Trong mấy ngày gần đây, mỗi lần có cơ hội tuần tra, Đàm Phi thường bay qua tiểu đảo vô danh ở một khoảng cách đủ gần, gã vẫn cảm ứng được chút ấn ký mơ hồ do chính tay gã để lại trên thạch bi, nó tuyệt nhiên vẫn không mảy may suy suyển, như vậy là gã cũng yên tâm phần nào.
Khi trước, gã dùng thần niệm ném nó xuống biển, một cảm giác ma quái rạo rực nhộn lên trong thể nội, khối đá kia ma tính rất nặng, khác hẳn với khối hắc thạch Tượng Lân Quy tại Tử Huyền Môn cũng như khối Vẫn Tinh Dỏm kết giới sụp đổ. Chính vì lẽ đó mà gã chưa có vội chạy đến đây tìm hiểu phá đi chướng bích huyễn tượng, đành để tạm đó cân nhắc chờ thời.
Lan Ngọc có đến nhận lại hai món pháp khí, nàng ta cực kỳ vui vẻ khi biết phi trâm đã được tích hợp thêm độc tố Đông Thần, trước khi rời đi còn để lại cho Đàm một lượng lớn khoáng tài thu được từ đám Hải Yêu.
Tình cảm Lan Ngọc dành cho gã đã được nàng biểu lộ hết sức tự nhiên không dấu diếm, thế nhưng nỗi đau từ Tú Tú hắn còn chưa nguôi ngoai. Hình ảnh đạo lữ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu gã, thực khó có thể chấp nhận chân tình từ nữ nhân khác.
Thời gian này, Hải Tộc bắt đầu có chiều hướng gia tăng quân số, vùng biên cảnh cách ba đảo tiền tiêu phát sinh dấu hiệu va chạm tranh đấu nhiều hơn, hầu như ngày nào cũng có tu sĩ vẫn lạc.
Dường như lại sắp có một đợt tổng tấn công nữa về phía nhân tộc. Nhân thủ từ Tử Huyền Môn và Hãm Không Đảo lại được hai tông môn này tăng cường chi viện thêm. Ngày hôm nay, Điền Khởi Nguyên và Phương Anh cặp bài trùng đều xuất hiện trên Kỳ Vân Đảo thị sát, đám đệ tử của Điền lão vì vậy mà đều tập trung lại vấn an lão.
Ba tên đệ tử đứng thủ lễ một bên rất là thành thục, Điền Khởi Nguyên ân cần hướng Đàm Phi:
- Chuyện của tiểu tử ngươi ta đã nghe các trưởng lão thuật lại… hài! Tiếc là trong những năm tháng qua vi sư bận rộn quá nhiều sự vụ mà không chiếu cố cho ngươi được, đây là một thiếu sót lớn, chắc tiểu tử ngươi cũng có đôi phần ủy khuất. Cố gắng bảo toàn mạng sống, đợi chiến sự ổn định rồi ta sẽ cử lễ bái sư, chính thức thu ngươi làm đồ đệ chân truyền.
Cả Khánh Tiên và Lâm Tiểu Ngọc đều huých huých vai Đàm ra điều khích lệ, đôi mắt họ còn ẩn chứa rất nhiều thứ cảm xúc thi vị.
Đàm Phi ôm quyền bái rất sâu, mặc dù trong lòng có đôi chút dị tâm:
- Vâng! Đệ tử tuân mệnh.
Điền Khởi Nguyên còn nhắc nhở đám đệ tử thêm vài lời, sau đó lão hội họp cùng Nguyễn Lương và Phương Anh tiếp tục thị sát các đảo nằm trong hệ thống phòng thủ tiền tiêu.
Những ngày tiếp theo, hải thú với số lượng cực kỳ đông đảo bắt đầu vượt qua giới tuyến rầm rộ tấn công vào Kỳ Vân, Phong Ba và Đại Sa. Lần công kích này tuyệt nhiên không có yêu hóa hình cấp bốn, vậy là cuộc hải chiến chỉ gói gọn trong cấp độ Đại Linh Sư trở xuống.
Với lực lượng hải yêu cấp thấp nhiều không đếm xuể, lại không có linh trí, không sợ chết, chỉ biết tiến lên theo mệnh lệnh, Hải Tộc liên tiếp tổ chức phát động tấn công liên miên trường kỳ. Chiến thuật này đương nhiên vừa cầm chân nhân tộc, vừa làm tiêu hao sinh lực tu sĩ nhân loại.
Kỳ Vân đảo vài lần xém đã bị thất thủ, nhưng sức chống cự của nhân tộc cũng không hề yếu đuối, tài nguyên và vũ khí, khí cụ chiến tranh từ trong đại lục liên tiếp được vận chuyển ra Gạc Ma, rất nhiều linh chu vận tải chuyên chở tài nguyên thu được từ hải yêu quay về trong đất liền, để rồi lại tái chế luyện ra vũ khí cung cấp ngược ra chiến trường. Liệu đây có phải là chiến lược sai lầm của Hải Tộc Vô Biên khi để cho con dân tộc loại mình đâm đầu vào chỗ chết? Hay còn có một mưu đồ kinh thiên động địa trong này?
Chiến sự giằng co liên miên cả năm trời, rốt cuộc Hải Tộc lại tạm đình chỉ chiến thuật ‘thú triều’ với nhân tộc. Khoảng thời gian ngừng chiến này rất tốt cho cả hai phe trên mặt trận phương nam. Nhân tộc có thêm thời gian tích trữ quân nhu, quân khí, tu sửa đại pháp trận và linh chu chiến đấu. Hải tộc điều động thêm lực lượng trong biển Vô Biên, dồn quân quyết đánh chiếm bằng được Gạc Ma.
Tu sĩ nhân tộc ngoài việc củng cố vững chắc phòng tuyến, họ cũng tăng cường tuần tra đông đảo hơn, nghiêm mật hơn rất nhiều. Nhóm tuần tra của Đàm gần như lần nào cũng phải đụng độ hải tộc cấp hai có linh trí, tất nhiên với chiến lực của họ thì đám Hải Tộc kia đều không thể thoát khỏi, ‘bảo tàng’ trong giới chỉ của gã càng ngày càng đồ sộ không còn chỗ chứa. Nhu cầu cấp thiết hiện nay là phải kiếm cho được một khối không gian chứa đồ lớn hơn, gã không thể đeo một đống nhẫn trữ vật trên tay như đồ trang sức của mấy vị phu nhân quyền quý được.
Lài một tên Đả Thiết Sư, về lý thuyết gã có thể chế luyện ra một pháp khí chứa đồ có không gian bên trong rộng hơn giới chỉ rất nhiều. Ngặt một nỗi, thứ nguyên liệu cơ bản là Không Gian Linh Thạch lại không có trong tay. Bất kỳ một khối không gian linh thạch nào khi được khai thác lên đều bị các tông môn chiếm lấy, hoặc các thế lực lớn thu lại, quả thực rất khó kiếm về tay.
Bất chợt nghĩ đến khối Ngọc Mắt Mèo kết giới Tản Viên Sơn, với những kiến thức hiện tại của gã, gã có thể thử một lần. Còn như thất bại, gã có thể chạy qua Gạc Ma Thành thu mua giới chỉ có không gian lớn hơn với giá cao.
Đá Mắt Mèo chính là phần lõi của khối Vẫn Tinh Dỏm xưa kia, mặc dù khối đá đã bị phân rã nhưng phần lõi của nó vẫn thuộc dạng Không Gian Linh Thạch, chỉ là bên trong đã tán hết đi linh khí và kết giới không duy trì nổi nên dẫn đến việc sụp đổ. Về lý vẫn có thể cải tạo được, cũng có thể cần thêm chút may mắn.
Ngọc mắt mèo màu vàng đục huyền phù trong không gian trận pháp Tụ Linh, từng đoàn linh văn mờ ảo chạy quanh thập phần sinh động. Đàm ném ra một điểm Không Gian Ánh Linh vào tiểu trận, nó bay nháo nhác như thể định bỏ trốn, môi gã nhếch lên đểu cáng, từ miệng gã bắn ra một đoàn hỏa diễm đỏ thắm bao khỏa lấy điểm Ánh Linh.
Đàm phải hết sức tập trung, dùng Ngọc Hân Linh Hỏa thiêu đốt Ánh Linh một hồi, chuyển nó sang thể lỏng, rồi dẫn động đoàn chất lỏng nhỏ từng giọt dung dịch vàng cam lên bề mặt khối ngọc mắt mèo cũng đang bị nung đỏ, chất lỏng nhểu vào khối ngọc bắt đầu sủi tăm và thẩm thấu vào bên trong. Công việc cực kỳ tỉ mỉ và mất nhiều thần niệm lực, nó khó khăn hơn lúc đầu hình dung rất nhiều.
Ngọc mắt mèo đang dần sáng lên, ba động năng lượng thoáng ẩn hiện. Tiếp tục một điểm Không Gian Ánh Linh Khác được dung luyện sang dạng lỏng thẩm thấu vào bề mặt khối ngọc, cứ liên tục vậy cho đến điểm Ánh Linh thứ bảy thì Ngọc Mắt Mèo sáng rực, linh khí và lực lượng không gian lan tỏa khắp bên trong tụ linh tiểu trận.
Đàm Phi cả mừng. Đã đến công đoạn cuối cùng, gã lẩm nhẩm chú ngữ theo một bài kinh cổ xưa, kinh này gã đã thuộc nằm làu kể từ khi bước chân vào Đả Thiết Chi Đạo.
- Khai…
Linh văn mờ ảo trong tiểu trận chạy thành đoàn, chúng nhấp nháy vô cùng sinh động rồi nhất tề tiềm nhập vào viên ngọc mắt mèo. Ngọc cầu xoay tít tán phát kim quang nhàn nhạt, nghi thức khai linh đã hoàn thành, chế luyện thành công.
— QUẢNG CÁO —
Đàm thu ngọc mắt mèo vào tay ngắm nghía, thần niệm được thả vào không gian bên trong dò xét. Đó là một khoảng không lớn tầm hai mẫu trống trơn, bốn chung quanh bao phủ bởi khí trắng loãng giống như sương khói, khác hẳn với bốn bức vách như trong không gian giới chỉ thông thường. Kiến thức của gã còn chỉ ra rằng, không gian bên trong ngọc mắt mèo này còn có thể mở rộng thêm nữa, chỉ chưa biết mở rộng bằng cách nào và dùng nguyên liệu gì mà thôi. Tuy nhiên việc đó để sau tính toán, giờ thì ‘bảo tàng’ của gã có nhân lên gấp cả trăm lần cũng không thành vấn đề.
Đàm Phi rất lấy làm mừng rỡ, nâng niu khỏa ngọc cầu trên tay, gã quyết định đặt tên nó là Tản Viên Giới, chế thêm một chiếc dây truyền từ mặc kim xâu qua rồi đeo lên cổ. Đồng thời gã cũng di chuyển tất cả tài sản giá trị vào Tản Viên Giới, sắp xếp lại cho ổn thỏa. Giới chỉ đeo ở ngón tay chỉ để lại một chút Tinh Thạch và vài món pháp khí cùi bắp chẳng bao giờ dùng đến.
…
Ánh hoàng hôn phủ xuống mặt biển một màu ráng hồng vô cùng thơ mộng, nửa vầng mặt nhật đỏ ối nhô lên từ phía chân trời xa xăm, từng đàn hải âu lấp ló trong những rặng mây nhuốm sắc hồng. Không ai có thể nghĩ khung cảnh thanh bình này lại từng là chiến trường, và vẫn là chiến trường chôn vùi đi bao ước mơ hoài bão của nhiều tu sĩ nhân tộc.
Đàm Phi sau một phiên tuần tra trở về, gã bước vào tòa động phủ vỏ ốc, lật tay lấy ra bình rượu Tề Thái do Lan Ngọc chế luyện, hớp một ngụm nhỏ đầy sảng khoái rồi ngồi xuống đả tọa luyện hóa.
Tề Thái Tửu của Lan Ngọc khác hẳn so với bình Tề Thái của Tư Mã Tuyên, thứ nhất là công thức chế luyện đã bị thay đổi đi một số tá dược so với nguyên bản, thứ hai là do hỏa hầu của người chế luyện. Công dụng rượu Tề Thái mới này có phần kém hơn một chút về dược lực, nhưng vẫn đảm bảo cho việc tu luyện của gã. Thế nhưng Lan Ngọc trong chế luyện lại cho thêm Linh Mễ đặc sản của của Tử Huyền Môn vào, rượu có nồng độ mạnh hơn, thơm hơn, chính xác là gây sảng khoái hơn Tề Thái trước kia rất nhiều.
Còn đang nhắm mắt hưởng thụ luyện hóa thứ mỹ tửu mà người đẹp ban cho, bỗng đôi mắt Đàm mở bừng, gã đưa tay lên theo phản xạ chụp lấy một viên cầu nhỏ trong veo vừa bay đến.
- Linh Cầu Truyền Tin? - Đàm nhíu mày.
Gã ngần ngừ rồi đưa linh cầu lên ấn đường bóp nát, từng đoàn linh văn nhỏ li ti chạy thẳng vào đầu gã truyền tải thông tin. Gã bước ra ngoài động phủ ngước lên nhìn bầu trời đỏ ối, trán nổi đầy gân xanh, sau đó xác định phương hướng rồi tế đao ngự khí bay đi.
Đàm phi hành đến một vùng biển cách chiến trường nhân yêu ba trăm dặm về hướng tây, lố nhố dăm ba hòn đảo nhỏ trơ trọi trên mặt biển hoang vắng. Gã từ từ hạ thân xuống một tòa tiểu đảo có địa hình mấp mô đá tảng và san hô xen lẫn, đánh giá quang cảnh chung quanh. Những thứ đập vào mắt Đàm Phi thật không thể tin nổi, cơ thể gã run lên từng hồi, đôi mắt bắt đầu hằn lên những gân máu đỏ vằn vện, gã phải cố gắng lắm để chấn tĩnh, cứng rắn đè nén cảm xúc ôm quyền cung kính: