Tinh Không Chi Dực

Chương 137: Tái ngộ.









Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide liếc nhìn Thụy Sâm, thầm nhủ trong lòng, nếu như đúng là bạn của anh chàng này thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên, thiếu tá vốn là một kẻ chuyên sáng tạo kỳ tích, bạn của anh ta, nếu có làm chuyện gì đó khiến người khác phải kinh ngạc cũng chẳng có gì là lạ cho lắm, các cụ đã dạy gần mực thì đen có phải không?



“Thiếu tá không cần gấp!” Ông nói từ từ. “Các bạn cứ đi theo Chris đến phòng của mình đã, sắp xếp nghỉ ngơi xong xuôi rồi sẽ có thừa thời gian để xem danh sách thủy thủ đoàn, nếu bạn anh có ở trên tàu, các bạn cũng còn cả một hành trình dài để ôn cố tri tân mà. Cứ đi đi!”



“Vâng, thưa thuyền trưởng!” Thụy Sâm và Robert Parnell đưa tay lên chào.



“À! Còn một việc nữa, tôi cho rằng khi xem xét danh sách thiếu tá nên bắt đầu xem từ những sĩ quan thuộc khu chỉ huy của hạm, ở đó là nơi các cô gái tập trung, trong đó không ít những người cực kỳ xuất sắc.” Giọng nói của ông như muốn diễn đạt một ý nào đó.



“Rõ! Tôi sẽ làm như thế! Xin cám ơn ngài đã nhắc nhở, thuyền trưởng!”



…………………….



Đi theo chân thượng úy Chris đi về phía khu nghỉ ngơi của các phi công, Thụy Sâm vẫn lởn vởn trong đầu câu nói cuối cùng của thuyền trưởng, dường như ông muốn ám chỉ điều gì đó.




Khu chỉ huy, đúng rồi, Phi Luân trước đây là thuyền trưởng tuần dương hạm đúng không? Cô ấy cực kỳ quen thuộc mọi nhiệm vụ để điều khiển tàu, nếu cô ấy có ở đó cũng không có gì là lạ, mặc dù Phi Luân cũng là một phi công xuất sắc, nhưng hiện nay tàu chưa được trang bị chiến đấu cơ, chúng chỉ được trang bị ở Đồng Minh sau này, những người được tuyển mộ lên tàu từ trước, tham gia huấn luyện trong mấy tháng trời không thể liên quan đến phi công được. Do đó, Thụy Sâm đoán rằng nếu Phi Luân có ở trên tàu, cô ấy không thể gia nhập Đồng Minh với tư cách một phi công chiến đấu mà với chuyên môn về một nhiệm vụ nào đó trong khu chỉ huy chiến hạm.



Nhìn thượng úy Chris đang cắm cúi đi phía trước, Thụy Sâm quyết định dò hỏi. “Thượng úy, có thể cho hỏi một chút được không?”



“Xin cứ hỏi, thiếu tá!”



“Vừa rồi tôi có nghe thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide nói về những cô gái cực kỳ ưu tú trên khu chỉ huy của tàu, thật tò mò không biết họ là ai, như thế nào, sao lại nhận được sự đánh giá cao như thế của thuyền trưởng?”



“À!” Thượng úy Chris nghiêm nghị trả lời. “Thì ra là về chuyện đó! Trước hết xin được cải chính một chút, những người trên tàu Người Giải Phóng, bất kể là nam hay nữ đều là những quân nhân cực kỳ ưu tú, thứ nữa, tôi nghĩ rằng mình hiểu ý của thuyền trưởng, ở khu chỉ huy, nếu có thể nhận được sự tán thưởng cao nhất của ông có lẽ là sĩ quan phụ trách thông tin, thượng úy Hoa Vân Vân.”



“Hoa Vân Vân!” Thụy Sâm khẽ hô lên một tiếng kinh ngạc. Bằng sự mẫn cảm của một người đang yêu, anh nhanh chóng nhận ra mối liên hệ trong cái tên ấy, họ Hoa, cùng họ với anh chàng Hoa Vân Long, người biến mất cùng lúc với Phi Luân, Vân Vân, làm sao Thụy Sâm có thể quên được cô bé đáng yêu đó. Bé Vân Vân đã được một gia đình hiếm muộn nhận nuôi, hiện ở một thiên hà nằm sâu trong hậu phương, do đó, lần này Thụy Sâm không có cơ hội được gặp cô bé, có điều anh không thể quên cô thiên sứ nhỏ đáng yêu đó.



“Đúng thế! Thượng úy Vân Vân có thể nói là một người toàn năng, không chỉ trong chuyên môn về thông tin liên lạc có kỹ thuật nhuần nhuyễn mà ngay cả trong chỉ huy chiến hạm cũng như sử dụng chiến đấu cơ đều cực kỳ thành thạo, đặc biệt là trong lần diễn tập trước, có một sự sai sót trong quá trình điều khiển tàu, nếu không phải thượng úy phản ứng nhanh, trong hoàn cảnh nguy hiểm vẫn bình tĩnh sáng suốt hạ lệnh tránh né kịp thời, tránh được một cú va chạm mạnh, tàu Người Giải Phóng có khả năng lại phải quay lại xưởng để sửa chữa thêm một tháng nữa, từ đó trở đi, thuyền trưởng…” Thượng úy Chris nói mà không giấu được sự khâm phục trong ánh mắt.



Thụy Sâm không nghe được anh chàng nói những gì tiếp theo nữa, khắp người anh tràn ngập cảm giác hạnh phúc, Hoa Vân Vân, nếu không có gì bất ngờ, có đến 99% là Diêu Phi Luân rồi, cô ấy cũng họ Hoa, lấy tên của Vân Vân, lại có trình độ cao cả về điều khiển chiến hạm lẫn sử dụng chiến đấu cơ, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp nhiều đến thế…



……………………………………..



“Nhanh, nhanh lên, đồ con rùa…” Dưới sự thúc giục luôn mồm của Robert Parnell, Thụy Sâm cuống cuồng mở máy tính, nhập mật mã của mình, kết nối với cơ sở dữ liệu của tàu, anh nhanh chóng tìm đến cái tên Hoa Vân Vân, ngón tay Thụy Sâm run run điểm vào vị trí đó.



“Đúng là cô ấy, Thụy Sâm mày xem, mặc dù gương mặt hơi khác một chút, nhưng vẫn có thế nhận ra được.” Robert Parnell vui sướng nhảy dựng lên.



Đúng là cô ấy, đúng là Phi Luân, Thụy Sâm nhìn gương mặt đã ăn sâu vào trái tim anh trên màn hình, khuôn mặt nghiêm nghị lại pha vẻ tiều tụy phong sương khiến lòng anh như thắt lại, buồn vui lẫn lộn…



Anh phải đi tìm cô ấy, trong đầu Thụy Sâm chỉ có một suy nghĩ duy nhất…



--------------------------------------------------



“Còn mấy ngày nữa là chúng ta rời khỏi Liên Bang rồi, những trước đó sẽ phải thông qua đợt kiểm tra ở trạm không gian Tự Do, nghe giang hồ đồn đại rằng những quy trình kiểm tra ở đó là nghiêm ngặt nhất, còn có cả thiết bị quét phát hiện sinh vật, còn may là thứ đó chỉ có thể xác định xem có sinh vật tồn tại hay không chứ không thể xác định được thân phận của đối tượng.” Một chàng trai trẻ vừa đi vừa nói nhỏ với người bên cạnh.



“Anh Long, em biết mà, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên em qua trạm ấy, quy trình kiểm tra an ninh ở đó em nắm chắc trong lòng bàn tay, nếu không có gì bất ngờ thì chúng ta sẽ qua được.” Người đi bên cạnh nói.



“Thế cô còn lo lắng gì mà cau mày mãi thế?”




“Em… em cứ nghĩ mãi không biết kéo anh vào chuyện này là đúng hay sai.” Cô gái thở dài một hơi. “Đúng ra anh đang ở lại cục nghiên cứu phát triển chiến đấu cơ ở Hỏa Tinh yên lành, bây giờ lại theo em đến Đồng Minh, phải thường xuyên đối mặt với quân Đế Quốc, nguy hiểm trùng trùng, nếu anh có chuyện gì thì em biết ăn nói với chú Hoa thế nào?”



“Đừng có ngốc nữa, bé con, anh đã nói mãi rồi còn gì? Đây là anh tự nguyện, nếu không cô có dùng kiệu tám người khiêng cũng đừng hòng đưa anh đi, nếu không có anh, không có mấy thằng bạn thân của anh, cô có dễ dàng thoát được quá trình kiểm tra khi đăng ký gia nhập không? Còn nguy hiểm, phi công thử nghiệm cô tưởng không nguy hiểm hả, nói cho mà biết, bay thử chiến đấu cơ lúc nào cũng đầy những mối nguy hiểm chết người rình rập.” Người con trai cứ tỉnh như không.



“Nhưng mà…”



“Đừng có nhưng nhị gì nữa, cô cũng không phải là không biết anh đã lên kế hoạch lâu rồi. Hừ! Ngày xưa bị “ông già” lừa cho một cú đau điếng, tự nguyện xin xuất ngũ lao đầu vào trung tâm bay thử chiến đấu cơ.” Anh chàng dường như vẫn còn chưa hết bực, hậm hực nói. “Đúng là ở đó có chiến đấu cơ mới để bay thật, nhưng cô không biết ở đó mỗi lần bay có bao nhiêu là ‘quy định’, bao nhiêu là ‘lề thói’, bao nhiêu là ‘chế độ hóa’ đâu. Sau một thời gian choáng mắt anh đây đã nhận ra nó cóc phải là nơi anh muốn sống, điều anh muốn là cuộc đời của một phi công chiến đấu, không có chiến đấu thì gọi là phi công chiến đấu cái quái nào được?”



“Hơn nữa còn anh chàng mà ‘người đáng nhẽ là vợ chưa cưới’ của anh cứ suốt ngày khen nức khen nở, anh nhất định phải xem tận tay day tận trán xem hắn có gì độc đáo? Sống như thế mới kích thích, mới đáng mặt làm trai, anh cũng muốn thử xem, liệu anh có thể làm nên kỳ tích không?” Anh chàng không quên chêm một câu. “Này cô em, nếu hắn đột nhiên thấy xem xuất hiện trước mặt có sung sướng quá mà ngất đi không nhỉ?”



“Em làm sao biết được!” Cô gái hơi đỏ mặt quảnh đầu đi chỗ khác.



“Ha… ha…, nhóc con, không mấy khi thấy em đỏ mặt đấy, đặc biệt là khi đi cạnh anh càng không có, chúng ta quá quen với nhau rồi.” Anh chàng lắc đầu ra vẻ tiếc nuối. “Chỉ sướng cho cái gã đó thôi.”



“Không thèm nói với anh nữa!” Cô gái vời cáu kỉnh nói.



“Được! Được rồi! Không nói nữa.” Chàng trai cười ha hả. “Đến phòng của em rồi đấy, vào nghỉ ngơi đi, sao em lại cứ đòi trực liên tiếp nhiều ca thế không biết, con gái mà không nghỉ ngơi đầy đủ sẽ mau già lắm đấy.”



“Em biết rồi, anh Long! Bye bye!” Cô gái khoát tay cười tạm biệt với người đi cùng, những khi ánh mắt cô dời đến bên cửa thì cả người cô dừng lại, đứng ngây ra một chỗ như đồ ngốc.



“Sao thế, nhóc con?” Chàng trai đã phát hiện ra cử chỉ dị thường của cô gái, thuận theo ánh mắt, anh ta nhìn thấy một chàng thanh niên tóc đen đang đi về phía họ từ của buồng của cô.



“Phi Luân…” Thụy Sâm không nén nổi kích động, giọng anh run run. “Anh… anh tìm em lâu lắm rồi.”



“Anh là ai?” Chàng trai kinh hãi, trên tàu này người ta chỉ biết cô em của anh dưới cái tên là Hoa Vân Vân, sao lại có người biết tên thật. Theo bản năng anh bước lên một bước đứng chắn giữa cô gái và chàng thanh niên với cái nhìn cảnh giác. Có điều sao gương mặt này có vẻ quen thế nhỉ?



“Anh Long! Không sao đâu!” Phi Luân khẽ đẩy Hoa Vân Long sang bên, cô bước tới một bước ngã người vào vòng tay của Thụy Sâm. “Anh không phải rất muốn gặp anh ấy sao? Anh ấy ở ngay đây!”



“Cái gì ?” Hoa Vân Long ngớ người ra nhìn đôi trai gái ôm chầm lấy nhau, anh ta cũng đã nhận ra chàng trai trước mặt là ai, Thụy Sâm Nepali Gore, khuôn mặt anh vẫn thấy trên tờ thông báo tuyển quân đang sống động ngay trước mắt, nhưng, anh ta sao lại ở đây, đây là lãnh thổ của Liên Bang hay Đồng Minh? Chẳng nhẽ vừa rồi bọn họ gặp phải một vết nứt thời gian nào đó nêu bay thẳng đến Đồng Minh, hoặc bản thân anh ta đang nằm mơ.



Một lúc sau, khi hai người buộc phải buông nhau ra để thở, Phi Luân mới chú ý đến Hoa Vân Long vẫn đứng ngây người một chỗ, nhìn mặt anh cô không khỏi phì cười.




“Thụy Sâm, em giới thiệu, cho anh, đây là người anh chơi với em từ bé đến lớn, Hoa Vân Long, lần này may mà có anh ấy giúp đỡ. Anh Long, em nghĩ em không cần giới thiệu chứ?”



“Anh Long, rất vui được gặp anh.” Thụy Sâm vui vẻ chìa tay ra, đối với Hoa Vân Long anh không hề lạ lẫm chút nào, thậm chí còn thầm biết ơn anh ta, chỉ cần vì lý do anh ta từ chối kết hôn với Phi Luân cũng đủ để anh cám ơn rồi.



Hoa Vân Long cũng đã tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, anh chàng mỉm cười. “Đã nghe danh từ lâu, không ngờ lại gặp nhau ở đây! Đúng rồi, sao anh lại xuất hiện ở trong thiên hà New Moscow thuộc Liên Bang nhỉ? Tôi lúc đầu còn cứ tự hỏi không biết mình có phải đến Đồng Minh rồi hay không?”



“Tôi được Đồng Minh cử đến học viện chỉ huy ở Biển Bão Tố trên Mặt trăng học trong một khóa ngắn hạn…” Thụy Sâm nói sơ qua quá trình của anh ở Liên Bang, bọn họ gặp các cô gái trong trung đội Lam Thiên Sứ như thế nào, làm sao đến biển Bão Tố, thậm chí cả chuyện họ đã ghé qua nhà Phi Luân cũng kể nốt, khiến cho Phi Luân và Hoa Vân Long cứ há mồm đứng nghe.



“Thật đáng tiếc quá, chỉ cần hành động chậm lại một tuần là chúng ta đã có thể gặp nhau sớm ba tháng rồi.” Hoa Vân Long tiếc nuối nói, “Nhưng khi ấy cha mẹ hai bên ép ghê quá, chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác.”



“Thụy Sâm, anh đã gặp cha mẹ em, các cụ có khỏe không? Tình hình thế nào? Các cụ còn giận em không?” Phi Luân nôn nóng hỏi.



“Mọi thứ đều ổn, hai bác không có vấn đề gì về sức khỏe, cũng có thế hồi trước các bác có hơi giận em nhưng bây giờ nghĩ lại chủ yếu là các cụ tự trách và lo cho sự anh toàn của em, em biến đi lâu như vậy mà chẳng có tin gì.”



“Con xin lỗi cha mẹ!” Hai mắt cô gái đã đỏ ửng lên, cô chắp tay trước ngực, nhìn về phương xa nói với giọng nghẹn ngào. “Xin lỗi cha mẹ, tha lỗi cho đứa con bất hiếu…”



“Chuyện đó cũng không trách Phi Luân được.” Hoa Vân Long nói. “Bọn này được Đồng Minh tuyển xong lập tức cùng một số thành viên khác bị điều lên tàu này, anh cũng biết chiếc tàu này thuộc dạng cực kỳ bí mật, căn bản không thể liên hệ ra ngoài, nếu không hai đứa cũng không trốn được lâu đến thế, bọn này định khi rời khỏi trạm không gian Tự Do sẽ tìm cách thông tin về nhà, khi ấy người cũng đã đi rồi, có đuổi theo cũng không kịp, không ngờ chưa kịp đi đã gặp anh ở đây.”



“Thực ra hai bác cũng đã đoán ra là hai người đến Đồng Minh, chỉ là họ không ngờ cả hai vẫn trong địa bàn Liên Bang thôi. Ây, nếu đã chưa đi, vậy…” Thụy Sâm hơi do dự, anh không biết có nên khuyên hai người ở lại không, về lý mà nói, vì sự an toàn của Phi Luân, anh nên khuyên cô ở lại, cha mẹ Phi Luân cũng đã nhận ra sai lầm, đến Đồng Minh, sự nguy hiểm còn tăng lên nhiều, nhưng không hiểu sao anh lại do dự, có lẽ là do sự mong muốn được ở gần Phi Luân.



“Thụy Sâm, bọn này không có chuyện gì đâu!” Phi Luân thông minh đoán ra ý của người yêu chỉ qua nửa câu nói. “Chẳng nhẽ anh muốn nhìn thấy em cả ngày ủ rũ ngồi trong nhà, ngán ngẩm, bực dọc nhìn chị em xuất kích? Hoặc nếu cha mẹ em lại chọn cho em đám khác thì sao?”



Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô gái, Thụy Sâm mềm lòng ngay, anh nhớ lại ngày xưa Sonia đã từng kể về sự buồn bã, chán chường và không cam chịu khuất phục của Phi Luân trước khi xuất ngũ, anh còn nhớ khi ấy đã từng hối hận vì không có mặt để an ủi cô, chẳng nhẽ giờ đây lại đẩy cô vào tình cảnh đó lần nữa sao?



“Được rồi, những khi đến Đồng Minh thì phải nghe lời anh đấy!”



“Rõ! Thưa thiếu tá!” Phi Luân đắc ý giơ hai ngón tay lên tạo thành hình chữ V, cô biết là sẽ dễ dàng thắng được anh mà!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.