Tinh Giới

Chương 176: Lại gặp người quen



Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, lại có người quen đến nữa, là Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết.

Lâm Thiên cười gian với Tả Vân Phi:

– Lão tứ, người ngươi nhớ đã đến. He he, Từ Hàng Tịnh Trai sẽ càng náo nhiệt hơn, thật là không uổng chuyến này, ha ha ha ha ha ha!

Đầu tiên Tả Vân Phi vui mừng sau đó biu môi:

– Lão tam đang giỡn với ta sao? Dù ngươi có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng không dám tùy tiện thăm dò thần niệm ra ngoài. Hiện Từ Hàng Tịnh Trai có nhiều cao thủ, làm như vậy rất có thể sẽ chọc giận người.

Tiêu Bạch nói:

– Lão tứ, lão tam có thể biết chúng ta tới thì đương nhiên cũng biết được người khác đến. Lão tam, là Nam Cung Uyển Nhi và Mộ Dung Tuyết đến đúng không? Lão tứ, ngươi ở trên đảo hoang lâu thậm chí không thấy được tinh tinh cái, chút nữa đừng kích động quá hù sợ đệ muội.

Tả Vân Phi ngơ ngác nhìn Tiêu Bạch, thật lâu sau khẽ thở dài:

– Lão tứ nói xem có phải tiểu Bạch thay đổi rất nhiều không? Trước kia kiểu nói này chỉ có súc sinh nhà ngươi mới nói ra được!

Lâm Thiên lườm Tả Vân Phi:

– Dẹp đi, là ngươi mới nói ra được lời như thế!

Tiêu Bạch cười nói:

– Sư phụ của ta bảo ta nên cười nhiều, giao lưu với người nhiều có lợi cho giữ tâm tình tốt, giúp ích tăng tiến thực lực.

– Hiểu hiểu, người ta không lợi không dậy sớm, còn ngươi là không lợi thì không thèm cười!

Tả Vân Phi cười gian:

– Lão tam, tiểu Bạch, chúng ta cùng nhau đi đón nhóm Mộ Dung Tuyết đi! Huyền Nữ cung tuyển nhận nữ đệ tử sắc đẹp không thua gì nữ đệ tử Từ Hàng Tịnh Trai, a, trừ bỏ Thạch Huyên Hiên. Phải rồi, lão tam đã gặp Thạch Huyên Hiên đúng không? Sao, có bị nàng hút hồn không? Ài, đến bây giờ ta còn chưa gặp người, chuyện hối hận lớn nhất đời người!

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

– Đã gặp qua, nàng rất đẹptứ, ngươi dám có ý đồ gì với nàng sao? Nếu vậy vị kia nhà ngươi sẽ lột da rút gân ngươi ra.

Tả Vân Phi tưởng tượng bộ dạng tức giận của Nam Cung Uyển Nhi thì người run rẩy.

Tả Vân Phi sang sảng nói:

– Ta chỉ ngắm chứ không dám có ý đồ gì, người như Thạch Huyên Hiên không phải ta có thể nhúng chàm. Nghe nói Diệu Vân tiên nữ sư phụ của nàng che chở như gà mái già bảo vệ gà con. Ngoài ra Thục Sơn có một người tên Tề Tần cũng có ý với Thạch Huyên Hiên, người ta có tu vi Kim Đan đại viên mãn, tạm thời mạnh hơn lão tam.

– Sư huynh Huyền Minh của ta có lẽ cũng vừa mắt Thạch Huyên Hiên.

Tiêu Bạch nói:

– Thật không hiểu bọn họ nghĩ sao nữa, bỏ sức ra tu luyện có phải tốt hơn không?

Tả Vân Phi vỗ vai Tiêu Bạch, trịnh trọng nói:

– Tiểu Bạch, ta vốn nghĩ ngươi đã đại triệt đại ngộ, hiện tại xem ra còn kém xa. Ngươi nghĩ xem tu luyện là vì cái gì? Chẳng lẽ đơn thuần để tu luyện sao? Dù cuối cùng đắc đạo thành tiên thì có ý nghĩa gì? Ài, nói với đầu gỗ nhà ngươi cũng không thông, chờ khi ngươi vừa mắt bạn nữ nào đó sẽ phát hiện thế giới này tốt đẹp biết bao.

Tiêu Bạch lắc đầu nói:

– Chí hướng của mọi người khác nhau. Lão tam, nhóm Nam Cung Uyển Nhi sắp đến chưa?

Lâm Thiên gật đầu, ba người đi ra sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai. Dọc đường đi gặp khá nhiều người, lúc này mặt trời đã lặn về tây, Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng truyền đạo xong, Từ Hàng Tịnh Trai rất là náo nhiệt. Nhiều người thấy Lâm Thiên đều hành lễ chào hỏi, giữa trưa hắn hơi cao điệu trong phòng luyện võ nhưng cũng kiếm được tôn trọng từ nhiều người.

Thế giới này là như thế, cường giả luôn nhận được tôn trọng. Nếu Lâm Thiên không biểu hiện ra thực lực siêu nhiên, đám người nhìn hắn chỉ khoảng hai mươi tuổi còn lâu mới để ý hắn. Đa số bọn họ lớn tuổi hơn Lâm Thiên.

Tả Vân Phi đi bên cạnh Tả Vân Phi nhẹ giọng nói:

– Lão tam, hình như bọn họ hơi sợ ngươi?

– Nói là kính sợ càng hợp lý hơn.

Tiêu Bạch lạnh nhạt nói:

– Lão tam, xem ra ngươi đã đả kích mạnh vài người, lão tam lộ ra tu vi gì?

Lâm Thiên nói:

– Đại viên mãn thiên giai!

Tiêu Bạch và Tả Vân Phi gật gù.

Tiêu Bạch nói:

– Lộ ra tu vi bằng Huyền Minh sư huynh, nhưng giờ chúng ta nhìn tu vi của lão tam chỉ là thiên giai sơ kỳ, chắc đã ẩn giấu đi? Cùng là sư huynh đệ, ta không tiện nói gì về Huyền Minh sư huynh. Lão tam hãy chú ý Huyền Minh sư huynh nhiều chút, sư huynh không thân thiết như mặt ngoài.

Lâm Thiên gật đầu, hắn nhìn ra được Huyền Minh không đơn giản, nhưng hắn không sợ. Đừng nói hiện tại tu vi của Lâm Thiên đã là Kim Đan trung kỳ, dù chỉ là đại viên mãn thiên giai, nếu thật sự đánh nhau thì hắn không dễ chọc.

Tả Vân Phi nói:

– Ha ha ha! Lão tam gặp rắc rối rồi, lớn hơn chúng ta nhiều. Lão tam không thể điệu thấp như ca ca sao? Ha ha ha, chắc Tề Tần cũng sẽ tìm lão tam giao lưu. Như lão tam nói, chuyến đi Từ Hàng Tịnh Trai lần này chúng ta sẽ có chuyện đây.

Ba người một đường cười đùa không lâu sau đến sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.

Cô nương tên Tú Nhi thấy Lâm Thiên thì trong trẻo kêu lên:

– Lâm sư huynh!

Lâm Thiên đã hơi nổi tiếng trong Từ Hàng Tịnh Trai, Tú Nhi biết tên của Lâm Thiên không lạ.

– Lâm sư huynh lại tới nghênh tiếp bằng hữu?

Lâm Thiên cười gật đầu nói:

– Đúng rồi Tú Nhi cô nương.

Tả Vân Phi, Tiêu Bạch mỉm cười gật đầu với Tú Nhi.

Không khiến nhóm Lâm Thiên chờ lâu, trên đường núi xuất hiện một đoàn nữ nhân trẻ mặc áo trắng tinh, người đi đầu là nhóm Lâm Thiên quen, Mộ Dung Tuyết. Đi bên cạnh Mộ Dung Tuyết là Nam Cung Uyển Nhi nhìn quanh quất.

Mộ Dung Tuyết nhẹ giọng nói, khuôn mặt lạnh băng lộ ý cười:

– Uyển nhi, nhìn xem ai đứng bên trên?

Nam Cung Uyển Nhi nghe vậy ngước lên nhìn ngọn núi, khi thấy rõ nhóm Lâm Thiên thì người run lên, mắt ướt nước.

Nam Cung Uyển Nhi thầm nghĩ:

– Tiểu tử này cũng đến!

Mặt Nam Cung Uyển Nhi ửng hồng.

Lâm Thiên đẩy Tả Vân Phi:

– Đi đi, lão tứ còn đứng đực mặt ra đó?

Tả Vân Phi bình thường rất là dâm đãng nhưng lúc này ngại ngùng nhăn nhó truyền âm:

– Lão tam, ta hơi sợ.

Lâm Thiên cố nén cười nói:

– Lão tam, nếu ngươi còn không lên coi chừng con vịt chín sẽ bay đi.hiện trong Từ Hàng Tịnh Trai có nhiều thanh niên tài tuấn đếm không hết, lão tam nghĩ đại mỹ nữ như Nam Cung Uyển Nhi sẽ không ai chú ý sao?

Chốc lát sau nhóm người Nam Cung Uyển Nhi đã đến gần.

Lâm Thiên cười nói:

– Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi, hai người tiến bộ nhiều thật.

Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết đều là tu vi thiên giai sơ kỳ. Mộ Dung Tuyết đã ở bờ đột phá, tùy thời sẽ vào thiên giai trung kỳ.

Mộ Dung Tuyết nhíu mày nói:

– Lâm Thiên cũng là tu vi thiên giai sơ kỳ?

Thiên giai sơ kỳ không thấp, chỉ có đệ tử ưu tú của các phái mới đến, nhưng Mộ Dung Tuyết cảm giác Lâm Thiên tuyệt đối không chỉ là thiên giai sơ kỳ.

Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Tú Nhi đứng bên cạnh Tú Nhi đều cười. Bọn họ biết Lâm Thiên không chỉ là thiên giai sơ kỳ.

Tả Vân Phi lẩm bẩm trong bụng:

– Thiên giai sơ kỳ, nếu nói ra lão tam đã là cao thủ Kim Đan trung kỳ sẽ hù chết nàng!

Nam Cung Uyển Nhi không dám tin nói:

– Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, tu vi của hai người...!

Nam Cung Uyển Nhi không nhìn thấu tu vi của Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, điều này chứng minh cái gì? Nói lên tu vi của Tả Vân Phi, Tiêu Bạch đã vượt qua Nam Cung Uyển Nhi!

Tả Vân Phi nhìn chăm chú khuôn mặt Nam Cung Uyển Nhi:

– Hi hi, cao hơn nàng một chút xíu.

Nam Cung Uyển Nhi không chịu nổi ánh mắt Tả Vân Phi nóng cháy, giậm chân nói:

– Nhìn cái gì, về sau có nhiều thời gian cho nhìn!

Lời thốt khỏi môi Nam Cung Uyển Nhi liền biết không ổn, quả nhiên nhóm Lâm Thiên cười quái dị nhìn nàng.

Lâm Thiên dài giọng cười nói:

– A, lão tứ, ngươi gấp gáp làm gì? Sau này ngày còn dài, có thể xem cả đời, ha ha ha ha ha ha!

Mặt Nam Cung Uyển Nhi đỏ rực giơ nắm tay uy hiếp:

– Lâm Thiên, hiện tại tu vi của ngươi chỉ ngang bằng ta, còn nói nữa thì coi chừng ta cho biết tay!

Tả Vân Phi nói:

– Khụ khụ, Uyển nhi, tu vi của lão tam lợi hại hơn ta và tiểu Bạch nhiều. Lão tam lộ ra tu vi chỉ lừa người.

Mắt Mộ Dung Tuyết lộ tia hiểu rõ.

– Các vị khách nhân Đại Tuyết sơn, mời vào trong.

Tú Nhi lên tiếng:

– Trời sắp tối, ta dẫn các vị đi tìm chỗ cư ngụ.

Mọi người đi vào trong, đến cây cầu thì nhóm Lâm Thiên dừng bước. Tú Nhi dẫn nhóm Nam Cung Uyển Nhi đi khu vực nữ nhân ở.

Tả Vân Phi càu nhàu:

– Mợ, không cho vào!

Lâm Thiên chỉ bên cầu, cười gian:

– Lão tứ, nơi này không có người canh chừng, hay ngươi lao qua thử xem?

Tả Vân Phi nhìn quanh. Lúc này đã là giờ dùng bữa tối, không có người chú ý bên này. Tả Vân Phi nhấc chân nhưng lập tức dừng lại ngay.

– Lão tam, ngươi cười quá xấu xa, làm lòng ta run. Nếu đi thì ngươi đi trước.

Tiêu Bạch cau mày đánh giá ao nước màu xanh dưới cầu, nhẹ giọng nói:

– Ao nước này hơi lạ, dường như bên trong có thứ gì nguy hiểm!

Làm đệ tử chưởng môn Côn Luân, Tiêu Bạch có tư cách biết một ít bí ẩn, ví dụ Từ Hàng Tịnh Trai có một con thanh thủy mãng tu vi Nguyên Anh kỳ. Nhưng dù Tiêu Bạch có tư cách này thì thời gian gã đến Côn Luân phái quá ngắn, trong thời gian ngắn ngủi học công pháp đã khó, làm gì có rảnh quan tâm thứ khác?

Lâm Thiên khẽ cười nói:

– Bên trong có một con thanh thủy mãng tu vi Nguyên Anh kỳ, cho nên lão tứ, dù nhớ Nam Cung Uyển Nhi đến mấy cũng đừng chạy qua. Thanh thủy mãng sẽ không khách sáo với ngươi!

Tả Vân Phi cười tà:

– He he, đường này không thông thì ta không biết đi đường khác sao?

Lâm Thiên, Tiêu Bạch trợn trắng mắt.

– Chỉ cần ngươi không sợ cấm chế thì cứ dũng cảm xông pha đi!

Tả Vân Phi cười sang sảng:

– Người thuần khiết như ta sao có thể làm chuyện xông vào chỗ nữ nhân ở?

Đợi khoảng nửa tiếng sau Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết đi ra.

Nam Cung Uyển Nhi nói:

– Mau, mau lên, chúng ta mau đi ăn, ta sắp đói dẹp bụng rồi!

Nhóm Lâm Thiên đi nhà ăn nhỏ. Vừa đến đó ánh mắt đầu tiên Lâm Thiên thấy Thạch Huyên Hiên ngồi ở vị trí ngày hôm qua ăn đồ ăn. Nhưng khác với hôm qua là bên cạnh Thạch Huyên Hiên có thêm hai người, một người là Tề Tần, người khác là Huyền Minh sư huynh của Tiêu Bạch. Không khí nguyên nhà ăn rất là vi diệu.

Thấy Thạch Huyên Hiên, Tả Vân Phi và Tiêu Bạch chỉ ngây người một lúc rồi tỉnh táo lại, biểu hiện tốt hơn lúc đầu Lâm Thiên gặp nàng. Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi là nữ mà nhìn lâu vài giây. Thạch Huyên Hiên đẹp hút cả nam nữ già trẻ.

Trong nhà ăn nhỏ đã ngồi đầy, nhiều người ăn cơm xong tiếc không đi.

Lâm Thiên nhíu mày đi tới trước một cái bàn, gõ mặt bàn nói:

– Mấy vị huynh đài, nếu ăn cơm xong thì nhường chỗ được không?

Hành động của Lâm Thiên khiến nhiều ánh mắt chuyển sang nhìn hắn. Nhà ăn nhỏ yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm, muốn không gây chú ý cũng khó. Ngồi ở bàn đó dường như là cùng một môn phái, vì ăn mặc giống nhau.

Nghe Lâm Thiên nói, một thanh niên trợn to mắt:

– Ai nói chúng ta ăn xong rồi? Không thấy chúng ta vẫn còn đang ăn sao?

Lâm Thiên cau mày quét mắt mặt bàn có mấy cái dĩa, lạnh lùng nói:

– Ý của ngươi là muốn ăn luôn mấy cái dĩa này?

Trong nhà ăn nhỏ, nhiều người vui sướng khi người gặp họa nhìn mấy người kia. Bọn họ từng ở trong phòng luyện võ, biết rõ Lâm Thiên mạnh mẽ, không nhúc nhích cũng làm hai cao thủ thiên giai sơ kỳ phục, đó là loại thực lực gì?

Tiêu Bạch tới gần, mặt không biểu tình nói:

– Có tránh ra không?

Tiêu Bạch chẳng hề sợ đắc tội người nào. Làm đồ đệ của chưởng môn Côn Luân Tử Cực Chân Nhân có tu vi Nguyên Anh kỳ, Tiêu Bạch có vốn liếng kiêu ngạo. Tu vi mấy người này cao nhất chỉ là địa giai trung kỳ, tu vi như thế thực lực môn phái sau lưng họ cũng chẳng cao đến đâu.

Huyền Minh đưa lưng hướng bên này nghe giọng Tiêu Bạch thì quay đầu lại, mỉm cười nói:

– Sư đệ đến muộn.

Tiêu Bạch nhẹ gật đầu chào:

– Huyền Minh sư huynh!

– Sư đệ?

Mấy người kia mặt trắng bệch, bọn họ biết Huyền Minh là cao thủ số một lớp thanh niên Côn Luân phái, Tiêu Bạch là sư đệ của gã nghĩa là Tiêu Bạch cũng thuộc Côn Luân phái? Người Côn Luân phái không phải bọn họ có thể chọc vào.

– Xin lỗi xin lỗi, chúng ta đã ăn cơm xong, đi ngay đi ngay.

Nói rồi mấy tên kia lưu luyến nhìn Thạch Huyên Hiên một cái, co giò chạy ra nhà ăn.

Lâm Thiên gãi mũi, lòng cảm thấy danh tiếng của hắn chưa đủ vang dội, tự mình ra mặt mà không giải quyết được một cái bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.