Tiểu nhị hiểu rõ ngọn nguồn chuyện của Giang Hàn, kể lại từ lúc đầu Giang Hàn gi ết chết nhóm người Giang Hổ, kể lại một lượt đầu đuôi ngọn nguồn, còn khen ngợi một cách thích hợp, kể lại câu chuyện một cách đặc sắc.
Sau thời gian hai nén nhang, thiếu nữ ăn uống no nê, nàng ta lau tay, hơi nghi hoặc hỏi: “Con trai của Giang Hận Thủy sao? Tại sao hắn ta lại tàn sát người trong tộc? Bởi vì điều gì?”
Tiểu nhị thoáng do dự, hắn ta bước đến gần thấp giọng nói: “Ta nghe nói hình như Tam trưởng lão Giang gia muốn đưa muội muội của Giang Hàn làm thiếp cho một nhân vật lớn bên trên, Giang Hàn bị ép đến mức không còn cách nào khác nên mới chống lại…”
“Bên trên?”
Thiếu nữ đột nhiên có hứng thú, hỏi: “Nhân vật lớn nào?”
Tiểu nhị lộ vẻ ngập ngừng, thấp giọng nói: “Điều này tiểu nhân không dám nói, ngài đừng hỏi nữa.”
Thiếu nữ lấy mười huyền thạch ra ném lên bàn, nói: “Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, chỗ này đều là của ngươi.”
Tiểu nhị nhìn thấy mười huyền thạch, đôi mắt sáng lên, nhanh chóng nhìn xung quanh, lại đến gần thiếu nữ và thấp giọng nói: “Chuyện này do trấn Giang gia bên cạnh truyền đến, nghe nói là đại nhân Hàn Sĩ Kỳ của Vân Mộng các, rốt cuộc có phải hay không thì tiểu nhân không biết. Nghe nói không bao lâu nữa Hàn đại nhân sẽ đến cưới muội muội của Giang Hàn…”
“Hàn Sĩ Kỳ?”
Ánh mắt thiếu nữ lóe lên, lần này lại không hỏi nhiều, chỉ vào huyền thạch trên bàn nói: “Chỗ này là của ngươi cả, ngươi đi nghe ngóng xem vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, đồng thời đưa tranh vẽ của Giang Hàn đến đây.”
“Đa tạ tiểu thư!”
Tiểu nhị vui mừng, lấy huyền thạch rồi lập tức chạy tới sòng bạc nghe ngóng tin tức.
Chỉ trong chốc lát tiểu nhị đã quay trở lại, còn mang theo một tờ cáo thị có hình vẽ của Giang Hàn, hưng phấn thấp giọng nói: “Vừa nãy có tin tức mới nhất truyền đến, Giang Hàn đột kích trấn Giang gia, chém chết bốn người và đột nhập cả viện trưởng lão của Giang gia! Đây là tranh vẽ của Giang Hàn.”
Thiếu nữ cầm lấy bức tranh, khuôn mặt lộ vẻ quả nhiên như vậy. Nàng ta toét miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, tự nhủ: “Khá thú vị.”
Hôm nay tiểu nhị nhận được nhiều lợi lộc, tâm trạng đương nhiên rất tốt, nịnh nọt nói: “Tiểu thư, tiểu nhân biết ngài có xuất thân không tầm thường. Ngài nói xem những năng lực quỷ dị của Giang Hàn rốt cuộc có phải thần thông không? Tiểu nhân chưa từng nghe nói rằng có người nào có thể thức tỉnh thần thông ở cảnh giới Tử Phủ… Chẳng lẽ, thật sự là ma công sao?”
“Có lẽ là thần thông!”
Thiếu nữ suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Các ngươi chưa từng nghe nói không có nghĩa là không có. Thế giới bên ngoài rộng lớn vô biên, không thiếu cái lạ, thiên tài nhiều vô số kể. Đừng nói là thức tỉnh thần thông ở cảnh giới Tử Phủ, vừa ra đời tự có thần thông cũng có, được gọi là đạo thai trời sinh.”
“Ma công, ma công cái rắm, người tu luyện ma công, cho dù là võ giả cấp thấp nhất cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức âm tà rồ…”
“Được rồi!”
Thiếu nữ đứng dậy duỗi người, lại ném ra mấy huyền thạch, cười hì hì nói: “Nếu có kịch hay để xem thì bổn tiểu thư sẽ ở thêm vài ngày.”
Trấn Giang gia, ngọn lửa lớn ở viện trưởng lão đã được dập tắt, bị cháy một căn đình viện chứ không gây ra thương vong cho thành viên nào khác.
Thi thể của đám người Giang Long lại được đưa vào từ đường. Trước đó đám người Giang Hổ vẫn chưa được chôn cất, Giang Khiếu Thiên nói đợi mang thi thể của Giang Hàn về tế bái mới an táng.
Thi thể của thành viên đội tuần tra săn bắn và tộc nhân đã bị Giang Hàn gi ết chết đều đang đặt ở phía sau, cộng thêm bốn người Giang Long nữa. Bây giờ trong từ đường đã đặt gần hai mươi cỗ quan tài...
Sau khi Giang Khiếu Thiên dẫn đại đội trở về, nhìn thấy căn viện bị thiêu hủy và thi thể của đám người Giang Long thì tức đến nỗi mặt trắng bệch, cả người hơi lảo đảo, suýt ngã chổng vó.
Đám người Giang Hổ Giang Hùng thì thôi đi, Giang Long là một trong những hậu bối mà ông ta coi trọng nhất, là thiên tài có khả năng đột phá cảnh giới Huyền U nhất trong tộc.
Hiện đã bị Giang Hàn chém giết, ông ta không chỉ mất đi một chất tử, mà dòng họ của ông ta cũng đau lòng khi mất đi một cường giả tương lai.
Chỉ có một điều khiến ông ta vui mừng là Giang Lý không bị Giang Hàn dẫn đi mất.
Giang Long đã làm một chuyện rất thông minh, hắn ta đã trói Giang Lý lại, giấu trong phòng củi của căn đại viện kia. Giang Long cũng lo lắng Giang Hàn sẽ tập kích, nên đã để lại chiêu này.