Đương kim hoàng thượng là một minh quân,điều hành đất nước không hề có chút
sai sót nào.Người còn đích thân chinh chiến nơi chiến trường, không ít
lần tự mình lấy đầu tướng giặc,bảo vệ hoà bình cho Nam Vân quốc.
Một hoàng đế tài giỏi như vậy nhưng tiếc rằng bạc mệnh,băng hà khi mới đến
tuổi tứ tuần.Người có rất nhiều hoàng tử nhưng chưa hề lập ai làm thái
tử,trong số đó có hai người con của Thục phi là được Người yêu quý nhất
và có ý cân nhắc cho vị trí này.Một người là Lạc vương,khôi ngô tuấn
tú,có khí chất của một quân vương.Người kia là Thuần vương. Thuần vương
không có nét rắn rỏi,mạnh mẽ như Lạc vương mà các đường nét trên khuôn
mặt rất thanh tú,dáng người mảnh khảnh, thư sinh nên rất được lòng nữ
nhân. Mặc dù khác nhau như thế nhưng cả hai đều rất tài giỏi,thông minh
xuất chúng,văn võ song toàn.
Hoàng thượng băng hà,trên di chiếu có
ghi rằng việc chọn tân hoàng đế phải hết sức cẩn trọng, phải xét dựa vào thực lực.Việc chọn tân đế bắt đầu từ lúc này cho đến khi Lạc vương và
Thuần vương trưởng thành.Kết quả cuối cùng sẽ do tể tướng và đại thần
trong triều quyết định,còn việc trị vì Nam Vân quốc Hoàng hậu tạm thời
buông rèm nhiếp chính.
Tại điện Thuần vương
Tiếng đàn vô
cùng êm tai truyền đi khắp khu vườn.Từng nốt nhạc thánh thót,trầm bổng
rung động lòng người khiến ai cũng mê mẩn.Giữa khu vườn, một thiếu niên
trẻ tuổi ngồi tựa lưng vào ghế đá,trên tay ôm cây đàn cầm khảm ngọc,mắt
lim dim mơ màng.
-Thuần vương,Thục phi nương nương muốn gặp ngài.Nương nương hiện giờ đang ở trong Thuỷ đình đợi ngài rồi.
-Ta đã nói là không được làm phiền khi ta đang tập trung,nếu không đừng có trách ta.
Hắn quẳng cây đàn cho nữ tì rồi rảo bước đến Thuỷ đình.Dưới mái đình đỏ
tươi,một nữ nhân tuyệt sắc ăn vận sang trọng,trên đầu cài những trâm
vàng,trâm bạc,cả người toát lên vẻ thanh cao không gì sánh bằng.Trên
khuôn mặt hiện lên sự lo lắng phiền muộn...
-Nhi thần tham kiến mẫu phi !
Bà đỡ hắn đứng dậy,dịu dàng bảo:
-Không cần đa lễ,con mau đứng lên đi.
Không đợi bà mở lời,Thuần vương đã hỏi:
-Mẫu phi cần gặp nhi thần là có chuyện gì ?
-Ta đi dạo nên ghé qua thăm con,lẽ nào lại phiền đến Hạo nhi chăng?!
-Sao mẫu phi lại nói như thế?!Nhi thần không bận gì,hay là chúng ta ngồi đây một lúc,đã lâu rồi chưa có dịp gần mẫu phi thế này.
Từ Thục phi khẽ cười,kéo Vũ Hạo ngồi xuống bên cạnh:
-Hạo nhi,ta nghe Nguỵ đại nhân nói rằng con rất thông minh nhưng lại không
chú ý học hành,thỉnh thoảng lại trốn đi khiến ông ấy phải chạy đi tìm.
Con chọc giận ông ấy như thế, hôm qua Nguỵ đại nhân đã cáo bệnh ở nhà,
không đi triều sớm.Con phải cố gắng tu dưỡng,không thì Hàn nhi sẽ vượt
con đấy.
Trác Vũ Hạo nghe thấy Thục phi nhắc đến Dạ Hàn liền đổi giọng khó chịu:
-Mẫu phi,Người đừng có so sánh con với nhị ca.Lúc nào cũng là nói tốt cho Dạ Hàn.
-Hạo nhi,con thật là,dù gì con với Hàn nhi cũng là hai huynh đệ,không giữ hoà khí được hay sao?
-Con tử tế với nhị ca,huynh ấy cũng không đối xử với con tốt hơn chút nào,vậy mà Người còn bênh vực Dạ Hàn.
Thục phi thở dài,vịn tay vào nữ tì mà đứng dậy.Đoạn Từ phi nhìn Vũ Hạo bảo rằng :
-Cả con và Hàn nhi đều là hài tử của ta,ai trong các con làm hoàng đế ta
cũng đều đối xử như nhau.Chỉ cần hai con đều sống hoà thuận ta đã mãn
nguyện rồi.
Nói rồi Thục phi rời đi.Vũ Hạo đứng hồi lâu,đôi mày
chau lại hiện lên vẻ suy tư.Cuối cùng với nụ cười nửa miệng, hắn lùi vào điện Thuần vương.
Lạc vương và Thuần vương là hai huynh đệ ruột
nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau,việc gì cũng bất đồng quan
điểm,kể cả những điều nhỏ nhất.Hồi tiên đế còn tại vị thường phải đau
đầu vì hai hoàng tử này.Mọi người trong cung vẫn còn toát mồ hôi vì
chuyện xảy ra từ 6 năm trước,tức là khi Lạc vương 11 tuổi, Thuần vương
10 tuổi.
Hôm đó là dạ tiệc ở chính điện, mừng cửu công chúa Trác
Diễm Cơ tròn 8 tuổi.Không hiểu vì sao đến khi tàn tiệc, Lạc vương và
Thuần vương kéo ra ngoài đánh nhau.Biết chuyện,Tiên đế và Từ Thục phi hổ thẹn,bắt hai người bọn họ quỳ gần 2 canh giờ ở đại điện, đến lúc tra ra mới biết bọn họ cãi nhau chỉ vì tặng cùng một món quà cho Diễm Cơ công
chúa.
Đến bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao.Dù không thể hiện ra
bên ngoài nhưng mỗi cử chỉ,hành động, lời nói đều có sự khinh miệt đối
phương. Điều này làm Thục phi khổ tâm hết sức.
Một tuần sau khi
di chiếu của tiên đế được công bố,Lạc vương lập tức tìm cách lôi kéo các quan lại trong triều về phía mình.Hắn không ngại tìm đủ mọi cách thuyết phục,thậm chí là doạ dẫm, buộc họ ủng hộ mình Đa số các đại thần từ lục phẩm trở lên lúc này đều đã là người của Dạ Hàn.Có kẻ trung thành,có kẻ đi theo để hưởng bổng lộc,có kẻ chưa phục nhưng bị ép đành phải cúi
đầu.
Trác Dạ Hàn bấy giờ đang đắc ý ngồi thưởng trà trong điện Lạc vương.
Hương trà Mộc Đỉnh thanh dịu lan toả khắp phòng cùng sự yên tĩnh toát lên vẻ
xa hoa chốn cung đình.Người ngồi trên ghế thêu chỉ vàng nhàn nhã đưa ly
trà kề miệng,nhâm nhi từng ngụm.
-Lạc vương!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
-Chuyện ta bảo ngươi làm đã xong chưa?
-Thưa,Lý tướng quân cương quyết không gặp thuộc hạ.Thuộc hạ đã nhờ gia nhân đưa
thư cho Lý tướng quân nhưng bị trả lại rồi.Có vẻ ông ta cương quyết
không nhúng tay vào.
Nói đoạn,Mộc Hoan đưa lá thư cho Dạ Hàn.Hắn chẳng nói chẳng rằng quẳng luôn lá thư xuống đất:
-Lão già cứng đầu! Vậy còn Triệu tướng quân,ông ta nhận lời không?
-Triệu tướng quân đã cùng Triệu tiểu thư đi du ngoạn ở ngoại thành,đến tối mới về.Mà ông ta hình như cũng có ý lẩn tránh chúng ta.
Dạ Hàn hơi chồm người về phía trước,khoé miệng nhếch lên,có vẻ như vừa nghĩ ra một điều gì cực kì thú vị:
-Triệu tướng quân... có tiểu thư ư?!
-Đúng vậy ạ.Tướng quân có một nữ tử tên Triệu Tử Mai.Không biết Người có ý định gì?
-Năm nay Triệu thị bao nhiêu tuổi?
-Dạ,đầu tháng này mới tròn 15.
-Được lắm,sai người chuẩn bị lễ vật.Ta không tin là không thuyết phục được lão già này.
-Con muốn lấy nữ tử nhà Triệu tướng quân sao?
Từ Thục phi ngạc nhiên.Trước đây bà từng đề cập đến chuyện này nhưng đã bị Dạ Hàn bác bỏ thẳng thừng,nay lại tự động đến ngỏ ý. Đứa con này thật
là lạ lùng.
Đợi Thục phi đồng ý,Dạ Hàn liền về điện Lạc vương chuẩn bị,vài hôm sau đến phủ của tướng quân Triệu Mạc.
Phủ Triệu tướng quân là một trong những biệt viện lớn nhất kinh thành, phải hơn 2 năm mới hoàn tất.Bên ngoài cổng có đặt hai bức tượng sư tử đá,làm tăng thêm vẻ uy nghiêm của nhà võ quan.
Trác Dạ Hàn đến từ sáng sớm, mang theo mấy xe lễ vật.Hắn vừa gõ cửa lập tức có tên gia nhân ló đầu ra hỏi:
-Ai vậy?
-Báo với Triệu tướng quân rằng có Lạc vương tới-Mộc Hoan nói.
Tên gia nhân nghe đến tên Lạc vương liền luống cuống mở cửa mời Dạ Hàn vào trong.Đoạn y chạy vào bẩm báo với Triệu Mạc:
-Lão gia,Lạc vương đến!
Triệu Mạc đang đánh cờ cùng con gái liền chau mày,lớn giọng:
-Ta bảo ngươi mời Lạc vương vào nhà à?Thật là...Mau ra châm trà.
Triệu Mạc xoa đầu con gái rồi đứng dậy:
-Mai nhi,ta có chút chuyện phải làm, đành đánh cờ với con sau vậy.
-Không sao đâu phụ thân.Mà Lạc vương chính là nhị hoàng tử Trác Dạ Hàn phải không ạ?
-Chính hắn.
-Mai nhi nghe đồn Trác hoàng tử đó rất đẹp,lại tài giỏi hơn người nên đem
lòng mến mộ đã lâu mà chưa có dịp gặp gỡ. Chi bằng phụ thân cho Mai nhi
ra tiếp chuyện cùng Lạc vương đi.
Triệu Mạc vội xua tay:
-Không được,hắn đến đây chắc chắn không phải là ý tốt đẹp.Với lại có con, Lạc
vương và phụ thân nói chuyện không được tự nhiên.Con chịu khó đợi ta một chút vậy.
Triệu Tử Mai không bằng lòng nhưng cũng đành gật
đầu,đợi Triệu tướng quân đi khuất liền bám theo,nấp sau tấm rèm che cửa
của thư phòng,nơi Dạ Hàn và Triệu Mạc nói chuyện.