Tinh Giới

Chương 156: Học viện ma pháp hoàng gia Lôi Vân



Lực lượng mạnh mẽ không thể ngăn cản từ đao của Lâm Thiên truyền vào kiếm của Ngô Tùng. Kiếm của Ngô Tùng vừa lúc giơ trên đầu, bị sức mạnh từ đao ảnh hưởng kiếm chém xuống não Ngô Tùng. Cho tới nay Ngô Tùng không ngờ có ngày gã chết dưới kiếm của mình.

Bang chủ, phó bang chủ chết trong thời gian ngắn, bang chúng Hoàng Hà bang đầu óc nóng cháy bỗng chốc như bị dội thùng nước lạnh, lý trí quay về, nỗi sợ chiếm cứ trái tim. Đến bây giờ hơn ngàn người phe họ đã có một nửa chết trong tay Lâm Thiên. Tất cả người đến gần Lâm Thiên đều biến thành xác chết. Dù có lẽ Lâm Thiên sẽ bị giết nhưng hiện tại đi lên thì mình chết chắc, không ai chịu làm đồ ngốc.

Cam Hoành, Ngô Tùng chết khiến bang chúng Hoàng Hà bang sĩ khí giảm thấp, các võ lâm nhân sĩ vây xem hưng phấn lên.

Không biết là ai hét to:

– Giết! Giết đám súc sinh Hoàng Hà bang này!

Tiếng giết ầm ĩ, trong đám người này đa số có thù với Hoàng Hà bang, số còn lại vui làm chuyện tốt hành hiệp trượng nghĩa. Vấn đề giết người Hoàng Hà bang rồi có đắc tội kẻ đứng sau nó không thì bọn họ không quan tâm, dù sao giết xong rời đi ngay. Nhiều người đứng đây, ai biết là người nào giết? Nếu muốn tìm rắc rối thì chỉ có thể kiếm Lâm Thiên tính sổ.

Hơn ngàn người giang hồ xông lên, người Hoàng Hà bang chỉ có bốn trăm. Vì thể hiện khí phái Hoàng Hà bang nên các đệ tử mặc trang phục giống nhau. Nhìn tình huống này Lâm Thiên biết không cần hắn ra tay nữa, vội vàng thụt lùi, thoáng chốc leo lên lưng ngựa Đạp Tuyết bên cạnh mình.

Lâm Thiên giục Đạp Tuyết nhanh chóng rời đi.

– Giá!

Lâm Thiên không cần đoán cũng biết kết quả cuối cùng. Đệ tử Hoàng Hà bang mất can đảm tuyệt đối không ngăn nổi đám nhân vật giang hồ.

Từ hôm nay trở đi Hoàng Hà bang bị xóa sổ.

Từ Hoan Lạc trấn về thành, Lâm Thiên đi tới khách điếm lúc trước cư ngụ, để Đạp Tuyết lại rồi về không gian Tinh Giới ngay. Vào rồi ra thời gian này trong hiện thực mới có hai tiếng, Dương Thi, Dương Tuyết đã ngủ, Lâm Thiên không quấy nhiễu hai người. Lâm Thiên nói với Tiểu Linh một tiếng, trở lại thế giới nơi Nhã Sa ở.

Lâm Thiên không đi tiệm của Gia Lý trước mà bước nhanh hướng học viện ma pháp Hán Tư.

– Đã lâu không gặp Nhã Sa, chắc Nhã Sa lo muốn chết.

Lâm Thiên đi tới cửa học viện.

Người gác cổng học viện ma pháp Hán Tư vốn tu vi không tệ, thực lực sơ giai Ma Đạo Sư, khi thấy Lâm Thiên đến liền vội vàng từ trong phòng đi ra cung kính hành lễ.

– Lâm Thiên đại nhân, đã lâu người không đến!

Lâm Thiên giết Trấn Nam Vương trong Trấn Nam Vương phủ vậy mà đế quốc dửng dưng như không, từ điểm này thì dù là đầu heo cũng biết Lâm Thiên không tầm thường. Hôm đó có nhiều người thấy Trấn Nam Vương có thực lực kiếm thánh giai, vậy mà dễ dàng chết trong tay Lâm Thiên. Tuy Lâm Thiên biểu hiện ra thực lực chỉ là Đại Ma Đạo Sư nhưng trong lòng người khác thì hắn đã là cao thủ thần giai. Cao thủ thần giai đi đến đâu cũng nhận được tôn kính.

Lâm Thiên nhìn hướng Nhã Sa ngụ trong học viện ma pháp Hán Tư, nhíu mày hỏi:

– Nhã Sa không ở trong học viện?

Người gác cổng giật nảy mình, Lâm Thiên chưa đi vào đã biết Nhã Sa không có trong học viện. Nhưng ngẫm lại Lâm Thiên là cao thủ thần giai, cảm ứng được cũng là đương nhiên.

Người gác cổng trả lời ngay:

– Vâng thưa Lâm Thiên đại nhân, đại tái ma pháp bốn năm một lần đã là bắt đầu thi đấu ba ngày, Nhã Sa tiểu thư cũng tham gia đại tái, cho nên không ở trong học viện.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Chút tu vi của Nhã Sa có thể thần giai đại tái ma pháp sao?

Người gác cổng nói:

– Lâm Thiên đại nhân, Nhã Sa tiểu thư tiến bộ rất nhanh, hiện đã là Ma Đạo Sĩ sơ giai, tham gia tỷ thí trung giai hoàn toàn không thành vấn đề. Viện trưởng chỉ định để tiểu thư tăng thêm kiến thức.

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Đa tạ đã cho biết, cáo từ.

Lâm Thiên nói xong xoay người đi, để lại người gác cổng kích động mặt đỏ rực.

Người gác cổng thầm rít gào trong lòng:

– Lâm Thiên đại nhân cảm ơn ta, cảm ơn ta!

Nếu là người bình thường cảm ơn người gác cổng thì sẽ không khiến lòng gã gợn sóng, nhưng một cao thủ thần giai trong mắt gã lại cảm ơn gã đem lại hiệu quả khác hẳn. Trước kia muốn thấy cao thủ thần giai cũng không thể, giờ có cao thủ thần giai cảm ơn gã, hỏi sao người gác cổng không kích động?

Nếu Nhã Sa không ở trong học viện thì Lâm Thiên chuyển hướng đi tiệm trang sức của Gia Lý.

– Lâm lão... Lâm Thiên đại nhân!

Gia Lý thấy Lâm Thiên đến, mở miệng định kêu tiếng Lâm lão đệ nhưng gã đã biết tin Lâm Thiên là cao thủ thần giai. Nghĩ đến Lâm Thiên là cao thủ thần kỳ, Gia Lý không kêu hắn là lão đệ nổi.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Gia Lý lão ca cứ xưng hô ta như trước kia đi, lão ca gọi như vậy khiến ta thấy kỳ kỳ.

Vẻ mặt Gia Lý kích động, gã hít sâu kiềm nén cảm xúc, mở miệng nói:

– Vậy được, Lâm lão đệ, ta xin phép càn rỡ vậy.

Hai người vào phòng trong. Gia Lý lấy một cái rương gỗ dài rộng gần một thước ra khỏi không gian giới chỉ.

– Lâm lão đệ mà không đến thì không gian giới chỉ của ta sắp không chứa nổi ma hạch của Lâm lão đệ. Đây là ma hạch mà nhóm Diệp Phong và ta thu mua được, hơn một vạn khối, mất khoảng một trăm vạn kim tệ!

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, tổng cộng một vạn một ngàn hai trăm ba mươi lăm khối, có thể chuyển hóa hai mươi lăm vạn bảy ngàn duy giới lực. Hấp thu hết thì chủ nhân sẽ có một ngàn vạn lẻ năm mươi ba vạn bảy ngàn bốn trăm duy giới lực.

Lâm Thiên vừa lòng gật đầu nói:

– Gia Lý lão ca và nhóm Diệp Phong đã vất vả. Gần đây cửa hàng trang sức của Gia Lý lão ca khuếch trương, trong tay có nhiều ma hạch như thế e rằng bị người chú ý, lão ca có gặp rắc rối gì không?

Gia Lý cười lắc đầu nói:

– Vốn có chút rắc rối nhưng về sau đối phương biết là Lâm lão đệ thu thập ma hạch nên không ai dám ra tay. Nhờ phúc Lâm lão đệ mà cửa hàng trang sức của ta khuếch trương rất nhanh nhưng không ai dám hại gì.

– Ha ha ha! Vậy tốt rồi. Gia Lý lão ca, các người cứ tiếp tục thu thập ma hạch đi.

Lâm Thiên suy xét một lúc, trong hiện thực còn bảy, tám tiếng trời mới sáng, trong Tinh Giới qua khoảng ba mươi tiếng, hơn một ngày trời. Hơn một ngày khá ngắn ngủi, Lâm Thiên chỉ có thể đi chơi Nhã Sa.

– Gia Lý lão ca, lần sau có cơ hội ta sẽ mời lão ca và nhóm Diệp Phong ăn chung bữa cơm, bây giờ ta phải đi gặp tiểu Sa.

Gia Lý cười nói:

– Lâm lão đệ mời chúng ta ăn cơm thì đúng là mặt mũi của chúng ta lớn thật, ha ha ha ha ha ha!

Tiễn Lâm Thiên ra tận cửa tiệm Gia Lý mới quay lại cửa hàng trang sức, bước chân nhẹ nhàng.

Lâm Thiên không biết học viện hoàng gia ma pháp ở đâu nhưng chẳng sao, kêu một chiếc xe ngựa nói một tiếng là xe sẽ tự động đưa ngươi đến trước cổng học viện. Ba, bốn mươi phút sau Lâm Thiên cưỡi xe ngựa đến học viện hoàng gia ma pháp.

Vì đang trong đại tái học viện hoàng gia ma pháp đại lục bốn năm một lần nên nơi này giăng đèn kết hoa, không khí tưng bừng.

Lâm Thiên nhìn cửa cổng học viện hoàng gia ma pháp Lôi Vân. Là học viện hoàng gia ma pháp, tạo cửa cổng khí phái hơn học viện ma pháp Hán Tư gấp vô số lần. Hai tòa tháp cao ba mươi Lâm Thiên thước, trên cao hai mươi thước hai tòa tháp nối nhau, bên dưới cho người đi qua.

Tháp cách nhau hơn hai chục thước đủ cho bảy, tám chiếc xe ngựa chạy qua. Tài liệu xây lầu tháp dùng bạch tinh ngọc cực kỳ quý giá, mỗi người đến đây bị rung động mạnh, đương nhiên Lâm Thiên không biết hàng là một ngoại lệ.

Giá trị bạch tinh ngọc tương đương hoàng kim. Ngẫm xem dùng hoàng kim xây thành tòa tháp cao hơn ba mươi thước, đỉnh chóp nối nhau thành cổng trường thì khiến người ngạc nhiên biết bao.

Đánh giá một lúc sau Lâm Thiên cảm thán rằng:

– Đẹp quá.

Một nam nhân mặc áo ma pháp màu đỏ, ngực treo huy hiệu học viện hoàng gia ma pháp Lôi Vân đứng bên cạnh Lâm Thiên suýt hộc máu vì tức.

Nam nhân nhìn bộ dạng của Lâm Thiên là biết lần đầu tiên hắn tới học viện hoàng gia ma pháp, đang định xem bộ dáng giật mình của hắn khi nhìn cổng trường, không ngờ hắn thốt ra câu ‘đẹp quá’. Cổng trường học viện hoàng gia ma pháp mời người chuyên môn thiết kế, qua mười năm sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần nên tất nhiên vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ đẹp thôi sao?

– Hai lúa!

Đệ tử nhỏ giọng mắng một câu rồi vội chạy vào trước, gã háo hức muốn xem so tài, không thể lừng chừng ở đây làm mất thời gian.

Lâm Thiên liếc đệ tử đó, cười cười, đi vào cửa trường.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, có kết giới!

Lâm Thiên gật đầu, hắn cũng cảm giác ra kết giới tồn tại.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Xa xỉ quá, làm cửa sắt là được, thêm kết giới làm chi? Để giữ kết giới không cần năng lượng sao?

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh có cách nào để ta vào không?

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Có thưa chủ nhân, người cứ đi thẳng vào, kết giới kia sẽ không ngăn chủ nhân được!

Đệ tử Ma Pháp Sư hỏa hệ đã đi tới trước kết giới, huy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.