Sau khi đưa Mộng Khiết về nhà nghỉ ngơi, Mộng Kiến Quốc cho người âm thầm theo dõi Mộng Viện, quan sát nhất cử nhất động của cháu gái mình.
Bên cạnh đó, ông ta cũng đích thân ra tay và tới công ty của ông chủ Vu.
Đích thân đến tận nơi mới thể hiện được thành ý, trong giới kinh doanh, thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân.
Còn chưa tới nơi, Mộng Kiến Quốc đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, xe dừng ở cổng hồi lâu cũng không thấy thanh gác cổng được nhấc lên, mãi sau ông ta mới nhận ra nhà máy này gần như trống rỗng.
Tài xế đành phải đến chỗ bảo vệ bấm nút mở cửa.
Ông ta đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc trên tầng năm và thấy hành lang rất bừa bộn, giấy vụn và đồ cũ chất đống khắp nơi.
Ông chủ Vu quả thật cũng đang ở đây nhưng trông rất suy sụp, ngây người ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mộng Kiến Quốc cảm thấy hơi thất vọng, nhìn ngó một hồi mà ông chủ Vu cũng không phát hiện ra có người tới.
“Tổng giám đốc Vu?”
Ông chủ Vu từ từ quay đầu, nhìn người vừa mới bước vào, mãi sau mới nhận ra đó là ai, môi hơi run run, giọng nói run rẩy như sắp khóc: “Tổng giám đốc Mộng à, tôi mất trắng cả rồi…”
Rơi xuống vực thẳm ở độ tuổi hơn bốn mươi, muốn tay trắng bắt đầu gây dựng lại mọi thứ, không phải ai cũng có đủ can đảm để đối mặt với hiện thực tàn khốc như vậy.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mới có mấy ngày thôi mà, chẳng phải mọi chuyện vẫn luôn thuận buồm xuôi gió sao?"
“Đơn hàng vừa nhận được xảy ra sơ suất, tôi còn vừa nhận được lệnh triệu tập, tôi thậm chí còn không biết rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu…”
Ông chủ Vu nắm chặt lấy vai Mộng Kiến Quốc: “Tổng giám đốc Mộng à, mối quan hệ của chúng ta bền chặt như vậy, trong giai đoạn khủng hoảng này, ông xem có thể cho tôi vay một khoản tiền, giúp tôi xoay sở được không? Đợi sau khi tôi trả hết..."
Mộng Kiến Quốc hất tay ra, lùi lại một bước, nói: “Tôi cũng đang khó khăn mới tới tìm ông nhờ giúp đỡ đây này, ông nên tìm người khác thì hơn!”
Nói xong, ông ta chạy thẳng ra ngoài mà không quanh đầu lại.
Sau khi lên xe, ông ta yêu cầu tài xế lái nhanh hơn và không ngừng cằn nhằn: “Thật là xui xẻo, nếu biết trước thì tôi đã không thèm đi chuyến này!”
Thế nhưng phe ông chủ Vu cũng xem như sụp đổ đúng lúc, lá cờ này của Mộng Viện coi như có thể tạm thời bảo toàn sức mạnh, đợi ông ta tìm được mục tiêu tiếp theo rồi tính toán lại cũng chưa muộn.
Cũng may chuyện lúc đó không thành, nếu không ngày hôm nay ông chủ Vu sẽ lôi quan hệ thông gia ra uy hiếp, tới lúc đó còn phiền phức gấp bội.
Vậy thì để Mộng Viện sống yên ổn thêm vài ngày cũng được, nhưng có điều, nếu người đã không chịu đi thì tiền nhất định phải bỏ ra, bằng mọi giá phải lấy được căn biệt thự đó. Cô luôn miệng nói muốn tới thành phố Hải Thanh làm việc, vậy bỏ trống cái biệt thự đó chẳng phải là quá lãng phí hay sao?
Mộng Viện không hề hay biết mình đang bị gia đình nhà chú hai âm mưu tính toán, cô nhìn bàn đồ ăn nguội ngắt, chẳng còn chút tâm trạng ăn uống nào, đành đóng gói hết vào hộp cơm.
Cô mặc áo khoác, đi bộ đến công viên đối diện khu dân cư, nơi những chú chó hoang thường đến tìm thức ăn.
Công viên buổi tối rất náo nhiệt, có người đi bộ, có người bày hàng, tụ tập nói chuyện vui vẻ, chỉ có cô là cô đơn lạc lõng.
Khi đi ngang qua khu tập thể dục, cô nghe thấy vài người đang bàn tán.
“Vừa nãy tôi nghe trẻ con nhà tôi gọi điện thoại bảo là, ở đường hầm chỗ tuyến đường sắt cũ có một người say rượu bị trượt chân ngã từ sân ga xuống.”
“Trời đất, cái khán đài đó cao lắm, ngã như thế có cứu được không?”
“Cũng may là cậu ta lăn từ trên bãi cỏ lăn xuống, được đưa thẳng vào bệnh viện rồi, cũng không biết là có cứu được không.”
“Uống rượu say xỉn xong khổ thế đấy, cậu này nếu chữa trị thành công chắc từ nay về sau không dám uống rượu nữa cho xem.”
Làm gì có ai cai rượu dễ dàng như thế chứ?
Trên đời này có một số người rõ ràng là không hề say rượu, thậm chí còn không hề uống rượu, nhưng họ lại làm những việc còn điên rồ hơn cả những người say rượu.
Mộng Viện mỉm cười, khoác lại áo rồi đi ngang qua họ.
Khi đến góc đường ở giữa công viên, cô ngồi xổm xuống mở từng hộp cơm ra, chẳng mấy chốc có hai chú chó hoang chạy tới.
Cô đứng cách xa ra hơn một chút, thấy mấy chú chó bắt đầu ăn thì mới quay người đến luống hoa bên cạnh ngồi xuống.
Một nơi yên tĩnh rất thích hợp để suy nghĩ về điều gì đó.
Hôm nay Hạ Thanh Hàn có thể tới, thật ra trong lòng cô rất cảm động, không ngờ lại bị Mộng Khiết quấy rầy.
Ngày ba mẹ cô còn sống, cô đã có một gia đình hạnh phúc, chú hai khi đó cũng là người khiêm tốn và tốt bụng, không biết từ lúc nào mà gia đình nhà chú hai lại thay đổi như thế nhỉ?
Cô không biết, cô cũng không muốn biết, bởi vì cô không phải người như vậy, cũng không muốn trở thành người như vậy.
Cho dù Hạ Thanh Hàn chỉ là một người bạn bình thường, cô cũng không muốn anh ta nhìn thấy những chuyện không hay của gia đình mình, những lời Mộng Khiết nói quá cay nghiệt và giả dối, anh ta sẽ không nghĩ cô là người như vậy chứ?
Tại sao năm đó lại chia tay nhỉ?
Thật ra họ đã có một khoảng thời gian học hành rất vui vẻ.
Họ sẽ hẹn nhau ở phòng chiếu của trường vào buổi tối cuối tuần, ngồi hàng ghế cuối cùng vừa nhìn màn hình vừa xem các bạn cùng lớp ngồi hàng ghế đầu nói chuyện với nhau.
Thế nhưng Hạ Thanh Hàn vẫn rất đứng đắn, nghiêm túc xem phim đến mức không thèm chớp mắt.
Khi cô nhìn thấy một cảnh tương đối thân mật trong phim, cô sẽ quay đầu sang nhìn anh ta, nhưng Hạ Thanh Hàn chỉ quay mặt sang và mỉm cười với cô.
Nhớ có lần ở văn phòng của Hội Sinh viên, hầu hết mọi người đều trở về ký túc xá sau khi họp, chỉ còn lại hai người họ.
Cô nắm tay anh, muốn đắm chìm trong sự ngọt ngào với anh thêm một lúc nữa.
Có một vài lời con gái nào có tiện nói chứ? Hơn nữa, cô cảm thấy hành động của mình đã thể hiện rõ điều đó.
Sau khi nắm tay, không phải là ôm và hôn sao?
Hạ Thanh Hàn vươn tay, vén mái tóc rối của cô ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ, quả ngọt ngào nhất là quả chờ tới khi kết hôn thì mới ăn, đúng không nào?”
Anh ta có thể làm đến mức này vì cô, đương nhiên là cô không thể để mình như hổ đói vồ mồi được.
Nếu như cô tỏ ra quá vồ vập thì có phải hơi mất giá rồi không?
Cô rất nghe lời, về sau cũng không chủ động ôm hôn nữa, muốn qua lại với nhau thì cũng phải dựa trên tâm trạng và lịch sự.
Đến cả Ngô Du Du cũng phải kinh ngạc: “Hai người các cậu có phải hơi quá rồi không? Ra ngoài hẹn hò cùng nhau lẽ ra phải là hận không thể đu lên người anh ấy mới đúng chứ? Cậu thì hay rồi, cứ sống chết bám chặt lấy quai cặp của mình, khoảng trống giữa cậu và anh Hạ nếu nhét thêm tớ đứng vào nữa cũng vẫn vừa đấy.”
Phép so sánh này có phần hơi cường điệu hoá vấn đề, nhưng lại thể hiện rất thích hợp sự đặc biệt giữa họ.
Trông có vẻ không thân mật thì sao nào?
Yêu đương vốn dĩ cũng đâu phải là phải diễn để cho người khác xem, chỉ cần trong lòng họ có tiếng nói chung, cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc là được rồi mà?
Ít nhất thì Hạ Thanh Hàn có thể sát cánh bên cô, cùng cô lập ra kế hoạch cho cuộc hôn nhau sau này.
Mộng Viện cảm thấy Hạ Thanh Hàn đã dành cho mình một sự tôn trọng lớn nhất.
Cô cảm thấy như vậy rất tốt và cô cũng sẵn sàng cùng anh gìn giữ sự trong trắng cho tới khi kết hôn.