Tinh Hà Vạn Dặm

Chương 29: C29: Ta có thể thả hắn ta ra



“Ầm!”

Thân thể của hắn ta bị trúng một nhát đao, văng ra xa ba trượng như con diều bị đứt dây, đập mạnh xuống đất.

“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Hàn Sĩ Kỳ liếc nhìn về phía đó, lập tức giận tím mặt. Thân hình ông ta lộn một vòng giữa không trung, phóng tới chỗ Giang Hàn như một mũi tên, trường kiếm lóe lên một dải ánh sáng nhiều màu, đột ngột đánh úp sau lưng Giang Hàn.

Nhưng... Trường kiếm của ông ta lại đâm vào không khí một lần nữa, bóng dáng Giang Hàn chầm chậm tan biến, một giây sau, xuất hiện trước mặt Hàn Nhân Phụng ở đẳng xa.

Giang Hàn gác trường đao lên cổ Hàn Nhân Phụng, giãm chân lên lồ ng ngực của hắn ta, đằng đằng sát khí nhìn về phía Hàn Sĩ Kỳ, nói: “Hàn lão cẩu, chớ động đậy! Nếu không ta sẽ giết hắn tai”

“Sư phụ, cứu ta, cứu tai”


Vừa rồi Hàn Nhân Phụng bị Giang Hàn chém một nhát, trước ngực có một vết đao, xương sườn bị gãy mất một cặp, đau tới độ toàn thân co giật. Đấy là Giang Hàn còn chưa đánh hết toàn lực, nếu không nhát đao vừa rồi đã đủ để lấy mạng Hàn Nhân Phụng rồi.

Hàn Nhân Phụng đau méo mặt, cảm nhận được nguy hiểm tột độ tới từ lưỡi đao kề vào cổ, toàn thân hắn ta không ngừng run rẩy. Hắn ta không dám động đậy mảy may, chỉ biết quay đầu hô lên với Hàn Sĩ Kỳ: “Sư phụ, ta không muốn chết, mau cứu ta...”

Hàn Sĩ Kỳ đứng tại chõ, lúc này, xung quanh cũng im lặng phát sợ.

Thậm chí có thể nghe được cả tiếng kim rơi!

Đám đông âm thầm sợ hãi nhìn Giang Hàn hùng hổ giãm chân lên Hàn Nhân Phụng. Lúc này, nhiều người đã nín thở, tim đập nhanh, máu nóng dâng lên.

Ban nãy còn có rất nhiều người cho rằng Giang Hàn bị điên nên mới tấn công Hàn Sĩ Kỳ. Lúc này, bọn họ mới hiểu ra, ngay từ đầu, mục tiêu của Giang Hàn đã không phải là Hàn Sĩ Kỳ mà là Hàn Nhân Phụng.

Hắn đánh nát xe ngựa, tấn công Hàn Sĩ Kỳ là để giương đông kích tây, mục tiêu là tóm được Hàn Nhân Phụng!

Nhiều người từng nghe nói về thân thông Di Hình Hoán Ảnh của Giang Hàn xôn xao suốt mấy ngày nay, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy tận mắt, quả không uổng chuyến đi này.

Một số người thấy vậy không khỏi thèm thuồng, thần thông này thật ghê gớm, có thể qua mặt được cả Hàn Sĩ Kỳ...

“Xuất sắc tuyệt vời, phải uống cạn một chén lớn!”

Thiếu nữ xinh đẹp có khuôn mặt ngây thơ như trẻ con, chải búi tóc tròn, toét miệng cười, lộ ra cặp răng mèo, ngửa cổ uống một hớp rượu lớn.


Sắc mặt Hàn Sĩ Kỳ cực kỳ khó coi, ánh mắt ông ta lộ vẻ đau lòng khi nhìn thấy Hàn Nhân Phụng chảy máu nằm dưới đất, ông ta cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hàn: “Thả hắn ta ra, lão phu sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra"

“Ta có thể thả hắn ta ra!”

Giang Hàn cảnh giác cao độ, điên cuồng vận chuyển huyền lực trong tay, sẵn sàng chém chết Hàn Nhân Phụng bất cứ lúc nào.

Hắn đanh mặt nhìn Hàn Sĩ Kỳ, nói: “Có điều ông phải chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, để ta và muội muội ta rời đi. Chờ bọn ta tới nơi an toàn sẽ lập tức thả đồ đệ của ông ra.”

“Ha ha!”

Hàn Sĩ Kỳ giận quá hóa cười, Giang Hàn có thể đi nhưng Giang Lý thì không.

Hôm nay ông ta tới đây là để làm gì? Để cưới Giang Lý.

Nếu như Giang Lý bị mang đi thì ông ta biết giấu mặt đi đâu? Ông ta sẽ trở thành trò cười của mấy chục ngàn người sống trong mấy chục thôn trấn quanh vùng.


Ông ta lắc đầu, cương quyết đáp: “Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả hắn ta ra thì ta cho ngươi đi khỏi đây. Còn những điều kiện khác thì... Khỏi cần bàn nữa.”

“Khỏi cần bàn nữa ư? Vậy thì... Khỏi bàn nữal”

Giang Hàn chém mạnh trường đao một phát, thanh trường đao chém ngang cổ Hàn Nhân Phụng, một chiếc đầu người lăn lông lốc, cái xác không cổ phun ra máu tươi!

Giang Hàn đá vào cái đầu người, sút nó về phía Hàn Sĩ Kỳ.

Hắn xách theo thanh trường đao nhỏ máu, thẳng tiến không lùi lao tới chỗ Hàn Sĩ Kỳ.

Một lần nữa, hắn gầm lên: “Hàn lão cẩu, hôm nay ta không mơ sống sót rời khỏi đây! Nếu phải chết, ta cũng phải giết cho hòa vốn!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.