Ngày 1 tháng 6 năm 809 Lịch vũ trụ, mặc dù chưa thể xác định một cách chính xác sự tồn tại của hạm đội Đế Quốc thứ tư, nhưng chỉ riêng quy mô ba hạm đội xâm nhập trước đây cũng đủ khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh hết cả người, chỉ tính riêng số lượng thái không mẫu hạm đã lên tới 17 chiếc, đó là chưa kể đến chiến liệt hạm, tuần dương hạm, khu trục hạm và các tàu hộ tống, các tàu vận tải tiếp tế, tổng cộng số chiến đấu cơ không ít hơn 2500 chiếc, trong đó chí ít cũng phải hai phần ba là loại Siêu Nữ Yêu có khả năng xuyên siêu không gian, còn lại là loại Nữ Yêu thế hệ cũ và chiến đấu cơ cường kích, dù sao với quy mô khổng lồ của Đế Quốc, nói thay thế toàn bộ số chiến đấu cơ cũng làm một gánh nặng lớn lên ngân sách, hơn nữa chũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Nhưng chỉ như thế cũng đủ để phu nhân Almeida hạ quyết tâm, cho dù phải bỏ một nơi như thiên hà New Siberia khiến người ta đau lòng nhưng bà vẫn không do dự ký lên mệnh lệnh rút lui toàn bộ, chiến dịch rút lui mang tên “Trường Chinh”, lấy ý nghĩa từ một chiến dịch tương tự như thế trong quá khứ.
Chiến dịch Trường Chinh do chuẩn tướng Aosikanni thống nhất chỉ huy, đây mà một vị tướng mới được tăng quân hàm gần đây, Thụy Sâm chỉ biết rằng ông ta không phải là người giỏi trong lĩnh vực chỉ huy tác chiến nhưng điều khiển các cơ quan hậu cần, điều độ các phương diện, chỉ hợp các cơ quan để chỉ huy thống nhất có thể nói là sở trường của ông ta, nghe nói tướng quân trước đây nguyên là chỉ huy một căn cứ của Đồng Minh, đã tổ chức thành công một chiến dịch rút lui lớn ngay trước mũi hạm đội Đế Quốc, đối với dạng hành động này rất có kinh nghiệm.
Nhưng Thụy Sâm cũng không mấy chú ý, số tướng lĩnh của Đồng Minh tuy không nhiều nhưng cũng không đến nỗi chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhất là trong mấy năm gần đây, cùng với sự phát triển mạnh của lực lượng quân đội, Đồng Minh cũng đề bạt không ít người lên các chức vụ cao cấp, Thụy Sâm lại không phải là người lo về nhân sự, anh cũng chẳng có hứng thú nhớ nhiều làm gì. Còn về việc vị tướng này từng tổ chức thành công một đợt rút lui, Thụy Sâm chỉ nhún vai, ở quá khứ, có lần nào các trạm không gian hay căn cứ của Đồng Minh bị Đế Quốc phát hiện mà không rút lui, đại bộ phân đều là rút lui viên mãn, có kinh nghiệm tổ chức loại hành động kiểu đó mười người cũng phải đến tám chín.
Do đó, khi tướng quân Aosikanni và Phi Luân nhiệt tình chào hỏi, Thụy Sâm không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên, từ cách nói chuyện có thể thấy hai người bọn họ quen nhau đã lâu chứ không phải mới gặp mặt lần đầu, đó chín là điều khiến anh chàng ngạc nhiên, từ khi từ Liên Bang trở lại Đồng Minh đến nay, cô nàng có thể nói là ở bên cạnh anh một bước không rời, không hiểu họ biết nhau từ khi nào mà có vẻ quen thuộc thế?
Nhưng rồi anh chàng nhanh chóng nhận ra qua câu chuyện gữa hai người, tuy không biết họ gặp nhau từ khi nào nhưng hồi xưa khi cô gái chủ huy tuần dương hạm Đại Thiên Sứ tham gia hoạt động trợ giúp Đồng Minh cũng đã quen biết với nhiều chỉ huy căn cứ, chắc họ biết nhau khi đó. Vị tướng này từng là chỉ huy căn cứ còn Phi Luân là thuyền trưởng, chiến hạm ở cảng, các loại công tác duy tu bảo dưỡng, tiếp tế… đều cần thuyền trưởng trao đổi với các chỉ huy căn cứ, mà khi đó, Thụy Sâm còn chưa đến Đồng Minh cơ.
Trong khi anh chàng đang nghĩ vẩn nghĩ vơ thì vị tướng cất tiếng chào, Thụy Sâm vội vàng khách sáo trả lời mấy câu, tuy anh không nhận ra ông nhưng việc tướng quân nhận ra anh là chuyện bình thường, với những “kỳ tích” của mình công thêm các loại tờ rơi tuyển quân, hiện danh tiếng của Thụy Sâm trong Đồng Minh có thể nói chỉ kém hơn có mỗi phu nhân Almeida mà thôi.
Nhưng sau đó, những lời cảm tạ của ông ta khiến anh chàng há mồm, Thụy Sâm thật sự không nghĩ ra hai người đã gặp nhau ở đâu, mãi đến khi ông ta nhắc tới căn cứ Sen và tàu vận chuyển LD-16 anh mới ngớ người. Ở căn cứ Sen, anh lần đầu tiên cùng các cô gái đội Lam Thiên Sứ tham ra một trận đánh yểm hộ nhóm tàu vận tải cất cánh muộn do sự cố, còn nhận được sự cảm tạ của chỉ huy căn cứ, chỉ có điều khi ấy không có cơ hội gặp mặt ông, lúc đó Thụy Sâm chỉ là một phi công thường, việc trao đổi với chỉ huy căn cứ là việc của Phi Luân, chả trách họ quen biết nhau.
Anh không khỏi tự cảm khái, thế gian có lúc cũng thật nhỏ, trước đây họ đã từng hợp tác, yểm hộ căn cứ Sen rút lui, hôm nay lại trùng hợp đến thế, chiến dịch rút lui khỏi thiên hà New Siberia do tướng quân Aosikanni chỉ huy, còn anh và Phi Luân lại là người phụ trách nhiệm vụ yểm hộ.
“Thụy Sâm! Anh là sao thế? Sao từ nãy đến giờ cứ ngơ ngơ như người mất hồn?” Kết thúc cuộc nói chuyện, cô gái lập tức chú ý đến người yêu, từ nãy cô đã phát hiện anh chàng ‘không bình thường’.
“Không có gì!” Thụy Sâm cười khẽ. “Anh chỉ đang nghĩ, có những lúc, thế giới thật kỳ diệu, chúng ta lại có thể cùng tướng quân hợp tác, lần này cũng như một phiên bản của lần trước, chỉ có điều quy mô lớn hơn thôi.”
Nhìn người yêu với ánh mắt âu yếm, Thụy Sâm nói tiếp. “Sự tương ngộ của chúng ta cũng thế, như là có duyên phận vậy, em không thấy rất giống như trong nhiều cuốn tiểu thuyết tình cảm kinh điển thường tả vể nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính gặp nhau hay sao?”
“Xì!” Phi Luân đỏ mặt. “Vậy nhà văn hãy cho tôi biết, trong bộ tiểu thuyết nào nhân vật nam chính giống ngư ngài, cầm súng chĩa vào đầu nhân vật nữ chính, bóp cổ muốn giết người ta còn không nói, ngay cả lắc tay của người ta cũng bị ‘cầm nhầm’? Thật đúng là…”
“Cái này…” Đến lượt Thụy Sâm đỏ mặt. Anh chàng cười khan một tiếng rồi nói. “Thật ra sau này nghĩ lại chính anh cũng kinh ngạc là mính đã làm thế, anh biết tính cách mình mà, thuộc loại sống nội tâm và bảo thủ, so với những tên cuồng như Robert Parnell và Hoa Vân Long còn kém đến mười vạn tám ngàn dặm, nếu như không có cái lắc tay của em nhắc nhở, chính anh cũng không dám tin mình đã làm thế.”
"Em không nghĩ thế đâu, có thể chính anh cũng chưa biết hết con người mình" Cô gái nhìn sâu vào đôi mắt người yêu, nói với giọng nhẹ như tơ "Người xưa có câu, trong tối ngoài sáng, anh là người trong cuộc nên không thấy, sự hướng nội và bảo thủ của anh thực tế chỉ là biểu hiện bên ngoài, kỳ thật ở trong nội tâm, so với người khác anh còn to gan lớn mật hơn, còn dám liều lĩnh, mạo hiểm hơn, tuy từ trước đến nay anh không tổ chức nhiều trận đánh lắm, nhưng ngẫm các kế hoạch tác chiến của anh, từ quyết định đột vây ở hành động Cáo Lửa đến việt hủy diệt cả hành tinh để tiêu diệt hạm đội 5 Đế Quốc, rồi đến trận đánh tàu Bảo Lũy, cả chiến dịch ‘Lằn ranh sống chết’ hủy diệt Trân Châu Cảng vừa rồi nữa, ai có thể giống như anh, dám nghĩ từ những góc độ mà không ai dám nghĩ, sáng tạo và vận dụng những phương thức xưa nay chưa từng có để đi đến thắng lợi diệu kỳ?"
"Ấy là còn chưa nói" Nói đến đây, giọng của cô nàng cao vọt lên dăm quãng tám, trở nên có chút‘ hung dữ đáng sợ’ "Ngay cả chị Sonia cũng bị anh..., đấy là biểu hiện sâu sắc của cái gọi là hướng nội, bảo thủ của anh hả? Cho nên, anh dám thuận tay “nhặt” cái lắc của em cũng không có gì đáng ngạc nhiên, đó là bản chất mà bình thường anh không thể hiện, chỉ đến những thời điểm mấu chốt, cái đuôi cáo của anh mới lộ ra!”
Trước vẻ hung hăng ‘kể tội’ của cô gài, Thụy Sâm chỉ có thể cười khổ, làm một bộ dạng vò đầu bứt tai luống cuống đầy đáng thương, thấp giọng hỏi. “Cái đó… khi ấy đúng là anh hơi quá thật, khiến em giận như thế sao?”
“Hừ! Đó là điều đương nhiên, khi ấy hai chúng ta ở hai chiến tuyến, là người lính, bị anh bắn chết cũng đành, nhưng anh đã làm cái trò gì hả… sĩ khả sát bất khả nhục… chưa nói đến, anh… anh lại còn… lại còn dám…” Cứ nhớ đến cảnh tượng ấy, tựa hồ như vẫn còn nhớ lúc cô bị anh chàng đè lên người, cảm giác thấy sự phản ứng của đàn ông… Khuôn mặt Phi Luân chợt đỏ bừng lên như một quả táo chín mọng.
“Anh còn làm gì?” Thụy Sâm gãi đầu gãi tai, sao nói nửa chừng lại ngừng lại xấu hổ thế.
“Không có gì!” Cô gái có vẻ hoảng hốt nói. “Nói tóm lại, từ bé đến lớn em chưa bao giờ bị như thế, lúc đó hận anh chết đi được!”
“Thật sao?” Nhìn bộ dạng xấu hổ của cô gái, Thụy Sâm nhẹ nhàng đi sát đến bên cạnh, khẽ cúi đầu nói nhỏ vào tai. “Thế từ bao giờ em chuyển từ hận sang yêu anh vậy?”
“Ai… ai bảo em yêu anh?” Hơi thở nóng hổi của người đàn ông thổi vào tai và cổ khiến cô gái giật thót lên, tim đập thình thịch. Mặc dù qua hệ giữa hai người có thể nói là cả Đồng Minh đều biết nhưng cô nàng vẫn cứng miệng.
Nói thật là chính cô cũng không thể nói cho đúng từ khi nào bắt đầu nhớ nhung hắn, chỉ nhớ rằng ấn tượng ban đầu của cô về tên chết tiệt đó là muốn xé hắn ra chấm muối ăn cho bõ ghét.
Có điều Phi Luân không biết là, quan hệ nam nữ, ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng, bất kể xấu hay tốt, điều quan trong nhất là sau lần gặp nhau đó, Thụy Sâm đã để lại trong cô những ấn tượng khó phai.
“Thật thế à? Vừa rồi hình như có người vừa mới nói mình rất to gan, thử chút xem có đúng không! Hừ…” Thụy Sâm vừa lầm bầm vừa bất ngờ kéo người đẹp vào lòng, đôi môi áp nhẹ xuống cặp môi hồng chín mọng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào chiếm lĩnh mục tiêu, chỉ cảm giác hơi thở thơm tho, cùng chiếc lưỡi mềm mại đang chờ sẵn…
Hai người đã luyện tập ‘công phòng chiến’ kiểu này vô số lần, cô gái chỉ hơi giật mình rồi nhanh chóng phản ứng, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, kẻ qua người lại, trong phòng chỉ có tiếng thở hổn hể khe khẽ phát ra từ cặp môi đã bị khóa kín của cô gái, nghe như kháng nghị lại như thúc dục…
Cùng với nụ hôn nồng nàn, cả hai cùng lúc càng siết chặt lấy nhau, hai thân thể như không còn kẽ hở, bàn tay ‘tội lỗi’ của Thụy Sâm không biết từ lúc nào đã luồn qua bộ quân phục trung tá, chiếm lĩnh điểm cao phía trước, bắt đầu bao vây tấn công, cảm thụ sự mềm mại và cứng rắn trong cùng một chỗ, còn cô gái, lại một lần nữa cảm thấy sự xung động của người đàn ông ở bên dưới…
“Không… không được, anh!” Cố gắng lắm mới dùng ý chí để thoát khỏi sự đê mê, Phi Luân thởi hổn hể nói. “Bây giờ, bây giờ không được, chúng ta còn đang trong tình trạng báo động sẵn sàng chiến đấu.”
Như muốn trẳng định lời nói của cô, gần như ngay lập tức trong thiết bị liên lạc trên bàn vang lên giọng nói của trung úy trực chiến. “Thuyền trưởng, xin hãy đến khoang chỉ huy ngay!”
“Nghe rõ! Tôi sẽ đến ngay!”
Hai “kẻ tội lỗi” nhìn nhau một cái rồi cùng phí cười, Thụy Sâm vừa cười khẽ vừa nói. “Sao hả, anh đủ to gan chứ?”
“Đồ xấu xa!” Cô gái xấu hổ lường người yêu mộ cái rồi đi ra ngoài.
“Ấy, Phi Luân, lưng áo của em…”
“Biết rồi! Còn không phải là đồ xấu xa nhà anh làm…”