Tinh Không Chi Dực

Chương 118: Phần thưởng cao quý nhất của đồng minh: huân chương ‘đại bàng andean tung cánh’









Bộ chỉ huy trung tâm của Đồng Minh.



Được đặt trên hành tinh số 4 ở thiên hà Siberia xa xôi, một trong bốn hành tinh vận động quanh một mặt trời xanh ở trung tâm thiên hà, cũng như những hành tinh khác ở đây, hành tinh số 4 cũng không được coi là thích hợp cho người cư ngụ, nhìn bề mặt lạnh lẽo, hoang vu, khắp nơi đầy rẫy những hố sâu được tạo nên bởi sự va chạm của các thiên thạch và hành tinh, hố lớn nhất có đường kính đến hàng trăm ki lô mét, từ thời xa xưa ở Địa Cầu, Siberia đã nổi danh là mọt vung hoang vu, lạc hậu, dùng cái tên đó đặt cho thiên hà này, ta cũng có thể thấy được thực trạng của nó.



Ở đây không có hành tinh nào có thể cư ngụ, cũng không có tuyến đường nào cần đi qua, tuy cũng có những mỏ khoáng sản dồi dào nhưng nếu tổ chức khai thác thì giá thành quá cao, hơn nữa, những loại khoáng sản đó không phải là đặc sản của riêng vùng này, những thiên hà khác cũng có với số lượng không hề nhỏ, đối với thương nhân, lợi nhuận là quan trọng nhất, nếu có thể thu được lời với chi phi thấp chắc chắn họ sẽ không mạo hiểm đến tận đây, cứ thế rồi thiên hà ấy dần dần bị người ta lãng quên, được liệt vào loại thiên hà ‘vô tích sự’, tác dụng duy nhất của nó là đóng góp một dấu chấm và mấy dòng giải thích lên bản đồ vũ trụ của loài người.



Nhưng đó cũng chính là lý do mà Đồng Minh đặt tổng bộ ở đây, vị trí cực xa, cực kỳ ít khi có người lai vãng lai yếu tố cơ bản để giảm bớt nguy hiểm, ở đây có mỏ quặng, có nghĩa là có tiền đề để phát triển công nghiệp, tuy nguồn tài nguyên ở đây khiến cho thương nhân phải lắc đầu ngán ngẩm vì giá thành quá cao nhưng đối với Đồng Minh lại cực kỳ quan trọng, đặc biệt là khi nghiên cứu phát hiện ra ở đây không chỉ có những loại quặng được phát hiện từ trước mà còn rất nhiều mỏ quặng với trữ lượng phong phú trên hành tinh số 4 và các vệ tinh của nó. Có thể nói tất cả những loại quặng cần cho phát triển công nghiệp đều có ở đây, không chỉ thế, số lượng lại dồi dào, chất lượng ưu tú, khai thác cũng không phải là khó khăn. Từ đó, thiên hà Siberia không còn là loại “bỏ thì thương mà vương thì tội” nữa, nó trở thành một bàn đạp quan trọng để Đồng Minh có thể đối phó với Đế Quốc, trước mắt, ở đây có hai day chuyển sản xuất chiến đấu cơ loại Tia Chớp và một nhà máy đóng tàu cỡ trung bình, cho phép đóng từ các tàu con thoi đến các loại chiến hạm tầm trung, ngoài ra còn có một nhà máy đóng tàu siêu cỡ cũng đang được gấp rút lắp đặt. Để chế tạo nhà máy New Shangkou này, Đồng Minh hầu như đã đào rỗng vệ tinh số 2 của hành tinh, sau khi hoàn thành, nó không chỉ có ý nghĩa quyết định thỏa mãn mọi nhu cầu về tàu thuyền của Đồng Minh mà còn đủ khả năng chế tạo những chiến hạm hạng nặng như chiến liệt hạm hay thái không mẫu hạm, để từ đó tăng cường năng lực tác chiến với Đế Quốc.



Nhưng đó không phải là yếu tố quan trọng nhất, ẩn trong một dải thiên thạch ở trong thiên hà có một cổng siêu không gian, cổng siêu không gian JP11, đại diện cho sự may mắn, nó là cổng siêu không gian mở đầu cho tuyến đường bí mật thông với Liên Bang. Khi biết điều đó, Thụy Sâm không thể không há mồm, chả trách Đồng Minh lại đặt các cơ sở quan trọng nhất như dây chuyền sản xuất chiến đấu cơ, bộ tổng chỉ huy, nhà máy chế tạo tàu ở đây, thứ nhất là rất thuận lợi để nhận viện trợ cả về vật tư lẫn khoa học ký thuật từ Liên Bang, thứ nữa là công tác bảo mật được thực hiện rất dễ dàng, cuối cùng, nếu có bị Đế Quốc phát hiện, vào thời điểm nguy cấp có thể rút theo cổng siêu không gian JP11 về Liên Bang, thoát khỏi sự truy kích của Đế Quốc.




Vào lúc này, khách đã đến đầy trong lễ đường của bộ tổng chỉ huy Đồng Minh, cả căn phòng được trang trí trang trọng, hơn trăm sĩ quan, chỉ huy, tướng quân, và cả các nhân viên kỹ thuật đang đứng xếp hàng chỉnh tề, trên những bộ quân phục gọn gàng là những tấm huy chương lấp lánh, phối hợp với dáng đứng thẳng tắp thể hiện một khí thế hùng tráng.



Thụy Sâm có vẻ bồn chồn không yên, có lẽ do tâm trạng căng thẳng, hoặc do bộ quân phục đại lễ trang trọng màu trắng trên người. Anh không ngừng ngọ nguậy đầu, dường như bộ lễ phục quá chật khiến anh khó có thể hít thở một cách thoải mái. Nhưng thực ra thì Thụy Sâm chẳng thích thú gì cái khung cảnh trang trọng và chính thức này, chẳng những thế, buổi lễ long trọng này lại còn được cử hành đặc biệt dành riêng cho anh, tại sao những người cùng tham gia hành động như Robert Parnell, Jessica đều được thăng thưởng mà anh lại không được cùng nhập bọn với họ mà lại bị bắt làm riêng một nghi lễ đặc thù thế này.



Nhưng khi tiếng nhạc hành khúc hùng tráng vang lên, một sĩ quan bước đến thấp giọng nhắc Thụy Sâm đã đến lúc anh phải bước ra, Thụy Sâm nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói đúng hơn là cố nén sự căng thẳng xuống, bởi lẽ ruột gan anh vẫn cứ cồn cào lên.



Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thụy Sâm cố làm ra vẻ tỉnh bơ bước theo lối đi ở giữa đi lên bục phía trước, bên dưới anh nhìn thấy vô số cặp mắt đang quan sát, Jessica, Robert Parnell, trung tá Taylor, thượng tá Alfred cùng nhiều phi công mà anh đã biết, còn trước mặt là tướng quân Martin, phu nhân Almeida cùng những lĩnh tụ cao nhất của Đồng Minh đang đứng đó, mỉm cười nhìn anh.



“Sợ cái gì chứ? Mưa bom bão đạn cũng đã qua rồi, diệt cả một hạm đội Đế Quốc cũng đã từng chiến, sợ quái gì cái đoạn đường ngắn ngủn này tới lễ đài?” Thụy Sâm vừa nói vừa lẩm bẩm, anh cảm thấy rõ rằng bước chân của mình càng lúc càng nhanh, tự như chạy trốn cái gì đó, tự như một đứa trẻ có lỗi chạy khỏi ánh mắt của mọi người.



“Hôm nay, tôi rất vinh dự được giới thiệu một vị anh hùng với mọi người.” Khi Thụy Sâm bước lên đến lễ đại, phu nhân Almeida lên tiếng, tiếng bà vang khắp sảnh đường. “Thượng uý Thụy Sâm Nepali Gore, người sáng tạo ra kỳ tích, Tuy-lip Đen của Đồng Minh!”



Những tiếng vỗ tay rộn lên.



“Đối với thượng uý, có thể còn có người chưa biết, nhưng nói đến kế hoạch Cáo Lửa, chắc chắn không ai là không biết đúng không? Hãy nhìn nhà máy sản xuất chiến đấu cơ của chúng ta ngoài kia… Đúng vậy, chúng ta có thể nhanh chóng đưa loại chiến đấu cơ mới vào trong cuộc chiến chống lại Đế Quốc, thu được những thắng lợi quan trọng, là nhờ người anh hùng của chúng ta năm xưa đã trải qua biết bao nguy nan mới mang được về những số liệu quan trọng, sự anh dũng của thượng uý đã giúp Đồng Minh lần đầu tiên có một điểm vượt qua Đế Quốc về mặt quân sự.



“Khi anh ra nhập hạm đội 7, trong những trận đánh chống lại Đế Quốc, ở trạm không gian Holland, ở căn cứ Yajia Ma, ở trạm không gian TAU-29, căn cứ Teka… những biểu hiện của thượng uý là vô cùng ưu tú.



“Khi hạm đội tạm dừng chân ở hành tinh HD351e, để tránh bị chiến đấu cơ trinh sát của Đế Quốc phát hiện nơi hạm đội đứng chân, anh đã mạo hiểu kéo dài thời gian phơi mình dưới bức xạ chết người của mặt trời… Những thầy thuốc của chúng ta đã rất khó khăn mới cứu sống được thượng uý, tôi phải nói rằng đó là may mắn của chúng ta, bởi lẽ nếu thượng uý bất hạnh ra đi trong lần hành động đó, chắc chắn đã không có một loạt những kỳ tích sau này, cũng không có buổi lễ hôm nay nữa…”



Thụy Sâm đã bước lên đến bục cao nhất, anh đứng nghiêm hướng về phía những lãnh đạo cao nhất của Đồng Minh đưa tay lên chào, mặc dù vẫn chưa thực sự quen nhưng anh đã dần thích ứng với không khí của buổi lễ.



“Nghỉ!” Phu nhân Almeida hài lòng mỉm cười với Thụy Sâm, bà quay lại nhìn tướng quân Martin gật đầu, vị tướng lập tức bước tới, đứng sau lưng bà, Thụy Sâm để ý trên tay họ đều có một cái hộp nhỏ.




“Những gì xảy ra gần đây, tôi tin là mọi người đều đã biết, không quản gian nguy, trong tình trạng không được chủ lực chi viện, thượng uý vẫn kiên quyết chấp hành nhiệm vụ, dẫn phi đội đơn thương độc mã xâm nhập, cuối cùng đã cứu được Đồng Minh 01 trong lúc nguy nan nhất…”



“Trong kế hoạch ‘Tiếng khóc thút thít của Đế Quốc’” Khi nói đến cái tên này phu nhân không nén nổi một nụ cười. ”Thượng uý đề xuất một kế hoạch tuyệt diệu đầy can đảm, lại là người trực tiếp chỉ huy thực hiện nó, trong lần hành động này, chúng ta đã thành công phá huỷ một hành tinh và đi kèm với nó là một hạm đội chủ lực mạnh, có truyền thống lâu đời và kinh nghiệm tác chiến phong phú, đó có thể coi là một chiến công vĩ đại nhất trong lịch sử của Đồng Minh…”



“Sau đó thượng uý dẫn đầu một trung đội chiến đấu cơ yểm hộ Đồng Minh 01, kịp thời đến địa điểm đàm phán, tạo điều kiện cho chúng ta có một hiệp định có thể nói là có ý nghĩa sống còn với chúng ta…”



“Không chỉ như thế, trong quá trình hộ tống, thượng úy còn bắn hạ một chiếc chiến đấu cơ mới của Đế Quốc-Siêu Nữ Yêu, chúng ta đã thu hồi được đại bộ phận hầu như còn nguyên vẹn của nó. Loại chiến đấu cơ mới này của Đế Quốc từ trước khi đưa vào trang bị đã không còn là bí mật đối với chúng ta nữa…”



“Xét đến những biểu hiện ưu tú và sự cống hiến vô cùng to lớn của thượng úy.” Phu nhân Almeida lớn tiếng nói. “Do đó, thông qua sự thảo luận và nhất trí của hội nghị hiệp thương, quyết định đặc cách tăng thưởng cho thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore phần thưởng cao quý nhất của Đồng Minh-Huân chương Đại bàng Andean tung cánh, đồng thời đặc cách tấn phong thượng úy quân hàm thiếu tá.”



Bà mở chiếc hộp cầm trong tay, một chiếc huân chương nằm ngay ngắn trong đó, trên nền với bối cảnh là bầu trời được khảm bằng kim cương là một con đại bàng đang dang đôi cánh vàng rực rõ, dưới móng vuốt của nó quặp một khối lam ngọc lớn, sáng lập lánh. Thụy Sâm có thể nói là trợn mắt nhìn tấm huân chương, không, đừng nhầm, không phải vì cảm động đâu, hắn đang thầm tính toán xem với khối lam ngọc lớn bằng ngón cái kia thì sẽ được bao nhiêu tiền, lại còn nền bằng kim cương bên trên nên, có lẽ nửa đời còn lại của hắn không cần phải nghĩ đến tiền nữa rồi… Vô sỉ!!!!



Chiếc huân chương được mệnh danh với tên của loài chim ăn thịt lớn nhất mà loài người còn giữ được biết đến thời điểm này, nó là sự tượng trưng cho những phi công được hưởng vinh dự cao nhất, đại bàng Andean với sức mạnh vô cùng và sự tinh tế ưu nhã khi săn mồi như biểu hiện cho kỹ năng bay siêu việt và sự chuẩn xác tuyệt vời của mỗi phi công.



Thụy Sâm vừa mừng vừa lo, tuy trước đây đã nghe người khác nói lần này anh chắc chắn được thăng quan phát tài, quân hàm thiếu tá cũng không phải là thứ ngoài tấm tay, nhưng được tấm huân chương này là điều Thụy Sâm chưa bao giờ nghĩ tới, trong suy nghĩ của anh chỉ là một huân chương của không quân hoặc cao lắm là một huân chương vinh dự là cùng.



Huân chương Đại bàng Andean không phải là thứ phân phát hàng loạt, nó chỉ được tặng cho những người có sự anh hùng đặc biệt hoặc chiến công phi thường trong quá trình phục vụ, đó là phần thưởng chi những chiến công mà chỉ có dũng khí phi thường và tài năng trác việt kết hợp tạo thành, người được tặng nhất định phải chứng minh mình đạt được vinh dự nhờ vào phẩm chất anh dũng, là phần thưởng tối cao của Đồng Minh đối với các phi công, người được tặng không những được tôn sùng mà địa vị cũng được đề cao không ít.



Ngoài những điều trên, huân chương còn có một tác dụng khác thực tế hơn, người được tặng huân chương cũng là người có quyền hạn hầu như tối cao, có thể xem hầu hết các loại văn kiện cơ mật, kế hoạch tác chiến, có quyền đề nghị ý kiến trong hội nghị, thậm chí có quyền đề đạt ý kiến lên bộ chỉ huy tối cao, có quyền lên kế hoạch và chỉ huy các loại chiến dịch…



Cũng vì thế, không phải cứ ai có những chiến công đặc biệt là được tặng, huân chương phải được hội nghị nhất trí và có sự tín nhiệm tuyệt đối với người được tặng, nếu không dù chỉ một thành viên phản đối cũng không được, huân chương lại do lãnh đạo cao nhất tự tay phát tặng. Cho đến thời gian này, mặc dù từ khi huân chương ra đời cũng đã lâu, nhưng tất cả mới chỉ có năm người được tặng, hơn nữa không ai trong số họ còn sống để nhận huân chương, tất cả đều là truy tặng, tính chất an ủi cao hơn thực tiến, thậm chí đã có phi công đùa rằng đó là loại huân chương dành cho người chết, không ai có thể còn sống mà được nhận nó.



“Chúc mừng anh, thiếu tá!” Phu nhân Almeida cẩn thận đính chiếc huân chương vào dưới cổ áo của Thụy Sâm, còn tướng quân Martin tự tay thay quân hàm trên vai áo anh.




“Đó là sự vinh dự của tôi.” Thụy Sâm cố đè nén sự xúc động nói.



“Mong rằng cậu sau này hãy lấy giây phút này là điểm tựa để phấn đấu, đừng phụ sự mong mỏi của mọi người, chúng tôi chờ đợi những chiến công của cậu.” Tướng quân Martin vỗ vai anh thân thiết nói.



“Nhất định không khiến ngài thất vọng, tướng quân!”



Bên dưới khán đài những tràng vỗ tay cuồn cuộn như sóng vỗ bờ.



“Cám ơn anh, thiếu tá!” Nhìn chiếc huân chương lấp lánh trên ngực Thụy Sâm, phu nhân Almeida mỉm cường và lộ ra chút thương cảm. Không phải đây là lần đầu tiên bà tặng loại huân chương này, nhưng những lần trước chỉ có thể đặt nó vào trong quan tài trước khi phóng vào vũ trụ hoặc trong một nấm mồ, điều đó khiến bà bên cạnh sự khâm phục những con người đã ngã xuống là sự thương cảm cho họ. Thậm chí đã có khi phu nhân phát sợ khi nghe đến tên tấm huân chương, có lần bà còn đề xuất ý kiến thủ tiêu nó, nhưng ngày hôm nay, chàng trai trẻ này đã lần đầu tiên cho bà có cơ hội được tặng nó trong một nghi thức chúc mừng chứ không phải là lễ truy điệu.



“Có chuyện gì vậy, thưa phu nhân?” Thụy Sâm thấp giọng hỏi, anh đã để ý đến sự thay đổi nét mặt của bà.



“Không có gì, thiếu tá!” Phu nhân Almeida khẽ lắc đầu. “Sau buổi lễ anh có thể đến phòng làm việc của tôi được không, chúng tôi có sự sắp xếp mới cho anh.”



“Vâng thưa phu nhân!”



Huân chương Đại bàng Andean tung cánh: Đại bàng Andean là loài chim ăn thịt lớn nhất hiện nay có trên trái đất, là loài chim sinh trưởng trên dãy núi Andes của Nam Mỹ.



Với sải cánh từ 280-320 cm, nặng 11-15 kg, loài chim này thường bay ở độ cao từ 3000-5000m, hình ảnh oai vệ và dũng mãnh đã khiến nó được một loạt các quốc gia Nam Mỹ như Argentina, Bolivia, Chile, Colombia, Ecuador, và Peru chọn làm biểu tượng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.