Ở thiên hà New Moscow, chiếc khu trục hạm chở Thụy Sâm và Robert Parnell cuối cùng cũng bắt kịp chiếc thái không mẫu hạm mà trung tá Ai Grams đã nói tới, tàu Người Giải Phóng.
Qua khung cửa bên tàu, Thụy Sâm cẩn thận ngắm nhìn chiếc chiến hạm, bây giờ anh đã biết tên của nó, Người Giải Phóng, trừ một số khác biệt nhỏ bên ngoài, về cơ bản nó không khác gì chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao đầu tiên của Đồng Minh, tàu Kẻ Đột Kích, cả hai chiếc coi như cùng một lớp. Nhưng đúng như trung tá Ai Grams đã nói, chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài, sự khác biệt là tương đối rõ rệt, thậm chí không phát hiện được những dấu hiệu cơ bản một chiếc thái không mẫu hạm, những hangar và của phóng chiến đấu cơ đáng nhẽ phải được bố trí ở hai bên sườn tàu được che đậy một cách khéo léo, trên tàu các thiết bị rada, các vũ khí tự vệ, đều không thể nhìn thấy được. Toàn bộ phần thân thoạt trông bằng phẳng khiến cho những người không hiểu về kết cấu của nó có nghĩ nát óc cũng không thể liên tưởng giữa Người Giải Phóng với một chiếc chiến hạm.
Theo đánh giá của Thụy Sâm, lúc này trông chiếc tàu giống với một chiếc tàu vận chuyển cỡ siêu lớn hơn là một chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao kiểu Kẻ Đột Kích, chỉ có ở phần đuôi, khu động cơ của tàu lớn hơn hắn phần thân là còn giữ được đặc trưng của một chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao, hay nói đúng hơn đó là đặc trưng cơ bản của loại chiến hạm này.
Phi Luân có ở trên tàu không? Thụy Sâm lẩm bẩm, tâm trạng anh lúc này vừa chờ đợi lại vừa sợ hãi, chờ đợi giây phút gặp gỡ đầy hân hoan và sung sướng, lại sợ rằng mình đoán sai, hụt hẫng như những lần trước. Nhìn hai chiếc tàu đang dần kết nối giữa không trung, Thụy Sâm chợt phát hiện ra mình vẫn còn đứng yên bất động. Đúng ra mà nói, giờ này anh phải đến khoang nối tiếp rồi, chỉ có điều, anh không sao bước nổi, trong lòng thấp thỏm lo âu, điều gì đang chờ anh trên tàu Người Giải Phóng đây?
“Đi nào, Thụy Sâm! Chúng ta qua đó, Phi Luân có ở trên tàu hay không hỏi một cái là biết ngay mà!” Robert Parnell đẩy sau lưng bạn một cái.
“Mày bảo Phi Luân có ở trên tàu không?” Thụy Sâm vừa bước chầm chậm vừa thấp thỏm hỏi bạn, cố làm vơi bớt nỗi lo trong lòng.
“Chắc là có chứ! Nhất định là phải có! Mày chẳng phải đã đoán chắc rồi sao? Hơn nữa giám đốc Lưu cũng đã cam đoan trong thời gian này không còn nơi nào khác có quân tình nguyện của Đồng Minh còn ở Liên Bang trừ trên chiếc tàu này, tàu Người Giải Phóng không giống như chiếc Cao Tốc, trên tàu có đủ không gian và khoang cho mọi binh lính tình nguyện đến Đồng Minh.”
“Tao biết mà… Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của tao.” Thụy Sâm thấp giọng trả lời, câu nói của Robert Parnell thực sự không thể khiến anh bớt lo lắng, dù phỏng đoán có logic đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là phỏng đoán, một khi chưa được thực tế chứng minh, ai mà biết được có chuyện gì sẽ xảy ra, dù chỉ có một phần nghìn xác suất sai lệch vẫn đáng sợ chứ.
“Có thể đoán được đến thế là không tồi rồi, ông anh, thực ra thì bất kể thế nào thực tế cũng không chuyển động theo ý mày cơ mà. Nếu Phi Luân không ở trên tàu thì chuyện đó đã có từ lâu rồi, bây giờ mày lo lắng để giải quyết điều gì? Bây giờ cái mày cần làm là qua đó xem xét một lượt, nếu Phi Luân có ở trên đó, mày có thể sung sướng mà ngất xỉu cho tao xem, nếu cô ấy không có trên đó thì mọi chuyện lại trở về như bây giờ, có thể tồi hơn được nữa đâu.” Robert Parnell thản nhiên nói.
“Mày nói cũng phải!” Thụy Sâm gật gật đầu, anh đã đi đến bên khoang nối tiếp, trung tá Ai Grams và giám đốc Lưu đang đứng ở bên cửa chờ họ,ở phía đối diện ẩn ước có hơn mười sĩ quan Đồng Minh, chỉ cần vượt qua khoảng cách giữa hai cánh cửa là sẽ có đáp án.
Thụy Sâm hít sâu một hơi, cố nén sự kích động trong lòng, anh xách hành lý bước qua khung cửa theo sau trung tá tiến vào khoang nối tiếp.
“Chú ý!”
Cùng với tiếng hô, các sĩ quan Đồng Minh đứng nghiêm, đứng giữa họ là một vị thượng tá với mái tóc đã hơi bạc, nhìn quân phục và huy chương, có thể khẳng định ông là thuyền trưởng của tàu Người Giải Phóng, Thụy Sâm và Robert Parnell lập tức đưa tay lên chào.
“Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, rất vui lại được gặp ngài.” Giám đốc Lưu nhiệt tình bước lên bắt tay vị thượng tá.
“Xin chào, Lưu, trung tá Ai Grams, xin chào mừng đến với tàu Người Giải Phóng, lần này đến Liên Bang nhờ có hai vị hết lòng chiếu cố mọi việc mới thuận lợi như thế, còn tôi đến khi sắp đi rồi vẫn chưa có thời gian nói lời cám ơn.” Thượng tá bắt tay giám đốc Lưu với nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Ha… Ha, thượng tá khách khí rồi, chúng ta đều phần đấu vì sự nghiệp của Đồng Minh, đâu cần phân chia thế làm gì, chỉ hy vọng tâm huyết của chúng ta không bị phí phận, bây giờ đã có hai chiếc thái không mẫu hạm rồi, ngài trở về cứ chỉ huy tàu cho tốt, đập cho Đế Quốc những đòn đau là sự cám ơn tốt nhất đối với chúng tôi.” Giám đốc Lưu nói.
“Tấn công Đế Quốc không phải là sở trường của tôi, còn phải nhờ vào chiến đấu cơ của chúng ta, nhất là các phi công, anh nói có phải không, thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore?” Thượng tá đưa mắt nhìn sang hướng Thụy Sâm.
“Ngài nhận ra tôi sao? Chỉ huy!” Thụy Sâm ngớ người, anh còn chưa kịp tự giới thiệu.
“Đương nhiên, nếu ngay cả một trong những anh hùng vĩ đại nhất của Đồng Minh từ xưa tới nay tôi còn không biết thì chẳng phải quá mất mặt sao? Tàu Người Giải Phóng mới hoàn thiện không lâu đã được thiếu tá lên thuyền là vinh dự của nó.” Vị thượng tá nửa đùa nửa thật nói. “Nếu có thể có anh chỉ huy liên đội chiến đấu cơ của tàu thì càng hay hơn nữa.”
“Thuyền trưởng, tôi rất vui nếu được chiến đấu dưới sự chỉ huy của ngài, nhưng điều đó không phải là chúng ta có thể quyết định, tôi cũng phải phục tùng sự sắp xếp của bộ chỉ huy.” Thụy Sâm khách sáo nói, đương nhiên điều đó chẳng liên quan gì đến chuyện có vui hay không, nếu bộ chỉ huy yêu cầu anh phục vụ trên tàu thì dù có vui hay không Thụy Sâm cũng phải tuân theo.
“Nói hay lắm, chàng trai! Có câu nói này của cậu là ổn rồi, sau này nếu được phân đến tàu của tôi là không được chối đâu đấy!” Vị thuyền trưởng cười tít mắt, thái không mẫu hạm tốc độ cao không trang bị nhiều những tháp pháo tron hay ngư lôi lượng tử, nó chỉ có những hệ thống tự vệ cơ bản, năng lực tấn công của nó hoàn toàn phụ thuộc vào liên đội chiến đấu cơ ở trên tàu, có những chiến đấu cơ hiện đại, trước mắt là loại Tia Chớp cùng những phi công ưu tú, hiện giờ đã có Thụy Sâm và Robert Parnell là cách tốt nhất để đảm bảo năng lực chiến đấu của tàu.
Nếu như không thể đồng thời có cả hai, thượng tá thà rằng có phi công, thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide cũng từ một phi công chiến đấu đi lên, ông hiểu quá rõ tính quan trọng của những phi công ưu tú hoặc chỉ huy có kinh nghiệm, trong trường hợp đó cho dù trên tàu số lượng chiến đấu cơ có thiếu đi một hai trung đội, năng lực chiến đấu tổng thể cũng không thực sự giảm đi bao nhiêu, ngược lại nếu chỉ toàn lũ “chim non” cho dù có trong tay đầy đỉ chiến đấu cơ thế hệ mới cũng chưa chắc phát huy được tính năng của chúng.
“Đương nhiên là không, thuyền trưởng!” Thụy Sâm nghiêm nghị trả lời.
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide hài lòng gật đầu, sau đó ông quay đầu sang nhìn Robert Parnell nói. “Còn đây là thượng úy Robert Parnell phải không?”
“Vâng thưa thuyền trưởng!”
“Tuổi trẻ tài cao, đúng là tuổi trẻ tài cao! Tôi sống đến ngần này tuổi đầu rồi mà số chiến đấu cơ bắn hạ được còn không bằng phân nửa cậu.” Vị thượng tá già cảm khái lắc đầu, so với Thụy Sâm thì cả đời này ông cũng khỏi cần nghĩ nữa, ngay cả anh chàng đứng bên cạnh đây cũng đã có hơn hai chục chiến công, đúng ra mà nói cũng là một chiến tích không tồi, nếu không bị ánh hào quanh của Thụy Sâm che khuất, anh ta cũng chẳng đến nỗi vô danh như hiện nay.
Có điều xem chừng anh chàng cũng không để ý lắm đến điều đó, thuyền trưởng đã xem qua hồ sơ của họ, ông thậm chí còn hâm một đôi bạn cùng chiến đấu, cùng vượt qua khó khăn hoạn nạn, tình cảm của họ được xây dựng trên vô số gian nan khảo nghiệm, được trui rèn trong máu lửa sinh tử, tình cảm đó là tình bạn chân chính.
“Thuyền trưởng, chúng tôi chỉ là gặp thời thôi, làm trai gặp thời loạn mới có cơ hội lập công, gặp được nhiều chiến đấu cơ địch như thế, còn ngài khi ở tuổi chúng tôi lại là những năm hòa bình, nếu ở vị trí của chúng tôi bây giờ, nhất định ngài còn thu được những chiến công rực rỡ hơn.” Robert Parnell không hiểu suy nghĩ của thuyền trưởng nhưng nghe ông tán dương cũng khiến anh cảm thấy cao hứng.
“Không cần an ủi tôi nữa! Thượng úy, hiện nay tôi đã già rồi, bất kể là tốc độ phản ứng hay thể lực, sự tập trung đều không còn tốt nữa, không thể tiếp tục lái chiến đấu cơ nữa nên cũng chỉ đành làm thuyền trưởng.” Ông hạ thấp giọng nói với giọng cảnh báo. “Hai người, tặng cho một lời khuyên nhé, tranh thủ hiện nay còn trẻ hãy hưởng thụ lạc thú được bay đi, không thì sau này có khi lòng có thừa mà sức không đủ, muốn hối cũng không kịp nữa. Còn nữa, đừng lên chức nhanh quá, lên cấp cao rồi sẽ có mấy người không cho các cậu được xuất kích nữa, nào là quy định về an toàn, nào là lấy đại cuộc làm trọng, nếu lên đến tướng quân, tướng không quân, nghe thì hay lắm, nhưng thực tế thì…”
“Khái… Khái… Thuyền trưởng!” Một vị sĩ quan với nét mặt nghiêm nghị đứng cạnh thuyền trưởng không nén được hẽ ho mấy tiếng.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi! Chris, tôi chỉ nói chuyện phiếm với các cậu đây một chút thôi, đúng không?”
“Đúng thế, thuyền trưởng, cám ơn ngài đã nhắc nhở!” Thụy Sâm và Robert Parnell khó khăn lắm mới nhịn được cười, ngài thuyền trưởng thật sự là thú vị.
“Được rồi, Chris, anh đưa thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore và thượng úy Robert Parnell đi đến phòng của họ, Lưu, trung tá, xin theo tôi.” Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide dặn dò.
“Xin chờ một chút, thuyền trưởng!” Thụy Sâm vội gọi, anh không quên cái điều cứ canh cánh trong lòng bấy lâu nay.
“Có chuyện gì thế, trung tá?”
“À… là như thế này, không biết tôi có thể xem qua danh sách của thủy thủ đoàn?” Anh thấp giọng hỏi.
Thuyền trưởng hơi ngạc nhiên nhìn Thụy Sâm một cái, mặc dù không hiểu anh định làm gì ông vẫn thoải mái quyết định. “Đương nhiên, thiếu tá, đó cũng chẳng phải là vấn đề tối mật gì, anh có đủ quyền hạn để xem qua, có thể xem bằng máy tính trong cabin của anh. Nhưng này, chàng trai, anh định tra cứu cái đó làm gì?”
“Tôi nghĩ có thể có một người bạn thân ở trên tàu này.” Thụy Sâm liếc nhìn trung tá Ai Grams, anh càng thấp giọng xuống.
“Thật sao?” Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide càng thêm hứng thú, bạn của anh chàng này chắc không phải là người thường, ở trên tàu này có những ai ông đều đã xem qua hồ sơ, nếu có sao ông không biết? “Nói xem người đó tên là gì?”
“Đó là một cô gái, nhưng còn tên, có khả năng cô ấy không dùng tên thật nên tôi không dám khẳng định, phải tra cứu mới biết.”
“Chà, là nữ!” Thuyền trưởng trầm tư một chút, trên tàu có không ít nữ quân nhân, ông nghĩ xem đó là ai, ai là người có khả năng là bạn của Thụy Sâm.
Ông chợt giật mình nghĩ đến một cô gái, chẳng nhẽ là cô ta?