Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 41



Ngay từ nhỏ, phương châm của Thiếu Thương chính là ‘mắt không thấy tâm không phiền’, với những người có thể đem lại rắc rối lớn cho mình thì nàng luôn chọn cách tránh xa; bởi lẽ bản thân không phải là vô địch thiên hạ.

Thí dụ như những đồng hương cùng trấn biết về cha mẹ và tuổi thơ của nàng, nàng gần như cắt đứt liên lạc với họ từ khi chuyển đến nơi khác học; lại thí dụ như Lâu Nghiêu đã tận mắt thấy nàng rút cọc gỗ chẳng hạn, hy vọng cơn tam bành lần đó đã khiến cậu ta sợ hãi bỏ chạy; hay thí dụ như, Lăng đại nhân đã thấy nàng lần mò dưới cầu cả buổi ngày hôm ấy – cầu trời cao phù hộ y không liên tưởng đến chuyện sập cầu trong bữa tiệc Vạn phủ hôm ấy!!

Nhưng khi Thiếu Thương kiểm tra tình hình thương vong của Trình phủ, nàng lại thấy dù là để giảm thiểu con số này, đừng bảo nàng phải gặp Lăng Bất Nghi nhiều lần, mà bảo nàng kết tình kim lan với y cũng được nốt.

Vết thương do thời đại vũ khí lạnh* gây ra có thể không dẫn đến tử vong lập tức như ở thế hệ sau, song hậu quả còn kinh khủng hơn nhiều, ngoài dạng vết thương do đao và mũi tên thường gặp ra thì da thịt còn bị lóc một mảng lớn, bị cắt cụt chi, thậm chí còn có người bị vó ngựa giẫm nát bụng. Đáng sợ nhất là hai hộ vệ bị chém vào mặt, một người cụt mũi, may vẫn còn sống, người còn lại bị chém từ từ mắt trái xuống cằm, vết đâm sâu vào hộp sọ, đã thoi thóp bên bờ hoàng tuyền.

(*Chỉ chung các loại vũ khí để đâm chém, đánh giáp lá cà.)

Tang thị vừa bị thương lại còn khắc khoải, dần dà lên cơn sốt, cũng may có Lý Ngũ lang làm việc chu toàn, lập tức dẫn thầy lang giỏi nhất trong làng đến, chẩn mạch xong thì bắc nồi nấu thuốc ngay. Nhìn Tang thị vẫn đang trong cơn mê sảng, gia tướng người hầu chạy qua chạy lại xúm quanh xôn xao, Thiếu Thương bỗng cảm thấy lúc này mình cần đại diện cho gia chủ Trình gia.

Trẻ con có thể tùy hứng làm trời làm đất là bởi vì phía trước có cha mẹ toàn năng, nhưng một khi người lớn không thể ra mặt thì đương nhiên chúng phải học cách trưởng thành.

Thiếu Thương lập tức xốc tinh thần, bắt tay thực hiện chức trách chủ nhà:

Đầu tiên, phái vài quản phụ dày kinh nghiệm tới chỗ bắt giam thổ phỉ tra hỏi tung tích của các tỳ nữ bị bắt đi. Lại cử gia tướng dò theo đường tới tìm về mấy chục xe hành lý bị bỏ lại, thổ phỉ bận truy kích, ắt chưa kịp chia chác.

Những ai không bị thương thì dựng lều ngoài nhà nghỉ ngơi, người bị thương được đưa vào trong, chặt cây nhóm lửa sưởi ấm. Người hầu chia ra làm hai nhóm, một nhóm bắc bếp nấu cơm, một nhóm đun nước sôi để rửa sạch vết thương, đồng thời đốt cỏ lấy tro cầm máu.

Rồi nàng đưa cho thầy lang hơn nửa tráp tiền tiêu vặt của cha Trình, sai người vào làng lấy thuốc sắc. Trời đông giá rét, dù ngoại thương mất máu hay bị thương không đau, bọn họ vẫn cần uống mấy bát thuốc sắc xua lạnh cầm máu tiêu viêm.

Sau đó là an ủi tinh thần.

Thiếu Thương đi từng nơi từng nơi một, thăm hỏi người bị thương, khen thưởng người có công. Đối diện với gần một trăm gia tướng phủ binh chiến đấu đẫm máu ngày đêm, nàng rất muốn phát biểu một tràng dài đầy rung động như lãnh tụ tài giỏi, nói đến mức khiến các chiến sĩ nức nở thổn thức máu nóng sục sôi dẫu chết cũng không hối hận.

Tiếc là nàng không thể, kỹ năng mồm mép của nàng chỉ phát huy trên phương diện đâm thọc trào phúng mà thôi. Nàng chỉ biết hứa hẹn ‘ai hy sinh hay bị tàn tật thì sẽ chu cấp cho gia đình, còn người bị thương tất sẽ có trợ cấp’, vân vân.

Nhưng nàng cũng có ưu điểm, ấy là cứng rắn. Gia tướng thị vệ có rất nhiều việc cần làm, phải dựng lều nhặt xác rồi còn ra ngoài nghe ngóng thông tin, nô bộc hầu già phải lo việc bếp núc, vì thế đa số những người bị thương đều do tỳ nữ xử lý. Có vài người tuổi còn nhỏ, mới thấy máu thịt bầy nhầy thì sợ quá òa khóc, dù thầy lang la lối chỉ huy thế nào bọn họ cũng không thể ra tay. Thiếu Thương đi ngang qua thấy thế, bèn bảo vũ tỳ thắt ống tay áo cho mình, lập tức bắt tay vào làm.

Dựa theo hướng dẫn của thầy lang, bảo rút tên ra thì nàng rút, dù máu có bắn mạnh thế nào; bảo hơ mỏ hàn thì nàng hơ ngay, dù có bỏng da hét lớn tới đâu. Dần dà, các tỳ nữ thấy nữ công tử nhà mình như thế thì cũng lấy làm xấu hổ.

Bận bịu nửa ngày trời, mãi tới khi Lý thái công ở ngoài nhà hô lên ‘Lăng đại nhân tới, mời nữ công tử đến gặp’, Thiếu Thương vội vàng đi ra, trên váy lấm máu đã đành, mà hai tay còn đầm đìa máu đỏ, y như vừa bước ra từ hiện trường giết người.

Dưới vầng thái dương trong lành mát mẻ, nước da Lăng Bất Nghi trắng như tuyết, thân hình cao to hệt cây bách mùa đông, khoác áo choàng bằng lông màu đen, đứng nghiêm trên bãi đất trống trước nhà với sáu thị vệ đeo kiếm xung quanh, toát lên nét đẹp cổ kính xa xăm trong khu rừng tuyết trắng. Thiếu Thương đứng trước mặt chàng mà lóng nga lóng ngóng, cảm thấy bản thân không khác gì cô gái giết heo mặt mũi hằm hè bắt kịp tiến trình công việc.

Tất cả các động vật giống cái trong phòng chữa bệnh lập tức như được hồi sinh. Các cô gái dừng công việc trong tay, mò tới bên cửa sổ nhìn lén. Thiếu Thương có thể nghe thấy rất rõ tiếng ríu rít thì thầm sau lưng  – ‘Đẹp trai quá’, ‘Đây là vị tướng nào thế’ , ‘Giống lang quân thần tiên trong tranh quá đi’, vân vân.

Thiếu Thương cố dằn xuống sự lúng túng, giả vờ không nghe thấy gì, đi tới khom lưng chắp tay, cung kính nói: “Không biết đại nhân đã truy kích giặc cùng xong, tiểu nữ đến bái kiến chậm.” Hành lễ xong, nàng ngẩng đầu nói tiếp, “Nếu không nhờ Lăng đại nhân trượng nghĩa cứu giúp, chẳng biết chúng tôi sẽ rơi vào cảnh ngộ thế nào. Đại ân này không lời nào cảm tạ đủ, mai sau nếu Lăng đại nhân có gì phân phó, Trình gia tuyệt đối nghe theo!” Lời xã giao rất ổn, cố gắng xóa bớt các chi tiết để không bị nắm đằng chuôi.

Lăng Bất Nghi nghe đến câu ‘Đại ân này không lời nào cảm tạ đủ’ thì cười nói: “Nữ công tử khách khí rồi.”

Thiếu Thương đã quyết làm người lớn trưởng thành thì không thể mạnh miệng dỗi hờn như trẻ con được nữa, huống hồ hiện tại còn có rất nhiều chuyện cần hỏi, nên nàng cũng không dám trái tính, giọng càng kính trọng hơn: “Tiểu nữ sức nhỏ, không thể dốc sức chuyện khác, nhưng tiểu nữ thấy thuộc hạ của Lăng đại nhân cũng có người bị thương. Để không khiến đại nhân lỡ hành quân, nếu không ngại thì có thể để tướng sĩ bị thương ở lại, Trình gia nhất định hết lòng chăm sóc. Vừa rồi tiểu nữ đã chuẩn bị hai gian phòng trống rất lớn, cũng thu xếp chậu than nước nóng thuốc thang và người hầu, có thể để tướng sĩ bị thương sử dụng.” Nàng vừa nói vừa giơ tay chỉ vào hai gian phòng bên trái ở sau lưng. Đây là cách báo đáp có lòng nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

Lý thái công gật đầu liên tục, nói: “Đề nghị này của nữ công tử rất hay, Lăng đại nhân ngài xem…”

Lăng Bất Nghi còn chưa lên tiếng, một hộ vệ trẻ tuổi cằm vuông bên cạnh chàng đã xen lời: “Thiếu chúa công, không thể trì hoãn vết thương thêm nữa, chi bằng vào nhà trị thương trước…” Hắn còn chưa dứt lời, một thị vệ khác nom lớn tuổi hơn cũng nói, “Thiếu chúa công, Lương Khưu Phi tuy bỗ bã nhưng nói không sai, không thể chậm trễ thêm được.”

Lúc bấy giờ Thiếu Thương mới phát hiện có một mũi tên cắm trên tay trái của thị vệ lớn tuổi, hình như đầu mũi tên đâm vào xương nên không thể rút ra ngay. Nàng cuống lên: “Vết thương của vị thị vệ này không nhẹ đâu, mau vào nhà trị thương đi.”

Thị vệ lớn tuổi vốn đang lo lắng, nhưng nghe thấy thế thì ngạc nhiên nhìn Thiếu Thương. Lăng Bất Nghi trầm ngâm, cuối cùng cũng gật đầu, sau đó cất bước đi tới căn phòng trống.

Thiếu Thương sững sờ, không lẽ hắn không tin tưởng giao thương binh cho Trình gia chăm sóc? Phải đích thân giám sát bằng được? Nàng xoay người lại, cười xòa: “Đại nhân yên tâm, nhất định Trình gia sẽ chăm nom thật tốt cho các vị tướng sĩ bị thương!”

Thiếu niên tên Lương Khưu Phi sốt ruột: “Cô…”

Lăng Bất Nghi không nói câu nào, vén áo choàng lông thú bên tay trái lên, dưới áo giáp bọc vai màu đen hình đầu sư tử răng hổ là một đoạn mũi tên gãy lộ ra trên nền gấm vàng đen, vết máu đã đông cứng.

Thiếu Thương im bặt.

Lý Ngũ lang kêu lên một tiếng rất đúng lúc: “Ôi chao, Lăng đại nhân ngài bị thương ư, từ khi nào vậy, nhanh nhanh, mau mời Thành đại phu tới đây, ông ấy là là người am hiểu chữa vết thương đao kiếm nhất!”

Thiếu Thương im lặng dời bước sang chỗ khác, giơ tay lên làm động tác mời – được rồi, cũng coi như anh là thương binh.

Lăng Bất Nghi thoáng dừng bước, liếc mắt nhìn sang, tay áo cô gái được vén cao cố định, khi giơ lên để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng muốt, cổ tay chỉ rộng chừng hai tấc, làn da sáng bóng dịu dàng, trông thật đáng yêu.

Suy nghĩ thay đổi, chàng lại bước vào nhà.

Lăng Bất Nghi và cha con Lý gia đã vào phòng, nhưng Thiếu Thương vẫn do dự không dám đi vào, song nghĩ tới việc mình còn phải hỏi thăm tung tích của thúc phụ Trình Chỉ, nàng bèn lấy hết dũng khí vào nhà.

Hai vũ tỳ bên cạnh không nhịn nổi nữa, một người nói: “Nữ công tử, hay người rửa ráy đã rồi hẵng vào.” Một người khác vội đem nước nóng và cục tạo bọt tới.

Thiếu Thương thở dài, đầu óc của mình cũng thật là, nàng cười khổ đi rửa tay rồi mau chóng vào nhà, hai vũ tỳ vội vàng đuổi theo.

Trong phòng trống được đốt lửa ấm áp, mọi người cởi áo khoác da cừu ra, một thị vệ mặt thẹo dẫn vài binh sĩ tuần tra một vòng quanh nhà rồi đặt bên trong bốn chiếc ghế xếp. Lăng Bất Nghi ngồi ở ghế trên, cha con Lý gia ngồi vào bên trái, và chiếc bên phải dĩ nhiên là nhường cho đại diện chủ nhà Thiếu Thương.

Lúc Thiếu Thương đi vào, nàng trông thấy Thành đại phu và thị vệ mặt thẹo đang đứng sau lưng Lăng Bất Nghi, cẩn thận gỡ áo choàng và giáp vai xuống cho chàng, kế đó là tới giáp ngực và ngoại bào, sau nữa là trung y và đồ lót, để lộ bả vai trắng ngần…

Thiếu Thương xấu hổ, rất muốn quay đầu bước đi, nhưng từ vũ tỳ cho đến cha con Lý gia không ai cảm thấy không ổn – đúng thế, lúc nãy ở trong phòng trị thương mà nàng đến thăm, có hai mươi thì cũng mười tám người để trần tay chân mà.

Nếu mọi người đã không ngại thì nàng còn để ý làm gì, dẫu sao nàng cũng nhìn thấy rồi mà.

Cha con Lý gia đứng dậy khỏi ghế, đi tới gần Lăng Bất Nghi nhìn mũi tên, Thiếu Thương ngoan ngoãn đi tới sau lưng Lý thái công, rướn cổ nhìn. Đợi khi thầy lang gỡ miếng gạc quấn vết thương trên vai ra, mọi người cùng hít hà thật sâu.

Một mũi tên to lớn đã rỉ sét chỉ lộ ra ngoài hai tấc ở xương bả vai bên trái, nơi xung quanh chỗ trúng tên đã ngưng tụ thành một vòng tròn đỏ quạch, chứng tỏ nó đã nằm ở đấy một thời gian.

Lý Ngũ lang thẳng tính nhất hô lên: “Trời ơi, vết thương của Lăng đại nhân đã bao lâu rồi?! Sao không chữa trị ngay! Vết thương thế này càng kéo dài càng nặng đấy!”

Cậu thị vệ thiếu niên tên Lương Khưu Phi vừa đắc ý lại vừa bực mình: “Bọn ta đã hai ngày hai đêm không nghỉ chỉ để diệt phỉ, làm gì có thời gian trị thương?! Vốn dĩ hôm nay có thể nghỉ ngơi chốc lát, nào ngờ giữa chừng lại gặp phải ngươi, khóc lóc năn nỉ thiếu chúa công của bọn ta cứu cha ngươi, rồi không phải đánh nhau đến tận bây giờ hả?!”

Thị vệ mặt thẹo trầm giọng: “A Phi, chớ có vô lễ.”

Hiểu ra được ngụ ý trong câu, lỗ tai Thiếu Thương run lên, chậm rãi nhích lại gần sau lưng Lý thái công. Nào ngờ Lý thái công nghe thế thì kích động bước tới, để lộ cô gái sau lưng.

Ông lão kích động ôm quyền, cao giọng nói: “Lăng đại nhân cao thượng! Lão hủ xin cảm tạ! Về sau hễ đại nhân có gì sai khiến, làng chúng tôi nhất quyết sẽ nghe theo!”

Về cơ bản câu nói này có ý giống với câu của Thiếu Thương lúc nãy, nhưng Lý thái công là gia chủ, là tộc trưởng, còn là tam lão trong làng, nên khi nói ra nghe rất có khí thế, đáng tin hơn Thiếu Thương rất nhiều.

Thế là Thiếu Thương càng cúi thấp đầu hơn, hy vọng mọi người không chú ý tới nàng.

Lăng Bất Nghi khẽ liếc qua cô gái, cười nói: “Lão trượng đừng như vậy. Nếu nói cao thượng thì lão trượng mới thực sự cao cả cao thượng, chỉ vì một lời căn dặn mà một lòng giúp đỡ cả nhà Trình thị trong hiểm cảnh.”

Mới đầu Thiếu Thương cụt hứng, sau đó lại cảm thấy câu này có vẻ, hình như, nghe… không hề sai. Lý thái công có thể phái người đi đường vòng cầu cứu thì dĩ nhiên cũng có thể tự bỏ trốn, song lão nhân gia lại kiên quyết không đi.

Nàng vừa cảm kích Lý thái công trượng nghĩa với Trình gia, lại không muốn khúm núm thừa nhận nhà mình gây nên liên lụy, thế là ấp úng nói: “Chuyện đó… Thúc phụ có nói rồi, Lý thái công là người trong nhà, ân tình này thúc phụ sẽ từ từ trả, hai nhà còn năm rộng tháng dài…”

Câu này nói rất khéo, Lý thái công cao giọng cười to: “Nữ công tử nói rất hay! Hai nhà chí thân, nói gì ân với chẳng tình.”

Thiếu Thương cúi đầu, thầm khen cho sự nhanh trí của mình.

Lăng Bất Nghi liếc nàng, bình thản nói: “Rút tên ra đi.”

Vừa dứt lời, cha con Lý gia và Thiếu Thương lập tức nín thở rướn cổ nhìn. Nào ngờ dù cuống đến nỗi đầu chảy mồ hôi, song vị thầy lang kia vẫn không cách nào rút mũi tên gãy ra được.

Thì ra lúc Lăng Bất Nghi trúng tên là đang trong tình hình cấp bách, vì không muốn làm nhiễu lòng quân, chàng tự bẻ gãy đuôi mũi tên, chừa lại đầu mũi tên dài bằng bàn tay, sau đó dùng chiến giáp và áo choàng che lại, định sau đó mới rút tên trị thương.

Nhưng lại không biết mũi tên xuyên qua vai chỉ lộ ra chưa đến nửa tấc, tới cán tên cũng lún sâu trong da thịt, không có chỗ nắm để rút ra, hơn nữa thời gian trúng tên đã lâu, có vẻ cán tên và máu thịt đã dính liền lại với nhau, dù là thầy lang cũng không có cách rút tên.

“Sao không dùng kìm?” Lý Ngũ lang hỏi.

Vị thầy lang nó thở dài, giơ lên chiếc kìm sắt nhỏ đã gãy trong tay. Ông chỉ là lang y trong làng, bét lắm cũng chỉ rút đinh đâm vào da thịt người bị thương, đâu kẹp được mũi tên sắt lợi hại như vậy.

Chỉ có hai biện pháp.

Hoặc là gấp rút trở về doanh trại tìm quân y, tìm một chiếc kìm sắt khổng lồ có cán dài chuyên dùng để kẹp mũi tên; hoặc là lấy độc trị độc, đẩy mũi tên đã gãy ra bằng một trục mũi tên khác. Nhưng vế trước, dù tức tốc về doanh trại rồi đưa quân y tới thì cũng quá mất thời gian; còn vế sau thì Lăng Bất Nghi phải chịu đau hai lần.

Lăng Bất Nghi không nghĩ ngợi nhiều, nói thẳng: “A Phi, đưa mũi tên cho huynh trưởng của ngươi đi.”

Lương Khưu Phi rút mũi tên lông vũ ở sau lưng ra, run rẩy giao cho thị vệ mặt thẹo bên cạnh: “Thiếu chúa công, ngài cố chịu đựng!”

Lăng Bất Nghi phớt lờ hắn, bình tĩnh nhìn sang bên cạnh, cô gái với tấm áo gai nhuốm máu đang ngơ ngác đứng nơi ấy, tay phải đỡ khuỷu tay trái, tay trái nâng cằm xinh, nghiêng đầu cắn môi tựa như cô bé ngây thơ, chẳng hay đang nghĩ gì.

Chàng cứ nhìn cô gái ấy mãi, tới nỗi cha con Lý gia và tất cả thị vệ cũng im lặng. Lúc này Thiếu Thương mới phát hiện mọi người đang nhìn mình, nàng xấu hổ cười khan: “Tiểu nữ có một cách, không biết có thể làm được không.”

Nói rồi, nàng tháo chuỗi vòng vỏ trai ở trên cổ xuống.

Hàng chục chiếc vỏ trai lủng lẳng trên dây đeo cổ, khi lắc nhẹ sẽ có tạo nên màu sắc sặc sỡ, mỗi chiếc vỏ nhỏ được mài thành những hình dạng khác nhau, hình tròn, hình bầu dục, hình bông hoa, hình cỏ ba lá. Những khi đung đưa sẽ kêu ting tang vui tai, hào quang rạng rỡ.

Thiếu Thương dùng chủy thủ cắt dây đeo cổ, cẩn thận đổ vỏ trai vào trong túi, cầm dây đeo cổ trong tay, đi tới gần Lăng Bất Nghi. Bấy giờ mọi người mới để ý, sợi dây đeo cổ này trông như được bện lại từ mấy sợi dây nhỏ.

Khi người ngoài đang còn hồ nghi, Lăng Bất Nghi đã hiểu ý, cười nói: “Sợi dây này có đủ chắc không?”

Thiếu Thương nói ngay: “Tự tay tôi bện mà, chắc lắm chắc lắm!”

Ngày hôm ấy trời đổ mưa lớn, bên ngoài vừa ướt vừa lạnh, nàng và Vạn Thê Thê ngồi dưới mái hiên rảnh đến mức nhàm chán, bèn tìm mấy sợi gấm, chỉ tơ, chỉ vàng, thậm chí cả sợi sắt từ dưới đáy rương. Nàng dạy Vạn Thê Thê cách đan vòng tay và thắt nút chéo, số còn lại thì bện thành một sợi dây dài để xỏ vỏ trai làm thành dây chuyền.

Nàng nhớ rất rõ, ba sợi gấm đỏ tươi mềm mại, ba sợi sắt màu đen, thêm một sợi kim tuyến lấp lánh, đủ nâng được cả chiếc cân và bàn ghế nặng ấy chứ.

Thiếu Thương đứng sau lưng Lăng Bất Nghi, dùng ngón tay mảnh khảnh cẩn thận luồn dây đeo cổ vào da, móc vào dưới mũi tên gỉ sắt. Nàng không dám dùng lực, chỉ có thể nhét vào từng chút một. Vì khoảng cách gần, chỉ một sơ suất là lập tức đầy mùi máu tanh rỉ sét, cho nên tầm nhìn phải mở rộng.

Thân hình cao to vạm vỡ của Lăng Bất Nghi thả lỏng, khung xương chắc khỏe, bả vai như cánh ưng sải rộng, eo thon cứng cáp, sống lưng thẳng, bó cơ hướng vào trong, không dày lắm, nhưng Thiếu Thương biết sức mạnh kinh người của nó, vừa rồi chính cánh tay nhìn giống người mẫu này đã chém ngang tên thổ phỉ.

Nhìn một lúc, Thiếu Thương bất giác thấy mặt mình nóng lên, nàng vội đưa mặt ra xa, quả nhiên hai chiều không thể sống động cuốn hút bằng ba chiều.

Lăng Bất Nghi cảm thấy sau gáy ngưa ngứa, chàng quay đầu hỏi: “Vòng vỏ trai đó là người trong lòng tặng à?” Vẻ mặt chàng rất bình thường, như chỉ bâng quơ hỏi tiểu nữ nương trong nhà của bạn bè.

Nào ngờ Thiếu Thương lại thở dài: “Nếu được thế thì hay quá.”

Lăng Bất Nghi nhìn nàng một hồi, đoạn quay đầu đi, *ừ* một tiếng.

Vòng vỏ trai ấy là Vạn Thê Thê tìm được ở bên ngoài, hai cô gái mài thành các kiểu hình dáng thú vị, sau đó xâu thành vòng cổ, mỗi người một chiếc. Giờ ngẫm lại, nếu Vạn Thê Thê là nam thì nàng chắc chắn sẽ cưới ngay. Không dám nói là thần tiên quyến lữ, song làm một đôi vợ chồng “giang hồ” thì dư sức. Hoàn mỹ biết bao!

“Móc xong rồi…” Thiếu Thương thở phào, nàng cảm thấy móc rất chắc, bây giờ chỉ cần kéo dây vòng cổ để rút mũi tên ra là được.

Lương Khưu Phi sốt ruột nói: “Nếu tên bị tuột, chỉ kéo ra được đầu mũi tên thì làm sao?”

Chẳng ngờ mọi người lại cười ha hả. Lương Khưu Phi suy nghĩ, nếu không có đầu mũi tên thì đã có thể trực tiếp kéo cán tên ra từ lâu, thế là đỏ mặt tía tai.

Thiếu Thương cũng thấy vui, bỗng có cảm giác tay phải lành lạnh – nàng thấy Lăng Bất Nghi lấy bàn tay mình, quấn bên trên chiếc khăn gấm trắng phau. Lương Khưu Phi định đi tới kéo mũi tên nhưng đã bị huynh trưởng ở sau lưng lôi lại.

Lăng Bất Nghi nhìn cô gái, cười nói: “Cô cẩn thận, đừng để tay mình bị thương.”

Thiếu Thương ngẩn ra, sau đó ngơ ngác gật đầu. Thật ra nàng định nói, nàng không tính tự rút tên; nàng chỉ làm công việc kỹ thuật chứ không có thể lực đâu. Nhưng nhìn ánh mắt hồ nghi khó hiểu của cha con Lý thị, Thiếu Thương cảm thấy chưa chắc người khác đã biết rõ nguyên lý để thực hiện, vậy là nàng đành ra tay tới cùng.

Nàng quấn dây đeo cổ mấy vòng vào bàn tay phải đã bọc khăn, tay trái đặt trên bờ vai trắng ngần và căng cứng của chàng trai, nàng nín thở, sau đó rút ra thật mạnh – gần như dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ. Theo tiếng *soạt* nghe sềnh sệch, cuối cùng cũng đã lôi ra được mũi tên gãy đã bị nhuộm thành màu đỏ đen. Cơ lưng mạnh mẽ của người đàn ông nhanh chóng co rút lại, vết thương ngưng tụ bị vỡ lần nữa, một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống tấm lưng dài rộng trắng ngần.

Thiếu Thương bị sợi máu dọa hết hồn, khẽ “a” lên một tiếng.

Lăng Bất Nghi ngoái lui, nhìn cô gái hỏi: “Tay có đau không?”

Thiếu Thương vội vàng lắc đầu: “Không đau. Huynh có đau không?” Vết thương trên lưng anh sắp thành lỗ máu rồi kia kìa!

Lăng Bất Nghi bật cười, trông đẹp tựa khung cảnh tuyết mùa đông tan, chàng nói: “Ta cũng không đau.”

Hai người đứng rất gần nhau, Thiếu Thương bị sắc đẹp kích thích hai mắt, lúc này mới nhác thấy con người của chàng có màu nâu đậm long lanh, tựa miếng hổ phách tuyệt mỹ nằm trong hộp thủy tinh.

Trong đầu nàng nghĩ, mình đúng là quá cực đoan với thế giới này rồi, thật ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt, người ta bất chấp vết thương để đến cứu mạng nàng, nàng không nên cứ nghĩ xấu cho người ta.

Lần sau gặp Viên Thận và Lâu Nghiêu nàng cũng phải khách sáo chút, xem đi, nàng chỉ mới nhiệt tình chút xíu với vị Lăng đại nhân đây thôi, thế mà thái độ của người ta ôn tồn biết mấy. Hành tẩu giang hồ thì phải năng làm việc thiện, tốt cho mình mà cũng tốt cho Trình gia!

Thành đại phu đứng ngay bên cạnh thấy mũi tên gãy đã được rút ra, đang định đi tới chữa trị, nào ngờ Lăng Bất Nghi đã giơ tay phải đặt trên đầu gối lên phất một cái, lập tức ông bị hai thị vệ giữ lại, không nhúc nhích nổi.

Chúng thị vệ, bao gồm Lương Khưu Phi hoạt bát cũng im lặng đứng chờ.

Thật ra đôi ba câu đối thoại của Lăng Bất Nghi và nữ công tử Trình gia rất đơn giản, cũng vô cùng bình thường, song không rõ vì lý do gì, Lý Ngũ lang lại cảm thấy bầu không khí trong phòng khá lạ, như đượm nhu tình mật ý.

Hắn nghiêng đầu nhìn cha, dùng mắt bày tỏ: Cha, cha có cảm thấy… hình như…

Lý thái công: Con im miệng cho cha, giả vờ như không thấy gì đi.

Thật sự ông rất muốn đi ra lắm. Trai chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, trong phòng lại đông người thế này, nhìn thêm mấy lần thì sợ cái gì. Huống hồ… Lý thái công nhìn đôi nam nữ ở đằng kia.

Tâm tư của Lăng Bất Nghi sâu như biển, ông không nhìn rõ nên không dám nói; nhưng tiểu nương tử Trình gia thì… Ông lão khoái chí, hoặc là hoàn toàn không hiểu hoặc là đã hiểu sai ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.