Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 153



Chưa đến mười hai canh giờ từ khi Thiếu Thương gặp Hoắc Bất Nghi, lời đồn như mọc cánh bay khắp đô thành. Hôm ấy chỉ có ba cô gái có mặt, Thiếu Thương sẽ không nói, Tứ hoàng tử phi xấu hổ, rất ít khi xã giao, không dám chắc Lạc Tế Thông có mưu đồ hay không nhưng có thể cam đoan về chỉ số thông minh, Lạc gia sẽ không vô duyên đồn thổi lung tung.

Kết luận lại: năm sáu chục tướng sĩ canh phòng tại cửa tây hôm ấy toàn lưỡi dài miệng rộng!

Đàn ông lắm miệng hơn đàn bà, chuyện này ở Trình gia không lạ. Thiếu Thương cũng không có ý định giấu giếm, nhưng nàng còn chưa thay xong xiêm y mà bào huynh đã kể hết chuyện ban nãy với song thân thì có phải làm quá rồi không.

Hoắc Bất Nghi đã về, uy lực của tin tức này không thua gì phản quân kéo đến dưới chân thành. Vợ chồng Trình Tiêu ngồi trong Cửu Truy đường rất lâu, cuối cùng vẫn không biết làm thế nào. Tiêu phu nhân bày tỏ nên giải quyết Đệ Ngũ Thành gì đó trước, Trình Thủy bày tỏ không vội vã cứ từ từ, “Cứ nhốt gã mấy ngày để bào mòn nhuệ khí, nếu một thời gian nữa chúng ta lại đổi lang tế thì không cần tốn công thuyết phục Đệ Ngũ Thành làm gì”. Vì câu này mà ông suýt bị Tiêu phu nhân hành hung.

Thực ra không chỉ một người có suy nghĩ ấy. Khi tin tức vừa lan ra, Hàn tướng quân còn lén nói với Trình Thủy ‘nếu biết Hoắc Bất Nghi về nhanh như thế thì tháng trước ông không nên làm tiệc đính hôn vội’, Trình Thủy tức giận trách lão hữu ‘dù có đổi lang tế nữa thì lần này cũng sẽ không tổ chức tiếp vì trước kia đã làm rồi ông cứ yên tâm’!

Mà bi thảm hơn Trình gia ấy chính là Lạc gia, tin tức Thái tử cố ý kết hợp Lạc Tế Thông và Hoắc Bất Nghi mới lan truyền chưa được một ngày, thì tin tức chuẩn lang tế cùng vị hôn thê tiềm nhiệm có thể nối lại tình xưa đã nổ ầm toàn thể triều đình, mấy ngày liên tục, Trường Thủy Hiệu úy cùng con cháu Lạc thị xám ngoét mặt mày.

Trình Thủy cực kỳ lúng túng, nhưng ông không dám vỗ ngực bảo đảm con gái mình chắc chắn không có gì với Hoắc Bất Nghi, cho nên sau khi đi vòng qua người nhà họ Thái, ông lại phải tránh mặt người nhà họ Lạc.

Viên gia cũng không tốt hơn là bao, chỗ nào cũng có người như cười như không, may có Viên Châu mục mạnh tay, thay con trai đối đáp những người có lòng tốt hoặc ác ý trêu đùa, khi ấy Viên Thận mới cảm thấy dễ chịu.

Tuy Thiếu Thương không cho rằng mình sai nhưng nàng vẫn thấy có lỗi với cha Trình và Viên Thiện Kiến, nên khi Vĩnh An cung gọi nàng về hỗ trợ chuẩn bị yến tiệc, nàng lập tức tuân lệnh – nàng quyết định sẽ bày tỏ rõ ràng thái độ của mình trước mặt mọi người.

Sau ba hôm bận bù đầu, Vĩnh An cung chào đón ngày náo nhiệt nhất từ khi xây dựng cho tới nay, ngoài hai vị hoàng tử hai vị công chúa thì còn có các thân quyến quý tộc tới dự với nhiều thân phận khác nhau, như Thế tử phi Nhữ Dương vương cùng hai cô con dâu, Ngu Hầu phu nhân thường vào thăm Tuyên Thái hậu cùng các vị khuê hữu, Tuyên Hầu phu nhân cùng các tỷ muội…

Tứ công chúa dìu quân cô Tuyên Hầu phu nhân, Ngũ công chúa dẫn theo Lạc Tế Thông, nàng ta thấy Thiếu Thương tất bật thì cười lạnh: “Ha, coi ngươi bận rộn kìa, trong ngoài đều nghe theo ngươi, chỉ thiếu nước biến cung đình thành nhà ngươi nhỉ.”

Thiếu Thương lập tức đáp trả: “Công chúa điện hạ muốn xem Vĩnh An cung là nhà cũng được thôi, dù gì ta cũng sắp thành thân, tới khi ấy công chúa điện hạ vào cung chăm sóc nương nương đi.” Chỉ cần ngươi chịu từ bỏ những chuyện kia.

Ngũ công chúa biến sắc, phất tay áo bỏ đi. Lạc Tế Thông cười cáo lỗi với Thiếu Thương: “Tính điện hạ như vậy đấy, muội đừng để ý nhé.”

Thiếu Thương vẫn có ấn tượng tốt về Lạc Tế Thông, thấy nàng ta vẫn cười nói nhỏ nhẹ, cử chỉ đúng mực như năm năm trước, nàng đi tới ôm tay nàng ta, cười bảo: “Ta chuẩn bị bàn cho tỷ và Hoắc đại nhân rồi đấy, nè nè, ở bên kia kìa, Hoắc đại nhân đang ở trong nói chuyện với nương nương và Đông Hải vương… Tỷ cũng biết mà, nói rõ khúc mắc cũ trước khi nhập tiệc, tỷ đến đó ngồi trước đi.”

Hai mắt Lạc Tế Thông phát sáng, vội cám ơn nàng. Ban nãy nàng hành lễ với Thái tử, chẳng hiểu tại sao Thái tử không còn thân thiết như hôm trước nữa, chỉ ừ một tiếng cho qua rồi thôi. Nàng ta đang buồn không biết phải ngồi cạnh Hoắc Bất Nghi như thế nào, may có Trình Thiếu Thương giúp đỡ.

Thiếu Thương nháy mắt với Viên Thận đang ngồi một mình: “Chuyện nhỏ mà, khách ta mời đến, nương nương sẽ không nói gì đâu.”

Lạc Tế Thông thấy nàng và Viên Thận thân mật như thế thì trong lòng đã chắc chắn, khoan thai đi tới chỗ ngồi.

Đúng là hiện tại Hoắc Bất Nghi đang ở trong buồng chuyện trò với Tuyên Thái hậu và Đông Hải vương, lúc Thiếu Thương đi ra còn nghe thấy Tuyên Thái hậu vỗ mạnh vào lưng Hoắc Bất Nghi, nức nở trách ‘thằng bé không bớt lo, sao lại gầy thế này, sao tóc lại bạc thế này’, vân vân.

Hoắc Bất Nghi thay đổi không ít, năm năm trước dù chàng có nghiêm nghị tới đâu thì cũng là quý công tử oai hùng bước ra từ chốn phú quý, nhưng hiện giờ tinh thần xuống dốc, có cảm giác lặng lẽ âm trầm.

Thái tử đi đi lại lại ngoài cửa buồng, sốt ruột như người cha đứng chờ ngoài phòng sinh; trông thấy Thiếu Thương, hắn còn hỏi mấy câu không ăn khớp.

“Trình thị, ngươi thật sự muốn thành thân với Viên Thận à?”

“Ây da điện hạ, hai nhà Viên Trình đã đính hôn rồi mà, không thành thân còn làm gì nữa.” Lại thu được một khoản tiền mừng đính hôn rồi đó.

“… Ngày trước ngươi cũng từng đính hôn hai lần.” Ý nói đính hôn xong vẫn chưa chắc thành thân.

“Chuyện bất quá tam, thiếp cảm thấy lần này sẽ thành.”

Thái tử nhìn Thiếu Thương với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng chẳng nói gì.

Khi Tuyên Thái hậu, Đông Hải vương cùng Hoắc Bất Nghi bước ra từ buồng trong, mắt ba người hoen đỏ, vẻ mặt nhẹ nhõm, có lẽ không chỉ giải tỏa khúc mắc năm năm trước mà còn hun đúc thêm tình cảm; Thái tử thở phào, đi lên khoác vai Đông Hải vương.

Để tỏ lòng kính trọng, Thái tử cố ý mời Đông Hải vương ngồi bên trên cùng chiếu với mình; sau đó là Hoắc Bất Nghi, chàng cố tình nhìn quanh điện một vòng, bỏ qua Lạc Tế Thông đang mong ngóng rồi đi tới ngồi xuống cạnh Viên Thận.

Mọi người kinh hãi – xu hướng gì thế kia, vị hôn phu tiền nhiệm và đương nhiệm có thể ngồi chung với nhau sao? Vậy chẳng phải chồng trước và chồng hiện tại có thể tay bắt mặt mừng à!

Viên Thận thấp giọng rít lên: “… Ngươi đến đây làm gì!”

“Ta và Thiện Kiến là triều thần trên điện mấy năm, nhưng chưa lần nào tâm tình nói chuyện, hôm nay bù đắp đi.” Hoắc Bất Nghi nói.

Viên Thận cười nhạt: “Có biết bao nhiêu là triều thần trên điện, lẽ nào Hoắc đại nhân đều muốn tâm sự hết từng người.”

“Đương nhiên không, ta chỉ muốn tìm Viên Thị trung nói chuyện.”

“Có gì mà nói.”

“Trình Thiếu Thương.”

“…”

Khi Thiếu Thương thu xếp cho mọi chuyện đâu ra đấy, hào hứng đi vào điện thì mới hay mọi người đã có đôi có cặp ngồi vào chỗ, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Lạc Tế Thông là còn trống, mà vị hôn phu tiền nhiệm lẫn đương nhiệm của mình đang ngồi chung chiếu – nàng suýt rớt quai hàm.

Bất đắc dĩ, nàng đành ngồi cạnh Lạc Tế Thông.

Tuyên Thái hậu nói vài lời xã giao rồi buổi tiệc bắt đầu.

Ngu Hầu phu nhân khéo đưa đẩy, lúc thì khen sắc mặt của Tuyên Thái hậu tốt lên, có phải lại điều chế được phấn gì mới không, khi thì khen Thiếu Thương chuẩn bị bữa tiệc rất tốt, thức ăn phong phú thích mắt, rượu trái cây cũng rất ngon, bên cạnh có nhạc tấu trợ hứng, cộng thêm Nhữ Dương vương Thế tử phi luôn chuyện trò nên bầu không khí không đến nỗi vắng vẻ.

Nghe mọi người cười nói, Tuyên Thái hậu dần có hứng thú, hỏi Tuyên Hầu phu nhân và Tứ công chúa có hòa thuận không, Tuyên Hầu phu nhân khen Tứ công chúa không ngớt lời, Tứ công chúa có qua có lại, bày tỏ Tuyên Hầu phu nhân là quân cô tốt hiếm thấy trên đời, nàng thực sự có phúc mới vào được Tuyên gia.

Đông Hải vương và Thái tử thấy thế thì rất mừng. Ngũ công chúa ngồi bên cười lạnh, nhưng giờ nàng ta đã học được cách ngoan ngoãn, chí ít sẽ không dám ồn ào ở nơi đông người.

Thấy mọi người nói cười náo nhiệt, Thiếu Thương bèn hỏi Lạc Tế Thông: “Có chuyện gì thế?” Nàng nhìn đối diện, kìm nén sự kích động, “Sao hai người họ lại ngồi cạnh nhau!”

Lạc Tế Thông cười xòa: “… Chắc là có chuyện muốn nói, hai người họ nói liên tục từ khi ngồi xuống.”

Thiếu Thương nhìn sang, quả nhiên thấy hai người Hoắc Viên cứ xì xà xì xầm, anh tới tôi đi nói luôn miệng, không biết nói chuyện gì mà say sưa đến thế. Có điều Hoắc Bất Nghi vẫn bình thản, còn Viên Thận đổi sắc mấy bận, lúc ngạc nhiên khó hiểu, lúc do dự phân vân.

Thiếu Thương quay đầu lại, cười hỏi: “Cũng đã nhiều năm kể từ khi tỷ xuất giá đến Tây Bắc, vẫn chưa hỏi tỷ sống ở đó có tốt không.”

“Tốt hay không thì cũng thủ tiết rồi.” Lạc Tế Thông xụ mặt, nói với vẻ đáng thương, “Ta biết chồng trước vốn không khỏe, nhưng vì tác thành lời hứa nhiều năm của trưởng bối hai nhà nên ta vẫn làm tròn chữ hiếu. Ôi, thời gian chồng trước bệnh nặng, ta phục vụ chăm lo cả ngày lẫn đêm, vậy mà cũng không tránh được lời ra tiếng vào bảo ta đang chờ tái giá. Vì những lời ấy nên sau khi chồng trước qua đời, ta vẫn hầu hạ quân cữu quân cô nhà họ Giả thêm vài năm…”

Thiếu Thương cảm thấy khó chịu, từ năm năm trước các nàng cũng từng thảo luận về hôn sự của Lạc Tế Thông.

Lúc ấy có rất nhiều người phản đối hôn sự của Lạc Tế Thông, chẳng những khuyên nàng ta từ chối hôn sự, mà vì hiền danh của nàng ta, có không ít phu nhân dòng dõi quý tộc tuyên bố sẵn lòng rước nàng về làm dâu, thậm chí Tuyên Thái hậu cũng muốn ra mặt nói giúp nàng với nhà họ Giả.

Nhưng Lạc Tế Thông từ chối hết, luôn miệng nói muốn giữ cam kết của trưởng bối.

Trong mắt Thiếu Thương, nếu không có lựa chọn thì thôi, nhưng có lựa chọn mà vẫn từ chối, vậy dù về sau có khổ sở thế nào cũng phải cố chịu đựng, đừng kể lể ra vẻ đáng thương.

Hồi nhỏ khi xem những bộ phim tình cảm trái khoáy, nàng thường cảm thấy xa lạ với các nữ chính rõ ràng có N lối thoát nhưng vẫn đâm đầu vào ngõ cụt, thà bị hành hạ, đánh đập, mắng mỏ bằng đủ thứ bất công chứ nhất quyết rời đi – loại người này không phải là M, mà là nhân cách tự thân xúc động.

Với hành vi tuân thủ hôn ước của Lạc Tế Thông vào năm năm trước, Thiếu Thương chỉ coi nàng ta là người trọng chữ tín, mỗi người có chí riêng, nàng cũng không nghĩ nhiều; nào ngờ hôm nay…

“Ây da, chuyện đã qua chớ nghĩ nhiều nữa.” Nụ cười Thiếu Thương thêm phần giả tạo, “Làm người nhất thiết phải nhìn về phía trước, về sau chuyện tốt sẽ kéo đến liên tục với tỷ.”

Lạc Tế Thông xấu hổ cười: “Muội nói phải, làm người tất phải nhìn về phía trước. Dù Hoắc tướng quân nghiêm khắc nhưng lại rất khoan dung với ta. Có lần ta bất cẩn làm đổ cháo lên tấm bản đồ mới của chàng, chàng không trách mắng ta. Về sau ta sợ gây thêm rắc rối cho chàng nên không dám vào thư phòng của chàng nữa; nhưng nếu ta không vào, chàng sẽ lại bận rộn không ăn không uống…”

Nụ cười của Thiếu Thương nhạt dần.

Nàng không phải người phúc hậu trung hậu, người khác bâng quơ nói nàng mà nàng vẫn có thể đốp trả, huống hồ là những lời có ngụ ý; nàng ta nói vậy là có ý gì, đang ra oai phủ đầu hay khoe có đôi có cặp?!

“Nếu hai người hòa hợp như vậy, xem ra hôn sự đã được quyết định rồi nhỉ?” Nàng hỏi thẳng.

Lạc Tế Thông vẫn chưa nhận ra mà tiếp tục biểu diễn. Nàng ta thở dài nói, “Thực ra tháng trước Châu mục Lương Châu đã nhận được ý chỉ của bệ hạ, để ông ấy giục Hoắc tướng quân sớm thành thân. Lúc ấy, trưởng bối nhà họ Giả – chính là song thân và bá phụ của chồng trước của ta, đã thay ta ngỏ lời với Hoắc tướng quân, nếu không phải mấy hôm sau nhận được tin nương nương bệnh nặng nhớ Hoắc tướng quân thì có lẽ bây giờ bọn ta đã đính hôn.”

Nụ cười của Thiếu Thương tắt ngúm, lạnh lùng nói: “Xem ra nương nương bệnh không đúng lúc, làm trễ nãi chuyện tốt của Lạc nương tử.”

Bấy giờ Lạc Tế Thông mới phát hiện nàng đã thay đổi nét mặt, vội nói: “Không không không, ta không có ý này…” Lúc rời cung xuất giá, nàng ta không cảm thấy Thiếu Thương và Tuyên Thái hậu có tình tình cảm sâu đậm, nên năm năm qua bầu bạn cũng chỉ cho rằng Trình gia được sủng ái.

“Ta biết cô không có ý này.” Thiếu Thương ngắt lời nàng ta, “Khi nương nương còn ngồi trên hậu vị, không chỉ một lần che chở Lạc gia các ngươi; đại ân ở ngay trước mắt, sao cô có thể oán trách nương nương làm chậm trễ chuyện tốt của mình đúng không? Vậy khác gì cầm thú!”

Mặt Lạc Tế Thông thoắt đỏ thoắt trắng, nói không nên lời.

Thiếu Thương ngoảnh đầu đi, không để ý đến nàng ta nữa.

Có quá nửa câu không vừa lòng, nàng thích sự thẳng thắn đáo để của Vạn Thê Thê, tán thưởng sự hài hước thấu đáo của Tang phu nhân, kính trọng sự thâm tình quyết đoán của Vạn lão phu nhân; thậm chí là sự dịu dàng nhẫn nại của Tuyên Thái hậu, sự cơ trí thiện mưu của Tiêu phu nhân, đầu óc yêu đương của Doãn Hủ Nga, hay thậm chí là sự hiến dâng lặng thầm của Trình Ương và Thanh Thung phu nhân… Nàng đều có thể cảm nhận được điểm tốt đẹp từ họ. Hừ, còn Lạc Tế Thông, bỏ đi.

Bản chất của yến tiệc hôm nay là hiện trường hóng hớt quy mô lớn, nhiều phụ nữ như thế nhưng đâu ai thật sự đến vì mẹ con Tuyên Thái hậu và Hoắc Bất Nghi đã giảng hòa, chỉ là ánh mắt mọi người chạm nhau và không ai biết phải bắt đầu thế nào.

Cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, Ngũ công chúa đã mất kiên nhẫn đầu tiên.

“Thập Nhất lang.” Ngũ công chúa nâng cốc, “Nhiều năm không gặp, nay ta thấy ngươi vẫn anh tuấn như xưa, trong lòng rất an ủi, ta kính ngươi một ly.” Nói đoạn, nàng ta nâng cốc kính rượu.

Hoắc Bất Nghi mỉm cười kính lại.

“Thập Nhất lang, ta nhớ ngày trước ngươi và Viên Thị trung chỉ xã giao bèo nước, tại sao hôm nay lại ngồi chung.” Ngũ công chúa nhướn mày, nhìn hai người đàn ông nàng ta nhắm trúng trước sau.

Thái tử cau mày: “Tử Thịnh với Thiện Kiến muốn nói chuyện thì liên quan gì đế muội.” Hắn vẫn không ưa nổi Ngũ công chúa, nhưng đang ở vương đô của Tuyên Thái hậu và Đông Hải vương, hắn đành phải hạ giọng, lực sát thương giảm đi một nửa.

Quả nhiên, Ngũ công chúa thấy Thái tử không nghiêm khắc thì đánh bạo cười đùa: “Chỉ là muội muội thấy lạ, không biết bọn họ nói chuyện gì thôi, lẽ nào… Đang ôn chuyện xưa? Chuyện cũ, người cũ…?”

Thái tử sầm mặt, định mắng vài câu để Ngũ công chúa tỉnh táo, nào ngờ Hoắc Bất Nghi đã lên tiếng. Chàng mỉm cười nói: “Thật ra ta và Viên Thị trung nói chuyện liên quan tới Trình nương tử Thiếu Thương.”

Mọi người trong điện hưng phấn đến nỗi hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kích động!

Ngũ công chúa cũng không lường đến, sửng sốt nói: “Liên quan tới Trình nương tử? Các ngươi nói chuyện gì.”

Lạc Tế Thông biến sắc, Thiếu Thương sốt ruột. Vẻ uy hiếp bao trùm trong mắt nàng, lẳng lặng nói: “Hoắc đại nhân, ngài… đừng có nói lung tung…”

Hoắc Bất Nghi nói tiếp: “Ta nói với Viên Thị trung, dù ta và Trình nương tử có duyên không có phận nhưng lỗi sai không phải ở Trình nương tử, thật ra con người nàng rất tốt. Ngoài những lúc cãi nhau không biết lựa lời, khi tức giận thích đấm đá lung tung, lúc nấu ăn thường quên bỏ muối… ngoài những chuyện đó ra thì đều rất tốt.”

“Ngài nói bậy gì đấy hả!” Thiếu Thương nổi đóa đứng bật dậy, Viên Thận cúi đầu ôm trán.

Mọi người trong điện: …

Nhận ra bao con mắt đang nhìn, Thiếu Thương thả lỏng người, cười gượng nói: “Hoắc đại nhân thật thích nói đùa, giờ ta đã không còn vô cớ nổi giận nữa rồi, nấu ăn cũng rất ngon, mọi người không tin có thể hỏi nương nương. Đúng không nương nương?”

Tuyên Thái hậu nghiêng đầu nén cười, cố gắng gật đầu: “Đúng thế, đúng thế…”

Hoắc Bất Nghi vẫn chẳng đổi vẻ mặt: “Ồ, hóa ra là vậy, xem ra Thiện Kiến thật có phúc.”

Thiếu Thương giận đến nỗi muốn giết người.

Hoắc Bất Nghi ngoái đầu nói với Ngũ công chúa: “Không phải điện hạ muốn nghe những gì thần vừa nói à?”

Ngũ công chúa sửng sốt.

Hoắc Bất Nghi bình thản nói với mọi người trong điện: “Vừa rồi chỉ là chuyện cười, ta với Thiện Kiến đang nói vài chuyện sau khi chinh Thục, mong chư vị đừng suy đoán lung tung.”

Đến kẻ ngốc cũng nhận ra tâm trạng của chàng không tốt, cộng thêm có Thái tử kè kè trợn mắt nhìn quanh, các phụ nhân đành dằn lại tâm tư nhiều chuyện.

Thiếu Thương sợ hãi ôm ngực, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó cầm cốc rượu lên đi tới đối diện.

Mọi người trong điện lập tức đưa mắt nhìn.

Thiếu Thương đứng trước bàn, nâng cốc với Hoắc Bất Nghi rồi mỉm cười: “Hoắc đại nhân, ai cũng biết ta và ngài từng có hôn ước, che giấu cũng không có nghĩa lý gì, chi bằng hôm nay nói hết ra.”

Nàng cao giọng nói với âm lượng mà mọi người trong điện có thể nghe rõ, “Hôm nay ta đã đính hôn với Viên thị, ắt hẳn tương lai Hoắc đại nhân cũng sẽ đón một giai nhân tài mạo song toàn. Chuyện cũ theo gió, vật đổi sao dời, mai sau gặp lại vẫn là bạn cũ.”

Nói đoạn, nàng sảng khoái uống hết rượu trong cốc.

Hai mắt Viên Thận tỏa sáng nhìn vị hôn thê, sự mừng rỡ gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tuyên Thái hậu mỉm cười, không bình phẩm. Thái tử đau đầu, những người khác người vui người bất ngờ, vẻ mặt không giống nhau.

Hoắc Bất Nghi bình tĩnh nhìn cô gái, nhưng tròng mắt sâu như hổ phách hòa quyện đủ cảm xúc.

Chàng đáp: “Được.” Sau đó cũng uống cạn rượu trong cốc.

Thiếu Thương quay về chỗ ngồi, đặt mạnh cốc rượu xuống bàn, ghé lại bên tai Lạc Tế Thông đang đờ đẫn nói nhỏ.

“Có hai chuyện. Thứ nhất, ta chưa từng vào thư phòng của Viên Thận, cũng chưa từng đưa cơm canh, nhưng từ khi ta gật đầu cho đến lúc Viên gia tới cầu hôn chỉ mất mấy ngày, Hoắc Bất Nghi muốn cưới cô thì đã cưới từ lâu! Cô đợi góp được vốn liếng nhiều nhiều rồi khoe mẽ với ta vẫn chưa muộn!”

“Thứ hai, ta định kéo cô cùng mời rượu, nhân tiện nói rõ với mọi người trong điện về chuyện của cô và Hoắc Bất Nghi, cũng coi như giúp cô một chuyện. Nhưng bây giờ, cô tự tìm cách đi!”

Nhìn gương mặt tái mét và sự hối tiếc trong mắt Lạc Tế Thông, Thiếu Thương vô cùng khoái chí – còn vì sao khoái chí thì chính nàng cũng không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.