"Bạn trai tôi đang ở ký túc xá viết luận văn, tôi chẳng có chỗ nào để đi cả nên mới ra ngoài ăn uống, vui chơi thỏa thích."
Lần trước, anh ta và Giang Thần Hi dây dưa với nhau trước cổng trường, lúc đó chỉ bị một mình cô phát hiện, ít ra cũng không đến nỗi quá mất mặt.
Nhưng mà giờ phút này bên cạnh cô còn có thêm Ngô Du Du nữa, hai cặp mắt cùng nhìn thấy anh ta có hành động thân mật với nữ chủ nhân của chiếc xe sang.
Vốn dĩ các bạn cùng phòng đều thấy bất mãn thay cô, nói anh ta không đủ yêu cô.
Cô còn lấy cớ nói đỡ cho anh ta: Làm luận văn bận quá ấy mà, tính cách của con người này khá là lạnh lùng, bình thường anh ấy không giỏi làm thân với bạn nữ đâu…
Bây giờ mặt của cô đau thật đó.
Cô hít một hơi thật sâu rồi quay đầu bảo Ngô Du Du: "Hay là.. Cậu về ký túc xá trước đi, tớ…"
Ngô Du Du hiểu ý cô, một tay cô ấy xách túi hạt dẻ, tay còn lại nắm chặt lấy tay Mộng Viện, dường như muốn truyền cho cô thêm sức mạnh.
Sau đó, cô ấy chẳng thèm nhìn Hạ Thanh Hàn lấy một cái, cứ thế bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, cô ấy không hề ưa Hạ Thanh Hàn, bây giờ nhìn thấy rõ đạo đức của anh ta thì quả thật là quá thất vọng, thật sự là không xứng với Mộng Viện.
Mộng Viện liếc mắt, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng Ngô Du Du nữa, cô mới quay đầu lại, ra hiệu cho Hạ Thanh Hàn tới bồn hoa bên kia ngồi nói chuyện.
"Nói đi, em cho anh thời gian để giải thích."
Hạ Thanh Hàn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, anh ta nhàn nhạt nói: "Em đừng hiểu lầm, đấy là dì của anh. Hôm nay dì ấy có việc đi ngang qua trường nên cứ đòi gặp anh."
Khi đối xử với cháu chắt của mình thì chắc chắn là không được thân mật quá, làm gì có người lớn nhà nào lại nhìn cháu mình… bằng ánh mắt đó cơ chứ?
Đó hoàn toàn không phải là cái nhìn trìu mến của của người dì dành cho cháu ngoại, hoặc là tán thưởng.
"Thế hả? Khó lắm dì ấy mới có dịp tới đây, anh không sắp xếp chỗ ở cho dì ấy sao?"
"Anh đã đặt khách sạn rồi, tài xế biết địa chỉ ở đâu. Dì ấy chỉ ở một đêm thôi, sáng sớm mai có chuyến bay rồi."
"Nhà dì ấy ở đâu thế? Lần này tới đây là để làm gì?"
Hạ Thanh Hàn vốn dĩ đứng bên cạnh cô, hai tay anh ta đút trong túi quần. Thấy Mộng Viện cứ hỏi như vậy, anh ta liền giơ tay ra nắm lấy cánh tay của cô rồi kéo cô đứng dậy.
"Trời lạnh, em đừng có ngồi bên cạnh bồn hoa, hơi lạnh lại nhiễm vào người. Đứng dậy đi, chúng ta đi thôi, cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về ký túc."
Anh ta kéo như vậy khiến Mộng Ly tiến sát lại gần, cô ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta.
Cô cúi đầu, mày nhăn tít lại, trong lòng có rất nhiều nghi ngờ nhưng cũng không hỏi tiếp.
Hai người im lặng bước đi, khi sắp đến ký túc xá, cô không nhịn được mà hỏi: "Thanh Hàn, em thấy hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là thành thật với nhau. Nếu như có chuyện gì, em mong rằng anh đừng giấu em."
"Em này nữa, sao cứ thích bới móc mãi thế? Anh đã bảo em rồi, đó là dì của anh, chỉ đi ngang qua thôi, sao em cứ nghĩ theo chiều hướng xấu đi thế?"
"Em có còn là bạn gái của anh nữa không vậy? Dì anh tới thăm, thế tại sao không dẫn em tới gặp dì ấy?"
"Anh mệt lắm, công việc cũng rất áp lực. Em đừng có lôi mấy cái chuyện nhỏ nhặt này ra tra khảo anh, có được không?"
"Em không có, em không có ý đấy."
"Thế thì em còn có ý gì nữa chứ? Em đâu có nói là em không muốn anh gặp dì của mình. Anh thấy em đang nghi ngờ tất cả những người phụ nữ xuất hiện xung quanh anh!"
Mộng Viện hơi tức tối, sao anh ta lại có thể khó hiểu như vậy chứ?
Chẳng qua cô chỉ nghĩ là sau này nếu như có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được rồi. Ai muốn đi gặp ai, làm chuyện gì thì cứ nói một câu là xong, không cần thiết phải xảy ra chuyện bắt gặp như hôm nay, khiến đôi bên trở nên khó xử.
"Thanh Hàn, hai chúng ta có thể bình tĩnh lại hay không?"
"Được, như ý muốn của em."
Hạ Thanh Hàn lạnh lùng nói rồi quay người đi mà không thèm quan tâm đ ến đôi mắt đỏ hoe của Mộng Viện.
Cô đuổi theo túm lấy tay Hạ Thanh Hàn, nhẹ nhàng bảo: "Em không có ý đó."
"Con gái ngành Văn học các em lúc nào cũng có mấy suy nghĩ lòng vòng đấy. Chỉ cần một câu nói không đúng ý thôi là bắt đầu oán thán này nọ, anh mệt lắm, anh không có nhiều sức để đoán đâu. Với lại, những lời anh nói đó, em tin hay không thì tùy."
"Chúng ta quen nhau lâu như thế rồi mà anh lại dám nói em suy diễn à? Em là người như thế nào, lẽ nào đến giờ anh còn không rõ ư?"
"Muộn lắm rồi, chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Em đi đi, ký túc sắp tắt đèn rồi đấy."
Mộng Viện giật tay anh ta lại, cơ thể nghiêng về phía trước muốn nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Thế nhưng anh ta lại quay mặt đi, còn chẳng buồn nhìn cô.
Khoảnh khắc đó, Mộng Viện cảm thấy anh ta rất chán ghét mình. Sự uất ức xộc thẳng lên đầu, cánh tay đang túm lấy tay anh ta cũng từ từ buông lỏng.
"Giật cái gì thế hả?"
Hạ Thanh Hàn bị cô giật tay thì thấy rất phiền phức, lần này là do anh ta sơ ý, khiến cô suy đoán lung tung.
Đột nhiên anh ta rút tay lại, không ngờ rằng lại khiến cô ngã nhào ra đất một cách đau điếng.
Anh ta quay đầu lại nhìn cô gái ăn mặc giản dị đang nước mặt đầy mặt kia thì bỗng dưng cảm thấy, nếu như ba hoặc năm năm sau, hai người họ đã trải qua giai đoạn cãi cọ, không cần phải giả vờ giả vịt trước mặt nhau nữa thì có phải là nhìn thấy mặt nhau là ghét hay không?
Trong căn biệt thự xa hoa, anh ta mặc một bộ vest cao cấp được may đo bằng tay, ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật thưởng thức Lafite; còn cô gái trước mặt vẫn mặc chiếc áo sơ mi cotton đơn giản, mở miệng ra là hỏi: "Hôm nay anh đi gặp những ai? Làm những gì?"
Bộ không thấy vô vị và tẻ nhạt hay sao?
Người vợ mà anh ta tìm phải hở eo, quấn da beo, lớp trang điểm tinh tế mà quyến rũ. Quan trọng là, còn phải biết thưởng rượu ngắm hoa với anh ta, còn có thể dẫn anh ta đi khám phá những lĩnh vực mà anh ta chưa từng tiếp xúc đến.
Hạ Thanh Hàn nhắm mắt lại, trong đầu anh ta xuất hiện gương mặt của Giang Thần Hi.
Lần trước khi cô ta tiến lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt anh ta, gần gũi và mờ ám đến vậy.
Nhưng khi mở mắt ra, nhìn Mộng Viện chống hai tay trên mặt đất chuẩn bị đứng dậy thì trong lòng Hạ Thanh Hàn bỗng nhiên hoảng hốt, anh ta co chân bỏ chạy, chốc lát đã không thấy đâu.
Mộng Viện từ từ đứng dậy, cô đột nhiên thấy rất lạnh.
Cô cảm thấy đôi lúc Hạ Thanh Hàn rất kỳ lạ, cô hoàn toàn không biết anh ta đang nghĩ gì. Lần này đã giải thích rõ mọi chuyện rồi thì thôi, vốn dĩ chuyện như này đã từng xảy ra rồi nên cô cũng chẳng so đo làm gì, không hiểu sao anh ta lại tức giận đến thế.
"Em gì ơi, em có lên tầng không? Sắp tắt đèn rồi." Cô quản lý ký túc xá ân cần hỏi cô.
Mộng Viện nhìn bàn tay bị thương của mình, cô vừa đi vừa nghĩ, đợi đến khi bình tĩnh lại, cơn tức qua đi rồi nói tiếp.
Thế nhưng cô không ngờ rằng, sau khi bình tĩnh lại họ đã chia tay.