Tình Hư Thế Ảo

Quyển 1 - Chương 8: Hồi ức



“Mọi người ơi!” Ngọc anh vừa chạy vào vừa hét to

“ Có gì từ từ nói, làm gì mà la hét vậy hả” Max nhăn mặt nói

“ Mọi người có biết em vừa thấy gì ngoài cửa không?”

“Thấy gì” Cry hỏi 

“Động đất ah?” Đức hỏi

“ Anh không nói được câu nào tử tế sao Đức sư huynh” Ngọc anh trả lời

“Vậy rốt cuộc thấy cái gì, nói mau” Runa cũng phải lên tiếng

“ Em vừa thấy anh Kelvin ngoài cửa, dường như chuẩn bị vào võ quán của chúng ta”

“ Có vậy mà cô cũng gào lên” Đức lên tiếng

“Xùy, không nói chuyện với anh” 

“ Anh Kelvin chính là đại thiếu gia họ Lê của tập đoàn Lê Thị là người đứng đầu võ quán Lê thị. tài giỏi trên thương trường và võ thuật đứng đầu Yến Kinh, hèn gì hôm trước gặp ở cổng Học viện em thấy cái bóng quen quen mà” 

“Đã tới muộn còn la um sùm” Đức lại nói

“Mọi người! Vào bắt đầu tập tiếp nào” Max ngăn chặn cuộc chiến sắp xảy ra

Đúng lúc  này Kelvin tiến vào

“Chào mọi người” Kelvin lên tiếng

Mọi người đều quay ra nhìn anh, đúng là người đứng đầu võ quán Lê thị,  khí thế cũng khác người.

“Hôm nay tôi tới đây, không làm phiền mọi người chứ” 

“Không có gì, anh tới gặp Sư phụ sao?” Max hỏi

“ Ồ không, tôi tiện đường ghé qua hỏi thăm mọi người chút thôi ” Kelvin mỉm cười nói

Runa quay qua nhìn anh, là tên biến thái hôm nọ gặp ở cổng học viện,  Hừ, cô không thèm quan tâm quay qua chỗ khác. Kelvin sau khi nói chuyện xong với nhóm người Max thì đi ra sân thấy Runa đang luyện tập.

“Cô gái, chúng ta thật có duyên lại gặp nhau rồi” Kelvin mỉm cười nói

“Đồ biến thái, ai muốn gặp lại anh chứ!” Runa nói nhỏ

“ Này, cô không nên có thái độ như thế, tôi biến thái ư? Chỗ nào?”  Kelvin vẻ mặt khó xử nói

“Hừ,” Runa không đáp lời

“Runa nghe nói trong vòng đấu trước cô thắng Sa Mạn Mạn à? Tôi thật muốn xem lại cú tam đả hoa anh đào đó. Có muốn đánh với tôi vài chiêu hay không?” Kelvin nói

“Được thôi, Mời!” Runa đáp

“Mời!” Kelvin mỉm cười

Mọi người thật bất ngờ khi Kelvin nói vậy mà càng bất ngờ hơn khi Runa đồng ý, tất cả đứng sang hai bên để dành khoảng giữa sân cho 2 người bắt đầu giao đấu.

Kelvin bắt đầu tấn công tư thế nhẹ nhàng thoát tục, nhưng lực đánh cũng không hề nhỏ, anh tấn công liên tục, còn Runa chỉ ở thế phòng thủ ngay khi anh tấn công thì liền nới rộng khoảng cách, cô đang quan sát đợi thời cơ để ra đòn phản công. Ngay lúc đó sơ hở tới, tốc độ tấn công của Kelvin có chút chậm lại cô liền tung ra đòn tấn công. Nhanh như cắt cô xoay người tung một cú đá hậu bằng chân trái. Anh giật mình liền nhanh chóng né sang phải, ngay lúc chân trái vừa tiếp đất Runa liền dồn toàn lực lại một lần nữa tung ra cú tam đả hoa anh đào. Kelvin bị đá ra sau lùi vài bước mới cố đứng vững cho không bị ngã, anh quả thật  bất ngờ và cũng ngộ ra một vài điều. Ánh mắt nhìn cô không rời. 

Xa xa có một bóng dáng nãy giờ dõi theo trận đấu của hai người

“Runa, cô cũng khá đấy chứ!” Kelvin nói sau khi đã lấy lại tinh thần

“Anh quá khen” Runa đáp

“Lần sau có cơ hội chúng ta lại đấu giao hữu được chứ?!”  Kelvin đề nghị.

“hừ, xin lỗi tôi không có thời gian” Runa vẻ mặt không tốt đáp

“Thôi, mọi người tiếp tục tập luyện, tôi không phiền nữa” Kelvin lại mỉm cười đáp, anh lúc nào cũng ôn hòa như vậy. Nhưng còn một mặt khác mà không ai hay biết.

Sau đó anh đi ra ngoài hướng về phía sau võ đường, nơi gần căn nhà trúc

Sau trận đấu của Kelvin và Runa mọi người vẫn còn đang bàng hoàng, sau câu nói tạm biệt của Kelvin mọi người mới bừng tỉnh. 

“Chị Runa! Chị giỏi thật đấy! Không ngờ chị lại tiến bộ nhanh như vậy” Ngọc anh hớn hở nói.

Max và Đức, Hà Phương im lặng nhìn cô, cảm thấy cô thay đổi khác trước rất nhiều. 

**********

Tới trưa Runa đang trên đường về phòng nghỉ thì lại bắt gặp Kelvin

“Anh vẫn còn ở đây?” cô nghi hoặc hỏi

“Hi! Có người muốn gặp cô nói chuyện” 

“AI?”

“ Cô cứ đi theo tôi rồi biết”

“ Được” 

Hai người cùng đi gặp người đó. 

“ Tới nơi rồi” Kelvin nói chỉ vào căn biệt viện trước mắt

Vào tới nơi cô thấy tại phòng khách có một người trông thật giống ông tiên, râu tóc đã bạc trắng, lão búi một búi tóc trên đầu.Nhưng nhìn dáng vẻ không có chút suy yếu của người già độ tuổi này.

“Xin chào ạ” Runa lễ phép chào

“ Chào cô gái!” vị Trưởng lão nhìn cô và nói

Kelvin đứng bên cạnh cô không nói gì

“Người có việc gì tìm tôi?” Runa hỏi

“Ta đã nghe Kelvin kể về con và vừa rồi cũng đã thấy 2 người giao đấu” Trưởng lão vuốt chòm râu trắng tinh của mình nói

“ ta thực ra chính là Trưỡng lão chân truyền đời thứ 20 của võ quán Băng Thăng. Ta tên là Thanh Ngưng”

“Ta có chuyện muốn kể cho con nghe”

Runa nghi hoặc nhìn ông lão và Kelvin không biết họ định nói chuyện gì với mình.

“ Hai người theo ta tới căn nhà trúc nhỏ, ta sẽ nói cho con nghe”

Sau đó trưởng lão dẫn theo hai người đi tới căn nhà trúc, nơi có cây đàn Băng Huyết, và câu chuyện xưa được bắt đầu.

Trưởng lão chỉ vào cây đàn và nói

“ Cây đàn này tên là Băng huyết, nó được tạo ra bởi 2 vị tướng quân nổi danh thời Cao Ly là Thượng Ngô Trác Thăng và Hạ Châu Như Băng ”

“Từ năm ta 8t đã được 2 người họ thu nhận và dạy võ công”

“ Cây đàn này mang theo trong mình câu chuyện tình bi thống về 2 vị tướng quân kia. “Trưởng lão thở dài

“Từ thời kì mà đất nước Cao Ly trị vì vợ chồng nhà lí quan trưởng bộ lĩnh đã rất lâu không có được một mụn con để bảo vệ nước nhà mặc dù họ đã tu tâm dưỡng đức rất nhiều mà vẫn không có con. Đức vua bất an, trăm dân lo lắng. 

Lúc bấy giờ người dân Cao Ly đã có nói nếu ăn được hoa anh đào đỏ thì sẽ có con,thế là cả nước tức tốc đi tìm khắp nơi trên các lục địa nhưng vẫn hoàn không có được hoa anh đào màu đỏ rồi họ bỏ cuộc. Cho tới năm nọ trời đất tự nhiên có sự xoay chuyển giữa hai mùa hạ và đông,sét đánh trúng vào cành hoa anh đào màu hồng phấn trước cửa nhà lí quan trưởng lạ thay những nhánh hoa từ màu hồng phấn dần dần phai nhạt chuyển màu đỏ đô. Sáng hôm sau họ tức tốc và vui mừng nhanh chóng hái hoa anh đào đỏ đó cho phu nhân ăn. Chưa đầy mấy ngày sau bà có thai khiến cho cả nước vui mừng cầu trời khấn đất.Đúng vào ngày đó một năm sau lại có hiện tượng trời đất nổi lên và bà hạ sinh được một cặp song sinh bé gái khiến cả cho đất nước và đức vua ăn mừng. 

Dưới sự giao hòa của trời và đất giữa mùa đông và hạ Đức vua Cao Ly liền đặt tên cho bé gái lớn là Hạ Châu Như Băng,bé còn lại là Hạ Châu Như Song”

“Thượng Ngô Trác Thăng là vị tướng tài của Cao Ly, hắn với nàng được ví như cặp đôi tiên đồng ngọc nữ. Khi ấy nàng mới 17 tuổi đã là nữ tướng quân lừng lẫy của Cao Ly. 

Chiếc đàn màu băng huyết được kết hợp từ đàn tì bà và đàn tranh Đàn Tỳ Bà cột bằng dây tơ. Đàn Tranh cột bằng dây đồng*( muốn biết rõ về cây đàn xem lại c5). Người ta thường chúc đôi tân hôn được xe duyên Cầm Sắt  . hai người vì tình yêu sâu đậm mà cùng làm nên cây đàn mong được bên nhau mãi.Nhưng không ai hay chuyện diễn ra quá bất ngờ. Vào hôm cung đình tổ chức tiệc rượu mừng 2 vị tướng lĩnh thắng trận trở về chính tay hắn đã giết nàng bằng chính ly rượu có sẵn độc mà hắn không hề hay biết đưa cho nàng uống..... từ sau khi Hạ Châu Như Băng chết hắn đã rất đau khổ và ân hận. “ Vẻ mặt trưởng lão đượm buồn

“ từ đó về sau Cao Ly mãi mãi mất đi một vị tướng tài, một nữ nhân anh hùng.”

“Mà vị đó nếu ta không nhầm thì chính là con ở kiếp trước đó! Cô gái!”  Trưởng lão với vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu nói

“ Còn vị  Thượng Ngô Trác Thăng tướng quân kia ta chưa thể nói trước được điều gì với con cả”

Runa nãy giờ lặng thing nghe, vẫn chưa hoàn toàn tin vào lời trưởng lão nói, vẫn còn quá nhiều điều cô nghi ngờ. Cô quay lại nhìn Kelvin như để hỏi rằng mọi sự vừa rồi trưởng lão nói là thật? Cô vẫn còn mơ hồ quá nhiều.

******************

Sau sự việc ngày hôm đó. Cô chưa gặp lại Kelvin, ngồi nghĩ ngẩn ngơ cô lại nghĩ về Max,  Max luôn tránh gặp cô, ngay cả khi luyện tập tại võ quán cũng là vẻ mặt lạnh lùng, không quan tâm. Hôm đó Runa cô cũng có chút động tâm nhưng sau vẻ lạnh nhạt của Max cô cũng không thèm để tâm tới chuyện đó nữa. Cuộc sống của cô vẫn theo quỹ đạo thông thường ăn-ngủ-tập luyện.

Võ quán Băng Thăng đã được chọn vào vòng bán kết cùng vs võ quán Cốt Bá và Lê Thị. Đây đều là 2 đối thủ nặng kí đối vs Băng Thăng. Lê Thị- Đương kim quán quân, được đặc cách vào thẳng vòng trong không cần phải qua vòng loại, trong đội hình thi đấu toàn những tinh anh của võ quán. Không biết điều gì sẽ chờ đón họ trong trận đấu sắp tới. Còn Cốt Bá cũng nằm trong những đội giỏi,   khiến bọn họ có chút căng thẳng nhưng trận thắng vừa rồi đã tiếp thêm cho tất cả thành viên trong võ quán Băng Thăng sự cổ động tinh thần rất lớn nên mọi người cũng lại thả lỏng được đôi chút.

Tại võ quán mọi người tập luyện trong không khí hăng say tràn đầy nhiệt huyết.

‘‘Max sư huynh, sắp tới chúng ta gặp Lê Thị và Cốt Bá sao?” Cry lên tiếng hỏi,  vẻ mặt có chút lo lắng

‘’ Đúng vậy vòng trong còn 3 đội thôi, Chưa biết chúng ta sẽ gặp ai trước nhưng đều không được lơ là mất tập trung. Mọi ng rõ chưa! ” 

‘’Sư huynh đã rõ!”

“Mọi người!, chúng ta đã thắng ở vòng trước chỉ cần giữ vững tinh thần thi đấu là tốt rồi”- Ngọc anh vui vẻ nói

“ Đúng vậy nha”

“ Tốt! Chúng ta nhất định tất thắng!”

“Mọi người cố lên! Thi đấu thật tốt!”

Mọi người thi nhau nói.

“ Nhưng cũng đừng để vinh quang che mờ mắt, 2 đội bạn không phải thường đâu” Lại với cái vẻ uể oải Đức lên tiếng phá vỡ không khí ( thật biết làm người ta mất hứng mà)

“Đức sư huynh! Có thể đừng làm người ta mất hứng vậy được không hả?” – Ngọc Anh lên tiếng

“Ta chỉ nói cho mọi người hiểu mà thôi, có gì không phải sao?” Đức nói xong nhe răng cười.

“Huynh…. Thật là….đúng là huynh mà!” Ngọc Anh bực tức nói, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng vì tức giận.

“Ta đương nhiên là ta rồi, nói thừa” nói xong lại nhăn nhở, chọc tức Ngọc Anh

Ngọc Anh định lên tiếng thì Max ngăn lại

“Thôi, quay lại luyện tập đi.”

Runa trong thời gian này nên là tập luyện với Max nhưng thái độ của anh lại làm cô có chút khó chịu.

“Đức sư huynh, hôm nay anh tập với tôi nhé!” – Runa giống như là thông báo cho anh biết chứ không phải đang hỏi

Đức có chút ngỡ ngàng, chưa kịp trả lời thì Max cũng lên tiếng

“Đức, cậu tập với cô ấy đi.”

“Hả?! À, được thôi, chúng ta bắt đầu tập nào Runa”

--- ------ ------ta là giải phân cách đáng ghét---- ------ -------

Một bóng dáng trường bào màu đỏ đô, trên đó còn thêu hoa anh đào đỏ xuất hiện trông tâm  trí cô, dáng vẻ của người này uy phong lẫm liệt lại toát ra khí thế khiến người ta bất giác sợ hãi.

“Đau……, đau quá…..” 

“aaaa!…..đầu ta đau quá…..!”

Những hình rời rạc về người con gái mặc trường bảo đỏ đô cứ hiện lên trong tâm trí cô, xẹt qua còn có cảnh một người đàn ông đang gục đầu bên gốc cây anh đào đỏ miệng luôn lẩm bẩm câu gì đó cô không thể nghe rõ

“aaaaa…..làm ơn….đau quá….!”

Lại một khung cảnh nữa xẹt qua lần này nơi nơi đều là xác người chết nằm ngổn ngang khắp nơi, không khí xung quanh sặc mùi máu và mùi tanh nồng, xa xa là bóng dáng màu đỏ đứng đó, ánh mắt nhìn xa xăm…

“Cô…..là ai….?”

Runa nghĩ không biết cô gái đó là ai sao mỗi lần đều hiện lên trong tâm trí của cô, cô muốn quên đi mà không được, quá mệt mỏi cô liền ngất đi.

*******************

Bình minh lên nhuộm cả bầu trời màu ánh cam. Ánh nắng ban mai luồn qua khe cửa, chiếu vào phòng Runa. 

“Ôi!...”

Lúc cô tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.  Trong người vẫn còn có chút khó chịu, cô chuẩn bị ra võ quán cho buổi tập sớm.

“Chị Runa, chào buổi sáng,”-Ngọc anh nói

“Chào buổi sáng Ngọc anh”

“Mọi ng đã đến đủ hết chưa?” Max hỏi

“ Đủ ạ ” Một người trả lời

“Vậy chúng ta bắt đầu tập luyện” 

Mọi người tự bắt cặp vs nhau để luyện tập  , trận đấu sắp tới  bọn họ không thể thua. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.