Cuộn da thú hoen ố được bày ra trước mặt Đàm Phi, gã há miệng phun ra đoàn hoả diễm sáng xanh, hỏa diễm bùng lên như nhảy múa trên bề mặt cuộn da cũ kỹ.
Lần lượt từng ký tự và hình hoạ xuất hiện mờ mờ rồi rõ nét dần, chữ viết trong đây đều là dạng cổ tự Già Thiên.
Nhiều điểm sáng nhấp nháy thi nhau nổi lên, chỉ ra các nơi thiết hạ bẫy rập rất chi tiết cụ thể, nhiều dòng ghi chú chạy lướt nhanh bên dưới tấm da, truyền tải một lượng lớn thông tin cần thiết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hải đồ chỉ ra lối vào và cách thức mở ra bảo tàng của Lục Ất.
Khi mới lấy được vật này từ trong thạch quan, nhìn thấy đồ hình ngọn lửa ở góc cuộn da, Đàm Phi đã hiểu được ẩn ý bên trong đó, chỉ có sử dụng Hỏa Linh của Hữu Thế đại vương mới có thể mở ra nó.
Hiện đang giữ hai trong bốn chiếc chìa khoá, địa điểm cất dấu và cách thức thâm nhập cũng đã nắm được sơ bộ, thế nhưng đây vẫn là một nhiệm vụ quá xa vời.
Với thực lực của gã hiện tại, tất nhiên sẽ chẳng thể làm lên trò trống gì, chỉ có thể ngồi đó mà nuốt nước miếng ừng ực.
Vấn đề mấu chốt nằm ở hai chiếc chìa khóa còn lại, gã chẳng thể biết được hiện giờ chúng đang nằm trong tay kẻ nào? Liệu có còn ở trong hai tộc Kim Thánh và Thanh Giao hay không? Việc thu hồi chúng chẳng khác chuyện mò kim đáy bể, tìm trăng bóng nước.
Muốn tiếp tục đi theo con đường của Phạm Hữu Thế ư? Quả thực chông gai đầy rẫy, nguy cơ trùng trùng…
Động tĩnh bên ngoài kéo Đàm Phi về thực tại.
Gã vội sửa soạn lại y phục, chạy vội ra ngoài động phủ tiếp đón thượng khách.
Tứ lão tổ vẫn như thường lệ, không có đi vào động phủ của gã, lão chọn cách ngồi hóng gió tại bàn đá trên đỉnh Vân Mộng Sơn.
- Tiểu tử dường như mới xuất lực quá độ, lại là hoả căn tinh tiến lên một bậc, phải chăng đã gặp được cơ duyên? - Tứ lão tổ bột miệng đánh giá khi trông thấy Đàm.
Đàm Phi thoáng chột dạ, lão vương gia kia chẳng nhẽ đã nhìn ra chân tướng? Việc lão vẫn quanh quẩn đâu đó gần đây không hẳn đã phải là cảnh giới gã.
Biết đâu lão cũng có thông tin về bảo tàng, hoặc giả đang tìm kiếm nơi Hữu Thế đại vương tạ hóa? Cho dù như thế nào, gã vẫn làm vẻ bình thản:
- Hai ngày trước nhị hoàng tử yêu cầu tiểu bối chế luyện Cô Tinh Đan, nghe đâu muốn nâng cấp một số tộc loại Thanh Giao đang dậm chân tại bình cảnh.
Nhiệm vụ này thực sự khiến cho tiểu bối cảm thấy rất mệt mỏi, chính vì vậy mà linh hỏa trong thể nội luôn ở trạng thái hoạt động cao nhất…
- Ồ…! Hóa ra là chế luyện Cố Tinh Đan.
Hắc, hắn đâu có hào phóng với tộc loại Thanh Giao, số đan kia nếu luyện thành sẽ chỉ rơi vào tay đội quân của riêng hắn mà thôi.
Vậy ngươi đã hoàn thành?
Tứ lão tổ làm bộ cảm thông, ánh mắt ẩn chứa sự quan tâm vô cùng sâu sắc.
Dẫu chỉ là diễn kịch nhưng cũng đủ để gây thiện cảm cho người đối diện.
Đàm cười chất phác lắc đầu:
- Không có… tiểu bối trong lúc nhất thời đã hủy đi một phần nguyên liệu, hài…!
- Hắc, chế luyện Cố Tinh Đan là chuyện lâu dài, tiểu tử ngươi cứ thong thả.
Yên tâm, có ta chống lưng, kể cả hủy đi toàn bộ tài liệu thì bản vương đây cũng đứng ra mà bao che cho ngươi.
Đàm Phi vội ôm quyền cảm tạ:
- Được một lời của vương gia, tiểu bối đây cũng bớt đi được gánh nặng trong lòng!
Lúc này, trên bàn đá đã nhiểu ba gốc linh thảo màu phấn hồng tỏa linh khí mãnh liệt, có mùi hương hắc hắc nhưng lại rất dễ chịu.
Tứ lão tổ tằng hắng:
- Mặc kệ ngươi có hoàn thành nhiệm vụ của Ảnh Quân hay không?! Ngày hôm nay bản vương đã xuất ra được Linh Ly Thảo bốn trăm năm tuổi.
Ngươi thu lấy một gốc làm thù lao, hai gốc còn lại chế linh tửu cho ta, công xá như thế nào cứ nói thẳng, bản vương là người không thích vòng vo.
Đàm Phi ra chiều nhẩm tính một hồi, gã tỏ ra nghiêm túc:
- Tiểu bối nào dám tính đến công xá! Tuy nhiên một số nguyên liệu ở ngoại giới không có, chỉ có thể mang ra từ Luân Hồi Viên, giá trị thật khó ước lượng.
Lão long đập bàn cười ngất:
- Haha… Ngươi nói không tính đến công xá, nhưng ý tứ lại chẳng khác gì đem công phu sư tử ngoạm ra đối phó ta.
Vây tên ma lanh ngươi cần thứ gì? Nếu nằm trong khả năng của bản vương thì tiếp tục thương lượng.
Đàm vẫn một mực khiêm cung thuần phác:
- Thú thực, tiểu bối đang muốn chế luyện một món pháp khí vừa tay cho bản thân, nguyên liệu còn khuyết thiếu chính là Hãn Âm Tịnh Thủy, Kim Hàn Trọng Thủy và Âm Lôi Vi Sa… hoặc những loại linh tài tương tự như những thứ kể trên.
Tứ lão tổ trố mắt kinh ngạc:
- Chẳng ngờ ngươi lại còn là một tên đả thiết sư, ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái địa phương Luân Hồi Viên gì đó rồi.
Dừng lời một chút, tứ vương gia tỏ ra đăm chiêu:
- Âm Lôi Sa thì biển vô biên không có, Điện Li cốt vĩ của hải thú Điện Li Diêu cấp kim đan có thể thay thế chăng?
Điện Li Diêu Ngư có chiếc đuôi dài có thể phóng lôi điện cực mạnh, ở trong đại lục là chí bảo luyện pháp khí hệ lôi, lại là cốt vĩ của thú cấp ba, khẳng định là xếp trên âm lôi một bậc.
Nội tâm đã có sự kích động, tuy nhiên Đàm Phi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh:
- Hải Diêu Ngư thuộc tính thủy, e là không phù hợp với yêu cầu chế luyện của tiểu bối.
Vương gia ngài có thể mang nó ra để ta tham khảo?
- Được, ở đây có hai cây cốt vĩ của thú cấp ba, ngươi cứ tùy tiện đi!
Nói rồi tứ lão tổ ném ra cho Đàm hai đoạn xương trắng dài chừng năm thước, trông chúng như hai cây trường tiên uốn khúc với phần đầu chóp giống như lưỡi mác.
Điểm đáng chú ý nhất là ba động lôi điện cực kỳ mạnh mẽ, thi thoảng lại nhá lên những lằn điện quang chạy dọc trên những đốt xương, phát ra tiếng ‘tạch tạch’ rợn người.
Đàm Phi cầm cặp cốt vĩ lên xem xét một hồi, ánh mắt tỏ rõ sự thất vọng, đặt hai cái xương đuôi cá đuối lên mặt bàn đá, gã tiếp tục hướng tứ lão tổ với sự chờ mong:
- Vậy còn Hãn Âm và Kim Hàn thưa tiền bối?
Quan sát biểu hiện của Đàm, lão long cũng có đánh giá của riêng mình, lão chỉ cười nhẹ ra chiều bất đắc dĩ:
- Kim Hàn Thủy và Hãn Âm Tịnh Thủy đều là thứ chỉ có thể ngộ, hiện trong tay bản vương không có.
Kim Hàn xuất hiện tại cực nam của Thái Bình Hải Vực cách đây mấy chục năm trước.
Còn về Hãn Âm Thủy, thứ này ta cũng chỉ nghe nói đến trong điển tịch, nó dường như chẳng bao giờ xuất hiện tại biển vô biên này.
Đấy là mọi thông tin ta nắm được, trước mắt ngươi cứ thu lấy hai cái cốt vĩ này, để bản vương tìm cách thu thập thêm thông tin về Kim Hàn Thủy sau.
Thế nào?
Đàm Phi tự biết điểm dừng, Linh Ly Thảo quan trọng để luyện Đạo Thần Đan đã về tay, Điện Li cốt vĩ cũng là thứ đồ tốt để làm ra Hỏa Lôi Đạn, như vậy coi như quá mỹ mãn rồi.
Gã vội cung kính ôm quyền hướng tứ lão tổ:
- Cung kính không bằng tuân mệnh, sau hai tuần trăng nữa sẽ ủ ra Vân Hương Tửu.
Tiểu bối cũng chẳng có yêu cầu gì quá phận, sau này những mong tứ vương gia quan tâm chiếu cố.
Tứ lão tổ gật đầu cười ẩn ý:
- Hắc, ngươi cái tên tiểu hồ ly này…
Thân ảnh lão mờ dần rồi tiêu thất, bầu trời trên đỉnh Vân Mộng Sơn rộn lên tiếng long ngâm, một đầu Thanh Giao khổng lồ uốn lượn vài vòng rồi đâm thẳng xuống biển sâu.
Sau khi Tứ lão tổ rời đi, Đàm nghỉ ngơi phục dụng đan dược một ngày để hồi lại pháp lực.
Việc luyện ra men ủ của Vân Hương Tửu gã đã thực hiện nhiều lần đến độ thành thục, vậy nên chưng cất ra mẻ linh tửu mới không phải là vấn đề lớn đối với gã.
Loại men ủ lần này còn có thêm một chút nhỏ Linh Ly Thảo, sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng linh tửu chưng cất ra, nhưng lại có thêm hương vị của Linh Ly thoang thoảng, như vậy sẽ đánh lừa được cảm giác của tứ lão tổ.
Số linh thảo còn lại đương nhiên gã sẽ cất đi, để phục vụ mục đích luyện ra Đạo Thần Đan rồi.
Đạo Thần Đan cũng chưa cần thiết phải luyện ngay, việc tiếp theo lúc này chính là Cố Tinh Đan.
Vài ngày trước, việc xử lý Bạch Cương Tàm khiến gã vô cùng đau đầu, nhưng hoàn cảnh hiện tại đã khác trước rất nhiều.
Khi Ngọc Hân linh hỏa tiến hoá lên ‘hỏa linh’, công cuộc xử lý ổn thỏa tằm Bạch Cương đã không còn là nan đề nữa, bởi Ngọc Hân hiện đã có tư duy độc lập, có thể thay thế chủ nhân tự điều chỉnh và xử lý tình huống phát sinh trong dung luyện cũng như chế luyện.
Chẳng biết có phải do thiên ý? Nhưng việc Ngọc Hân tiến hoá lên hỏa linh đồng nghĩa chức nghiệp của gã cũng bước lên một tầm cao mới.
Ý đồ thôn phệ hỏa linh kia thực chất đã nằm trong tính toán của gã, thật may mắn là mọi việc đều diễn ra theo đúng kịch bản mà gã đã vẽ ra.
Trong luyện thất, mọi thứ nguyên liệu được bày ra đầy đủ, tụ linh tiểu trận được kích phát trồng đè lên tinh hỏa trận, linh văn từng đoàn chạy vòng quanh đỏ rực.
Tử Hồng Đỉnh huyền phù giữa trận, Ngọc Hân linh hỏa trong hình dạng tiểu oa nhi nhảy nhót vẫy vùng trong đó, cảnh tượng thập phần sinh động huyền ảo.
Đàm Phi ngồi xếp bằng trước trận pháp, đưa tâm thế về trạng thái ổn định, bắt đầu điều động Bạch Cương Tàm bay vào trong trận pháp, sơ chế trước một lượt để thử nghiệm.
Gã tự biết luyện Cố Tinh Đan lần đầu tiên chắc chắn sẽ thất bại, vậy nên thử nghiệm sơ chế giống tằm kia trước, nếu được sẽ chuyển sang tinh chế.
Ngọc Hân linh hỏa bỗng ảm đạm giảm nhiệt độ, nó chính là đang nhận chỉ thị từ Đàm Phi… không gian trong luyện thấy bập bùng lúc mờ lúc tỏ, bóng gã hắt vào vách động leo lét đầy ma mị và cô độc.