Tinh Hạch Đấu Thiên

Chương 11: Vũ Các



Hắn không khỏi cảm thấy một hồi kỳ quái, bởi vì hấp thu linh khí không phải dễ dàng như vậy, người bình thường muốn nhanh như vậy đạt tới Nhất tinh, hấp thu nhiều linh khí như vậy, ít nhất cần hơn mười ngày, mà hắn lại dùng chưa tới một ngày, huống chi hắn thức tỉnh Nguyên hạch chỉ dùng một ngày, thiên phú tính toán là kém.

Hắn thầm nghĩ: Tốc độ tu luyện nhanh hơn thường nhân, nguyên nhân có thể là bởi vì trong đầu mình có hai Nguyên hạch hay không.

Tần Thiên phỏng đoán như thế, chỉ là bản thân hắn phỏng đoán, Tần Thiên cũng không dám khẳng định là nguyên nhân gì, nhưng mà hắn mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần đối với thân thể của mình không có chỗ xấu là được.

Tần Thiên nhảy xuống giường, hắn cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng, thân thể chậm rãi trở nên càng cường hãn hơn.

Tần Thiên không có tiếp tục tu luyện, hắn biết rõ tu luyện là quá trình tiến lên tuần tự, đạo lý dục tốc bất đạt hắn hiểu, Tần Thiên chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, đi gia tộc Vũ Các tìm một bản võ kỹ, cùng tìm chút truyện ký về Tinh Hạch thế giới nhìn xem, nhìn xem loại tình huống hai Nguyên hạch trong đầu của mình lúc trước có người có hay không.

Tần Thiên đi ở bên trong Tần Phủ, Tần gia thân là một trong tam đại gia tộc của Lang Đông thành, phủ đệ phi thường to lớn, trong phủ cảnh đẹp cũng rất nhiều.

Tần Thiên đi trong phủ, người đi qua bên cạnh hắn thỉnh thoảng đối với hắn chỉ trỏ.

- Ngươi xem, chính là hắn, Tần Thiên, "thiên tài trong thiên tài" làm cho tất cả mọi người khiếp sợ thức tỉnh tinh hạch mới dùng một ngày, so với hạ nhân như ta cũng không bằng ha ha.

- Ai nói không phải, phế vật này thật sự là mất mặt.

- Tần gia Cửu thiếu gia, hiện tại người nào không biết tên tuổi của hắn, hiện tại hắn đã là thanh danh lan xa rồi.

- Ha ha, về sau Tần thiếu gia chỉ có thể ở trong Tần Phủ không thể ra cửa rồi.

Tần Thiên nghe chung quanh truyền tới thanh âm trào phúng, không khỏi lộ ra nụ cười khổ, hắn cũng cảm giác rất bất đắc dĩ, nhưng mà, thế giới này là sự thật như thế, tàn khốc như vậy, không ai sẽ tôn trọng một phế vật.

Chỉ chốc lát, Tần Thiên liền đi tới trước một kiến trúc ba tầng.

Tần Thiên nhìn kiến trúc trước mắt, đây là một lầu các cao tới mấy chục mét, toàn bộ lầu các dùng vật liệu gỗ là hắc sắc, là một loại gỗ nổi danh tên là Trầm Thiết Mộc.

Loại gỗ này toàn thân đen nhánh, mặc dù nói là gỗ, nhưng so với sắt ở đồng thể tích càng thêm trầm trọng, càng cứng rắn hơn, loại gỗ này giá trị cực cao, thiên kim cũng chỉ có thể mua xuống một đoạn, mà một mảnh kiến trúc lớn như vậy, toàn bộ dùng loại gỗ này tạo, giá trị kinh người, có thể nghĩ Vũ Các này trọng yếu cỡ nào.

Chỉ vì Vũ Các, là căn bản của một gia tộc.

Đây là một thế giới dùng thực lực vi tôn, tất cả mọi người theo đuổi lực lượng cường đại, mà tu luyện, là cần công pháp cùng võ kỹ. Một người thiên phú lại tốt, nếu như không có công pháp và võ kỹ, còn nói thành cường giả thế nào.

Cái này giống như là một đầu bếp, nếu như không có nguyên liệu nấu ăn, quay mắt về phía phòng bếp rỗng tuếch, như vậy dù có một thân tài năng, cũng khó có thể làm ra một món ăn.

Cho nên nói, Vũ Các đối với một gia tộc mà nói là trọng yếu nhất, căn cơ của một gia tộc ngay ở chỗ này.

Vũ Các trọng yếu như vậy, tự nhiên phải thủ hộ nghiêm mật, nhưng mà chung quanh Vũ Các không có một thủ vệ. Mặc dù không có một thủ vệ, nhưng mà xưa nay Vũ Các lại chưa từng xảy ra sự kiện mất trộm, nghe nói Tần Phủ lúc trước vì Vũ Các này, bỏ ra một cái giá lớn mời cao thủ trong truyền thuyết, dùng linh thạch trân quý ở chung quanh bày một cái trận pháp, không có ai biết là trận pháp gì, nhưng mà từ Vũ Các thỉnh thoảng truyền tới sóng linh lực cực lớn, liền không người nào dám đơn giản nếm thử mạnh mẽ xông tới.

Tần Thiên nhìn Vũ Các trước mắt, Vũ Các làm cho người không khỏi cảm giác được một hồi uy nghiêm, mỗi người chứng kiến kiến trúc này, nội tâm không khỏi cảm thấy một hồi áp lực.

Tần Thiên đi vào Vũ Các, từ bên ngoài xem cảm giác giống như một hắc sắc mãnh thú nuốt hết Tần Thiên.

Tần Thiên vừa vào cửa, liền có một lão giả cầm chổi chào đón, lão giả này cụt một tay, trên mặt có một vết sẹo, tóc thưa thớt, dáng người gầy teo nho nhỏ. Lão giả để chỗi xuống nhìn xem Tần Thiên, dùng ngón tay chỉ dòng chữ trên vách tường ở cửa ra vào.

- Gia tộc trọng địa, người tiến vào Vũ Các đều không được huyên náo, chưa có sự đồng ý, không được đem bất kỳ vật gì trong Vũ Các mang ra Vũ Các, không được hư hao bất kỳ vật gì trong Vũ Các, chưa có đồng ý không được lên tầng ba Vũ Các, người làm trái, nhẹ trục xuất khỏi gia tộc, nặng giết không tha.

- Ta biết rồi.

Tần Thiên nhìn xem dòng chữ to đỏ như máu trên vách tường, nhìn xem lão giả gật gật đầu ra hiệu nói.

Lão giả cầm lấy cây chổi, ở trong Vũ Các quét dọn.

Tần Thiên đánh giá nơi này, hắn cũng là lần đầu tiên tới đây. Hắn biết rõ trong tầng một Vũ Các là để một ít thư tịch truyện ký về Tinh Hạch thế giới, cùng dị sự trên Đại lục,… hắn nhìn xem từng quyển từng quyển sách tinh xảo trên giá sách, hắn không khỏi đi lên trước cầm lấy một quyển lật xem. Sách vừa đến tay, Tần Thiên cảm giác vừa sờ lên là một tầng dày, có lẽ là da của động vật nào đó chế luyện.

Bởi vì Tần Thiên hấp thu ký ức tiền nhiệm, văn tự của Tinh Hạch thế giới đối với hắn mà nói không có chướng ngại.

Đây là một quyển sách giới thiệu cỏ cây, Tần Thiên qua loa lật xem hai trang, liền thả xuống. Hiện tại hắn không có tâm tình xem những thứ này, hắn muốn đến tìm xem, xem có sách gì có thể giải đáp thân thể của mình bất đồng hay không.

Tần Thiên bắt đầu ở tầng một chậm rãi thăm dò.

Mấy giờ đi qua, Tần Thiên không có tìm được thứ mình muốn, nhưng cũng có thu hoạch, Tần Thiên khiếp sợ phát hiện, những sách vừa rồi xem qua, chỉ dùng một lần, hắn sẽ đem nội dung trên sách nhớ kỹ.

Tần Thiên trước kia, tuy không tính đần, nhưng mà mỗi lần muốn đọc thuộc lòng một quyển sách, đều phải dùng một thời gian ngắn, cho tới bây giờ không có ký ức nói xem một lần là có thể đem nội dung trong sách nhớ kỹ, hơn nữa lúc hồi tưởng lại những nội dung kia, trong đầu cảm giác như đang xem sách, nội dung sôi nổi hiện ra.

Tần Thiên nhịn xuống nội tâm kinh hỉ, hắn muốn nhìn cực hạn của mình ở nơi nào một chút, hắn lại bắt đầu đọc sách. Hắn toàn thân toàn ý đầu nhập, không cảm giác được thời gian xói mòn, mỗi lần xem xong một quyển, hắn lại lấy một quyển khác tiếp tục xem, đến đằng sau, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lão giả kia nhìn Tần Thiên cách đó không xa, không khỏi nhíu mày, hậu sinh này, ở tầng một đã nhiều canh giờ như vậy, cầm sách liền xem, vừa mới bắt đầu là chậm rãi chăm chú nhìn, hắn còn cảm thấy hậu sinh này không tệ, đằng sau tốc độ lật sách càng lúc càng nhanh, một quyển tiếp một quyển, điều này làm cho hắn cảm thấy rất không hài lòng, quá tùy tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.