“Ngừng bắn! Ngừng bắn! Gọi khẩn cấp tất cả các chiến đấu cơ Đồng Minh, ngừng công kích! Nhắc lại! Ngừng công kích!...” Không chỉ riêng các sĩ quan Đế Quốc đang cuống quýt kêu gọi ngừng bắn, bản thân các chỉ huy của Đồng Minh cũng cuống lên, bọn chết tiệt này thông báo đầu hàng quá chậm, đợt tấn công đối với thái không mẫu hạm Tiên Phong đã bắt đầu, không ít các Tia Chớp từ bốn phương tám hướng đã đến vị trí công kích của mình, tiến hành phóng ngư lôi. Tuy lời kêu gọi đầu hàng được phát trên tần số công cộng nhưng đa số các phi công đều đang tập trung vào nhiệm vụ chính là tấn công mực tiêu nên không nghe thấy lời kêu gọi, cũng có những người nghe thấy nhưng không ngừng động tác tấn công, không chừng đó là quỷ kế của Đế Quốc, bọn chúng kêu gọi thì có giá trị gì, bọn họ là những người lính của Đồng Minh, khi nào chưa nhận được lệnh từ thượng tá Taylor, bọn họ còn nổ súng.
Còn thượng tá, khi nhận được thông báo đầu hàng, ông còn phải phản ứng, còn phải suy nghĩ, những thứ đó đều cần thời gian, sau đó lại còn phải chuyển tần số sang thông báo cho các phi công… Do đó, khi mệnh lệnh ngừng công kích của ông được phát đi, dường như đã quá muộn, đại bộ phận chiến đấu cơ Đồng Minh đều đã hoàn thành việc phóng ngư lôi, lúc đó, mọi người chỉ còn biết trơ mắt nhìn vô số những điểm vàng xuất hiện trên màn hình, nhắm vào một điểm đỏ lao tới.
Ngư lôi đã phóng đi, cho dù có tiếc nuối đến mấy thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, vận mệnh của chiếc thái không mẫu hạm giờ đây chỉ còn trông vào nỗ lực của nó…
Thái không mẫu hạm Tiên Phong gắng hết sức chuyển động thân hình khổng lồ của mình, cố gắng tăng tốc, chuyển hướng, tất cả các hỏa lực phòng không trên tàu điên cuồng khai hỏa nhắm vào các ngư lôi đang bay đến, nó đang cố dãy dụa lần cuối cùng để chạy trốn vận mệnh. Số phận của hai chiếc thái không mẫu hạm trước hãy còn đó, nó hoàn toàn không muốn đi theo cùng đường với chúng, hơn nữa quân phản loạn dường như đã phản ứng với thông báo đầu hàng, nhiều chiến đấu cơ đã thoát khỏi tuyến công kích, những chiếc bay gần tàu cũng đang chuyển hướng ra xa, chỉ cần qua được cái hạn này, nó sẽ có cơ hội.
Nhưng, cho dù chỉ có một bộ phận chiến đấu cơ tấn công, đối với chiếc chiến hạm khổng lồ mà nói cũng là một nhiệm vụ bất khả thi.
Có điều phản ứng của Đồng Minh lại cho nó một cơ hội, thứ nhất là thế trận công kích hầu như là hoàn mỹ xuất hiện lỗ hổng do nhiều chiến đấu cơ không khai hỏa, thứ nữa là các chiến đấu cơ tiếp cận tàu bay ra xa còn tạo điều kiện cho không những tàu Tiên Phong có thể tập trung hỏa lực đối phó với ngư lôi mà cả những chiếc chiến đấu cơ còn sót lại của Đế Quốc có cơ hội tham gia đánh chặn, điều này cũng phần nào làm giảm áp lực lên chiếc chiến hạm.
Vô số những quả cầu lửa lóe lên trong cái lưới ánh sáng đầy màu sắc bao quanh tàu Tiên Phong, ngư lôi hết quả này đến quả khác nổ tung, nhưng cũng vẫn có thiểu số xuyên được lưới lửa phòng ngự lao vào ôm hôn thắm thiết chiếc chiến hạm.
Quả ngư lôi đầu tiên trúng đích chỉ có tác dụng nhỏ, màn chắn năng lượng mạnh mẽ của chiếc thái không mẫu hạm đã chặn được sức mạnh của vụ nổ ở bên ngoài, ảnh hưởng lớn nhất của nó đối với tàu chỉ là một cú chấn động cực mạnh khiến cả chiếc chiến hạm khổng lồ rung lên bần bật…
Nhưng đến quả ngư lôi thứ hai thì vận may của nó đã không còn, uy lực khủng khiếp của vụ nổ xuyên thủng màn chắn, xé nát một mảng vỏ tàu cực lớn , một cái lỗ to đùng xuất hiện ở sườn tàu, những cuộn khói đen không ngừng toát ra từ đó…
Có điều tác hại của quả ngư lôi thứ hai dù sao cũng có thể cắn răng mà chịu được, do vị trí trúng đạn ở khu sinh hoạt chung nên các vị trí quan trọng không bị ảnh hưởng mấy. Có điều quả ngư lôi thứ ba mới thật là chết người, nó lao vào phần đuôi của chiếc chiến hạm, mà điều không may là ví trí này trong đợt tấn công đầu tiên của Đồng Minh đã bị trúng đến hai quả ngư lôi, năng lượng của màn chắn ở đây đã hạ đến mức tới hạn, dó đó, quả ngư lôi thứ ba xuyên qua màn chắn năng lượng, đâm thẳng vào lớp vỏ tàu, rồi nổ tung, sức nổ của nó không những xuyên qua lớp vỏ dày của chiến hạm mà năng lượng còn phá hủy gần một nửa số động cơ ion ở đuôi tàu, đồng thời khiến các động cơ khác phải đóng khẩn cấp để tránh nổ dây chuyền, mất lực đẩy, chiếc tàu như một con cá voi khổng lồ bị chết, lơ lửng trôi trong không gian…
Tuy bị thương không nhẹ nhưng may mắn là lò phản ứng của nó vẫn hoạt động bình thường, do đó, dù nói thế nào thì nói chiếc tàu vẫn sống, đương nhiên nguyên nhân chính là do một bộ phận chiến đấu cơ của Đồng Minh không công kích, nếu không chỉ cần trúng thêm một hai quả ngư lôi nữa, con tàu coi như chỉ còn là đống sắt vụn.
Có điều, tiếp theo phải xử lý thế nào với hai chiếc thái không mẫu hạm của Đế Quốc là vấn đề khiến Thụy Sâm và các chỉ huy Đồng Minh đau đầu.
Theo thông lệ, đầu tiên họ phải lệnh cho chúng hạ màn chắn năng lượng, đóng động cơ và các hệ thống vũ khí, các chiến đấu cơ còn lại của Đế Quốc phải hạ cánh xuống tàu, chiếc tàu ở nguyên tại chỗ dưới sự giám sát của các chiến đấu cơ Đồng Minh, chờ tàu đột kích chở các đội Đột Kích từ thái không mẫu hạm tới, đội Đột Kích lên tàu, bắt các thủy thủ và sĩ quan làm tù binh, khống chế các khu vực quan trọng như khu điều khiến, thông tin, lò phản ứng, khu vũ khí v.v… lúc đó mới có thể coi là hoàn toàn khống chế được tàu. Lúc trước khi hạm đội độc lập cơ động số 5 bắt sống tuần dương hạm Siri Lanka trong trận tấn công thái không mẫu hạm Bảo Lũy cũng làm theo cách đó.
Nhưng đó là lúc bình thường, hiện nay cách bình thường đó hiển nhiên không thông!
Nhưng vào giây phút này bọn họ hoàn toàn không có thời gian để giải quyết theo cách thông thường, mấy bước đầu còn đơn giản, những đưa đội Đột Kích lên tàu hoàn toàn không phải nói làm là làm, hiện hạm đội liên hợp của tướng quân Martin đang đi hết tốc độ về hướng cổng siêu không gian thông sang thiên hà XY-1985, tàu Đại Thiên Sứ cũng đang tới để tập hợp với hạm đội chứ không phải đến đây, tốc độ của tàu đột kích lại quá chậm, không thể so sánh với các chiến đấu cơ, chờ đội Đột Kích bố trí nhiệm vụ, lên tàu, xuất phát, đến nơi đây, nhanh nhất mà nói cũng phải mấy tiếng đồng hồ, muốn hoàn thành nhiệm vụ canh giữ tù binh, khống chế các vị trí trên tàu, xong đó lại còn điều khiển tàu đi về phía cổng siêu không gian để rút lui, có trời mới biết là bao giờ mới xong! Trong khi đó bọn họ không còn bao nhiêu thời gian, một hạm đội khổng lồ của Đế Quốc đang tiến hết tốc lực tới đây, kẻ địch chắc chắn chẳng có ý định đợi bọn họ làm xong việc mới đến.
Nhưng nếu cứ thế này rút lui thì thật không cam tâm, đây là lần đầu tiên trong lịch sử tàu chủ lực như thái không mẫu hạm trong quân đội Đế Quốc đầu hàng, thật là hiếm có, nhờ đó cũng phải cám ơn mồ ma của thiếu tướng Absurd, ngoan cố ở lại tàu, ông ta cùng cả ban tham mưu bị ngư lôi xé tan tàn cùng với kỳ hạm của hạm đội, mất đi sự ước thúc về mặt tinh thần, mất đi người lãnh đạo, đã biết là chống trả cũng chỉ là vô ích, cuối cùng khát vọng sinh tồn đã chiến thắng tất cả, không có mấy người mong có thể coi chết như về, nhất là khi điều đó cũng chẳng có ích gì, hai vị thuyền của tàu Tinh Tọa và Tiên Phong nhanh chóng thống nhất ý kiến đầu hàng.
Hai chiếc thái không mẫu hạm, đối với một lực lượng mà chiến hạm chủ lực chỉ đếm trên đầu ngón tay như Đồng Minh mà nói thật là một sự dụ hoặc quá lớn. Nhất là với những người đã trải qua giai đoạn gian khổ khi mà Đồng Minh đến một chiếc thái không mẫu hạm cũng không có hoặc chỉ dùng mỗi một hạm đội 7 với chiếc thái không mẫu hạm Kẻ Đột Kích để đông chinh tây chiến trong vòng vây của Đế Quốc, hai chiếc thái không mẫu hạm quả là một báu vật vô cùng quý giá.
Ngay cả Thụy Sâm, một người luôn chủ trương đánh nhanh rút nhanh, hoàn thành nhiệm vụ là rút lui ngay để tránh những bất ngờ có thể xảy ra cũng không kìm được sự do dự, món đồ này… quả là quá quyến rũ!
Những… Thời gian?
Mấy chiếc chiến đấu cơ nhanh chóng thoát ra khỏi khu vực dày đặc bụi vũ trụ, vừa từ từ bay vòng, các chỉ huy không quân của Đồng Minh nhanh chóng bắt liên lạc với hạm đội, báo cáo tình huống xảy ra. Nhưng hiển nhiên là tướng quân Martin cũng không biết phải giải quyết thế nào với chuyện này, ông không hề có chút chuẩn bị tâm lý cho việc kẻ địch sẽ có ngày đầu hàng mình, cũng như các chỉ huy không quân, ông do dự…
“Nếu tàu đột kích đã không thể đến kịp, vậy chúng ta có thể để các phi công lên tàu…” Trung tá Stark nói thăm dò.
“Không được! Tuyệt đối không được! Quá mạo hiểm!” Thượng tá Taylor kiên quyết phản đối, cho dù chỉ để một bộ phận phi công hạ cánh lên tàu ông cũng không yên tâm, sự nguy hiểm là quá lớn, nếu có chuyện gì xảy ra, mà điều đó là rất có khả năng, trên tàu thực chất mà nói vẫn toàn là những kẻ đối địch với Đồng Minh, sinh mạng của các phi công chẳng có gì đảm bảo. Nếu bọn họ bị bắt làm con tin, ai mà biết được nội bộ tàu địch như thế nào? Chiến đấu cơ không còn có thể chế tạo, tàu không có có thể đóng mới, nhưng đào tạo một phi công đâu có dễ, nhất là những phi công đã có kinh nghiệm tác chiến thì lại càng quý giá, sự mạo hiểm là quá cao, hà huống bọn họ lại bị đẩy vào hy sinh trong một trận đánh mà bọn họ không có chuyên môn, thượng tá nhất định không chấp nhận điều đó.
“Tướng quân!” Thụy Sâm từ từ nói, anh cảm thấy mình nên nói gì đó, đúng vậy, đứng trước sự dụ hoặc này anh do dự không biết nên xử lý thế nào, điều anh mong muốn là có một biện pháp ổn thỏa cho mọi người, nhưng đột nhiên Thụy Sâm nhận ra, hiện tại đã không còn ổn nữa, bọn họ đang mất thời gian cho chuyện này mà chẳng có kết luận nào, thời gian quý báu thì cứ từng giây từng phút trôi qua, nếu họ không hành động ngay, bất luận là hành động gì…
“Hành động?” Tướng quân Martin trầm tư hỏi lại. “Trung tá, anh nói xem có ý tưởng gì mới không?”
“Vâng thưa tướng quân, cũng như mọi người tôi đang tìm một cách nào đó để có thể chiếm lấy hai chiếc thái không mẫu hạm quý giá kia, nhưng đến giờ vẫn không có cách nào hợp lý, tôi không thể không nghĩ đến một phương án khác, phá hủy chúng!” Anh nói nghiêm túc.
“Cái gì!” Mấy vị tư lệnh hạm đội cùng giật mình. “Trung tá, đó là hai chiếc thái không mẫu hạm, có chúng thì khả năng tác chiến của Đồng Minh sẽ tăng lên ít nhất là 30% đấy!”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có được chúng!” Thụy Sâm hỏi lại. “Tôi muốn hỏi mọi người một câu, nếu đó không phải là hai chiếc thái không mẫu hạm mà chỉ là hai chiếc khu trục hạm chẳng hạn thì chúng ta có cần phải mất công ngồi đây thảo luận không?”
“Nhưng giá trị của thái không mẫu hạm cao hơn khu trục hạm nhiều!” Một chỉ huy phi đội nói.
“Đúng thế, nhưng so với giá trị của cả hạm đội Đồng Minh, hai chiếc thái không mẫu hạm không là gì cả, chúng ta đang lãng phí thời gian còn hạm đội tăng viện của Đế Quốc thì đang tranh thủ thời gian.”
“Tôi hiểu ý anh, trung tá!” Tướng quân Martin gật đầu nhìn Thụy Sâm. “Nếu anh đã nhận thức được điều đó thì tôi sẽ để anh toàn quyền giải quyết vấn đề này, hạm đội sẽ tiếp tục tiến về phía cổng siêu không gian, không có tàu đột kích nào sẽ được phái đi, hy vọng anh sẽ dẫn phi đội trở về nhanh chóng, nếu không có cách nào, tôi cho phép anh hạ lệnh phá hủy hai chiếc thái không mẫu hạm!”
“Rõ! Thưa tướng quân!”