Triệu Tử Mai bị bẽ
mặt trước Trác Diễm Cơ,đường đường là Hoàng hậu của Nam Vân quốc mà lại
bị mắng trước mặt người khác.Thế nên Tử Mai có thành kiến với Diễm Cơ từ lâu, nay hận cũ chưa đi, hận mới đã đến khiến cho nàng ta lại càng ghét cay ghét đắng Diễm Cơ hơn.
Triệu Tử Mai đang đi dạo ở ngự hoa
viên cùng Yên Lăng bỗng bắt gặp Trác Diễm Cơ phía trước.Vốn đã định quay đi,không muốn chạm mặt nàng nhưng lại nghe tiếng Lục Nương cười khúc
khích:
-Ngươi cười gì vậy?-Người bên cạnh cau mày.
-A,nô
tì chỉ đang nghĩ đến cảnh Triệu Hoàng hậu bị đuổi khỏi điện Vĩ Tuyên
thôi.Nhìn bộ dạng của Triệu Hoàng hậu lúc ấy nô tì không tài nào nhịn
cười được.
-Lục Nương,cẩn thận cái miệng nhà ngươi.Hoàng hậu
không phải là người để ngươi có thể tự ý bình luận,để người khác nghe
được thì ta cũng chẳng bảo vệ nổi ngươi đâu.
Bị một cung nữ thấp
hèn cười lén sau lưng,Triệu Tử Mai máu nóng dồn lên mặt,thiếu chút nữa
không kiềm chế được mà xông đến tát vào mặt Lục Nương.Yên Lăng thấy chủ
nhân bị xúc phạm liền to tiếng:
-Tiện tì,ngươi vừa nói cái gì?!
Lục Nương đang cười nói vui vẻ bị Yên Lăng quát làm cho giật mình khiếp sợ, mặt tái xanh,cắt không còn giọt máu. Trác Diễm Cơ cũng bất ngờ,chẳng
hay từ lúc nào đã có người ở sau lưng mình.Lục Nương quay đầu lại thì
thấy Triệu Tử Mai khuôn mặt hắc ám nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt
sống.Sợ quá Lục Nương vội vã dập đầu xuống đất:
-Nô tì tham kiến nương nương.
Chẳng đợi Tử Mai nói năng gì,Yên Lăng đã hung hăng chỉ tay vào mặt Lục Nương:
-Ngươi có biết mình đáng tội gì không?!Ngươi thật gan to bằng trời.
Nhìn Lục Nương run rẩy quỳ dưới đất,Diễm Cơ cũng không nỡ bỏ mặc.Nàng từ tốn nói:
-Yên Lăng,khi Hoàng hậu và ta chưa lên tiếng thì ngươi cũng không có quyền
được mở miệng ra đâu.Đừng tưởng có Hoàng hậu là ngươi thích làm gì thì
làm.
Một lời nói tựa như lông hồng nhưng lại chứa sức nặng ngàn
cân. Yên Lăng tuy cậy có Triệu Hoàng hậu nhưng vẫn biết tự lượng sức
mình,đối với Cửu Quận chúa này thì tốt nhất là không nên trái lời.Yên
Lăng ngay lập tức đứng lùi về phía sau.
-Yên Lăng cũng chỉ vì tận tâm với ta nên mới mau miệng cướp lời,Quận chúa đừng trách.
-Lục Nương thất lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu cứ thẳng tay trừng trị,Diễm Cơ không có bất cứ lời nào để phản đối.
Vốn tưởng rằng Trác Diễm Cơ sẽ cố gắng nói giúp cho Lục Nương,ai dè nàng
chẳng hề hạ mình xin xỏ gì,trái lại còn xin Triệu Tử Mai trừng phạt Lục
Nương.Khoé miệng vừa cong lên đã hạ xuống,nàng ta tức giận nói:
-Tự tát vào mặt hai mươi cái.
Không đụng được đến Diễm Cơ thì phải hành hạ Lục Nương cho bõ ghét.Nghe nói
Trác Diễm Cơ rất yêu quý Lục Nương,bên ngoài mặt thì lạnh lùng không can ngăn nhưng chắc hẳn bên trong rất đau lòng.Dù Triệu Tử Mai không xuất
sắc bằng Trác Diễm Cơ nhưng dù gì cũng là thiên kim tiểu thư của phủ
tướng quân,nàng ta cũng rất tinh ý trong việc đoán tâm lí thông qua lời
nói.
-Còn chờ gì nữa,hay là để bản cung giúp ngươi.
Lục
Nương nhìn Diễm Cơ như thể đang cầu xin,bắt gặp ánh mắt hững hờ của nàng liền cụp mắt xuống. Lục Nương lại quay sang bên Tử Mai,chậm chạp đưa
tay lên vả vào mặt mình.Có lẽ vì sợ đau nên nàng ta dùng lực rất nhẹ,
đến nỗi người bên cạnh không nghe ra tiếng nữa.
-Ngươi đang đuổi ruồi phỏng?!
Triệu Tử Mai tức giân quát lên khiến Lục Nương giật cả mình.Trác Diễm Cơ thấy thế vội vàng giơ tay tát một cái thật mạnh khiến mặt nàng ta quay hẳn
sang một bên,trên má hằn vết năm ngón tay đỏ ửng.Triệu Tử Mai vô ùng bất ngờ.
Đúng lúc đó...
-Hoàng thượng giá lâm!!!
Trác
Dạ Hàn một thân cẩm bào rảo bướ tiến về phía họ,theo sau là hai hàng tuỳ tùng dài dằng dặc.Hắn có ý định đến đây thưởng hoa,nào ngờ lại bắt gặp
Triệu Tử Mai và Trác Diễm Cơ ở chỗ này.
-Tham kiến Hoàng thượng!!!
-Miễn lễ.Hoàng hậu và muội hiếm khi cùng nhau đi dạo,có việc gì lại làm mất hoà khí của nhau ư?
Hắn liếc mắt về phía Lục Nương.Ngay lập tức,Triệu Tử Mai nhân cơ hội sà vào lòng hắn nũng nịu:
-Hoàng thượng,người phải làm chủ cho thần thiếp.Tiện tì này dám đem sự tôn
nghiêm của thần thiếp ra đùa giỡn, đã vậy Cửu Quân chúa còn bênh vực cho con tiện tì đó.
-Diễm Cơ không muốn nói rằng Hoàng hậu nói sai sự thật nhưng không có chuyện Diễm Cơ bao che cho Lục Nương.
Trác Diễm Cơ từ lần ở Ngũ lầu đều không muốn chạm mặt Trác Dạ Hàn nhiều nên cố gắng tránh xa những gì có liên quan đến hắn.
Trác Dạ Hàn hình như cũng nhận thấy Diễm Cơ cư xử có gì đó khác lạ so với mọi khi.Hôm nay Diễm Cơ không cười.
-Hoàng hậu,trẫm thấy cung nữ này đã chịu phạt rồi,Hoàng hậu là quốc mẫu Nam Vân quốc không thể rộng lượng một chút ư?!
-Nhưng...
Triệu Tử Mai nghẹn họng.Bây giờ nàng ta mới hiểu rằng vì sao Trác Diễm Cơ lại đột nhiên tát Lục Nương một cái trời giáng như vậy.
Triệu Tử Mai một lần nữa lại chịu lép vế trước Diễm Cơ,ngậm ngùi phất áo quay đi.
Điện Tử Trúc có thể nói là nơi yên tĩnh nhất hoàng cung,không hề nhộn nhịp
như các cung,tẩm xung quanh. Diễm Cơ thường ngày luôn ở trong điện dưỡng bệnh,chỉ cần có cơ hội đều đi dạo khắp nơi nhưng hôm nay lại khác,Diễm
Cơ tự đóng cửa ngồi trong phòng một mình.
Nàng luôn cho rằng nhị
ca của mình là một người tốt.Từ nhỏ đến lớn hắn luôn ở bên bầu bạn với
nàng,bảo vệ nàng,tự nguyện làm một vệ sĩ theo nàng cả ngày,chưa bao giờ
làm gì có lỗi với nàng.Diễm Cơ nghĩ Dạ Hàn chính là vị ca ca tốt nhất
trên đời nhưng niềm tin đó đã bị lung lay khi đại ca Trác Hướng Hằng của nàng nói rằng chính Trác Dạ Hàn đã ra tay với Lưu Hoàng hậu,Từ Thục phi và rất nhiều kẻ khác.
Diễm Cơ còn nhớ như in vẻ đau khổ và hối hận trên khuôn mặt của Hướng Hằng,sự run rẩy khiếp sợ từ đôi bàn tay truyền đến nàng.
"-Diễm Cơ,muội muốn tin hay không tuỳ muội nhưng sự thật vẫn không thể thay
đổi.Toà Đại lý đã mật báo với ta rằng có cung nữ ở Đông cung đã nhìn
thấy Dạ Hàn sao chép giống bút tích của Hoàng hậu,giả mạo thư tuyệt
mệnh.
-Huynh...muội không tin...nhị ca sẽ không bao giờ làm những chuyện này.
-Muội thử nghĩ mà xem,trước lúc Hoàng hậu và Thục phi chết,Trác Dạ Hàn luôn
có mặt ở hiện trường,muội cho rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên ư?Ta
nghĩ rằng nếu có người hận thù hoàng tộc chúng ta thì sao không sát hại
những người khác mà lại chọn Hoàng hậu và Thục phi.Bởi vì...cái chết của họ sẽ rất có lợi cho Trác Dạ Hàn.
-Không giống huynh thường ngày chút nào cả.
-Diễm Cơ,nghe ta nói, không được để vẻ bên ngoài đánh lừa muội.Ta dù bất tài
vô dụng cũng cảm nhận được sau lớp mặt nạ tử tế đó là một con người vô
cùng độc ác,thâm hiểm.Bây giờ ta như con cá nằm trên thớt,chỉ có thể
trông mong vào vận hạn của mình mà thôi.Diễm Cơ,ước nguyện cuối cùng,
phiền muội hoàn thành giúp ta..."
-Quận chúa!Quận chúa!
Diễm Cơ không hề để ý có người vào phòng,mãi đến khi Lục Nương đặt tay lên vai nàng mới giật mình.
-Lục Nương?!
Trác Diễm Cơ giờ mới để ý thấy bên má trái của Lục Nương sưng lên,là do nàng đây mà.
-Ta xin lỗi,ngươi có đau lắm không?
-Quận chúa không cần phải xin lỗi đâu. Nô tì biết rằng người làm thế để Triệu Hoàng hậu không thể kiếm cớ bắt bẻ nô tì nữa thôi.
Lục Nương để ý từ lúc ở chỗ Tô vương về,Cửu Quận chúa lúc nào cũng như
người mất hồn,nửa ngày là ngồi bên cửa sổ thẫn thờ,không biết có tâm sự
gì.
-Quận chúa à,người cả đêm không ngủ,sáng lại không chịu ăn
uống,cả ngày như người mất hồn thì sẽ bệnh đó.Để nô tì kêu người ở ngự
thiện phòng làm cho Quận chúa chút điểm tâm nhé.
-Ta không có tâm trạng.
-Hay là Quận chúa thấy có điểm nào không khoẻ?
-Ngươi rắc rối quá đấy Lục Nương.
-Nhưng Quận chúa có chuyện gì thì nô tì biết phải nói làm sao với Hoàng thái phi đây?!
Trác Diễn Cơ không đáp lại.Nàng phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn về phía
điện Khả Nhiên lộng lẫy kia một cách chăm chú đến kì lạ.
-Chắc
giờ này nhị ca đang ở điện Khả Nhiên phê tấu chương.Ngươi đến điện Khả
Nhiên mời nhị ca ta đến điện Tử Trúc,ta muốn tự tay đàn cho huynh ấy
nghe một khúc.
Hiếm khi Lục Nương thấy Diễm Cơ cao hứng như
vậy,nàng ta liền nhanh chóng đến điện Khả Nhiên báo cho Hoàng
thượng,đồng thời ra lệnh cho ngự thiện phòng chuẩn bị những cao lương mĩ vị mang lên điện Tử Trúc.