Tinh Hải

Chương 31: - Tranh chấp kịch liệt



Vân quay sang nhìn Kiba, cô đã nghe được điều anh vừa nói.

"Viên ngọc đó là do anh làm ?" – Cô trố mắt lên.

Kiba gật đầu, anh không có ý định giấu Vân, dù gì cô cũng sẽ biết khi nhận được món quà của anh thôi.

Vân còn đang định nói thêm gì nữa thì một thanh âm vang lên từ phòng số hai, phòng của Thần tộc thu hút sự chú ý của cô.

"350 đồng vàng !"

Shen Li hô giá, vẻ mặt hơi có chút bực tức. Là con bé nhà giàu dư tiền nào lại đi nâng giá gấp mười lần ngay từ đầu vậy chứ. Anh vốn nghĩ mình chỉ cần khoảng chừng 200 đồng vàng là có thể mua được một viên rồi. Ai mà ngờ lại gặp phải một con ranh mới lớn ưa thích đồ đẹp thế này.

Khán giả bên dưới đều than thầm trong lòng. Mặc dù ở đây không thiếu người giàu có nhưng tình hình hiện giờ khách trong hai phòng xịn đang đấu nhau, không ai muốn chen vào cả. Khả năng cao là sẽ còn dính líu đến vấn đề mặt mũi thể diện nữa, cứ im lặng mà chờ xem thôi. Vả lại đây chắc chắn không phải là viên ngọc duy nhất.

"500 đồng vàng !" – Cô gái phòng trung tâm lại tăng giá thêm một lần nữa.

Shen Li nắm chặt tay, đây là muốn so tài sản với ta chứ gì. Tốt, gì chứ chuyện tiền bạc thì thương hội Thiên Địa chúng ta cũng chưa thiếu bao giờ.

"750 đồng vàng !" – Shen Li ra giá.

Lam Phương nhìn hai phòng khách quý hô giá với nhau đến chóng mặt. Sau khi chờ một chút không thấy phòng trung tâm có ý định ra giá tiếp, cô lên tiếng.

"750 đồng vàng lần thứ nhất. Thật quá sức căng thẳng thưa mọi người, không ngờ viên ngọc này lại có sức cuốn hút đến như vậy. Còn có ai muốn tham gia vào cuộc tranh đấu khốc liệt này không ?"

Shen Li cười khẩy, chỉ có thế thôi mà cũng dám lớn tiếng trước mặt người Thần tộc à.

"750 đồng vàng lần thứ hai."

Mọi người tặc lưỡi, quá phí phạm rồi. Mặc dù viên ngọc này giá trị thật, nhưng cũng chỉ đến tầm 200-300 đồng vàng là cùng thôi. Giá 750 như thế này thì thừa sức đi mua vài viên thủy tinh trung cấp rồi, mặc dù không đẹp bằng nhưng hiệu quả sử dụng chắc chắn hơn xa.

Tuy nhiên họ không nghĩ đến một chuyện, với những thế lực lớn thì bản thân công nghệ kỹ thuật của viên ngọc mới là thứ mà họ khao khát muốn có được. Chính vì vậy bỏ ra chừng ấy tiền vẫn là rất xứng đáng.

Khi Lam Phương chuẩn bị hô giá lần thứ ba thì bên trong phòng trung tâm, giọng nữ lại vang lên, hơi có vẻ không tự tin lắm.

"950 đồng vàng !"

Shen Li cười, ngay lập tức tiếp lời.

"1000 đồng vàng, nếu như phòng bên đó còn có thể tăng giá thì viên ngọc này chính là của quý vị."

Qua thanh âm hơi run vừa rồi, hắn đã khẳng định được 950 hẳn phải là con số tối đa mà phòng bên đó có thể chi trả rồi.

"Shen Li thiếu gia, 1000 đồng vàng cho một viên đá thế này liệu có hơi quá..."

Shen Li lắc đầu, đây không phải đơn giản là vấn đề giá trị, mà là phải cho mọi người thấy được uy danh và tài lực của Thần tộc. Hắn rung đùi ngồi chờ thanh âm đầu hàng đầy thất vọng sẽ phát ra từ phía phòng trung tâm.

Tiếc thay, thứ hắn nhận được lại là một tràng cười khúc khích như chuông bạc.

"Đùa à, mặc dù viên ngọc này quý giá thật nhưng bỏ ra hơn 1000 đồng vàng để mua thì có mà điên. Nhường cho đằng ấy đấy ! Tôi sẽ chờ mua viên sau vậy, nếu đằng ấy vẫn còn muốn tham gia tranh giành viên sau thì cứ tự nhiên đừng ngại ngùng gì cả nhé..."

Toàn bộ khán phòng im lặng.

Gần như mọi người đều có thể đoán được người ở trong phòng khách quý số hai chính là Shen Li của thương hội Thiên Địa. Vậy thì cô gái trong phòng trung tâm là ai mà lại dám giỡn mặt không kiêng nể gì như vậy. Nên biết thương hội Thiên Địa có thể xem như là đại diện cho Thần tộc trên khắp lục địa Asha.

Shen Li mặt vẫn giữ bình tĩnh nhưng đã tức giận đến run người. Kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào mà lại dám trêu chọc Thần tộc như vậy. Con nhỏ đó cho dù có là ai thỉ cũng vậy, cứ chờ sau khi hắn điều tra ra được lai lịch của ả đi. Hắn sẽ cho ả biết ả đã chọc tới những người như thế nào.

Trong khi đó, một tiếng cười lớn vang ra từ phòng khách quý số năm. Cùng với tiếng cười có thể nghe được tiếng vỗ tay vang lên đôm đốp.

Giọng Lam Phương vang lên giữa bầu không khí căng thẳng.

"1000 đồng vàng lần thứ nhất... 1000 đồng vàng lần thứ hai... 1000 đồng vàng lần thứ ba... BÁN với giá 1000 đồng vàng cho vị khách ngồi trong phòng số hai. Xin chúc mừng ngài đã giành được món đồ đầu tiên trong chương trình hôm nay."

Không một ai vỗ tay cả, ngoại trừ phòng trung tâm và phòng số năm. Mặc dù cũng không hẳn là mọi người ở đây đều sợ Thần tộc, nhưng cũng không việc gì phải đi trêu chọc bọn người bẩn tính thù dai này làm gì cho hại thân.

Ngay lập tức chiếc hộp được xếp lại và sẽ có người đưa lên tận phòng. Chương trình lại tiếp tục với món đồ được đưa ra bán tiếp theo...

-----

"Bây giờ thì anh có thể giải thích được rồi chứ ?" – Vân hỏi Kiba.

Anh nhún vai.

"Thì có gì đâu, cần tiền gấp, thấy nghề này có vẻ dễ giàu nên làm thử. Ai dè thành công. Chuyện có thế thôi !"

Vân nghiến răng trèo trẹo, đến ngay cả Sherry cũng không nhịn được muốn tống cho gã này một cước văng xuống lầu. Nếu các đại sư kim hoàn mà nghe được lời này thì chỉ trong vòng vài ngày thôi tên khốn kiếp này sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ những người hành nghề kim hoàn trên toàn lục địa.

"Nhân tiện, hồi nãy anh chủ động chọc ghẹo Thần tộc đó. Có biết họ sẽ ghi hận cho ai không ? Chính là tôi người hiện đang ngồi ở đây chứ ai. Họ sẽ coi đây là khiêu khích từ phía Thánh tộc..." – Vân tức giận nói với Kiba.

Kiba nhìn cô một chút, sau đó cười.

"Đừng bày trò dọa nhau mà. Cô đâu có quan tâm Thần tộc nghĩ gì đâu cơ chứ ?"

Vân giật giật khóe mắt, sau đó thở dài và cười tỉnh rụi.

"Đúng là như vậy thật ! Cứ cho là Thánh tộc khiêu khích đi, thì đã sao chứ ? Nếu không muốn bị cười nhạo thì đừng làm chuyện ngu xuẩn."

Nói xong cô lại liếc Kiba.

"Nhưng lần này vẫn tính là anh nợ tôi đó."

"Đằng nào cũng nợ nhiều rồi, thêm lần nữa cũng không sao." – Kiba lại nhún vai.

Sherry mỉm cười khi nghe đoạn đối thoại qua lại giữa hai người. Cô cảm nhận được sự tin tưởng và thân thiết như giữa hai người bạn chí cốt, phải như vậy họ mới có thể thoải mái nói chuyện với nhau không cần giữ ý tứ. Tính ra thì anh và cô cũng chưa được đến mức độ này.

Buổi đấu giá vẫn đang sôi nổi tiếp tục với rất nhiều mặt hàng đa dạng khác nhau, từ nguyên liệu thô cho đến sản phẩm hoàn thành như áo giáp, vũ khí các loại. Nói chung một số thứ cũng rất hiếm có và giá trị khiến không khí buổi đấu giá luôn sôi động và căng thẳng. Lần tổ chức này của thương hội Lexus có thể nói là thành công ngoài mong đợi.

Sherry và Kiba cùng Vân thoải mái nói chuyện tán dóc với nhau, dù sao cũng đâu có ai đến đây với mục đích mua sắm.

Trong khi đó, có một số người thì không được thoải mái vui vẻ như vậy.

-----

Phòng khách quý trung tâm.

"Tiểu thư, theo ý kiến của tôi thì chúng ta mặc dù không sợ Thần tộc nhưng cũng không nên gây chuyện thị phi." – Người đàn ông da đen ngồi cạnh cô gái lên tiếng.

"Tôi đâu có gây chuyện đâu, rõ ràng là tôi nhường cho hắn viên đá rồi mà." – Cô gái chu mỏ lên phản đối.

Người đàn ông lắc đầu cười không nói nữa. Tên kia cũng thật là, hết chuyện rồi lại đi động vào con quỷ nhỏ này.

-----

Chương trình đã diễn ra được hơn một nửa. Hai viên đá sau cũng đã xuất hiện và gây ra nhiều pha tranh giành không kém phần kịch liệt, mặc dù không được ấn tượng như viên đầu tiên. Cuối cùng chủ nhân của viên đá thứ hai không ai khác chính là cô gái ngồi trong phòng khách quý trung tâm với giá 320 đồng vàng, không chênh lệch lắm so với giá cô báo cho viên đá đầu tiên. Viên đá cuối cùng thì rơi vào tay một gia tộc kinh doanh vũ khí lớn là dòng họ De Molay với giá 480 đồng vàng.

Shen Li vẫn trầm mặt không nói gì. Hai cô gái ngồi bên rất nhạy cảm nhận ra tâm tình của hắn đang vô cùng xấu. Bỏ ra 1000 đồng vàng mua viên đá cũng không tính là thiệt hại gì, quan trọng là hắn đã bị người ta làm cho mất mặt hoàn toàn. Món nợ này nhất định phải tính sổ cả vốn lẫn lãi. Không chỉ với con ả mất nết kia mà cả Thánh tộc nữa. Shen Li không điếc, vì vậy hắn dễ dàng nhận ra tiếng cười và vỗ tay hồi nãy vang ra từ phòng số năm, phòng hiện tại Thánh nữ Vân đang ngồi.

Vốn hắn muốn mua hết tất cả các viên đá, nhưng bây giờ mà tiếp tục lên tiếng chỉ làm xấu mặt thêm thôi. Nếu không phải mục tiêu của hắn vẫn còn một món chưa mua được thì hắn đã đứng dậy bỏ đi rồi.

Món hắn đang đợi chính là vật quý nhất được đưa ra cuối cùng, cái đinh của chương trình hôm nay. Đó là một thanh kiếm được rèn bởi thợ rèn huyền thoại chuyên đúc ra những cây kiếm nổi tiếng – Muramasa. Ngay cả Thần tộc cũng phải cam lòng thua kém không thể nào rèn ra được kiếm tốt hơn. Chính vì vậy cây bảo kiếm Muramasa sau bao nhiêu năm mới lại ra tay này hắn sẽ cố gắng mua về tặng cho Shen Long thánh tử.

Nếu như có thêm da của chồn lửa để tặng cho thánh nữ Shen Feng nữa thì quá hoàn hảo. Chỉ tiếc là tên phế vật Honglei kia lại để nó vuột khỏi tay. Nhưng cũng không hẳn là quá trễ, hắn sẽ tìm cách cướp lại bộ lông đó. Những thứ đồ cao quý như vậy chỉ thích hợp cho người Thần tộc sử dụng mà thôi, Shen Li tự nhủ.

Lúc này món đồ đang được đấu giá là một thứ khá lạ mắt – một quả trứng của mãnh thú. Shen Li hơi cảm thấy hứng thú dùng kình lực cảm nhận sơ qua.

Hừ, hắn ngay lập tức mất đi hứng thú ít ỏi vừa mới chớm dậy. Cứ tưởng là gì, té ra chỉ là một quả trứng vô danh không ai biết, hơn nữa lại không có chút kình lực nào toát ra. Nếu không phải là trứng đã chết thì cũng là một loài thú yếu đuối nào đó mà thôi. Thương hội Lexus này đúng là, thứ hàng như vậy cũng đưa ra lừa người.

Kỳ thật các thợ săn và người phiêu lưu mạo hiểm không ít lần tìm được những quả trứng của mãnh thú. Đây là một thu hoạch không hề nhỏ vì mãnh thú khi còn trong trứng chưa nở có đầu óc vô cùng đơn giản. Chỉ cần dùng máu của mình bôi lên trên trứng để cho mùi thấm vào bên trong, sau đó ấp nó ở gần mình cho nó quen với kình lực mình phát ra. Sau khi trứng nở mãnh thú bên trong sẽ xem người đã ấp nó như cha mẹ nó, và trung thành cho đến chết. Nếu như quả trứng đó thuộc về một giống loài mãnh thú hùng mạnh, vậy thì giá trị của nó không thể dùng tiền để tính nữa rồi. Tuy nhiên đôi khi vẫn có những quả trứng không xác định là của loài gì, chỉ khi nở ra mới biết như thế này thì mua chúng về xem như một kiểu đánh bạc.

Chỉ là, quả trứng đang bán kia Shen Li đã kiểm tra, không hề có chút dấu hiệu nào của kình lực cả. Dù là của con gì đi nữa cũng chỉ là phế vật mà thôi.

Trong khán phòng này cũng không ít người có kiến thức đều nhìn ra được, vì vậy ngoại trừ một ít người muốn thử vận may ra chả ai muốn phí tiền mua quả trứng này về cả.

"32 đồng vàng lần thứ hai..."

Lam Phương ngán ngẩm hô giá. Quả trứng này ngay từ đầu cô đã biết trước sẽ thất bại rồi. Những quả trứng khác được đưa ra bán đấu giá cái nào chả có giá trên trời. Lần trước thương hội Thiên Địa từng bán ra một quả trứng của nhện độc Tarantula với giá hơn 2000 đồng vàng. Nhưng cấp trên vẫn muốn đưa vào cho đa dạng, vả lại quả trứng này chỉ cần bán được ra ngoài cũng tốt rồi, đỡ phải tốn chỗ chứa.

"50 đồng vàng !" – Tiếng người báo giá từ phòng khách quý số năm vang lên.

Vân quay sang hỏi Kiba.

"Anh định mua quả trứng này về ?"

Không chỉ Vân, Sherry cũng thắc mắc nhìn anh.

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao ?" – Kiba ngơ ngác hỏi lại.

"Nếu tôi không lầm thì quả trứng này hoặc là đã chết không còn khả năng ấp nở ra, hoặc là của một chủng loài thú nào đó rất yếu đuối." – Vân nói vô cùng thành thật.

Kiba gãi đầu.

"Cảm ơn thông tin của cô. Nhưng tôi đâu quan tâm mấy chuyện đó."

"Vậy chứ anh mua về làm gì ?" – Lần này Sherry đã hỏi trước khi Vân kịp lên tiếng.

"Nhìn thấy nó đột nhiên thèm ăn trứng ốp-la !" - Kiba liếm mép.

-----

Quả trứng cuối cùng đã thuộc về Kiba một cách thuận lợi, không ai muốn tranh giành với anh cả. Anh cười toét miệng, mắt nhìn Sherry đầy trông đợi. Cô chỉ biết cười khổ, chắc ở đây không có ai đoán được mục đích của anh khi mua quả trứng này về đâu nhỉ.

Vân thì lắc đầu ngao ngán. Đúng là đồ trọc phú nhà giàu mới nổi, bỏ 50 đồng vàng ra mua quả trứng này về nấu ăn.

"Khi nào ăn nhớ mời tôi !" – Vân tỉnh bơ thông báo cho Kiba biết.

Thấy Kiba nhìn mình vẻ trêu chọc, cô mặc kệ. Gì chứ, chẳng phải mới bán được đống ngọc kiếm về gần 2000 đồng vàng à. Ăn chực của loại người như thế Vân chưa bao giờ cảm thấy cắn rứt lương tâm cả. Vả lại cô cũng có chút tò mò không biết quả trứng to kia qua bàn tay điệu nghệ của Sherry sẽ biến thành món ngon như thế nào. Cô cố gắng kiềm chế không nuốt nước bọt, nếu không ai biết gã kia sẽ cười nhạo cô đến mức nào.

Nghĩ đến mấy viên ngọc kia, Vân cảm thấy hơi có chút nôn nao. Quả thật mặc dù hiệu quả của chúng không cao, nhưng cô thích là thích vẻ đẹp của chúng cơ. Không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy cấu tạo hoàn mỹ đầy ánh sáng lung linh của những viên đá đó, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Mặc dù rất muốn mua chúng nhưng cô vẫn kiềm lại được. Cô không thể dùng tiền của Thánh tộc cho ham muốn cá nhân được. Nếu dùng tiền riêng của cô thì chúng lại quá đắt, cô không thể nào mua nổi. Mà cho dù có mua nổi cô cũng cảm thấy xót, số tiền đó có thể giúp được bao nhiêu người khác sống qua giai đoạn này, cô nỡ dùng nó để mua đồ vật trang trí cho đẹp sao ?

Vân cắn răng nhìn qua Kiba, nếu mình mua vài viên đá quý thô rồi nhờ hắn chế tác hẳn không có vấn đề chứ nhỉ ? Cùng lắm thì bù cho hắn thêm tiền công, không cần hiệu quả kình lực cũng được.

Đang suy nghĩ miên man, ánh mắt của cô và Kiba chạm nhau. Vân giật mình quay đi trong khi Kiba thì cười với vẻ hiểu biết.

"Mặc dù không biết chính xác cô đang nghĩ gì, nhưng chắc là có liên quan đến mấy viên đá hồi nãy chứ gì ?"

Vân đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, cô gật đầu.

Cạch, một chiếc hộp da thú nhỏ rơi vào trong lòng cô.

"Không cần phải nhờ tôi đâu, tôi đã có làm sẵn cho cô rồi. Nhưng đừng mở ra ở đây nhé !"

Hắn ta tặng cho mình viên đá đẹp giống như những viên đá lúc nãy. Vân cảm thấy đầu óc cô hơi lâng lâng vui sướng, cô hỏi lại.

"Thật sự... thật sự tặng cho tôi sao ?"

Kiba gật đầu. Vân cảm thấy một cảm giác rất lạ đang từ từ dâng lên trong cô. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn có người tặng cho cô một thứ gì đó. Thân phận Thánh nữ của cô đã bảo đảm cô không thiếu thốn bất cứ tài nguyên gì cần dùng đến, cho nên chẳng ai nghĩ đến tặng cho cô món đồ gì cả.

Xúc động ôm thật chặt chiến hộp nhỏ nhắn trong tay, Vân cố gắng không để lộ tâm trạng bất thường của mình ra ngoài. Sherry thì nhìn cô không nói gì nhưng trong mắt tràn đầy sự ghen tị. Tại sao ai anh ấy cũng làm mà mình thì lại không có gì cả. Cô cảm thấy hơi tủi thân.

"Nghĩ gì đấy, cô nàng xinh đẹp. Có phải đang cảm thấy bất công hay không ?" – Kiba ghé miệng vào tai Sherry hỏi nhỏ.

Sherry mím môi lắc đầu không nói. Kiba cười rồi tiếp tục thì thầm với cô.

"Phần của cô và Sharty tôi để trong trang trại ấy, mai mốt về rồi tha hồ mà xem. Giờ thì bỏ cái mặt buồn bã ganh tị kia đi nhé."

Sherry đỏ mặt, cô không trả lời anh mà quay mặt đi. Tuy nhiên Kiba có thể nhận ra nụ cười trên môi cô lúc cô quay đi. Phù, xem như xong. Phụ nữ quả thật là phiền phức, anh nghĩ thầm. Vốn định cho cô nàng bất ngờ nhưng mà tình cờ gặp Vân tại đây, nếu không nói có khi Sherry sẽ tủi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.