Ngày lại ngày trôi qua, Thụy Sâm và Robert Parnell tiếp tục lao đầu vào hoàn thành khóa học của mình, tuy những lúc rỗi rãi, bọn họ không ngừng liên lạc với giám đốc Lưu hay các cô gái trung đội Lam Thiên Sứ, chỉ có điều tung tích của Phi Luân vẫn chỉ là bóng chim tăm cá, lần nào cũng chỉ có câu trả lời kiểu như vẫn nỗ lực tìm kiếm, có tin tức sẽ báo ngay cho v.v… Thụy Sâm suốt ruột nhìn thời gian dần trôi đi, thời điểm kết thúc khóa học ngày càng gần, chỉ mấy một thời gian ngắn nữa là họ sẽ quay về với Đồng Minh.
Thụy Sâm muốn làm một cái gì đó nhưng anh lại chẳng biết phải làm gì, phải bắt đầu từ đâu, thời gian và không gian của anh đều có hạn, không đủ để tiến hành bất cứ cuộc điều tra sâu nào. Thụy Sâm hiểu rõ, anh không thể vì Phi Luân mà bỏ qua trách nhiệm, bỏ qua sự tin cậy của những người đồng đội đang tác chiến gian khổ với Đế Quốc, cũng như năm xưa khi cô gái trở về Liên Bang, trái tim anh mách bảo Thụy Sâm nên đi theo cô nhưng mặc dù đau khổ và mâu thuẫn, anh vẫn kiên định con đường của mình.
Bất kể trong thâm tâm anh hiểu mình phải làm gì, nhưng sự biến mất của cô gái vẫn khiến anh không sao yên được, sự căng thẳng và lo lắng đè nén lên Thụy Sâm đến mức những khóa học căng thẳng cũng không đè nén nổi. Robert Parnell nhìn trạng thái tinh thần của bạn càng ngày càng kém đi, giấc ngủ cũng không được yên giấc, thậm chí kết quả học tập cũng bị ảnh hưởng không ít, anh càng ngày càng lo, thời gian đến khi kết thúc khóa học đã gần kề nhưng Robert Parnell cũng chẳng có cách nào giúp bạn khá hơn, anh biết cái nút thắt trong lòng Thụy Sâm ở đâu, sự nhớ nhung và lo lắng cho Phi Luân là điều mà Robert Parnell không sao giúp bạn nguôi ngoai được.
Không còn cách nào khác, Robert Parnell đành cầu cứu Sonia, đối với mối quan hệ ái muội giữa hai người, anh có thể thấy được chút manh mối, tuy có thể Sonia không thể khiến Thụy Sâm hoàn toàn thoát khỏi sự mê man nhưng chí ít, anh hy vọng sự tồn tại của Sonia có thể an ủi Thụy Sâm về mặt tình cảm, giảm bớt đi áp lực và căng thẳng về sự mất tích của Phi Luân, giúp Thụy Sâm tập trung hơn vào kết quả thi cuối cùng. Bọn họ sắp đến lúc kết thúc khóa học, nếu khi đó Thụy Sâm không đỗ thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa, làm sao có thể trả lời với những người đã tin tưởng đưa họ đến Liên Bang như tướng quân Martin và phu nhân Almeida.
Chỉ có điều Robert Parnell không biết rằng, sự mất tinh thần của Thụy Sâm, ngoài lý do lo lắng cho Phi Luân còn một điều nữa…
---------------------------------------------------
Trong ký túc xá của Thụy Sâm và Robert Parnell, lúc này chỉ còn có hai người, Thụy Sâm và Sonia. Robert Parnell lấy cớ lâu ngày không gặp Anne, mượn cách giới thiệu phong cảnh học viện kéo cô bé tóc đỏ đi mất, Robert Parnell tin rằng tốt nhất là để cho hai anh chị có thời gian ngồi riêng với nhau, họ nhất định sẽ có chuyện để nói.
“Sonia, anh…” Thụy Sâm ngập ngừng, anh hoang mang nhìn cô gái không biết phải làm sao.
Sonia không nói gì chỉ chăm chú nhìn người đã chiếm lĩnh trọn vẹn trái tim cô, bằng sự tinh tế của phụ nữ, cô nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Thụy Sâm, so với lần gặp nhau trước, khuôn mặt của anh gầy đi nhiều, hai mắt cũng có những quầng thâm, xem ra Robert Parnell nói không sai, càng gần thời gian kết thúc khóa học, tâm trạng của Thụy Sâm càng kém.
“Xem anh kìa! Chỉ có một thời gia ngắn như thế, sao lại thành thế này, lần trước gặp nhau ở quán Dòng nước bên cầu, anh đâu có đến nỗi như thế?” Cô dùng giọng nói xen một chút trách móc, một chút xót xa nói.
“Xin lỗi! Sonia!” Thụy Sâm cúi đầu, anh hiểu vì sao mình lại ra như thế, ngoài sự lo lắng dành cho Phi Luân, việc sắp lại phải chia tay với Sonia cũng giày vò anh không ít, đó cũng là một phần khiến tâm trạng của anh càng gần đến ngày kết thúc khóa học càng kém đi.
“Chỉ là…” Thụy Sâm ngập ngừng một chút, chua chát nói. “Chỉ nghĩ đến việc Phi Luân vẫn không một chút tin tức, nghĩ đến việc sắp phải chia tay cùng mọi người, một mình quay lại Đồng Minh, anh lại không nén được, anh nghĩ… có lúc anh thực sự muốn không về nữa, ở lại Liên Bang, cùng mọi người tìm Phi Luân… Nhưng…. Nhưng…” Thụy Sâm nói như trong mơ.
Cô gái khẽ thở dài một cái, đi đến bên Thụy Sâm ngồi xuống nhẹ nhàng nói. “Anh không cần nói, anh đã nói một lần rồi, em hiểu sự chọn lựa của anh, Thụy Sâm, em mừng là anh đã không buông xuôi trách nhiệm của mình.”
“Trách nhiệm?” Thụy Sâm cười khổ một tiếng. “Có những lúc cái từ ấy không dễ dàng như bề ngoài của nó.
Cô gái không nói gì nữa, cô lặng lẽ nhìn phía trước đến xuất thần, tựa hồ như nhớ lại chuyện gì đó trong dĩ vãng, điều này khiến Thụy Sâm chú ý. “Có chuyện gì thế, Sonia?”
“Không sao cả, em bình thường!” Cô nhìn Thụy Sâm một cái rồi thay đổi đề tài, anh chuẩn bị thế nào rồi? Cuối tuần tới là thi đấy!”
“Còn thiếu một chút, vừa rồi trước khi mọi người đến thì còn đang đọc sách.” Thụy Sâm chỉ một cuốn sách đang mở trên mặt bàn.
“Luận về tuyển chọn thuyền trưởng thái không mẫu hạm.” Sonia khẽ đọc.
“Ừ, vừa đọc đến chủ đề rồi không sao đọc được nữa.” Thụy Sâm ảo não nói. “Ở đó nói các thuyền trưởng của thái không mẫu hạm đều được tuyển chọn từ những phi công chiến đấu xuất sắc, rồi lại nghĩ đến Phi Luân, cô ấy vốn là một phi công xuất sắc, rồi lại trở thành thuyền trưởng tuần dương hạm, nếu không xuất ngũ, biết đâu cô ấy sẽ trở thành chỉ huy thái không mẫu hạm thậm chí là tư lệnh hạm đội cũng nên.”
“Em biết chứ!” Sonia gật đầu đồng ý. “Con bé có năng lực cực kỳ xuất chúng, ở trung đội Lam Thiên Sứ, vừa có thể lái chiến đấu cơ vừa chỉ huy chiến hạm cũng chỉ có mình nó thôi.”
“Đúng rồi! Sonia.” Thụy Sâm tò mò hỏi. “Năng lực của em đâu có kém Phi Luân, ở nhiều góc độ còn xuất sắc hơn, sao Liên Bang lại không để em cũng đi học chỉ huy chiến hạm?”
“Ai bảo là không?” Sonia lườm chàng trai một cái. “Khi ấy cả hai bọn em đều nhận được lệnh, nhưng trung đội có quá nhiều chuyện lặt vặt phải giải quyết, hai người không thể cùng đi một lúc, là đội trưởng em quyết định ở lại phụ trách trung đội nên từ chối, để Phi Luân đi học trước, đúng ra tướng quânHamilton đã định sau này sẽ đưa em đi học tiếp. Nhưng…” Cô liếc nhìn chàng trai bằng ánh mắt phức tạp, thở dài một tiếng rồi cúi đầu xuống không nói.
“Nhưng vì sao?” Thụy Sâm có chút không hiểu, ánh mắt của Sonia khiến anh băn khoăn.
“Không có gì…” Cô gái gạt mái tóc mây qua trán, giọng nói lại nghiêm túc hẳn lên. “Đừng nói đến những chuyện không lên quan đến học tập nữa có được không? Anh bây giờ phải tập trung vào, anh nghĩ thời gian còn nhiều lắm sao? Chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, vì sao nhà trường để kỳ thi vào thứ hai, chính là muốn học viên lợi dụng hai ngày cuối tuần để tiến hành quy nạp, tổng kết những gì đã học được trong ba tháng qua! Thụy Sâm, anh thử nghĩ xem nếu anh không qua được kỳ thi thì sẽ ra sao? Mang một kết quả xấu về với Đồng Minh?”
“Yên tâm đi, anh đã có kế hoạch rồi, không phải không biết nặng nhẹ là gì đâu. Tin anh đi, kỳ thi không thành vấn đề, có thể không đạt loại ưu tú nhưng chắc chắn không đến nỗi trượt.” Thụy Sâm cười khẽ nói.
“Anh chắc chứ?” Sonia hỏi lại.
“Đến anh còn không tin à? Đừng quên rằng, anh là kỳ tích Tuy-lip Đen, một kỳ thi nho nhỏ này mà còn không xong thì có thể gọi là kỳ tích sao?” Thụy Sâm đơn giản nháy mắt.
“Hừ! Chỉ sợ anh lại sáng tạo kỳ tích ngược thôi! Nếu thế thì lấy mo mà đeo vào mặt nhé!”
“Không có đâu! Đúng rồi, ở lại Liên Bang xem tin tức của Phi Luân hộ anh, nếu có tin gì thì báo cho Lưu Morse, bảo anh ta báo tin cho anh yên tâm.”
“Cái đấy biết rồi, khỏi lo.” Cô gái hàm hồ nói cho qua chuyện. “Nhưng nghĩ đi nghĩ lại về việc Phi Luân, em có cảm giác con bé nhiều khả năng trốn sang Đồng Minh, có khi anh về đến nơi là gặp nó, không cần em báo tin.”
“Không thể thế được, trong số người đến Đồng Minh không có Phi Luân, anh đã kiểm tra nhiều lần rồi.” Thụy Sâm không tin.
“Cũng có thể nó trốn sang, tìm cách móc nối quan hên, do đó không có thông tin ghi chép.”
“Không! Điều này anh cũng đã hỏi giám đốc Lưu, không thể có, hiện nay mọi hành động của Đồng Minh vẫn còn được liệt vào hàng bí mật quân sự cấp cao nhất, các biện pháp an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, những nhân viên lên tàu ngoài vô số các đợt kiểm tra, tại trạm không gian Tự Do còn có thiết bị quét sinh vật, nếu như số người không đúng lập tức bị chặn lại, do đó không thể có người trốn đi, trừ phi Phi Luân mua chuộc toàn bộ cơ cấu kiểm tra, mà điều đó là vô lý.” Thụy Sâm nhớ lại những ngày lao động ở Hyde Port, các tàu ra vào đều có thiết bị quét sinh vật kiểm tra, không một ai có thể thoát khỏi chúng.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Thụy Sâm, tin ở duyên phận đi. Cứ nhớ lại xem hai người gặp nhau thế nào, trời cao đã an bài, không dễ kết thúc như vậy đâu. Em có cảm giác hai người rồi sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.” Cô gái khẽ cầm tay Thụy Sâm, thấp giọng an ủi.
“Ừm!” Thụy Sâm cảm nhận bàn tay mềm mại ấm áp của cô, gật đầu nói. “Anh cũng hy vọng thế, còn nhớ Phi Luân đã nói qua, linh cảm của em bao giờ cũng đúng.”
“Thật thế sao?” Cô gái phì cười nói. “Chỉ là ăn may thôi.”
“Vậy thì, Sonia, em có cảm giác hôm nay sẽ gặp chuyện gì không?” Thụy Sâm nhìn khuôn mặt như một đóa hoa kiều diễm, anh khẽ cúi đầu xuống đặt môi lên môi cô, hai bàn tay “đen tối” cũng đã vòng ra sau eo cô gái từ lúc nào.
“……… Ư…. Ư…., Thụy Sâm…. Ư… Đừng… Để người khác vào… Nhìn thấy… Thì không hay…”
“Không cần lo, sau khi Robert đi ra ngoài, cửa đã khóa mất rồi.” Anh chàng vừa cắn nhẹ lên đôi tai mềm mại của cô gái vừa thì thầm nói.
“Anh… Anh là... đồ… Xấu xa… Ư… Ư….”