Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 135



Các binh sĩ giơ cao đuốc ở xung quanh kinh hãi ra mặt, ngay tới huynh đệ Lương Khưu cũng như vậy, dù bọn họ là tư binh của Lăng Bất Nghi nhưng không biết rõ chuyện của quá khứ. Mà Thiếu Thương đã nhận được đáp án rõ ràng, nàng chầm chậm lùi về sau một bước, chống tay vào thân cây bên cạnh, đỡ lấy cơ thể tuyệt vọng bao trùm.

Lăng Bất Nghi đau lòng nhìn nàng: “Vì sao em đoán được.”

Lòng bàn tay Thiếu Thương dán lên vỏ cây sần sùi, đờ đẫn nói: “Chẳng trách chàng không muốn thành thân, cuối cùng em cũng đã hiểu. Em chỉ mới ở bên cạnh chàng một năm nhưng đã phát hiện biết bao sơ hở. Nếu chàng thành thân sớm, e rằng mọi người cũng sẽ nhận ra.”

Lăng Bất Nghi thấp giọng nói: “Ta không muốn liên lụy đến người khác. Ta cho rằng sẽ có cách, nhưng trước sau không có một đầu mối để ta ra tay, mãi tới năm trước khi tra được tin tức thuộc hạ cũ của Hoắc gia, ta mừng khôn kể. Chằng ngờ lại vẫn toi công.”

“Còn những lệnh điều quân tối nay thì sao, chuyện này liên quan gì tới ân oán hai nhà Hoắc Lăng! Ha ha, chuyện tốt chàng làm, đơn giản vì chàng máu lạnh… Lăng Bất Nghi, rốt cuộc chàng đã từng thật lòng với ta câu nào chưa!” Ngón tay Thiếu Thương cạy mạnh vỏ cây, đau như kim châm muối xát.

Lăng Ích bị đè trên đất không kìm được run rẩy, ánh mắt nhìn Lăng Bất Nghi toát lên vẻ sợ hãi: “Ngươi, ngươi lại là… Quân Hoa nàng…” Rồi ông ta như nghĩ đến điều gì đấy, gào to khóc toáng, “A Ly, A Ly của ta… A Ly đáng thương của ta…!”

Thiếu Thương lạnh lùng nhìn ông ta, nàng nghĩ chí ít trong chuyện này họ Lăng không nói dối, có thể Lăng Ích rất thương con trưởng của mình – là A Ly ‘thật’ đã xui xẻo chết sớm.

Lăng Bất Nghi nói: “Dượng vẫn như trước nhỉ, biết có địch tới thì chỉ khư khư bảo vệ bản thân trước. Ông cố ý sắp đặt phòng vệ đông lỏng tây siết, ra vẻ chủ nhà Lăng thị đều ở đại trạch phía tây, nhưng bản thân lại trốn ở ám thất phía đông, định chốc lát sẽ bỏ chạy – Dượng vẫn không hề thay đổi, quả là dùng hết cơ mưu.”

Lăng Ích gằn giọng thù hằn: “Ngươi cũng nào khác ta… Sau khi Quân Hoa chết, ngươi giả làm người thân để hiếu tang, lừa gạt nói muốn chúc thọ ta làm tròn chữ hiếu, lại bảo ở đô thành có bệ hạ để mắt nên không tiện chúc mừng, chi bằng đến biệt viện ngoại thành!” Nói đến đây, ông ta phẫn nộ cao giọng, “Những năm qua ngươi thiếu gì cơ hội giết ta, hà tất tốn công phí sức như thế này!”

Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Có lẽ dượng không biết, cái mạng chó của ông là cái thá gì, thứ ta muốn là tính mạng của cả nhà ông, nếu ở đô thành sao có thể thực hiện.”

Lăng Ích giật mình sợ hãi, hét to: “Bọn họ có tội tình gì mà ngươi lại đuổi cùng giết tận!”

Lăng Bất Nghi nói: “Chuyện năm đó đâu phải một mình ông gây nên, ba anh em nhà ông đồng tâm hiệp lực, phân chia hành sự. Một dẫn địch vào thành, một tàn sát phụ nữ trẻ nhỏ hòng giết người diệt khẩu, còn ông – nhân lúc phụ thân ta không kịp đề phòng thì ra tay sát hại! Có lẽ ông không biết, lúc đó ta nấp trong ám các ngay thư phòng của phụ thân!”

Lăng Ích hít sâu một hơi, ông ta tưởng Lăng Bất Nghi còn bé, chưa chắc đã hiểu rõ sự tình nên định cầu xin đôi lời, nào ngờ chuyện mình làm năm đó đã bị một đứa bé chứng kiến. Nếu đã vậy, dù cầu xin gì cũng vô dụng.

“Lăng Ích, ông còn không mau cúi đầu nhận tội!” Lăng Bất Nghi đi lên, nghiêm nghị quát.

Lăng Ích rất thông minh, trong tích tắc chợt nghĩ đến một điều, ông ta thốt lên: “Bệ hạ có biết chuyện tối nay không?”

Thiếu Thương ngẩn ra. Nàng chỉ lo chuyện điều quân, nhưng giờ phát hiện còn một chuyện còn đáng lo hơn.

Lăng Bất Nghi dừng chân: “Ta phải thủ hiếu ba năm, đợi không nổi.”

Lăng Ích cười to: “Hóa ra là thế. Bệ hạ cũng không biết chuyện tối nay!”

“Thủ hiếu ba năm? Đợi không nổi? Ha ha ha, vừa đúng, lại vừa không. Ta từng nói đợi Trình thị và Dụ Xương quận chúa sinh con, ta sẽ dẫn toàn tộc về quê giỗ tổ, an ủi song thân mất sớm. Nếu ngươi muốn giết cả nhà ta, đáng nhẽ sẽ ra tay dọc đường! Tới khi ấy chỉ cần hành động sạch sẽ, nói dối là phỉ tặc làm càn, rõ ràng hơn hẳn gây nên mưa gió máu tanh ngay gần đô thành tối nay!”

Dưới ánh lửa, gã trung niên như đã nghĩ rõ mọi việc, cười ngông cuồng thỏa chí.

“Ngươi đúng là không đợi nổi thật, nhưng không phải vì ba năm thủ hiếu, mà là không muốn nhìn Lăng gia cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn! Thê thiếp của Nhị đệ Tam đệ hết mang thai rồi lại có con, đến khi Dụ Xương quận chúa vào cửa, con cháu Lăng gia cũng có huyết mạch hoàng gia.. Con cái ngày một nhiều, thông gia cũng sẽ rộng hơn, và ngươi càng không tiện ra tay! Nên ngươi phải ra tay trước khi thủ hiếu, bởi ngươi sợ Lăng gia ta ngày một lớn mạnh! Có đúng không!”

Lăng Bất Nghi thở dài, nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn thấy cô gái sợ hãi thấp thỏm bên cạnh, ngực chàng quặn thắt – hy vọng cuối cùng cũng vỡ tan.

Lăng Ích đổi vẻ mặt, trong mắt hằn lên sự xảo quyệt ác độc, nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ đau lòng thổn thức: “A Ly, năm đó con mới năm sáu tuổi, nào hay biết chuyện gì, đương nhiên mẹ con nói gì con sẽ tin nấy! Nhưng mẹ con rất hận ta, hận ta đứng núi này trông núi nọ, hận ta cưới Thuần Vu thị, nên mới thêu dệt những chuyện ác lừa con hận ta! A Ly à, phụ thân không trách con, nhưng con không thể hồ đồ như thế, đừng vì mẹ ruột lừa mà mắc trọng tội giết cha!”

Trong lòng Thiếu Thương rất rối loạn, không hiểu vì sao Lăng Ích lại làm thế, nhưng Lăng Bất Nghi biết rõ lý do, chàng ra hiệu với người phía sau, Lương Khưu Khởi tức khắc tháo trường kiếm bạch hồng trên lưng xuống, hai tay dâng lên trước mặt Lăng Bất Nghi.

Lăng Bất Nghi trở cổ tay, một đường sáng bạc xẹt ngang, kiếm của chàng đã giải thoát dây thừng trên người Lăng Ích, nói: “Ông không cần làm bộ làm tịch. A Phi, đem kiếm đến cho ông ta… Lăng Ích, hôm nay hai ta sẽ đi đến hồi kết.”

Lăng Ích không nhặt thanh kiếm Lương Khưu Phi vừa ném xuống đất, vẫn cứ khóc nức nở vì đau lòng.

Lương Khưu Phi mất kiên nhẫn đi tới: “Nhanh cầm kiếm lên, đừng rề rà nữa…”

Anh em họ là di tộc của bộ khúc Hoắc gia đã tử trận trong bao phen chinh chiến, được Hoắc gia chiêu hàng; năm Lăng Bất Nghi vừa vào cung, chàng đã thỉnh cầu Hoàng đế tìm bọn họ về làm tư binh, nên tất nhiên Lăng Bất Nghi nói cái gì thì chính là cái đó.

Nào ngờ Lăng Ích đang khóc lại bỗng nhảy lên, xoay người trở tay gác thanh kiếm lên cổ Lương Khưu Phi, gằn giọng nói: “Tuy nghịch tử ngươi là đồ đại bất hiếu, nhưng ta làm phụ thân không thể như ngươi được, mau tránh ra, ta muốn…”

Song còn chưa dứt lời, cổ tay Lăng Bất Nghi đã rung lên, ngân quang trên tay vạch một đường kiếm chói mắt, thân kiếm như chim hồng nhạn bắn về phía Lăng Ích, đâm thẳng vào cổ họng ông ta. Máu xối xả chảy ra từ vết thương, Lăng Ích mở to đôi mắt kinh hãi, dường như không dám tin vào chuyện vừa xảy ra, rồi cơ thể từ từ mềm oặt ngã xuống.

Một đời luồn cúi mưu lợi xảo trá tâm cơ, cuối cùng biến thành vũng máu thịt không còn sức sống.

Thiếu Thương bụm chặt miệng, vô thức lùi về sau mấy bước.

Lăng Bất Nghi từ từ đi tới cạnh nàng, trong mắt như có ánh nước sóng sánh: “Thiếu Thương, ta đã không còn đường lui nữa rồi.”

Thiếu Thương căm tức, quát thật to: “Chàng vốn có đường lui! Chàng vốn có rất nhiều con đường để đi!”

Lăng Bất Nghi nói: “Thù tàn sát toàn tộc, ta không thể không báo. Có nhiều đường tới đâu ta cũng chỉ có thể đi con đường này!”

Thiếu Thương không kìm được khóc nức nở: “Vậy còn ta! Chàng có từng nghĩ tới ta không! Nếu chàng đã muốn vứt bỏ mạng sống để báo thù thì chàng còn dây dưa với ta làm gì! Chuyện này luôn quan gì tới ta! Đồ đáng chết vô liêm sỉ nhà chàng… Lăng Bất Nghi, rốt cuộc chàng có từng nói thật với ta câu nào không!”

Lăng Bất Nghi im lặng, hai mắt ngập tràn nỗi bi thương.

Thiếu Thương lau nước mắt, xoay người bỏ đi, Lăng Bất Nghi chụp nàng lại, thở dốc nói: “Em đi đâu?”

Thiếu Thương nghiêng đầu cười nhạt: “Chàng muốn học cô nhi Triệu thị dốc sức báo thù cũng được thôi, nhưng ta không điên cùng chàng. Lăng đại nhân, à không phải, là Hoắc đại nhân, hai ta tạm biệt nhau từ đây, không cần phải tiễn!”

Lăng Bất Nghi siết chặt tay nàng, trong mắt lóe lên sự khẩn cầu, Thiếu Thương biết, chàng đang cầu xin mình đừng rời khỏi chàng. Đáng tiếc, nàng lại là kẻ bạc bẽo vô tình nhất trên đời này.

Thiếu Thương hất mạnh cánh tay, mỉa mai nói: “Chàng nhanh đi truy đuổi những người khác ở Lăng gia đi, trước khi đến đây ta đã phái người vào cung bẩm báo chàng có điều lạ, quân đội của bệ hạ sẽ tới nhanh thôi. Đến lúc ấy, chớ nói là cả nhà Lăng gia, mà chưa chắc chàng đã giết được Lăng lão nhị và Lăng lão tam!”

Như để chứng minh lời nàng nói, một binh sĩ hớt hải chạy đến cấp báo: “Thiếu chúa công, có một đội quân từ đô thành đang tức tốc đi về phía này!”

Không đợi Lăng Bất Nghi đưa ra quyết định, một binh sĩ khác cũng vội vã chạy đến: “Thiếu chúa công, đã quét sạch khu vực phía tây, phụ nữ trẻ nhỏ đã bị giam giữ, đàn ông không giết thì hàng! Nhưng hai gã em trai của Thành Dương Hầu đã nhân lúc trời tối dẫn tử sĩ mở lối chạy thoát, bỏ chạy về phía vách núi!”

Lương Khưu Khởi quỳ xuống một chân, trầm giọng nói: “Thiếu chúa công, không thể nán lại ở đây thêm được nữa, có cần xử lý phụ nữ trẻ nhỏ như kế hoạch không.”

Thiếu Thương hoảng hốt: “Cái gì, chàng còn muốn giết phụ nữ trẻ nhỏ Lăng gia ư!”

“Tại sao lại không!” Sát khí bao trùm Lăng Bất Nghi, “Cả gia tộc Hoắc gia đã bị tàn sát không còn lại một người, nay chỉ là ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu! Bọn chúng ăn thịt uống máu Hoắc gia để sống, theo lý cũng cùng tội!”

Thiếu Thương trở tay kéo chàng, giọng run run: “Chàng đừng như thế, chàng không phải là người như vậy mà. Lăng Ích là cầm thú súc sinh, nhưng chàng không phải.”

Lăng Bất Nghi nhìn nàng rất lâu, sát khí trên người chầm chậm vơi dần.

“Thiếu chúa công…” Lương Khưu Phi lo lắng, “Xin nhanh chóng quyết định.”

Mơ hồ nghe được tiếng binh khí va chạm ở nơi xa, vó ngựa giẫm đất, tiếng hò hét sát phạt cũng ngày một gần.

Đúng lúc này sắc mặt của Lăng Bất Nghi chợt thay đổi, đau thương, buồn bã, quyết luyến cùng dịu dàng đã biến mất, thay vào đó là sự quả quyết chiến đấu đến cùng.

Chàng mỉm cười với Thiếu Thương: “Thiếu Thương, em sợ sao. Em đã nói sẽ đối tốt với ta, vậy tối nay chúng ta cùng đi thôi.”

Thiếu Thương không dám tin, giọng vút cao: “Chàng nói gì… Không, không, buông ta ra, ta sẽ không chịu chết với chàng! Chàng buông ta ra!”

Nhưng nàng nào phải là đối thủ của Lăng Bất Nghi, chàng chỉ mới dùng sức đã ghì nàng vào lòng, cơ thể Thiếu Thương như bị trói dây sắt không cách nào cựa quậy, rồi trời đất đảo ngược, nàng bị chàng đặt lên đầu vai.

Bốn vũ tỳ thấy thế bèn xông lên toan ngăn cản, nhưng đã bị hội Lương Khâu Khởi đánh ngã xuống đất.

Thiếu Thương thét chói tai, liên tục đập vào vai lưng Lăng Bất Nghi. Lăng Bất Nghi rút ra một sợi dây trong túi treo bên yên ngựa, buộc cổ tay nàng lại rồi ôm cô gái leo lên ngựa. Ngựa của Lăng Bất Nghi là loại ngựa tốt độc nhất vô nhị, bụng lân ngực hổ, đầu rồng ngẩng cao. Nếu so sánh, con ngựa đốm của Thiếu Thương chỉ như thú cưng đáng yêu nuôi trong nhà mà thôi.

Tay phải Lăng Bất Nghi ôm chặt Thiếu Thương vào lòng, tay trái kéo dây cương, tuấn mã ngẩng đầu hí dài, bốn vó đạp tuyết phi nhanh. Thiếu Thương chỉ cảm thấy gió rót đầy hai tay, cơ thể như cưỡi mây lướt gió, nhanh như tia chớp.

Gió táp gào rét như lưỡi đao sắc bén cứa đau lớp da, nàng nào còn chỗ trốn, đành nấp trong lòng chàng.

Nàng muốn dùng đao nhọn khoét lồng ngực chàng, nhìn xem rốt cuộc con tim nằm bên dưới máu thịt trông như thế nào, chàng luôn miệng nói nâng niu mình như báu vật, nhưng vì sao lại có thể lừa dối tổn thương nàng thế này;

Nàng muốn để chân trần chạy phăm phăm đến đỉnh núi bờ biển, gào thật to trút bỏ mọi tức tưởi trong lòng ở nơi vắng vẻ, và từ đấy ly rời chốn phồn hoa, không gặp bất cứ ai, không tin một người nào;

Nàng căm ghét, phẫn hận, ghê tởm muốn vứt bỏ mọi thứ, nhưng ngoài nước mắt lạnh lẽo giàn giụa trên mặt, nàng lại chẳng thể làm gì.

Khi tới gần vách núi, dưới những bó đuốc sáng rực, nhóm tử sĩ hộ vệ của Lăng Nhị thúc và Lăng Tam thúc đang đánh nhau với quân lính của Lăng Bất Nghi, vừa đánh vừa lùi.

Lăng Bất Nghi quấn phần dây dư quanh người Thiếu Thương mấy vòng rồi ôm chặt vào lòng, sau đó đưa tay tháo thanh kích vàng Xích Phụng Chỉ Thiên chói lóa trên yên ngựa, quát một tiếng rồi xông tới.

Thiếu Thương nhắm nghiền hai mắt, tiếng phẫn nộ mắng chửi hò hét giao thoa, lẫn với tiếng binh khí đánh nhau đáng sợ ngập tràn bên tai.

Thân ngựa lắc lư rất mạnh, nàng mở mắt ngẩng đầu, thấy dưới ánh trăng hòa màu máu, gương mặt trắng trẻo đẹp như thiên thần của chàng đã vấy máu, như yêu thú thời thượng cổ dần lộ nguyên hình. Nàng như một đứa trẻ sợ hãi co rụt lại, bị bao trùm dưới cơ thể cao lớn.

Trường kích vung lên, Lăng lão tam chưa kịp rên rỉ đã bị chém đôi, máu tung tóe khắp nơi. Lăng lão nhị điên cuồng vỗ ngựa, hoảng hốt bỏ chạy vào núi, toán tử sĩ vội vàng đuổi theo.

Lăng Bất Nghi thu trường kích thúc ngựa truy sát, bấy giờ truy binh ở phía sau cũng đã xông tới.

Thiếu Thương cảm thấy tướng quân kim giáp dẫn đầu rất quen mắt, chính là lang tướng trong Hổ Bôn quân. Hắn lo lắng hét to với Lăng Bất Nghi: “Vệ tướng quân chớ kích động, có chuyện gì từ từ hẵng nói, bệ hạ sẽ làm chủ cho ngươi!… Người đâu, nhanh lên, nhanh ngăn bọn họ lại!”

Tướng quân thanh giáp bên cạnh lại lạnh lùng nói: “Nói càn! Lăng Bất Nghi giết cha điều binh, phạm phải trọng tội tày trời, không ai gánh nổi cho hắn cả! Toàn bộ nghe lệnh ta, nếu Lăng Bất Nghi không chịu trói, cứ bắn chết!”

Tướng quân kim giáp nổi đóa: “Ngươi điên hả! Bệ hạ nói lấy mạng của Lăng Bất Nghi hồi nào!”

Tướng quân thanh giáp nói: “Nhưng bệ hạ cũng không nói không thể làm hại hắn! Tối nay lục doanh đại loạn, các tướng quân ở đại doanh Bàn Khánh và Đông Đài còn tưởng giặc kéo đến, suýt điểm hết binh lực! Gây nên loạn lớn đến mức đó, Lăng Bất Nghi còn muốn ngoan cố kháng cự, lẽ nào quốc pháp và quân pháp chỉ để làm cảnh!” Nhưng dù nói thế, hắn vẫn không hạ lệnh bắn tên.

Tóc Thiếu Thương rối bù, khàn giọng nói với người bên trên: “Chàng nhanh thu tay đi, giải thích rõ ràng với bệ hạ, bệ hạ là người mềm lòng niệm tình, tất sẽ khoan hồng!”

“Đúng, bệ hạ là người mềm lòng niệm tình.” Lăng Bất Nghi thấp giọng nói, “Tới Bành Chân phạm phải tội lớn nhưng bệ hạ cũng không giết toàn tộc… Ta đành đích thân ra tay…”

Nói đến đây, bỗng chàng cao giọng, tức giận mắng: “Đồ đứa con gái bạc tình nhẫn tâm nhà cô, đã không muốn đồng sinh cộng tử với ta thì giữ cô lại có ích gì!”

Thiếu Thương ngẩn ngơ.

Lăng Bất Nghi rút đoản đao ra, lập tức cắt đứt dây quấn trên hai người – như cắt đứt cuống rốn máu thịt gắn liền; kế đó chàng giật áo khoác lông trùm lên người nàng.

Thiếu Thương chưa kịp hiểu chuyện gì, bỗng cảm nhận được chiếc hôn nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, lại nghe thấy chàng thì thầm bên tai: “Không hẹn ngày sau.”

Nàng bị nâng cao rồi bị đẩy ngã, một hồi quay cuồng đảo điên, cơ thể nặng nề rơi xuống đất.

Ở đây toàn núi và đá, nhưng nàng rơi đúng nơi cỏ khô mềm mại, lăn mấy vòng theo quán tính mới dừng lại. Thiếu Thương cảm giác cơ thể đau đớn, gân cốt rã rời, song bây giờ nàng không có thời gian kiểm tra vết thương, nén cơn đau chống người nhìn về hướng sáng.

Lăng Bất Nghi ngồi thẳng trên yên ngựa, cao ngạo cô quạnh, đoạn tuyệt mọi thứ.

Hình như chàng đã nói gì đấy với hai vị tướng quân mới đến, sau đó vẫy tay để huynh đệ Lương Khưu và binh sĩ buông vũ khí đầu hàng, nhưng đúng lúc mọi người cho rằng mọi chuyện kết thúc, Lăng Bất Nghi chợt kéo cương chuyển hướng, tiếp tục truy đuổi Lăng lão nhị.

Tướng quân kim giáp sửng sốt, tướng quân thanh giáp tức khắc ra lệnh thuộc hạ xông lên như thủy triều.

Lăng lão nhị thấy không còn lối thoát, lệnh sáu bảy tử sĩ bao bọc xung quanh, Lăng Bất Nghi một người một ngựa đuổi theo, đánh trái bổ phải, chỉ vài đường đã tiêu diệt hết cánh tử sĩ, khi sắp giáng binh khí xuống đỉnh đầu Lăng lão nhị, tướng quân thanh giáp và thuộc hạ đã bắt kịp.

Binh khí của tướng quân thanh giáp là một cặp trọng chùy thiết qua, thuộc hạ của hắn cầm đại đao cán dài, rõ ràng Lăng Bất Nghi nghe thấy tiếng binh khí vung lên sau lưng, chỉ cần xoay người khắc sẽ đỡ được, nhưng chàng vẫn bất chấp bổ xuống Lăng lão nhị.

Một hình ảnh quá rúng động, tầng tầng lớp lớp tướng quân binh sĩ cùng nhìn về vách núi.

Lăng lão nhị bị một luồng sáng vàng chém xuống cổ, đầu lìa khỏi xác, đầu lâu lăn long lóc xuống núi đồi, rồi một chùy một đao của tướng quân thanh giáp và thuộc hạ đồng thời đánh trúng lưng Lăng Bất Nghi!

Tướng sĩ xung quanh lập tức thét lớn, tiếng hét của huynh đệ Lương Khưu là thống thiết nhất.

Tướng quân thanh giáp biết rất rõ bản lĩnh của Lăng Bất Nghi, chính hắn cũng không ngờ mình có thể ra tay thuận lợi như thế, lập tức cứng người tại chỗ.

Hai mắt Thiếu Thương nhòe đi, chẳng rõ là nước mắt hay máu từ trên trán chảy xuống, lòng bàn tay nàng đã bị trầy xước lúc lăn mấy vòng, nhưng nàng vẫn không cảm nhận được cơn đau, chống tay xuống nền đất sỏi đá gồ ghề.

Thiếu Thương giơ mu bàn tay chùi sạch nước mắt, trong khoảnh khắc buông tay, nàng thừ người nhìn chiếc bóng vàng sẫm đỏ quạch rơi khỏi lưng ngựa rồi lăn xuống vách đá.

Kích Xích Phụng Chỉ Thiên đâm nghiêng vào đất khi rơi xuống, hai cánh vàng chói bần bật trong gió rét.

Mạch suy nghĩ bỗng quay ngược về thời điểm này năm ngoái, cũng vào tiết xuân hàn lạnh giá, cũng là cảnh thây phơi khắp chốn. Trong nhà săn, nàng rút ra mũi tên gãy trên lưng chàng, chàng ngoái đầu mỉm cười với nàng, hỏi tay nàng có đau không.

Nụ cười dịu dàng sâu lắng của chàng lúc đó như cái nhìn thoáng qua của một vạn năm.

Thiếu Thương chợt khuỵu gối ngã xuống, không biết trời trăng là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.