Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 27



Thiếu Thương dựa vào cửa sổ xe ngựa, một tay vén rèm một tay giữ khăn che mặt, liên tục ngó chừng bên ngoài – đây là thói quen mới hình thành gần đây của nàng. Dù đi đâu, chỉ cần là con đường chưa từng đi thì nàng sẽ nhìn một lần, như vậy mới cảm thấy không trống vắng.

Cũng may dân tình thời này không ngại con gái ló đầu lộ mặt, có điều đường đi không ổn lắm: đất vàng còn đỡ, mỗi tội gió cát phả vào mặt liên tục; đường lát thì sạch đấy, nhưng lại rất chòng chành. Ôi, nàng nhớ nhựa đường vừa xi măng quá đi.

Trình Ương ngồi ở đối diện nhìn nàng, có vẻ thất thần.

Nghe Mục Túc nói, lần đầu tiên các huynh trưởng dẫn Niệu Niệu ra ngoài không phải đến phố phường tấp nập, cũng không đi xem hoàng cung nguy nga tráng lệ, mà là bảo phu xe đi quanh một vòng sát tường thành, cũng ngốt mất mấy ngày. Mỗi ngày đều ra cửa khi trời vừa hửng sáng, mãi tới khi lên đèn mới quay về, đến ngày cuối cùng bá mẫu suýt nữa nổi giận, quá nguy hiểm.

“… Đường tỷ, tỷ biết không.” Thiếu Thương rụt đầu về quay sang cười nói, “Muốn dựng nhà ở kinh đô thì cần phải xem một là núi, hai là nước, ba là địa thế. Tức là phải tựa lưng vào núi lớn, hệ thống sông nước dồi dào, địa hình bằng phẳng hùng vĩ.” Tốt nhất là cần trước có quan sau có ải, thuận lợi đóng binh góp lương thực, tăng dân số.

Trình Ương thấy nàng hưng phấn như một đứa trẻ, bèn cười bảo: “Không chỉ mỗi đô thành, mai mốt muội cũng nên đi xa nhìn đó nhìn đây đi, sẽ biết ổ bảo* của các thế gia hào tộc xây dựng rất cầu kỳ.”

(*Ổ bảo đại đa số đều do thế tộc cường hào lập ra, chủ yếu nhằm phòng vệ quân sự.)

Thiếu Thương hâm mộ ra mặt: “Nhà mình cũng không có ổ bảo đâu, phụ thân chỉ mới xây lại nhà tổ ở quê thôi.” Tới hiện tại, Trình gia cũng được xem là địa chủ làm quan. Nghĩ lại mới thấy, bản thân dùng các con số đơn giản thô sơ để đánh giá những gia tộc kia đúng là nông cạn, vẫn còn có rất nhiều nhân tố bên lề chưa được xem xét.

Thiếu Thương làm mặt quỷ với Trình Ương rồi tiếp tục ló đầu ra cửa sổ.

Từ trên nhìn xuống đô thành hùng vĩ tráng lệ sẽ thấy nó là một hình chữ nhật thẳng đứng, với những bức tường nặng nề coi thấu mấy ở bốn phía đông tây nam bắc, có hơn chục cửa thành phân bố không đều. Tới giờ nàng vẫn chưa ra khỏi cổng thành.

Trình gia phát tài trễ, cũng như gia trạch, vị trí náo nhiệt nhất trung tâm nhất đã bị nhà khác chiếm, vì thế kho hàng của Trình gia gần như nằm sát tường thành, đi xe mất một canh giờ rưỡi mới tới nơi, thậm chí đường còn rất xấu, mất công hơn khi nàng đi quanh tường thành ngày trước.

Mở kho hàng này đương nhiên là chủ ý của Tiêu phu nhân, Trình gia nhân khẩu ít, nhiều quà biếu chất đống trong kho bỏ không cũng phí, tốt hơn hết là kiếm lời cho kho hàng; hơn nữa theo biến động giá cả, có thể dự trữ trước một ít vải vóc củi than. Nói tóm lại chính là dùng để phân phối, dự trữ, vận chuyển.

Hai nữ công tử của gia chủ đại giá quang lâm, lại còn đến để kiểm tra hàng hóa, quản sự kho hàng tất rất kín cẩn, mở rộng cửa chính bốn cánh, dẫn hơn mười nô bộc đứng bên chờ, hệt như buổi lễ cắt băng khai trương ở tiệm gội đầu trong trấn.

Vì đi xe xóc nảy nên Trình Ương tái xanh mặt, Mục Túc chỉ hận không thể cõng nàng xuống xe, nhưng Trình Ương không muốn làm mất uy của Tiêu phu nhân, cố tự đi xuống, sau vài câu chào hỏi thì cũng đã lấy lại tinh thần, được quản sự dẫn ra sau kiểm hàng. Thiếu Thương không quan tâm những chuyện đó, cái thân hình bé nhỏ của nàng chỉ mới điều dưỡng tốt lên chút đỉnh, không thể để mắc bệnh thêm được nữa, bèn để Liên Phòng hầu hạ ngồi nghỉ ở tiền sảnh.

Nhấp vài ngụm bơ sữa pha gừng ấm áp, Thiếu Thương cảm thấy nhẹ nhõm lại sức, quan sát xung quanh.

Một cái lò nung hình vuông khổng lồ bằng đất được đặt chính giữa tiền sảnh của kho hàng, hơi ấm tỏa khắp phòng, Thiếu Thương một mình ngồi trên ghế chính. Nhìn bên trái, bảy tám người hầu kho hàng quỳ xuống, mặt mày tha thiết, lại nhìn về bên phải, nô tỳ trong phủ theo tới quỳ xuống thành hàng, tình cảnh cung kính. Trong lòng nàng mừng rơn, phô trương thế này đến chủ tịch hội học sinh cũng không bằng đâu!

Thiếu Thương đang định đứng dậy thì chợt bên ngoài vang lên tiếng siết cương, theo sau là tiếng bánh xe lộc cộc, rồi một chiếc xe mui kín phủ gấm bốn phía đậu trước kho hàng, hai con ngựa cao to khỏe mạnh hí dài, mũi phun ra luồng hơi trắng, sau đó là hai đồng tử mặc áo gấm nhảy xuống đứng hầu hai bên, cuối cùng là một chàng công tử áo hoa thân hình cao ráo chậm rãi bước xuống.

Thiếu Thương nheo mắt, sao gã này lại tới đây.

Một đồng tử đi tới, lớn tiếng nói: “Công tử nhà tôi ở xa trông thấy ký hiệu nơi này, dám hỏi có phải là kho hàng của phủ Khúc Lăng Hầu Trình tướng quân? Đường xá xa xôi, chuẩn bị không đầy đủ, muốn xin ít củi than.”

Thiếu Thương trầm mặt, không nói không năng. Phó quản sự ở bên thấy vậy thì lại tưởng tiểu nữ nương xấu hổ, thế là lóc cóc chạy ra cửa, cao giọng trả lời: “Phải chăng là xa giá của phủ đệ Viên Hầu phủ tại Cẩm Dương phường? Trời đông giá rét, chi bằng công tử vào sảnh trú chân, người hầu lại đi chuẩn bị.” Trên cỗ xe kia cũng có gia huy rõ ràng, lão bộc sống lâu ở đô thành dễ dàng nhận diện.

Nào ngờ Viên Thận không đi vào mà cũng không nói gì, chỉ đứng trước xe ngựa nhìn vào bên trong, vô tình cố ý lướt qua người nào đó. Thiếu Thương cắn môi, đến cửa đòi nợ đây mà.

Viên Thận thấy Thiếu Thương ngoảnh mặt giả ngơ, đôi lông mày dài đẹp nhướn lên, cất bước toan vào kho hàng; lúc bấy giờ Thiếu Thương đứng bật dậy, khép tay áo lồng vào nhau, cười gượng: “Thì… thì ra là Viên công tử, đã mấy ngày không gặp kể từ gia yến lần trước. Gia huynh rất nhớ công tử, chẳng hay bao giờ mới có cơ hội cùng thơ ca xướng họa…” Trời ạ, nàng không vờ vịt nổi nữa!

Mà phó quản sự lại ra chiều tán thưởng, cảm thấy nữ công tử nhà mình khéo ăn khéo nói, tư thế xuất sắc, thái độ không xa không gần, không như các tiểu nữ nương ở trong thành, chỉ mới gặp Thiện Kiến công tử thôi mà đã như gấu thấy mật

Viên Thận mỉm cười lịch lãm, nói: “E rằng nữ công tử hiểu nhầm rồi, hôm ấy Tử Túc hiền đệ muốn lần sau bàn phú chứ không phải là thơ.” Hắn cố ý dừng lại ở chữ cuối, ám chỉ rõ ràng.

Thiếu Thương ôm ngực nội thương: Bà mẹ nó!

Viên Thận thấy nàng im lặng thì bước đến nói: “Nghe Tử Túc hiền đệ nói, nữ công tử rất thích phú của Khoái Thông*?”

(*Khoái Thông tức Khoái Triệt, là biện sĩ du thuyết cuối thời nhà Tần, đầu thời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông được xem là người đầu tiên đưa ra ý tưởng chia ba thiên hạ, tạo thế chân vạc giữa các chư hầu.)

Phó quản sự và người hầu đứng vòng xung quanh đều nhìn về Thiếu Thương với vẻ mặt cung kính.

Mọi người nghĩ: ngoài kia đều đồn con út của phu nhân bị Cát thị chiều hư, khiếm nhã ngang ngược thế nào, chẳng ngờ lại có thể cùng đàm đạo từ phú với Thiện Kiến công tử nức tiếng đô thành, không hổ rồng sinh rồng phượng sinh phượng, gốc rễ chắc khỏe thì cành lá sao lại hỏng!

Thiếu Thương bị mọi người nhìn mà nóng cả mặt, chỉ muốn lôi gã Viên Thận tới nện một trận Thất Thương Quyền*, bụng chửi to: Khoái Thông cái gì, ta chỉ biết Thân Thông Viên Thông Trung Thông** với chó má không thông thôi… Được lắm, nàng đã biết ý gã này rồi!

(*Thất Thương Quyền là môn quyền pháp trấn sơn của Phái Không Động, nổi tiếng cùng với nhân vật Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long ký.)

 

(**Tên các tập đoàn chuyển phát nhanh ở Trung Quốc.)

Trang hảo hán xá gì chút thiệt thòi, nàng nhắm hai mắt, nhận thua: “Công tử nói phải, là phú, không phải thơ.” Nàng gần như rít lên mấy chữ cuối cùng.

Viên Thận rất biết nhượng bộ, nở nụ cười như gió ngày xuân, làm nổi bật đôi môi đỏ răng trắng tít tắp, người như mỹ ngọc. Nụ cười này quá “phạm quy”, khiến người đàn ông trung niên ngồi trên xa giá giật mình, đi theo công tử trong nhà đã nhiều năm, ông có thể phân biệt đâu là cười giả đâu là cười thật. Ông lập tức nhìn sang nữ công tử đứng trong phòng, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân như khắc như tạc.

Đúng lúc này, người được phó quản sự sai đi lúc nãy đã khiêng một túi than củi có lớn có nhỏ quay lại, vị đại hán trung niên kia tung người xuống xe, nhận lấy chiếc túi cất lời cảm tạ, đoạn đưa ra một nén vàng coi như trả phí. Phó quản sự xua tay: “Chút đồ cỏn con này có thấm vào đâu, nếu lấy tiền của công tử thì gia chủ sẽ phạt lão nô mất, tuyệt đối không thể tuyệt đối không thể!”

Vị đại hán trung niên cất túi tiền, nhưng không ngờ Viên Thận vẫn chưa đi, nghiêng đầu nhìn về phía trước rồi lại liếc sang Thiếu Thương, lúc này mới chắp tay cáo từ.

Người đã đi mà dư âm vẫn còn. Phó quản sự luôn mồm khen quả nhiên Viên Thận có phóng thái xuất chúng hơn người vân vân, chúng gia nhân cũng xì xào bàn tán, kẻ khen ngợi người ngưỡng mộ.

Chỉ Thiếu Thương cúi đầu trầm ngâm.

Nàng cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm quá lớn, cần sửa đổi. Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng hỏi phó quản sự: “Hai bên kho hàng của chúng ta theo thứ tự là của nhà nào, chẳng hay bình thường có qua lại không?”

Phó quản sự đáp: Bên trái là một kho hàng lâu đời chuyên làm mứt cam, quanh năm cung cấp cho các đại thực lầu trong đô thành, bên phải cũng là một nhà kho, nhưng chủ yếu tích trữ vật dụng xây dựng như gỗ hay đá, đằng sau là một con ngõ dẫn thẳng đến tường thành.

Trong lòng Thiếu Thương đã tỏ, nàng nói muốn đi dạo xem sao.

Nhưng vừa đi được hai bước nàng đã vẫy lui nô bộc trong kho hàng, chỉ dẫn theo tỳ nữ của mình đi tới sau con ngõ, bảo là muốn nhìn ngắm quang cảnh hai bên. Đi đến đầu ngõ thì chỉ còn lại kiện tỳ, đi tới trước khoảng mười trượng nữa, quả nhiên trông thấy một ngã rẽ trong điểm mù, Thiếu Thương để Liên Phòng và A Mai ở lại, cũng dặn ‘nếu nghe ta hô thì phải lập tức dẫn người đến tìm ta’.

Xoay người đi vào ngã rẽ, lập tức nhìn thấy cỗ xe lộng lẫy của Viên gia đang đậy đằng kia. Viên Thận mặc áo khoác lông trắng như tuyết, trên tay cầm lò sưởi nhỏ ngọc bích màu trắng, ngón tay dài như ngọc, như hòa làm một với sắc màu của lò sưởi ngọc.

Hắn mỉm cười đứng chờ trước xe, không biết hai đồng tử và phu xe đã tránh đi đường nào.

Vốn kho hàng nằm ở nơi yên ắng, trong con ngõ này lại không một bóng ngời, Thiếu Thương lạnh lùng nhìn chàng rồi nhấc bước đi tới, đứng cách chàng ít nhất ba thước thì mới dừng lại: “Viên công tử có gì chỉ giáo?”

Viên Thận không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: “Nữ công tử đã chuyển lời đến Tang phu nhân chưa.”

“Chưa.” Thiếu Thương đáp luôn, “Ta không định chuyển lời giúp anh.”

Viên Thận rất ít khi nổi giận mà cũng không khỏi bực mình: “Nếu đã thế thì vì sao hôm ấy lại hứa với tại hạ. Nữ công tử hẳn phải biết đạo lý ‘nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy’.”

Thiếu Thương chẳng buồn động lông mày: “Ta nuốt lời đấy thì sao.” Bộ ngươi đánh ta được chắc.

Viên Thận cau mày, cẩn thận quan sát nàng như mới lần đầu biết đến cô gái trước mặt – dáng vẻ nhỏ bé mảnh mai, song tính tình lại ngang ngược kỳ quặc, tìm cả kinh đô này khéo không được mấy người.

Thật ra chàng cũng không bắt buộc phải chuyển lời cho bằng được, nhưng chờ mấy ngày mà vẫn không có tin tức, chàng đoán được ngay là nàng vốn dĩ không định thực hiện lời hứa, chàng nổi giận, bắt đầu tìm tới đối phó.

Sáng sớm hôm nay, sau khi tùy tùng canh chừng cửa trạch nhà họ Trình quay về bẩm báo, chàng lập tức ngồi xe ngựa bám theo, thật ra cũng chỉ muốn tận mặt chất vấn một hồi mà thôi. Chuyện tới mức này, chàng cũng không rõ rốt cuộc là muốn phân ưu với tôn trưởng, hay chỉ đơn giản là quá giận tiểu nữ nương xinh xắn mà lại giảo hoạt đây. Nếu để hội bạn biết chuyện này, chắc chắn sẽ cười từ trên triều cho đến khi ra tận thềm điện mất.

Viên Thận cẩn thận suy nghĩ, cho rằng không thể chỉ mỗi bản thân khó chịu được.

Vậy là thế là chàng sầm mặt, bước tới áp sát Thiếu Thương, lạnh lùng lên tiếng: “Trên đời này, chỉ chuyện quá khẩn thiết nên mới cầu xin, uy hiếp, dụ dỗ. Nếu nữ công tử không muốn nói chuyện đàng hoàng thì tại hạ cũng có cách khác!”

Thiếu Thương giật mình, lùi về sau mấy bước. Nàng tự thấy mình đồng trang lứa với Viên Thận, nhưng hễ hai người ở gần nhau là lại cảm nhận được áp lực về chiều cao và khí thế của chàng trai trẻ này. Chàng vừa đến gần là nàng ngửi thấy mùi hương tùng chi thoang thoảng trên người, rồi phát hiện phải ngẩng đầu mới có thể đối mặt nói chuyện.

Đương nhiên nàng nhận ra sự uy hiếp trong lời của Viên Thận, đây cũng là chuyện khiến nàng lo lắng. Mình chỉ là một tiểu cô nương không có địa vị xã hội, còn Viên Thận đây lại là nhân vật đã ở trên triều trong cung mấy năm, nếu thật sự chọc giận y, y nổi lòng hẹp hòi muốn trả thù cho bằng được thì phải làm sao đây?

Thiếu Thương lo ngay ngáy, chợt Viên Thận thay đổi vẻ mặt, cười nói: “Kể ra thì cũng là lỗi của tại hạ, bỗng dưng lại bảo nữ công tử chuyển lời. Chi bằng thế này đi, tại hạ có chút bản lĩnh, nếu nữ công tử đồng ý chuyển lời, sau này ta sẵn lòng giúp nữ công tử một chuyện, coi như báo đáp.”

Thiếu Thương nổi hứng thú: “Chuyện gì cũng được?” Nghe lời chàng có vẻ đã xuôi, lòng nàng cũng hơi xiêu. Nàng không phải Triệu Mẫn hay Quách Tương, nhất định phải vắt kiệt lời hứa này cho bõ.

Viên Thận thấy cá đã cắn câu, cười đáp: “Đương nhiên rồi. Ngoài ba việc ngỗ ngược mưu phản, thất tín bội nghĩa và cưới cô ra thì chuyện gì cũng được.”

Thiếu Thương đang định gật đầu, nhưng nghe tới ý cuối thì suýt nữa tức chết: “Anh!”

Gương mặt nhỏ bé của nàng đỏ bừng, trợn mắt nhìn Viên Thận như nhìn con sói nhỏ. Nàng đâu phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện mà không nghe ra ý trêu chọc. Nàng nén giận, cười lạnh: “Có lẽ bình thường công tử nghe nhiều người nịnh bợ quá, ta bảo muốn cưới anh lúc nào! Ta khuyên công tử tỉnh táo giùm, đừng xem lời khách sáo của người ta là thật, lại tưởng mình là tinh tú hạ phàm…”

Còn chưa hết câu, Viên Thận đã mỉm cười ngắt lời: “Thì ra nữ công tử chưa từng có suy nghĩ đó, thật khiến tại hạ hết hồn, không phải cuộc gặp mặt hôm nay là do nữ công tử gợi ý sao.”

Mặt Thiếu Thương sắp cháy tới nơi, nàng giậm chân liên tục, tức tới nỗi lắp bắp: “Anh, nói năng lung tung gì thế hả, rõ ràng là anh…”

“Nếu nữ công tử không có suy nghĩ đó với tại hạ, vậy cớ chi đã hứa rồi thất hứa, chẳng phải muốn tại hạ sốt ruột, tiện bề dẫn tại hạ đến gặp hả? Nếu nữ công tử thật sự không muốn dây tơ rễ má với tại hạ, thế vì sao không dứt khoát chuyển lời tới Tang phu nhân, từ đấy hai ta không liên quan!”

Chàng nói rất có lý, mình không phản bác được.

Thiếu Thương trơ ra. Nếu nàng không phải là người trong cuộc, khéo không chừng cũng cảm thấy đấy là thủ đoạn dụ dỗ người ta.

Viên Thận thấy cô gái đờ người thì trút bỏ dáng vẻ cao ngạo mỉa mai ban nãy, thở dài một hơi, nhưng trong chớp mắt lại có cảm giác nàng ngây ngô như thế trông yếu ớt đáng thương xiết bao.

Lòng chàng mềm đi, dịu giọng nói: “Rốt cuộc vì sao cô không muốn chuyển lời giúp ta, không lẽ vì có chỗ khó xử? Nếu có thì cô có thể nói thẳng với ta, để ta xem có thể giúp đỡ được không.” Chàng bỗng nhớ đến quá khứ khó khăn của Thiếu Thương, có lẽ giữa nữ quyến trong nhà có ẩn tình gì đó mà chàng không biết.

Nếu người khác nghe được lời lẽ thấu hiểu lòng người như thế, có lẽ từ tam công cửu khanh cho đến môn đệ tân khách đều phải há hốc mồm, không ngờ Viên Thiện Kiến chàng mà cũng biết thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng không ngờ khi vừa dứt lời, Thiếu Thương lại càng thẫn thờ.

Chẳng lẽ còn muốn nàng nói: Thực ra không có nguyên nhân gì cả, chẳng qua từ nhỏ nàng đã xấu tính, không thích giúp người ta, với nàng mà nói chuyện đỡ bà cụ băng qua đường chỉ tồn tại trong nghìn lẻ một đêm, ngay đến tấm bảng đen đã được lau sạch nàng cũng có thể giẫm lên. Được một lần xông pha năng nổ hiếm hoi thì lại “tèo” luôn rồi còn gì, bị đưa đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để rồi phải chịu khổ thêm lần nữa.

“Hay cô lo rằng người chuyển lời có bất hòa với thúc thẩm của cô?” Viên Thận nhìn cô gái trước mặt xuất thần, giọng càng nhẹ hơn, “Thế thì cô cứ yên tâm, những chuyện cũ ngày xưa đều đã là quá khứ, các trưởng bối cũng đã lớn tuổi, đây chỉ là chút vấn vương của cố nhân mà thôi.”

Vậy nghĩa là đài cao điện Thành Nam gì đó không phải là nói chuyện nhà cửa mà là nói về tình cảm á hả? Thiếu Thương không những mù mờ mà còn lúng túng thêm. Chỉ trách bản thân sao lúc đó không hỏi Trình Ương thêm vài câu.

Nhưng trong số những ưu điểm ít ỏi của Thiếu Thương có một điểm rất đáng khen, đó là hiểu chuyện. Nàng do dự một hồi, sắp xếp lại câu từ rồi mới lên tiếng: “Là lỗi của ta.”

Nàng sai thật rồi.

Nàng vẫn chưa hòa hợp vào thân phận mới của mình, vẫn cho rằng mình là cô nương trấn nhỏ ở tuyến đường 1800 kia. Kiếp trước không có cha mẹ, bác trai chỉ là nhân viên quèn, nên nàng mới có thể chơi khăm, mới giở trò lật lọng, làm rất nhiều chuyện hoang đường.

Nhưng bây giờ thì không, trong phạm vi toàn quốc cha Trình bét lắm cũng thuộc quan viên trên cấp trung bình. Huống hồ nơi đây trọng chữ tín, khinh sống chết, cử hiếu liêm, xướng trung nghĩa, ở đây không có chế độ khoa cử, chỉ cần là người tốt có phẩm chất thì sẽ được thăng làm quan luôn – dẫu phẩm chất ấy là thật hay giả đi nữa thì chí ítđặc tính xã hội là như vậy, mình lại đi ngược xu hướng, tự tay hủy hoại lời hứa của mình!

Thiếu Thương ổn định tâm trạng, cung kính nhấc tay vái chào, nói: “Công tử hành sự chu đáo, nghĩ ắt cũng đã nghe qua chuyện nhà ta.” Đẩy hết mọi thứ cho Cát thị vậy.

“Từ nhỏ tiểu nữ rất sợ thị phi, làm nhiều sai nhiều, không làm không sai. Vốn dĩ tiểu nữ không quen biết công tử, hôm ấy tình cờ gặp nhau mà trong lòng rất lo. Vì muốn nhanh chóng thoát thân nên mới đồng ý qua loa với công tử. Sau chuyện ấy, không phải là không hối hận.”

Thiếu Thương vô cùng khẩn khoản, từng câu từng chữ cũng đầy chân thành.

“Những lời dạy dỗ vừa rồi của Viên công tử đã khiến tiểu nữ bừng tỉnh. Nhận ủy thác của người ta thì phải làm cho tròn. Thế này đi, hôm nay trở về tiểu nữ sẽ chuyển lời đến Tam thẩm, Viên công tử không cần cám ơn, cũng mong thứ cho sự vô lễ của tiểu nữ. Chuyện này đến đây chấm dứt, như thế nào?”

Hồi trước khi nàng rửa đao gác kiếm quyết chí học hành, không phải không có đồng bọn giang hồ đến trường tìm nàng, ngày ấy đến cả thầy hiệu trưởng còn bị quyết tâm từ bỏ tất cả của nàng làm cho cảm động kia mà, bây giờ cũng làm giống thế, khéo Viên Thận sẽ không khăng khăng nữa.

Song sắc mặt Viên Thận vẫn bình thản, trầm giọng nói: “Nếu sau này ta còn cần cô chuyển lời thì sao đây.”

Gương mặt chân thành của Thiếu Thương như bị thụi thẳng một gậy, gã này không cảm động ư?!

Nàng cố nhịn không mắng mỏ, đáp: “Nếu Tam thẩm không để bụng, sau này công tử muốn chuyển lời ta cũng không từ chối. Song nếu Tam thẩm không thích, vậy thì…” Nàng nghiêm mặt, “Vậy ta đành nghe lời trưởng bối. Nếu đã như thế, về sau ta và công tử không cần gặp lại nhau.”

Nói hết một tràng đầy hùng hồn, Thiếu Thương thở phào một hơi, bỗng cảm thấy hình tượng của bản thân đã tăng lên không ít. Sau đó chẳng đợi Viên Thận trả lời, nàng rất đoan trang cúi người hành lễ, xoay đầu bước đi.

Đi thẳng đến chỗ rẽ mà vẫn không nghe thấy sau lưng có động tĩnh gì, nàng bất giác quay đầu nhìn, thấy Viên Thận vẫn chôn chân tại chỗ, vì cách xa nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt chàng, chỉ có gió lạnh trong ngõ thổi bay mái tóc dài như lông quạ của chàng.

Thiếu Thương lắc đầu, cảm giác gã này đúng là khó chơi, trông tuấn tú nho nhã vậy mà cũng có mặt đen tối, đổi sắc như lật sách, thật không dễ chung đụng, thôi thì sớm chuồn cho an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.