Tinh Giới

Chương 299: Cửu U Phệ Hồn



Lâm Thiên luyện hóa tinh thần lực hấp thu trong Thánh Quang Tù Lung, hắn kỳ diệu học được thánh quang bao phủ. 

Lâm Thiên thầm khó hiểu: 

- Kỳ lạ, tại sao lúc trước không học được Thánh Quang Thập Tự Trảm? 

Lâm Thiên hỏi Tiểu Linh: 

- Tiểu Linh, mới rồi ta học được Thánh Quang Tù Lung nhưng tại sao không học được công kích Thánh Quang Thập Tự Giá? 

Tiểu Linh trả lời: 

- Chủ nhân, tinh thần lực ẩn chứa trong Thánh Quang Tù Lung khá nhiều, bên trong có ký ức làm sao sử dụng thánh quang bao phủ thật hoàn chỉnh. Trong Thánh Quang Thập Tự Trảm không có cái đó, thật sự chỉ có thể trông nhờ vào may mắn. 

Khi Lâm Thiên ra không gian Tinh Giới còn cảm giác không khí xung quanh xao động dữ dội, nước biển bên dưới thành sóng lớn đổ dồn bốn phía. Sóng lớn chắc chắn bị thương nhiều vô tội, nhưng cũng đành chịu. Lâm Thiên cau mày, mặc kệ nó, hắn bay nhanh hướng Thánh thành cũ. Thánh thành bị hủy, Giáo Hoàng đã chết nhưng Lâm Thiên chưa lấy được chìa khóa hình ngôi sao của gã. 

Lâm Thiên thầm nghĩ: 

- Hy vọng không nổ mất chìa khóa hình ngôi sao. 

Nhưng Lâm Thiên không quá lo, lúc trước đạn hạt nhân công kích nhưng chẳng rụng một cọng lông, chìa khóa hình ngôi sao là một phần của Gia Lý lý ra không bị hủy dễ vậy. 

Khoảng cách mấy trăm công lý với tốc độ hiện tại của Lâm Thiên không mất bao lâu, rất nhanh hắn chạy tới chỗ Thánh thành, bây giờ nơi đó là cái hố to. Thánh thành xây gần bờ biển, nhiều nước biển đổ vào cái hố. Lâm Thiên tin tưởng không lâu sau nơi này sẽ hình thành một hồ nước. 

Lâm Thiên lẩm bẩm: 

- A di đà phật, đạn hạt nhân là của chính các ngươi, có trách cũng đừng tìm ta. 

Thần niệm khuếch tán bốn phía, khi thần niệm của Lâm Thiên tràn ra gần trăm công lý thì hắn nở nụ cười. Chớp mắt lướt qua trăm công lý, Lâm Thiên chạy tới một vách đá. Vách đá vốn bóng loáng giờ thủng lỗ chỗ, uy lực đạn hạt nhân tàn phá hết. 

Lâm Thiên vươn tay phải phát ra kình lực, trong đống đá vụn dưới vách đá có một chìa khóa hình ngôi sao bay vào tay hắn. 

Lâm Thiên thì thào: 

- Giáo Hoàng ơi là Giáo Hoàng, nghe lời ta sớm đưa ra có phải tốt không, giờ thì mất luôn mạng nhỏ. 

Lâm Thiên cảm nhận hơi thở năng lượng mãnh liệt từ xa, lòng máy động, pháp bảo Xí Ngầu chở hắn bay nhanh hướng nơi truyền đến hơi thở năng lượng. 

Dao động năng lượng là Tử Cực Chân Nhân và Lôi Đế đánh kịch liệt. Hai người đánh lâu đã nổi khùng lên, ai nấy xuất chiêu không nương tình, tia chớp thô cỡ cánh tay tới lui giữa hai người rất đẹp. 

Lôi Đế thấy Lâm Thiên đến thì sắc mặt âm trầm, cũng có nghe tiếng hạch nổ từ Thánh thành, giờ hắn đến đây e rằng Giáo Hoàng đã đi gặp thượng đế. 

Lôi Đế hét to: 

- Tử Cực Chân Nhân, xin dừng tay, ta chịu thua! 

Lòng tự tôn như Lôi Đế mà nói ra câu chịu thua đã không dễ dàng. Tử Cực Chân Nhân nghe vậy ngừng tay, nhưng Lâm Thiên lại lòng máy động đánh sợi hồn hỏa vào người Lôi Đế. Giây phút Lôi Đế đứng yên tại chỗ, một tia chớp từ trên trời giáng xuống đầu gã. Bị sấm sét đánh trúng, Lôi Đế mất mạng. Lôi Đế đáng thương cuối cùng chết vì sấm sét, rất buồn cười. 

Tử Cực Chân Nhân khó chịu tới gần Lâm Thiên: 

- Lâm đ*o hữu, sao lại làm vậy? Hắn đã nhận thua cần gì đuổi tận giết tuyệt?! 

Lâm Thiên liếc Tử Cực Chân Nhân, lặng lẽ hút linh hồn Lôi Đế vào người, lạnh nhạt nói: 

- Tử Cực Chân Nhân, đã là kẻ thù thì không thể lòng dạ đàn bà. Hôm nay ngươi không giết hắn, ngày mai nếu hắn tàn sát đồng bào Trung Hoa ta thì Tử Cực Chân Nhân tính sao? 

Tử Cực Chân Nhân hơi tức giận nói: 

- Có chúng ta ở đây làm sao hắn có cơ hội tàn sát đồng bào Trung Hoa ta? 

Lâm Thiên nhíu mày nói: 

- Tử Cực Chân Nhân, sau khi phong ấn giải có lẽ ta sẽ rời khỏi Trái Đất một thời gian, nếu Lôi Đế đột phá trước thì sao? E rằng Tử Cực Chân Nhân không đánh lại Lôi Đế. Tử Cực Chân Nhân sớm có cơ hội giết Lôi Đế, tại sao so thuật ngự lôi với hắn làm gì? Đạo pháp vô biên, tin tưởng không chỉ có thuật ngự lôi đi? 

Tử Cực Chân Nhân khẽ thở dài: 

- Lâm đ*o hữu nói cũng đúng, đã là kẻ thù thì ta không nên nương tay. 

Nếu là Tử Quang Chân Nhân tính tình nóng nảy đã không suy xét nương tay gì. Tử Cực Chân Nhân và Tử Quang Chân Nhân tuy là sư huynh đệ nhưng tính cách khác nhau. 

- Kim Đế đã diệt. 

Phía xa một luồng kiếm quang bay tới, chớp mắt đến trước mặt Lâm Thiên và Tử Cực Chân Nhân. Kiếm quang vụt tắt, là Kiếm Đế Cổ Kiếm Phong. Mặt Cổ Kiếm Phong không biểu tình, như thể giết Kim Đế chỉ là chuyện cỏn con. 

Lâm Thiên không hề bất ngờ việc Cổ Kiếm Phong giết được Kim Đế. Thực lực của Cổ Kiếm Phong vốn mạnh hơn Kim Đế một bậc. Khác với Tử Cực Chân Nhân, Cổ Kiếm Phong dám xuống tay, còn rất ác, rút kiếm ra không dính máu không quay về. 

Lâm Thiên nói: 

- Được rồi, giờ chỉ còn Huyết Đế chưa biết đi đâu. 

Trong đầu Lâm Thiên ra lệnh Tiểu Linh tìm tòi. Tiểu Linh có thể dễ dàng khống chế tất cả vệ tinh theo dõi toàn cầu, tìm kiếm tiện hơn Lâm Thiên dùng thần niệm nhiều. 

Tử Cực Chân Nhân nhíu mày nói: 

- Huyết Đế cực mạnh lại rất gian xảo, chắc không xảy ra chuyện gì đi? 

Lâm Thiên nói: 

- Ngộ Pháp sư bá có đuổi theo, Ngộ Pháp sư bá và Long lão ca hợp sức chắc Huyết Đế không trốn được. 

Nhưng trong lòng Lâm Thiên có linh cảm không may. 

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên: 

- Chủ nhân, sáu trăm công lý hướng chính bắc, Long Lăng Thiên và Ngộ Pháp Chân Nhân bị nhiều huyết tộc vây công. 

Lâm Thiên hét to: 

- Đi! 

Lâm Thiên lao nhanh hướng chính bắc. 

Tử Cực Chân Nhân, Cổ Kiếm Phong không biết có chuyện gì nhưng bọn họ biết chắc chắn Lâm Thiên có điều phát hiện, vội vàng đuổi theo hắn. Lâm Thiên hết sức bay nhanh, pháp bảo Xí Ngầu tốt hơn, tu vi của hắn cao hơn Tử Cực Chân Nhân, Cổ Kiếm Phong, chẳng mấy chốc đã bỏ xa hai người. 

- Chính bắc, sáu trăm công lý! 

Không thấy bóng dáng Lâm Thiên nhưng truyền âm cùng vang trong đầu Tử Cực Chân Nhân, Cổ Kiếm Phong. 

Long Lăng Thiên, Ngộ Pháp Chân Nhân đã bị thương. Hai người đuổi theo Huyết Đế nhưng bị một đống cao thủ huyết tộc vây công. Các cao thủ huyết tộc có một số tu vi khá thấp, nhưng kiến nhiều có thể cắn chết voi, huống chi đám cao thủ huyết tộc có một quỷ hút máu cấp Thân Vương, sáu quỷ hút máu cấp Lĩnh Chủ. 

Thực lực Long Lăng Thiên và Huyết Đế ngang nhau, Ngộ Pháp Chân Nhân ngang ngửa quỷ hút máu cấp Nhược Hàm, cộng thêm đông đúc quỷ hút máu khác, hai người không bị thương mới lạ. 

Ngộ Pháp Chân Nhân xấu hổ nói: 

- Long lão trốn mau đi, nếu Long lão muốn trốn thì bọn họ không giữ chân được! 

Ngộ Pháp Chân Nhân đến là để hỗ trợ ai dè thành liên lụy, nếu không có gã thì Long Lăng Thiên bằng vào dị năng không gian chạy trốn không khó. 

Long Lăng Thiên nói: 

- Ta không muốn bị Lâm lão đệ trách, cố chống một lúc đi. Ta tin tưởng nhóm Lâm lão đệ sẽ đến cứu viện ngay! 

Long Lăng Thiên phất tay bắn ra một không gian chi nhẫn chém quỷ hút máu tới gần thành hai khúc, tâm hạch cũng bị hủy. 

Ngộ Pháp Chân Nhân phân tâm, quỷ hút máu cấp Thân Vương cười khùng khục cào thêm một vệt trên người gã. Cơ thể Ngộ Pháp Chân Nhân đã có năm, sáu vết cào, mỗi vệt máu thịt lòi ra, rất khủng khiếp, quần áo đã bị máu của mình nhuộm đỏ. 

Huyết Đế vừa chiến đấu với Long Lăng Thiên vừa lên tiếng: 

- Long Lăng Thiên, nếu ta tha cho các ngươi một đường thì các ngươi có thể kêu Lâm Thiên đừng kiếm chuyện với huyết tộc chúng ta được không? 

Huyết Đế có nhiều trợ thủ nên bộ dáng rất nhẹ nhàng. 

Giọng Lâm Thiên đột nhiên vang lên trên chiến trường: 

- Xin lỗi, ta không định tha cho huyết tộc các ngươi. 

Long Lăng Thiên, Ngộ Pháp Chân Nhân mừng như điên, liên tục ra chiêu đuổi huyết tộc quanh mình đi. 

Ầm! 

Một sấm sét hình thành trên bầu trời đánh vào quỷ hút máu tu vi cấp Lĩnh Chủ. Quỷ hút máu kia liền đi bán muối, Lâm Thiên không khách sáo hút linh hồn. 

Lâm Thiên ngồi trên pháp bảo Xí Ngầu, hắn không nhúc nhích điều khiển Xí Ngầu bắn ra các sấm sét. Với tu vi hiện tại của Lâm Thiên, Xí Ngầu là linh khí thượng phẩm, đám huyết tộc ít ai đỡ nổi một kích tùy ý của hắn. 

Huyết Đế nhìn Lâm Thiên tru sát các thuộc hạ của mình nhưng gã không nhúc nhích, đứng trong hư không lạnh lùng nhìn hắn. 

Giọng Huyết Đế trầm thấp vang lên: 

- Lấy máu làm môi, thân làm tế, huyết chú, Cửu U Phệ Hồn! 

Cơ thể Huyết Đế nhanh chóng co rút, chỉ hai, ba giây đã là da bọc xương. 

Huyết Đế nói rất khó khăn: 

- Lâm Thiên đi chết đi! 

Một cái đầu lâu nhỏ màu máu hiện ra trên đầu Huyết Đế, khô lâu há mồm ra thật to nuốt trọn cơ thể gã. Nuốt người Huyết Đế xong đầu lâu đỏ biến to một chút, màu cũng sâu hơn. 

Đầu lâu cười khùng khục: 

- Khục khục! 

Đầu lâu nhanh như tia chớp lao vào cơ thể Lâm Thiên, sắc mặt hắn trở nên khó coi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.