Tinh Giới

Chương 51: Dương thi



“Dựa vào một cây súng không có đạn?” Lâm Thiên nói “Câu ngươi nói ta trả lại cho ngươi, thế giới này đã thế này rồi, chết thêm một người nữa càng hết sức bình thường!” “Sao ngươi biết, sao ngươi…” Tên béo không dám tin, chuyến đi này, lúc bắt đầu, trong súng tự nhiên còn đạn, nhưng sau khi giết vài tên không chịu giao thức ăn ra, trong súng đã không còn viên đạn nào nữa rồi, chẳng qua dựa vào một khẩu súng không có đạn, tên béo đó vẫn cướp được vài lần thức ăn trong tay người khác, không ngờ lần này lại ngã chúi ở chỗ Lâm Thiên!

“Ta làm sao biết đối với ngươi đã không quan trọng nữa, bởi vì ngươi lập tức biến thành người chết rồi!” Lâm Thiên đá ra một đá, tên béo đó không tự chủ được quỳ xuống “Tha cho ta tha cho ta, ta, ta cho ngươi tiền, cho ngươi vàng!” Tên béo đó vốn thấy Lâm Thiên hoàn toàn không quá cường tráng, còn muốn đấu một trận, nhưng Lâm Thiên đá một đá, tạm thời đánh tan ý nghĩ đó của hắn, một đá này vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, cho dù người thân thể cực kì cường tráng cũng bị đá quỳ xuống!

“Xin lỗi, ta không cần!” Tên béo thấy ánh mắt Lâm Thiên vô ý liếc về phía sau hắn, tròng mắt đảo một cái, vội vàng nói: “Ngươi ta cho ta một con đường sống, ta cho con gái ta theo ngươi một đêm, ta đảm bảo nó vẫn còn là xử nữ, nó nhất định sẽ thỏa mãn ngươi thật tốt!”

“Bốp!” “Cặn bã!” Lâm Thiên tát một cái, tên béo bị đánh choáng váng, rụng mất mấy cái răng! “Ta giao nó cho ngươi, chỉ xin ngươi tha cho ta!” Tên béo năn nỉ. “Vị tiên sinh này, ngươi, ngươi tha ông ấy được không? Ta, ta sau này là của ngươi!” Đứa bé đó nói, hai hàng nước mắt chảy ra.

“Đúng, đúng, nó là của ngươi rồi, ngươi tha cho ta, tha cho ta!” Tên béo đó lớn tiếng nói “Hắn còn tính là cha ngươi? Người như vậy, đáng để ngươi cầu tình sao?” Lâm Thiên nhìn bé gái đó nói. “Dù sao ông ta cũng là cha của ta, ta, ta…” Bé gái nói tới đó, đã khóc không thành tiếng.

“Cha, cha gì chứ?! Từ bây giờ, ngươi không có cha, chỉ có chủ nhân!” Tên béo đó quay đầu lớn giọng la mắng, tiếp đó lại quay đầu cười với Lâm Thiên. Lâm Thiên đi tới xe của tên cơ bắp lấy xuống hai lon đồ hộp hai bình nước, tiếp đó lại đẩy chiếc xe đó qua bên lề.

“Trông vào phần của cô ấy, hôm nay tha cho ngươi không chết. Trên xe đó còn không ít đồ hộp và nước, cùng với cả chiếc xe đó đều giao cho ngươi!” Lâm Thiên mở cửa xe của tên béo chui vào, bé gái đó cũng không nói một lời chui vào theo, cắm chìa khóa vào, Lâm Thiên nhanh chóng nổ máy, chiếc xe từ từ chạy về phía trước! “Lâm Thiên, ngươi thật xấu, chiếc xe đó không có dầu, từ đây tới nơi loài người sống tụ tập sợ là không gần, dựa vào đi bộ, sợ là không dễ tới!” Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.

Lâm Thiên nói trong đầu: “Ta để lại cho hắn một ít thức ăn, có sống được không, phải trông vào tạo hóa của hắn! Thật ra ta muốn một đao chém bay đầu hắn hơn!”

“Ngươi đói rồi sao? Ăn trước đi!” Lâm Thiên đưa một lon đồ hộp cho bé gái đó, bé gái đó yên lặng nhận lấy, mở ra ăn, nó hiển nhiên đã được giáo dục tốt, cho dù hết sức đói, động tác cũng cực kì lịch sự, hoàn toàn không giống một số người đói quá hận không thể nuốt một cái hết lon đồ hộp!

“Sau này ngươi định thế nào?” Chờ nó ăn xong, Lâm Thiên hỏi “Bây giờ ta thuộc về ngươi rồi, ngươi bảo ta thế nào ta thế đó!” Bé gái nói lời này tuy trên mặt còn nét đau buồn nhưng cũng thoáng qua chút đỏ bừng xấu hổ! “Ngươi hoàn toàn không cần phải như vậy, ngươi tự do mà!” Nếu nói Lâm Thiên hoàn toàn không nghĩ gì với bé gái này là không thể, chẳng qua Lâm Thiên không muốn uy hiếp người ta như vậy, chuyện như vậy hắn không làm được!

Nước mắt bé gái đó rơi xuống: “Ngươi muốn đuổi ta đi sao? Ngươi cho rằng thế giới hiện nay đã biến thành thế này, một bé gái như ta sẽ có vận mệnh thế nào?” Vận mệnh thế nào, Lâm Thiên đương nhiên hiểu, Vân Mai lúc trước tốt xấu gì cũng có đàn ông bên mình, nhưng đều rơi vào cảnh đó, bé gái này nhan sắc còn xuất sắc hơn, chỉ có thể làm đồ chơi chuyền tay của đàn ông!

“Tiểu Linh, có cách gì không?” Lâm Thiên nói trong đầu “Có, ngươi có thể hao 100 duy giới lực thu cô ta vào không gian trong Tinh Giới, sau này nếu ngươi tiến vào thế giới này có thể mang cô ta theo, lần sau tiến vào trong Tinh Giới không cần phải tốn giới lực nữa, chẳng qua, không thể mang cô ta vào thế giới ngươi ở, làm như vậy hậu quả là cô ta sẽ tan thành tro bụi trong chớp mắt!” Tiểu Linh nói “Vì sao tiến vào lần nữa không cần năng lượng? Vì sao lại không thể mang cô ấy vào hiện thực?” Lâm Thiên hỏi trong đầu.

“Ngươi mang cô ta vào không gian bên trong Tinh Giới, tương đương với việc để cô ta lập với Tinh Giới một khế ước, khế ước này khiến cô ta sau này có thể qua lại giữa Tinh Giới và thế giới này, nhưng đồng thời, khế ước này khiến cô ta phải dựa vào Tinh Giới mới có thể tồn tại, hậu quả khi rời khỏi Tinh Giới là hóa thành hư vô, thế giới này nằm trong Tinh Giới, cho nên không tính là rời khỏi Tinh Giới.” Tiểu Linh nói “Vậy có thể mang cô ấy vào thế giới khác không?” Lâm Thiên hỏi “Vậy thì không được, ít nhất hiện nay ngươi hoàn toàn không có năng lực làm được!” Tiểu Linh nói.

Một hồi lâu Lâm Thiên không trả lời, bé gái đó cho rằng Lâm Thiên chuẩn bị đuổi nó đi, nắm chặt lấy tay phải Lâm Thiên nói: “Đừng, đừng đuổi ta đi được không? Ta, ngươi khiến ta thế nào ta sẽ thế ấy!” Một mĩ nữ ở cạnh ngươi bảo ngươi khiến nàng thế nào nàng sẽ thế ấy, cho dù là một thánh nhân, e rằng cũng sẽ có phản ứng, Lâm Thiên không phải là thánh nhân, tiểu Lâm Thiên liền ngẩng cao lên, bé gái đó lúc này đang cúi đầu xuống, mặt liền đỏ lên xấu hổ, chẳng qua tay nắm Lâm Thiên vẫn không bỏ ra!

“Buông tay ra đi, kĩ thuật lái xe của ta không tốt lắm, chiếc xe này lại giống như ông cụ rồi, xảy ra vấn đề thì không tốt.” Lâm Thiên nói, thấy bé gái đó vẫn chưa bỏ tay ra “Ta sẽ không đuổi ngươi, ngươi tên gì?” Nghe Lâm Thiên đáp ứng không đuổi cô, bé gái đó mới buông tay ra, nói: “Ta tên Dương Thi, ngươi…”

“Ta tên Lâm Thiên, ngươi gọi thẳng tên ta là được!” Lâm Thiên nói “Dương Thi, hãy quên tất cả quá khứ đi, theo ta, nếu đói cũng không để ngươi đói!” “Cảm ơn, trước mặt là thành phố Vân Thiên, bên ngoài có điểm loài người tụ tập không?” Dương Thi hỏi.

“Điểm loài người tụ tập coi như có, chẳng qua xưng hô là trại tị nạn có lẽ thích hợp hơn một chút! Ở đó rất loạn, đến lúc ngươi đừng rời khỏi bên cạnh ta!” “Ừm, ta nhất định sẽ không rời đi!” Dương Thi hiển nhiên dọc đường đã cực kì mệt mỏi, trước kia đói không ngủ được, lúc này đã ăn chút thức ăn, lại có Lâm Thiên ở bên bảo vệ, ngồi ở đó không ngờ lại ngủ thiếp đi mất.

Tốc độ của chiếc xe ông lão cực kì chậm, đi ba tiếng đồng hồ, Lâm Thiên mới coi như đến được một điểm loài người tụ tập, đó là một xóm nhỏ, thây ma bên trong hẳn đã bị người ta thanh lý hết, tụ tập lại một ít người, dựng lên trên đất trống không ít lều bạt, rất nhiều người đều ngồi trên mặt đất ở đó, hai mắt ngỡ ngàng nhìn về phương xa.

Dương Thi lúc này đã dậy, tiếng máy xe làm không ít người nhìn về phía này, càng có một số người hoặc cầm cục gạch, hoặc cầm gậy gỗ vây lại. “Đi ra, giao thức ăn và nước ra, nếu không, đừng trách bọn ta không khách khí!” Một tên chột mắt hung hăng gõ một gậy lên nóc xe của Lâm Thiên, uy hiếp nói.

“Ngươi muốn không khách khí thế nào?” Lâm Thiên chĩa khẩu súng không có đạn cướp từ chỗ tên béo kia vào đầu gã chột lạnh lùng hỏi. Tên chột liền túa mồ hôi lạnh, hắn còn chưa có bản lĩnh nhìn ra trong súng không có đạn: “Vị, vị đại ca này, hiểu lầm, đây nhất định là hiểu lầm!” Những người bao vây xung quanh lúc này toàn bộ đều lui ra, đùa à, cầm cây gậy gỗ cản người cầm súng, đó không phải là chê sống lâu sao?!

“Cút!” Lâm Thiên mở cửa xe, đạp ra một cước, tên chột nhìn hết sức cường tráng đó bị hắn đạp bay xa ba mét, lần này càng khiến một số người âm thầm đánh lén chấn động dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.