Tinh Giới

Chương 66: Bạn gái



“Không, Chu Dao, ngươi không thể đáp ứng hắn, ngươi phải ở cùng ta!” Lâm Uy điên cuồng rống lên. Ngụy Phong trợn mắt với Lâm Uy: “Ngươi đánh cược đã thua, điều kiện thứ hai là không thể quấn lấy Chu Dao, điều kiện thứ nhất, hè hè, ngươi lựa chọn gọi Lâm Thiên ba tiếng gia gia hay bồi thường gấp mười giá trị lễ vật Lâm Thiên đưa cho Chu Dao?! Chậc chậc, đôi hoa tai đó tính là hai chục triệu đô la đi, mười lần cũng chỉ hai trăm triệu đô la thôi, đối với Lâm thiếu ngươi mà nói, đó là khoản nhỏ mà, đúng không?!” Hai trăm triệu đô la, còn là khoản nhỏ? Lời của Ngụy Phong khiến mặt Lâm Uy âm trầm muốn chảy nước.

“Dao muội, hạnh phúc phải tự mình tranh thủ!” Tần Kha nói. Chu Dao nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết hơi mỉm cười, truyền âm với Chu Dao: “Dao muội, ngươi muốn mai mối ta với Lâm Thiên sao, chuyện này không thể nào, cuộc đời ta thuộc về kiếm đạo, không muốn hỏi tới thứ khác, lúc trước ta nói chỉ gả cho người mạnh hơn mình, đó chẳng qua chỉ là lời thoái thác thôi. Thêm nữa, Lâm Thiên tính cách lãnh đạm, ta cũng như vậy, hai người ở cùng một chỗ, nửa ngày chưa nói được một câu, làm sao có thể ở chung?! Ngươi mới xứng với Lâm Thiên nhất!”

Sóng âm thanh Mộ Dung Tuyết truyền tới bị Tiểu Linh tóm được, Lâm Thiên nắm chặt tay, dịu dàng nói: “Dao nhi, đáp ứng ta, để ta chiếu cố ngươi!” Chu Dao xấu hổ gật đầu, mặt đỏ bừng vùi vào ngực Lâm Thiên không dám ngẩng đầu lên.

“Ngoan, phải cắt bánh rồi!” Lâm Thiên vỗ vỗ lên lưng Chu Dao, Chu Dao đã đáp ứng, Lâm Thiên trong lòng ngọt ngào, đồng thời cũng cảm thấy một phần trách nhiệm.

Đôi hoa tai đó được cất lại, vẫn để trong cái hộp không bắt mắt đó, chẳng qua bây giờ không ai coi cái hộp đó là rác rưởi nữa. “Lâm Thiên, hai trăm triệu đô la, chờ ta nắm đại quyền Lâm gia, tự nhiên sẽ bồi thường cho ngươi!” Lâm Uy nói xong, xông ra khỏi biệt thự bỏ đi, trong lòng hắn âm thầm thêm một câu: chỉ là, hi vọng ngươi có thể sống tới ngày đó.

Lâm Uy có bồi thường hai trăm triệu đô la không, Lâm Thiên không hề để ý, có sao đá quý khổng lồ ở đó, tiền tài căn bản dùng không hết, Lâm Uy vừa đi, mấy tên cùng băng với Lâm Uy cũng tiu nghỉu rời đi, trong lòng bọn họ cũng có chủ ý không khác Lâm Uy là mấy, bây giờ Chu Dao đã đáp ứng làm bạn gái Lâm Thiên rồi, ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa, so với ở đây nhìn cảnh khó chịu, không bằng đi trước hay hơn!

“Oa, bây giờ tốt rồi, mấy tên đó vừa đi, không khí ở đây trong lành hơn nhiều!” Nam Cung Uyển Nhi cười duyên nói “Dao tỉ, đầu tiên đừng lo hạnh phúc với Lâm Thiên nữa, mau cắt bánh đi!” Chu Dao xấu hổ gật đầu, cầm hai con dao cắt bánh đưa cho Lâm Thiên một con nói: “Giúp ta!”

“Tuân mệnh!” Lâm Thiên nhận dao, cười ha ha nói, hai người rất nhanh chia cái bánh ga tô lớn thành từng khối nhỏ. “Hè hè, Chu Dao, lão tam là anh em của ta, ngươi có phải nên gọi ta một tiếng đại ca không, ha ha!” Ngụy Phong xáp tới cạnh Lâm Thiên và Chu Dao nói.

“Lão Ngụy, đại ca dễ gọi vậy sao?!” Lâm Thiên cười hè hè “Ta vừa mới đưa lễ vật cho Dao nhi, ngươi miễn miễn cưỡng cưỡng đưa lễ vật đạt tới giá trị cỡ đôi hoa tai đó cho Dao nhi, Dao nhi sẽ gọi ngươi là đại ca!” Ngụy Phong khoa trương gào lớn: “Lão tam, ngươi quá ác rồi, ngươi giết ta bán máu cũng không đổi được hai chục triệu nha!” Lâm Thiên đánh giá trên dưới Ngụy Phong một cái, nhìn tới mức hắn nổi da gà, mới cười nói: “Bán máu bán thịt đương nhiên không được, chẳng qua bán thân, với thể chất của ngươi, miễn miễn cưỡng cưỡng có năng lực kiếm được!”

Ngụy Phong trợn trắng mắt, không đếm xỉa tới câu này của Lâm Thiên. “Ngụy đại ca, ngươi đừng nghe hắn nói bậy.” Chu Dao lên tiếng, ngón cái và ngón trỏ tay phải ngắt một miếng thịt mềm ở eo Lâm Thiên, vặn nhẹ 900. Lâm Thiên hết sức ngạc nhiên, cô gái như Chu Dao cũng biết tuyệt kĩ Cửu Âm Bạch Cốt Trảo này sao?! Hắn còn cho rằng tuyệt kĩ thế này phỏng chừng chỉ có người như Nam Cung Uyển Nhi mới dùng được chứ! “Hì hì, chủ nhân, nếu Nam Cung Uyển Nhi dùng, sao có thể ôn nhu như vậy, Chu Dao không có nội lực, nhưng Nam Cung Uyển Nhi có, Chu Dao chỉ vặn 90 độ, Nam Cung Uyển Nhi phỏng chừng sẽ vặn 360 độ! Thật ra dữ nhất hẳn phải là Mộ Dung Tuyết, tương lai nếu cô ấy có bạn trai, hậu quả làm cô ấy tức giận, sợ là trực tiếp rút kiếm ra tay, nhìn từ điểm này, cô ấy quyết định mình sẽ không gả cho người yếu hơn cô ấy là rất có đạo lý, người yếu hơn cô ấy, một khi không cẩn thận, phỏng chừng sẽ mất tay cụt chân rồi!” Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.

“Ha ha, lão tam, vẫn là em dâu tốt!” Ngụy Phong cười lớn.

Ăn bánh xong, có lẽ vì chỗ này của Tần Kha không quá thích hợp, cho nên không hề có vũ hội như Lâm Thiên tưởng tượng, tất cả mọi người tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tán! “Lão Ngụy, ta mang Dao nhi ra ngoài đi dạo, xe ta lái đi, ngươi tự mình đi bộ về nhà đi! Ha ha!” Lâm Thiên kéo Chu Dao, nói với Ngụy Phong.

Ngụy Phong trợn mắt nói: “Không phải chứ, ngươi kéo cả nhân vật chính đi, còn làm dạ tiệc gì nữa chứ!?” Lâm Thiên bĩu môi: “Bọn họ quan tâm tới chuyện tán gẫu với nhau có thể kéo gần quan hệ tới đâu, mang được bao nhiêu lợi ích về cho gia tộc, Dao nhi có mặt ở đây hay không có gì khác nhau!”

“Được rồi, coi như ngươi nói có lý, đêm nay có về phòng không?” Ngụy Phong hỏi. Lâm Thiên suy nghĩ, cùng Chu Dao đi chơi một chuyến, sau khi trở về có lẽ còn phải vào thế giới Mạt Thế của bọn Dương Thi (sau này gọi là Mạt Thế đời 2), nếu chờ trong phòng kí túc xá thì không tiện lắm. “Không về, có kiểm tra phòng lão Ngụy ngươi giúp ứng phó một chút.” Lâm Thiên nói. Ngụy Phong cười: “Vậy các ngươi chơi vui vẻ đi, lão tam, chú ý chút, người muốn tìm ngươi gây phiền phức hoặc tìm em dâu gây phiền phức không ít đâu!”

Lâm Thiên gật gật đầu, mang Chu Dao đi ra ngoài.

Ra khỏi biệt thự của Tần Kha, lại đi hơn năm chục mét, đến bên ngoài biệt thự của Lâm Thiên. “Tiểu Lâm tử, sao các ngươi lại đậu xe ở đây vậy? Chủ nhân biệt thự trách tội thì làm sao?” Chu Dao cười duyên nói. “Dao nhi, không phải chứ, tiểu Lâm tử, sao lại gọi cái tên này? Nghe có vẻ quái quái!” Lâm Thiên buồn bực nói “Là nha đầu Nam Cung Uyển Nhi bảo ngươi gọi? Tiểu nha đầu đó đầu đầy ý xấu. Yên tâm đi, không có ai tới gây phiền phức đâu, bởi vì ngôi biệt thự này là của lão công ngươi đây!”

“Ngươi là lão công của ai, không biết xấu hổ!” Chu Dao ngượng ngùng nói. “Đương nhiên là của bảo bối Dao nhi ngươi rồi!” Lâm Thiên ôm Chu Dao, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mềm của cô, không giống với lần trước, lần này hôn lâu hơn nhiều, cũng thâm nhập sâu hơn, Lâm Thiên có kinh nghiệm hôn, đầu lưỡi công phá phòng tuyến của Chu Dao cướp đoạt u hương trong miệng cô. Lúc bắt đầu, phản ứng của Chu Dao còn rất chậm chạp, chẳng qua từ từ cũng phối hợp với Lâm Thiên, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời do hôn môi mang lại!

Rất lâu, hai đôi môi tách ra. “Tiểu lâm tử, ngươi tới đây mua nhà bao giờ?” Chu Dao hỏi. “Hôm nay đấy, tâm huyết dâng trào, bèn mua nó, không ngờ kế bên lại là nhà của Tần Kha, Dao nhi, ngươi muốn đi tới đó chơi không?” Lâm Thiên hỏi.

Chu Dao ngẩng đầu chớp mắt nhìn Lâm Thiên: “Ta muốn đi xem một đứa bé, nó rất đáng thương, lúc trước ta nói với nó sinh nhật của ta, không ngờ nó nhớ trong lòng, hôm nay còn gọi điện chúc ta sinh nhật vui vẻ!” Lâm Thiên chỉ chỉ cái hộp thức ăn nhỏ trong tay Chu Dao khi hôn còn chưa bỏ xuống, nói: “Trong này hẳn là đựng một miếng bánh à?!”

Chu Dao gật đầu: “Đúng vậy, được chứ?”

“Đương nhiên!” Lâm Thiên xoa đầu Chu Dao, nói “Dao nhi lương thiện thế này, ta rất cao hứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.