Cây cối đến mùa buộc phải bỏ đi lớp màu xanh đầy sức sống, giờ chỉ còn chi chít mấy nhánh cây hung dữ hướng về phía bầu trời, lặng lẽ ngủ đông.
Vạn vật đang chờ đợi mùa xuân đến, đại diện cho một niềm hy vọng mới, cũng như sức sống mới đang đón chờ.
Kỳ thi cuối kì diễn ra suốt một tuần cuối cùng cũng chấm dứt, Phí Dĩ Ái cứ nhìn ra cửa sổ ngây người, trong lòng không rõ vì cái gì mà anh lại thấy phiền lòng như vậy.
Anh vẫn không có can đảm để về nhà, nói gì thì nói, anh chính là không đủ dũng khí.
「 Học trưởng, mau lên! 」
「 Hử? 」
Tống Công Tắc lôi kéo Phí Dĩ Ái chạy trối chết ra ngoài cổng, y như đang chạy trốn.
Bị kéo chạy khiến cho Phí Dĩ Ái hết hơi. Anh tức giận vung tay, 「 Mi làm cái quỷ gì đó?」 Phí Dĩ Ái đang cố gắng bổ sung dưỡng khí cho hai lá phổi của mình.
Tống Công Tắc ngốc ngốc hồ hồ cười cười nhìn Phí Dĩ Ái, dường như một chút cũng không cảm thấy nhiệt độ đang lạnh đi.
「 Anh......」
Tống Công Tắc cầm lấy bàn tay của anh lạnh ngắt vì không mang găng tay, cẩn trọng bọc lại trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
「 Học trưởng, được nghỉ đông rồi nha, em thật là cao hứng! 」
Nhìn Tống Công Tắc giống tiểu hài tử chỉ vì kì nghỉ mà hưng phấn, Phí Dĩ Ái trong lúc nhất thời cảm thấy buồn cười.
「 Bớt giả đò, có gì mà ngạc nhiên chứ 」 Anh châm chọc hắn.
「 Đây là lần đầu tiên em cùng học trưởng cùng được nghỉ dài hạn nha! 」
Bọn họ lần đầu tiên chung lớp, đồng thời được nghỉ dài hạn khiến cho Tống Công Tắc khó nén loại tình cảm hưng phấn.
「 Học trưởng, chúng ta đến biệt thự của em nghỉ đông đi? 」
「 Không phải ở trên núi sao? 」 Anh từng nghe hắn đề cập qua đống biệt thự mà cha mẹ hắn sở hữu.
Mấy tòa nhà đó của cha mẹ hắn, trừ bỏ bán kiếm tiền, tựa hồ là lưu lại cho Tống Công Tắc nghỉ ngơi.
「 Đúng vậy, tầm nhìn rất rộng, hơn nữa cũng rất xinh đẹp nga! Đi thôi, chúng ta cùng đi. 」
Tống Công Tắc lấy áo mưa để Phí Dĩ Ái mặc vào, lấy xe đạp ra, chở Phí Dĩ Ái hướng về nhà bọn họ.
「 Không lạnh sao? 」 Ngữ khí của hắn tràn ngập lo lắng. Phí Dĩ Ái từ trước đến nay so với hắn hư nhược, chỉ sợ anh sẽ cảm lạnh.
「 Không. 」
Thời tiết lạnh lẽo này cũng khiến cho một người tràn đầy sức sống như Phí Dĩ Ái đông lạnh, nói không đến ba câu anh liền bắt đầu cảm thấy đầu bị đau.
Giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, Phí Dĩ Ái nói: 「 Sao vừa rồi cậu lôi kéo anh y như chạy trốn vậy? 」
「 Học trưởng, bởi vì em thầm nghĩ muốn cùng anh trải qua kì nghỉ đông hai người, em mới không cần một đống bóng đèn đâu! 」
Phí Dĩ Ái hung hăng nhéo lên tấm lưng rắn chắc của hắn.
「 Đau a! Học trưởng. 」
Xe đạp xóc nảy một cái.
「 Ai bảo mi ăn nói lung tung, chỉ có hai tên đại nam nhân nghỉ đông, thật không thú vị gì hết. 」 Phí Dĩ Ái một chút cũng không có hưng trí.
「 Học trưởng, đừng nói như vậy mà! Nếu anh không chịu theo em, ba mẹ em hiện tại nhất định đang vội vàng cùng người nhà hiện tại của mình chuẩn bị lễ mừng năm mới, mà em chẳng thể cùng bọn họ hòa hợp, cho nên em chỉ có thể cô cô linh linh một người đối diện với căn phòng trống. Một mình trong lễ mừng năm mới thê lương vô cùng, mới nghĩ thôi đã rùng mình rồi. Học trưởng, đừng bỏ rơi em nha! 」
Cha mẹ Tống Công Tắc chống đối nhau vài năm, rốt cục buông tha tiền tài dây dưa, hai bên đều nhường một bước, thảo luận xong điều kiện ly hôn rồi tự tạo ra gia đình mới của riêng mình.
Tống Công Tắc sống tự lập cũng không muốn đi theo ai, ở lại trường học, hắn dùng tiền bồi thường của bọn họ mà mua nhà, từ đó bọn họ giống người lạ, khó được dịp gặp mặt.
Mà trong mắt người ngoài, Tống Công Tắc được khen ngợi là người đứng đầu trong vị trí kế thừa tập đoàn nhưng trong lòng hắn biết rõ, cha đã có ba đứa nhỏ, người thừa kế vị trí kia cũng không tới phiên hắn đâu, bất quá hắn cũng vui vẻ, thoải mái, không bị ai kiềm hãm.
Phí Dĩ Ái nhớ rõ năm trước tiểu tử này hình như cũng là dùng chiêu này, nói ra đáng thương vạn phần, như là nếu anh không bồi hắn, chính là không tim không phổi, tội ác tày trời, dù muốn từ chối cũng không được. Cuối cùng, nghỉ đông năm ngoái, hắn cơ hồ đều ở lại nhà anh, hai người vì lạnh mà không ra khỏi cửa, cùng nhau ở trong phòng ngủ ôm máy sưởi.
Năm nay thì sao?
Trước cứ theo hắn đi, đến lễ mừng năm mới không biết có nên về nhà hay không, vả lại cũng không biết nên đối mặt với người nhà như thế nào.
Trước đó bản thân phải chuẩn bị tốt tâm lý đã.
Ai, như thế nào lại biến thành như vậy?
「 Học trưởng, dành thời gian cho em đi! 」 Tống Công Tắc lại tính toán thi triển kĩ xảo miệng lưỡi của mình, so với keo dính siêu cường lực còn dính hơn.
「 Được. 」
Gì chứ? Sảng khoái như vậy. Tuy đúng như dự đoán nhưng Tống Công Tắc vẫn là có chút kinh ngạc, xem ra trong lòng học trưởng, chuyện của hắn thật sự làm anh cảm thấy thống khổ.
Nhưng hắn đau lòng a!
******
「 Học trưởng, sao không trùm mũ áo mưa lên, mưa đến rồi kìa. 」 Tống Công Tắc quay đầu muốn nhìn Phí Dĩ Ái một chút, phát hiện cái người thể chất hư hàn kia không biết tự chiếu cố mình, đáng lý phải biết chú ý chứ.
「 La cái gì mà la. 」 Nói tới nói lui, Phí Dĩ Ái vẫn rất nghe lời mà kéo mũ lên, nếu không hắn sẽ ở bên tai anh la hét này nọ, muốn thanh tĩnh cũng không được.
「 Học trưởng, chúng ta có thể đến trễ một chút. 」
「 Cái giề? Sao lại như thế? Anh không thích đâu! 」
Vẻ mặt Phí Dĩ Ái lạnh lùng, gần như không muốn quan tâm đến hắn. Tống Công Tắc nghĩ thầm, cho dù ai làm gì cũng không quan hệ.
「 Học trưởng, anh đã quên sao không? Lão bản của anh không phải vì nghỉ đông khách ít, mà là chúng ta đi nghỉ. Cho nên đâu phải chúng ta muốn đi nghỉ là được. Nếu trong phòng trọ thiếu chỗ, chúng ta phải tự thân vận động. Học trưởng, em còn phải lái xe nha, đánh em rất nguy hiểm đó. 」
「 Mi còn không chịu nói? 」 Phí Dĩ Ái nhảy xuống xe dọa Tống Công Tắc sợ hãi một trận.
「 Học trưởng, chúng ta đi vào trước, đứng bên ngoài như vậy không tốt đâu, sẽ bị lời ra tiếng vào đó, đi vào trước được không? 」
Nhịn xuống tức giận, Phí Dĩ Ái xoay người đi vào trong nhà, đối với người bản tính thất thường như anh, bất luận trường hợp nào cũng có thể bùng nổ mà nói, lần này có vẻ như tốt hơn trước rồi. Mà anh như vậy, cũng bởi vì đối tượng là Tống Công Tắc nha.
Phải nói thêm, Tống Công Tắc chưa bao giờ làm anh tức giận cả, hết thảy mọi chuyện đều ưu tiên cho anh. Những chuyện như lúc này, hắn đều cùng anh thảo luận xong, được anh phê duyệt mới dám làm nha!