi mười tuổi.

– Lâm Thiên, ngươi rất quá đáng,Tu La, đúng là Tu La. Ngươi nhất định sẽ không chết tốt, toàn bộ cao thủ Hoàng Hà bang đã tập trung lại!

Người kia nói xong oán hận liếc Lâm Thiên, cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi.

Lâm Thiên nhìn hướng người đó rời đi, lẩm bẩm:

– Xin lỗi, quên nói cho ngươi biết, trước mặt có một đàn sói. Nếu bị sói ăn vậy chỉ trách ngươi xui xẻo, không thể trách ta.

Bầy sói bị mùi máu hấp dẫn đến.

Lâm Thiên leo lên lưng Đạp Tuyết.

Rất nhanh Tiểu Linh lên tiếng:

– Chủ nhân, người kia đã bị sói giết.

Không có tu vi, một người gặp bầy sói dù cưỡi ngựa thì xác suất sống sót cực kỳ thấp.

Trong Hoàng Hà bang.

Trong hoa viên xinh đẹp, Hoàng Hà bang, Cam Hoành, nhị thủ lĩnh Ngô Tùng vừa uống rượu vừa nói:

– Lão nhị, theo ta thấy Lâm Thiên không dám tới. Các huynh đệ đã nghỉ ngơi nhiều ngày, để họ trở về đi.

Hai người ôm nữ nhân ăn mặc quyến rũ.

Ngô Tùng xoa bóp nữ nhân trong ngực mình, nói:

– Chờ thêm mấy ngày đi, chỉ sợ khi chúng ta giải tỏa người thì Lâm Thiên xông tới, lúc đó tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm.

Cam Hoành nhíu mày nói:

– Lão nhị, cứ chờ như vậy vậy hoài không phải là cách. Nhiều ngày qua tổn thất không nhỏ, tuy với tài lực của bang chúng ta có thể chống đỡ trong thời gian ngắn nhưng lâu dài thì không được.

Ngô Tùng nói:

– Năm ngày, chờ thêm năm ngày nữa, nếu Lâm Thiên vẫn không đến thì để các huynh đệ đi về. Khi đó chúng ta đi chỗ khác một thời gian.

Cam Hoành nhe răng cười nói:

– Tốt nhất là Lâm Thiên đến ngay mấy ngày này, ta sẽ cho hắn biết sự lợi hại của Hoàng Hà bang chúng ta. Một mình mà dám đối đầu với Hoàng Hà bang chúng ta, chán sống rồi!

Đúng lúc này, một người hoảng hốt bối rối chạy tới.

Người đó hét lên:

– Bang... Bang chủ... Lâm Thiên đến... Lâm Thiên đến rồi!

Cam Hoành mắng:

– Hoảng cái gì? Một Lâm Thiên nho nhỏ chẳng lẽ đánh lại gần ngàn người Hoàng Hà bang chúng ta sao?

Người đó ánh mắt sợ hãi nói:

– Không phải, bang chủ! Lâm Thiên vừa đến là các huynh đệ không nhịn được xông lên. Nhưng ba, bốn mươi người chớp mắt chết trong tay Lâm Thiên!

Cam Hoành, Ngô Tùng biến sắc mặt. Nháy mắt giết ba, bốn mươi người, hơi bị khủng.

Ngô Tùng mở miệng nói:

– Đại ca, chúng ta mau đi xem sao!

Ngô Tùng đẩy nữ nhân trong ngực ra, gã đứng dậy. Cam Hoành gật đầu, cũng đứng lên. Hai người và thuộc hạ báo tin nhanh chóng rời khỏi hoa viên.

Lâm Thiên không vào Hoan Lạc trấn, hắn chỉ đến gần đã có người hưng phấn cầm đao xông lên.

– Thổ phỉ đúng là thổ phỉ, không có chút tính kỷ luật gì.

Mảng lớn phong nhẫn vụt qua, ba, bốn mươi người chưa đến gần Lâm Thiên mười thước đã ngã gục dưới đất. Động tác khủng bố khiến những người lao lên chậm hơn vội xoay người chạy trốn vào trấn.

Ngoài trấn từ Lâm Thiên còn có nhiều nhân vật giang hồ chạy đến. Bọn họ không ở trong trấn, chuyên chờ tại đây vì muốn trước tiên thấy Lâm Thiên ra tay. Chờ đợi nhiều ngày rốt cuộc không khiến bọn họ thất vọng, Lâm Thiên đến, vừa ra tay đã khủng bố giết ba, bốn mươi người.

– Mới rồi là kiếm khí hay cái gì?

– Hình như không phải, độ mạnh kém hơn công kích bằng kiếm khí nhiều nhưng cũng rất khá rồi, giết vài người không lãng phí chút nào. Thực lực của Lâm Thiên mạnh hơn tưởng tượng nhiều!

Người nói chuyện là một nam nhân trung niên bốn mươi mấy tuổi, ánh mắt rất sắc bén.

– Lợi hại hơn nữa thì sao? Hoàng Hà bang tụ tập toàn bộ người tổng cộng khoảng một ngàn, những người vừa rồi chỉ là tôm tép. Nếu là cao thủ Hoàng Hà bang thì không dễ đối phó như vậy!

– Không sai, Cam Hoành bang chủ Hoàng Hà bang, Võ Giả phó bang chủ là cao thủ hàng đầu, thực lực không thua Kiều Phong ngày xưa.

– Gì mà Kiều Phong, hắn đã sửa tên Tiêu Phong!

***

Lâm Thiên không quan tâm đám nhân vật giang hồ đó, với tu vi hiện tại của hắn không cần để bụng những người chưa đến thiên giai.

Thiên giai, ngày xưa tu vi của Kiều Phong chắc cỡ trung kỳ thiên giai. Đoàn Dự thì thực lực cỡ hậu giai thiên giai. Người dưới thiên giai không lọt vào mắt xanh Lâm Thiên, nhưng trên đời lấy đâu ra nhiều cao thủ thiên giai, như vậy, dù có cũng không mấy người đến. Trong số người giang hồ canh chừng ngoài trận không ai có thực lực thiên giai.

– Lâm mỗ đã đến, đám súc sinh Hoàng Hà bang lăn ra chịu chết đi!

Thanh âm ồm ồm vang tận mây xanh, người toàn Hoan Lạc trấn nghe rõ mồn một. Dù là nhân vật giang hồ chạy đến hay đám bang chúng Hoàng Hà bang cùng chung một suy nghĩ: vênh váo!

Kiêu ngạo chết bỏ, một người chạy tới chỗ bang phái người ta trú đóng còn chửi đối phương là súc sinh, kêu lăn ra chịu chết. Lâm Thiên bị nhũn não sao? Một người có thể đối kháng được một ngàn người? Một ngàn người chỉ nghểnh cổ cho ngươi xem cũng sẽ mỏi tay.

Người Hoàng Hà bang nổi giận, nếu hôm nay không thể giết Lâm Thiên thì sau này Hoàng Hà bang không còn chỗ đứng trên giang hồ!

Cam Hoành, Ngô Tùng đang chạy tới sắc mặt âm trầm.

Cam Hoành bực tức:

– Lần đầu tiên ta thấy kẻ tự phụ như thế, hôm nay hoặc hắn chết hoặc chúng ta mất!

Ngô Tùng trầm giọng nói:

– Đại ca, cẩn thận là hơn, Lâm Thiên dám làm như thế thì chắc cũng có điều dựa vào!

– Lão nhị, hắn không phải thần tiên, dù hắn lợi hại hơn ngươi và ta một chút nhưng hai ta hợp tác chắc chắn có thể bắt được hắn! Nhưng trước tiên cho hắn nếm thử sự lợi hại của nỗ tiễn!

Cam Hoành nói:

– Chờ nội lực của hắn cạn, khi đó sẽ mặc cho chúng ta xâm lược!

Ngô Tùng cười khẽ, nếu Lâm Thiên thật sự đi một mình thì không còn lo gì nữa, nội lực thâm sâu mấy cũng sẽ dùng hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.