Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 134



Dẫu hiện tại Thiếu Thương đã có thể tùy ý ra vào, nhưng mở cửa phủ ngay nửa đêm vẫn kinh động đến cha Trình và Tiêu phu nhân. Hai vợ chồng vội vàng khoác thêm áo đi ra, lại hết hồn nhìn thấy cô gái đã chỉnh trang tóc tai.

Trên áo choàng đen thêu hình hoa điểu thủy mặc bằng chỉ bạc tương phản, thắt lưng ôm sát vòng eo, cổ tay đeo da bảo vệ, chân đi đôi ủng cổ cao trắng như tuyết, bồng tóc đen vấn thành búi cao mượt mà, chỉ có mỗi khóa bạc ẩn hiện trên mái tóc, ngoài ra trên người không có phụ kiện nào khác. Cô gái toát lên sự nghiêm túc lạnh lùng, lại có vẻ rùng mình mơ hồ.

Tiêu phu nhân càng nhìn càng kinh hãi, ngay cả khi đi xa con gái cũng chưa bao giờ ăn vận trang trọng đến vậy.

“Con muốn đi đâu?! Chỉ ba ngày nữa sẽ thành thân, con định làm gì hả, đã hơn nửa đêm… Bên ngoài vẫn đang giới nghiêm!” Trình Thủy thấy con gái dẫn tám thị vệ được Hoàng hậu ban đi thẳng ra cửa, cuống cuồng hét lên.

Thiếu Thương ngoái đầu, mỉm cười nói: “Đã làm phiền đến phụ thân mẫu thân, không có chuyện gì đâu ạ, con có chuyện ra cửa một chuyến, phụ thân mẫu thân cứ đi ngủ tiếp đi…”

Trán cha Trình nổi gân xanh, ông vừa trùm áo khoác lên đầu vừa la: “Con quấy nhiễu thế này bảo chúng ta ngủ thế nào! Con tưởng mọi người mù hả…”

“Có phải Lăng Bất Nghi đã gặp chuyện gì không?” Tiêu phu nhân chợt hỏi.

Thiếu Thương bỗng nhìn lại, bờ môi hé nở nụ cười khâm phục, chẳng đợi nàng trả lời, một gia đinh Trình phủ ở phía trước đã gấp gáp chạy đến, quỳ xuống trước mặt Thiếu Thương: “Hồi bẩm nữ công tử, tiểu nhân đã đến Hầu phủ Thành Dương kiểm tra, gõ cửa rất lâu mới có một lão bộc mở ra, nói hôm nay cả nhà Lăng Hầu đã đến biệt viện ngoại thành, xem chừng muốn tổ chức đại thọ ngũ tuần.”

Thiếu Thương nheo mắt: “Quả nhiên là vậy.”

“… Lăng Bất Nghi gặp chuyện thật?”

Tiêu phu nhân lảo đảo, Trình Thủy vội đỡ vợ, hai vợ chồng nhìn nhau, cùng nhớ đến cung yến Nguyên tiêu trong tháng trước.

Khi ấy đang là giữa trưa, Thiếu Thương và Lăng Bất Nghi lần lượt đứng hai bên sau lưng đế hậu, dưới vầng thái dương, một người đứng dưới hiên, còn người kia đứng trên bậc thềm. Dù cô gái nấp dưới bóng râm nhưng trên người toát lên sức sống bừng bừng; còn chàng trai tuy đứng nơi nắng rọi, được mọi người xúm lại vây quanh, xứng danh hoa tươi thêu gấm, lửa cháy phừng phừng, vậy mà lại đem tới cảm giác lạnh lùng bị kìm nén.

Tiêu phu nhân chợt cảm thấy không ổn, vừa về nhà đã lập tức hỏi chồng: “Ta rất ít khi nhìn nhầm người đúng không?”

Trình Thủy nịnh vợ: “Tới Trần tặc năm ấy mình cũng chỉ bị mê muội ban đầu, không lâu sau đã phát giác điều bất ổn, nhờ vậy mà chúng ta mới bỏ trốn kịp thời. Niệu Niệu cũng thế, ban đầu mình cũng có thành kiến, nhưng không phải dần dà cũng cảm thấy con rất tốt ư?”

Tiêu phu nhân rầu rĩ: “Nếu có một người, ngay từ đầu ta không cảm thấy có gì  bất ổn, nhưng về sau lại dần dần cảm thấy không ổn thì sao?”

Trình Thủy nói: “Mình nhìn người càng lâu lại càng chính xác. Chưa từng có ngoại lệ.”

Tiêu phu nhân nói: “Ta lại hy vọng có ngoại lệ. Vì lúc này ta cảm thấy Lăng Tử Thịnh có điều không ổn.”

Sau chuyện đó hai vợ chồng bàn bạc rất lâu, cuối cùng quyết định từ bỏ, người ta là con nuôi của Hoàng đế, là quyền thần trẻ tuổi, lại còn là lang tế tương lai, không thể vì trực giác của Tiêu phu nhân mà làm khó dễ được. Kết quả là…

Thiếu Thương nhún gối hành lễ với cha mẹ, cung kính thưa: “Mời song thân đi nghỉ trước, có lẽ đô thành không sao, nhưng xin mẫu thân canh kỹ cửa nẻo đề phòng bất trắc. Con gái xin được cáo lui, đi… đi một lúc sẽ về.”

Tiêu phu nhân bước tới, nghiêm giọng quát: “Cấm con bước ra khỏi cửa! Nếu Lăng Tử Thịnh gặp chuyện thì con cần sai người vào cung bẩm báo, hà tất phải đích thân đi! Con muốn ra khỏi thành hả, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì thì sao? Cả lại con cũng không được rời khỏi thành!”

Thiếu Thương dừng chân, ngoái đầu nhìn mẹ ruột, nhả từng chữ một: “Mẫu thân yên tâm, cần bẩm báo con sẽ bẩm báo, nhưng tối nay con vẫn muốn đi, mẫu thân không ngăn con được.”

Tiêu phu nhân giậm chân nổi giận, hét lớn: “Người đâu, bắt nữ công tử lại…”

Lúc này, cửa Trình phủ chỉ mở một nửa lại bị xô ra, một đội vệ sĩ kim giáp thêu huy hiệu Trường Thu cung trên áo ùa vào như nước chảy, một thủ lĩnh trẻ tuổi đội mũ giáp vàng có cánh phượng quỳ xuống trước mặt Thiếu Thương, ôm quyền: “Thuộc hạ tuân lệnh đã đến, tùy Trình nương tử ra lệnh.”

Thiếu Thương đứng giữa đội thị vệ, chầm chậm bước lại gần Tiêu phu nhân, thủng thẳng nói: “Nương nương đã giao rất nhiều lệnh phù cho con, dù ban đêm vẫn có thể ra vào cửa cung, đi đến đâu cũng không thành vấn đề, lại có thể huy động cấm vệ quân ở Trường Thu cung. Chẳng qua con chưa bao giờ dùng đến nên mới không ai biết.” Đây là thông lệ năm xưa khi Hoàng hậu nhiếp chính mỗi lần Hoàng đế đi xa chinh chiến.

Gia đinh Trình phủ định tiến lên bắt Thiếu Thương bỗng dừng chân, vội vàng ngoái đầu, dùng ánh mắt xin phép nhìn nữ quân nhà mình.

Tay chân Tiêu phu nhân lạnh toát, thất thố hô to: “Niệu Niệu đừng đi! Nếu có đại sự đã có đế hậu làm chủ, con, con…”

Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn mẹ ruột, người phụ nữ trung niên mỹ lệ xưa nay luôn ăn vận gọn gàng lại đang hốt hoảng, cử chỉ thất thố. Lòng nàng lạnh buốt, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: “Mẫu thân, mẫu thân không cảm thấy bây giờ mới quản lý con đã chậm rồi sao. Ngày trước mẫu thân không để ý đến con, thì hiện tại, mẫu thân cũng không quản được con… Chúng ta đi!”

Trình Thủy tức giận giậm chân, nhưng lại chỉ biết đỡ vợ đang run run, trơ mắt nhìn con gái dẫn thị vệ kim giáp bước ra cửa, trong sự tức giận, ông lệnh cho một nửa phủ binh và bốn vũ tỳ cũng đuổi theo con gái.



Lúc rời khỏi cổng thành, hiệu úy phòng vệ nhìn Thiếu Thương vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác, may là nàng ra khỏi thành chứ không phải dẫn toán vệ sĩ vũ trang đầy đủ vào thành, vì thế hiệu úy nọ vẫn cho phép nàng rời đi.

Chú ngựa nhỏ đốm đen nay đã cao lớn chân dài, phi nhanh như gió, không còn vẻ ngốc nghếch đáng yêu của lúc trước. Thiếu Thương cưỡi trên yên ngựa, bên tai là gió rét đầu xuân vù vù, xung quanh là vũ tỳ thiếp thân được cha Trình phái đuổi theo, ngoài ra còn có đội thân vệ của Hoàng hậu rầm rập vó ngựa. Trước kia những âm thanh quen thuộc này luôn khiến nàng yên tâm, bởi lẽ nàng biết bất kể mình gặp chuyện gì, sẽ luôn có một người dẫn thiên binh thiên tướng đến cứu nàng khỏi hiểm nguy.

Nhưng còn hôm nay… Nàng phải đích thân hỏi rõ, coi như cho cuộc đời xui xẻo thường lệ của mình một câu trả lời.

Nút bạc áo choàng va vào nhau phát ra âm thanh *keng keng*, Thiếu Thương hoàn hồn, phía trước xuất hiện rất nhiều đốm lửa, chuyển động tụ lại thành hai dãy dài, uốn lượn như rắn lửa, đi đôi với tiếng vó ngựa rầm rập, nhanh chóng băng qua đồng bằng trống trải rét buốt.

Thiếu Thương ra hiệu, thủ lĩnh thị vệ lập tức cho thuộc hạ đi lên, hô to: “Bọn ta là cấm vệ quân của Trường Thu cung, các ngươi là kẻ nào, vì sao lại rời thành trong đêm?”

Trong quân đối phương cũng có hai binh lính cưỡi ngựa chạy ra, cao giọng trả lời: “Bọn ta là thủ vệ ở quan ải Trì Túc, phụng lệnh được điều đến Chân Dương vệ!”

Thị vệ hỏi xong quay về hàng, Thiếu Thương lệnh thủ lĩnh cho mọi người đi tiếp, nào ngờ đi không bao lâu lại gặp một toán quân, hỏi rồi mới hay bọn họ đến từ đại bản doanh núi Bắc Thịnh, cũng phụng lệnh được điều tới lâm viên hoàng gia ở phía tây đô thành.

Rồi tiếp tục đi về phía trước, nhóm Thiếu Thương lại gặp hai toán hành quân trong đêm, vừa khéo trong đó có một nhóm quân từ Chân Dương vệ được điều đi nơi khác, lần này đến thủ lĩnh thị vệ cũng thấy lạ. Hắn cho ngựa đi chậm lại, hỏi: “Dám hỏi Trình nương tử, vì sao tối nay lại có nhiều lệnh điều quân đến vậy?”

Thiếu Thương nói: “Theo hiệu úy thấy, những điều lệnh này ám chỉ chuyện gì?”

Thủ lĩnh thị vệ gãi đầu: “Những nơi này chỉ là doanh vệ nhỏ, nhân số dao động từ năm ba trăm đến hơn một ngàn, vừa nãy nghe chuyện thì có vẻ không phải điều đến cùng một nơi mà là đông tới tây đi, hoán đổi vị trí, ty chức thật sự không hiểu là có ý gì.”

Thiếu Thương cười nhạt: “Không có ý gì cũng là một kiểu dụng ý.”

Thủ lĩnh thị vệ không hiểu: “Vậy chúng ta… có cần đi tiếp…?”

Thiếu Thương quyết đoán vung tay: “Không cần quan tâm tới chuyện ấy, chúng ta tiếp tục lên đường. Còn bao xa nữa thì đến biệt viện Lăng gia?”

Thủ lĩnh thị vệ không dám xem thường thiếu nữ trước mắt, dù nàng vẫn trẻ lại còn là phận nữ, nhưng ở nàng luôn toát lên sự quả quyết mạnh mẽ. Hắn nhẩm tính, đáp: “Gần đến rồi, hơn nửa canh giờ nữa.”

Xóc nảy trên ngựa khoảng một canh giờ rưỡi, Thiếu Thương cảm thấy gân cốt nhức mỏi ê ẩm, thể như nàng lại bị sinh đạo đẩy tới một thế giới xa lạ nguy hiểm khác, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng không lên tiếng. Lẽ nào con người chào đời để chịu đựng đau khổ và lừa dối hết lần này đến lần khác ư? Thế cần gì phải sống tiếp nữa.

Nước mắt vương làn mi, nàng lặng lẽ gạt đi.

Ở dưới chân núi phía xa, nàng đã trông thấy biệt viện Lăng gia chìm trong biển lửa, đan xen với tiếng la ó chửi rủa thảm thiết. Ngọn lửa cháy rực nổi bần bật trong màn đêm tăm tối, vài ngôi nhà bén lửa rồi càng bùng cháy dữ dội trong gió rét vù vù, mà nhiều hơn cả là những ngọn đuốc được binh lính giơ cao bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, bao vây khép chặt gia tộc Lăng thị ở chính giữa, như biển sao kéo dài đầy ghê rợn.

Các thị vệ cưỡi ngựa cạnh Thiếu Thương ngạc nhiên, hốt hoảng hỏi nhau:

“Chuyện gì thế này?”

“Là ai to gan tấn công biệt viện của Hầu tước triều đình?”

“Nhìn không giống phỉ tặc, mà giống quân đội triều đình?”

“Lẽ nào Lăng gia muốn tạo phản nên triều đình phái binh đến tiêu diệt?”

“Chúng ta có nên cứu không?”



Trong đám đông, chỉ có Thiếu Thương rất bình tĩnh đi xuống sườn đồi.

Quân lính bao vây biệt viện thấy có nhóm người cưỡi ngựa lại gần bèn tiến lên ngăn cản, Thiếu Thương cho các thị vệ tránh ra, một mình cưỡi ngựa đi tới, hỏi thẳng: “Ai chỉ huy các ngươi? Trương Thiện, Lý Tư, hay huynh đệ Lương Khưu?”

Đội quân này là tư binh của Lăng Bất Nghi, vừa trông thấy Thiếu Thương thì bọn họ ngạc nhiên. Nhờ phúc một năm qua nàng và Lăng Bất Nghi hình bóng không rời, cùng ra cùng vào nên không chỉ một hai người từng gặp Thiếu Thương.

“Các ngươi không cần lúng túng, ta chỉ dẫn theo mấy chục cấm vệ quân Trường Thu cung, không ảnh hưởng đến chuyện các ngươi làm.” Thiếu Thương nói, “Ngươi sai người dẫn ta đi tìm Lăng Bất Nghi là đủ, các thị vệ đây sẽ đứng chờ ở ngoài.”

Thủ lĩnh thị vệ lo ngay ngáy: “Trình nương tử không thể một mình đi vào được! Nếu nương nương biết nhất định sẽ không tha cho chúng tôi!”

Thiếu Thương khoát tay ngăn cản: “Ta ổn, nương nương biết tính ta, sẽ không trách các ngươi.”

Quân lính bên kia thấp giọng thảo luận, sau đó quyết định để Thiếu Thương vào – khắp đô thành ai mà chẳng biết Lăng Bất Nghi rất yêu vị hôn thê, quyến luyến không chia cắt; đắc tội với tiểu nương tử Trình thị còn rắc rối hơn đắc tội với Lăng Bất Nghi.

Thiếu Thương tháo cương xuống ngựa, để lại đội vệ quân của Hoàng hậu, chỉ dẫn bốn vũ tỳ đi cùng.

Có thể chia tòa biệt viện có diện tích khổng lồ này làm hai nửa đông tây, dường như phía đông đã bị quét sạch, nơi nơi có người giơ cao đuốc canh chừng, lùng bắt những con cá lọt lưới. Mà phía tây vẫn truyền đến tiếng chém giết, có lẽ vẫn có kẻ chống cự.

Ngay trước mắt là những thi thể máu tươi đầm đìa la liệt trên đất, khuôn mặt của người chết nhuốm máu khủng khiếp như một cơn ác mộng. Thiếu Thương im lặng nhảy qua.

Dù Lăng ích thường xuyên bị các trọng thần như Thôi Hầu coi khinh, nhưng xét cho cùng ông ta lấy võ dựng nhà, từng theo bệ hạ đánh đông dẹp tây nhiều năm, nhờ đó gia tướng phủ binh cũng được tôi luyện qua nhiều chiến trận. Thế nên khi tấn công tòa biệt viện này, ắt hẳn đã trải qua một hồi chém giết rất man rợ.

Đi qua từng ngưỡng cửa và đình viện, cuối cùng Thiếu Thương cũng đến trước nhà chính to lớn trang nghiêm, thấy Lương Khưu Khởi quỳ xuống đất bẩm báo với Lăng Bất Nghi: “… Đúng như thiếu chúa công đã đoán, chẳng những trong những dãy phòng lớn có ám thất mà còn có hai con đường thông ra sau núi. Thiếu chúa công mà không nhắc nhở chúng thuộc hạ đề phòng thì e đã để sổng kẻ kia!”

Lăng Bất Nghi phát hiện phía sau có người tới, chậm rãi xoay lưng, và chàng trông thấy Thiếu Thương. Có vẻ chàng cũng chẳng hề ngạc nhiên, mà trái lại còn mỉm cười nói khẽ: “Thiếu Thương, sao em lại đến đây? Em không nên tới đây, em về trước đi, chốc nữa ta sẽ đến tìm em.”

Như vô số lần cô gái từng lén rời khỏi Trường Thu cung sau giờ Ngọ, đến nơi nghị sự ở Nam cung tìm chàng.

Thiếu Thương cảm giác miệng khô ran, không cất nổi thành lời.

Đúng lúc này Lương Khưu Phi dẫn theo thị vệ áp giải một người đi tới, người đó trong tuổi trung niên mặt trắng nho nhã, chính là Lăng Ích. Thương thay giờ đây đầu tóc ông ta bù xù, quần áo rách bươm, không còn vẻ lịch lãm ngày thường.

Lăng Ích vừa thấy Lăng Bất Nghi thì vùng vẫy hét toáng: “Tử Thịnh, Tử Thịnh con điên rồi sao? Lại dám tấn công phụ thân mình!”

Lăng Bất Nghi không đếm xỉa đến ông ta, vẫn nhìn Thiếu Thương: “Ta sẽ cho người đưa em về trước.”

Lăng Ích bị Lương Khưu Phi đẩy ngã xuống sàn, đao gươm đồng loạt kề vào chỗ hiểm trên người ông ta. Lăng Ích rên rỉ, cao giọng thét: “A Ly, A Ly, ta là phụ thân của con! Ta biết con ôm hận vì mẫu thân đã mất, nhưng chúng ta là cha con mà! Máu đặc hơn nước, con không thể vì mẹ mình mà phạm trọng tội giết cha! A Ly con tỉnh lại đi, chớ hồ đồ, dù bệ hạ có yêu thương con tới đâu, giết cha cũng là tội ác nhất trong tội ác không dung, sẽ bị thiên đao vạn quả! Con sẽ không thể thoát…”

Thiếu Thương nhìn vào đôi mắt đẹp màu hổ phách của Lăng Bất Nghi, nặng nề nói: “Em chỉ muốn hỏi chàng một câu, một câu chàng đã nợ em từ rất lâu.”

Lăng Bất Nghi khẽ hỏi: “Em hỏi đi.”

“Rốt cuộc chàng là ai? Là Lăng Bất Nghi, hay Hoắc Vô Thương?” Cả cơ thể Thiếu Thương gần như đông cứng khi hỏi câu này.

Lăng Bất Nghi nhìn xoáy sâu vào nàng, tựa như đang nhìn một giấc mộng đẹp xa không với thấu. Lúc lâu sau chàng mới chậm rãi xoay người lại, nói với Lăng Ích dưới mặt đất: “Dượng thân mến, A Ly đã chết từ lâu rồi.”

Lăng Ích dừng vùng vẫy, nét mặt ngơ ngác như không hiểu chàng đang nói gì.

Giọng Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng nhưng càng khiến người nghe rợn tóc gáy: “A Ly mặc xiêm y của ta, bị một ngọn giáo sắc bén đâm xuyên rồi bị khều lên, cắm trên đầu tường. Dượng thân mến, ông quên rồi sao?”

Lăng Ích há miệng, cả cơ thể như bị sét đánh.

Lồng ngực Thiếu Thương có một vết nứt, thứ gì đó đang không ngừng ùa ra.

Tầm mắt nhòe đi, nàng phát hiện áo khoác hôm nay chàng mặc chính là áo khoác lần đầu hai người gặp nhau tại Vạn gia – áo gấm lộng lẫy màu đỏ như máu, hình thú được thêu bằng sợi tơ vàng đậm, mặc bên ngoài áo choàng màu đỏ sẫm có ống tay rộng, thắt lưng vàng cùng kim quan đỏ.

Gió đêm thét gào thổi bay sắc đỏ toàn thân trên người chàng, như đóa mạn châu sa hoa nở rộ trên đường xuống Hoàng Tuyền, ngập một biển máu đỏ. Chàng của khoảnh khắc này đây đẹp đến nỗi làm người ta thở dài, cũng lạ lẫm khiến đối phương sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.