Tinh Không Chi Dực

Chương 290: Người đâu gặp gỡ làm chi…









Đến trước cửa khoang chứa hàng của tàu, mấy người lính cảnh vệ đang làm nhiệm vụ đứng gác bên ngoài lập tức đứng nghiêm chào.



"Thuyền trưởng!” Dù đang bận rộn làm việc, mấy bác sĩ trong khoang tàu cũng dành thời gian đứng dậy đưa tay chào khi Thụy Sâm và Phi Luân bước vào.



Thuyền trưởng?



Rất nhiều người vốn đã nằm xuống nghỉ ngơi nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn ngủ say vừa nghe đến tiếng chào liền lập tức mở mắt nhổm dậy, bọn họ chưa quên ai là người đã chỉ huy hạm đội đem bọn họ cứu ra khỏi cái địa ngục kia, từ khi đặt chân lên chiếc thái không mẫu hạm này, bọn họ đã được nghe biết bao là chuyện về cô gái trẻ đồng thời kiêm nhiệm thuyền trưởng của tàu lẫn chức tư lệnh hạm đội, ai nói về cô cũng mang một thái độ khâm phục và cảm kích. Có điều, đến giờ này họ vẫn chưa được một lần nhìn thấy cô – cũng chẳng ai có trách móc gì, Phi Luân còn phải chỉ huy hạm đội cắt đuôi lực lượng truy kích của Đế Quốc, nhiệm vụ của cô là ở trên khoang chỉ huy, làm sao có thời giờ để đến đây?



Giờ đây, sự tò mò của họ đã được giải đáp, hiện lên ở trước mắt họ là mỹ nhân tuyệt đẹp với khuôn mặt mê hồn, rất nhiều người vì thế mà ngây cả ra, những lời cảm ơn vốn nắm sẵn trong lòng bỗng nhiên không sao nói ra được. Cho dù trước đây bọn họ đã biết qua những người lính đột kích rằng chỉ huy hạm đội này cũng đồng thời là chỉ huy chiếc thái không mẫu hạm chủ lực là một cô gái. Trong quân đôi, phụ nữ đảm nhiệm chức vụ thuyền trưởng một chiến hạm chủ lực đã là điều hiếm có, là tư lệnh hạm đội lại càng như chuyện trong mơ, kiêm nhiệm một lúc cả hai chức vụ, có thể nói Phi Luân là độc nhất vô nhị. Trong ấn tượng của đa số người, có thể đảm nhiệm một vị trí cao như thế hẳn là một phụ nữ đứng tuổi, chí ít cũng là mẫu một phụ nữ trung niên già dặn giàu kinh nghiệm kiểu như phu nhân Almeida, dù có trí tưởng tượng phong phú thế nào cũng khó hình dung nổi đó là một cô gái xinh đẹp với hơn đôi mươi! Nếu không phải vì động tác chào đầy tôn kính và thái độ của những người trên tàu cùng quân hàm trên vai của Phi Luân, chắc nhiều người sẽ hoài nghi không biết có phải bọn họ nghe lầm hay không.



Có điều, sau khi xác nhận thực tế, mọi người rất nhanh quên đi tuổi tác của Phi Luân, bọn họ vẫn nhớ rõ cô gái này có thể nói là ân nhân cứu mạng của họ, rất nhiều người cố gắng đứng lên, vây lấy Phi Luân và Thụy Sâm, bọn họ tranh nhau được bắt tay, hỏi tên tuổi, hỏi để rồi sau này có thể làm cho cô, cho chiếc thái không mẫu hạm này, cho hạm đội này, cho cả các phi công và lính đột kích những bức tượng để cảm ơn, rất nhiều người nói xong đều khóc không thành tiếng......



Phải vất vả lắm họ mới có thể khuyên những con người đã mệt mỏi đến cực độ ấy quay về nghỉ ngơi. Lúc ấy, từ sau đám đông, một thanh niên với dáng cao gầy nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ ngắm Phi Luân mới trầm mặc đi tới, cẩn thận nhìn kỹ cô gái, rồi dùng giọng khàn khàn của mình nói "Nếu tôi không nhầm, thuyền trưởng Phi Luân có tên đầy đủ là Diêu Phi Luân phải không? Nhiều năm như thế nhưng bộ dạng của bạn vẫn chẳng khác nào ngày xưa cả, có điều, tôi nghĩ Phi Luân nhất định sẽ không thể nhận ra tôi là ai đâu."




"Tôi đúng là Diêu Phi Luân… Xin lỗi anh là…?" Phi Luân chần chờ nhìn kỹ người trước mặt một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu cười ngượng nghịu.



"Xem ra tôi thật sự đã thay đổi quá nhiều," Người thanh niên cười thảm một tiếng, nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn,"Một người bạn từ nhỏ đến lớn, học với nhau suốt chín năm phổ thông mà đến giờ cũng không nhận ra được. Tôi nghĩ chắc Phi Luân vẫn còn ấn tượng đối với một thằng nhóc ngày xưa vẫn thường mua kem cho bạn chứ?"



" Bruno…? Bruno Lei," Phi Luân ngạc nhiên kêu lên," Đúng là anh rồi! Anh vẫn còn sống sao? Ở trên hành tinh Hyde? Ở nhà mọi người chỉ biết về tấn thảm kịch của thái không mẫu hạm Berlin, ai cũng nghĩ anh đã hy sinh, em cũng có nghe nói trong danh sách tù binh được trao trả của Liên Bang không có tên anh. Không ngờ anh lại ở đây! Thật tốt quá!"



Cô cẩn thận nhìn kỹ chàng trai đứng trước mặt, dáng người gầy gò, có thể nói là da bọc xương, dáng đứng yếu ớt liêu xiêu, có cảm tưởng như gió thổi cũng ngã, trừ vóc dáng và đôi mắt, không còn gì ở anh có thể gợi cho cô nhớ tới chàng trai với thân hình lực lưỡng gần 85 kgs, dáng người cao lớn khỏe mạnh, với khuôn mặt điển trai? Đây là con người đã từng là cầu thủ chủ lực của đội bóng rổ của trường, là hoàng tử trong lòng biết bao cô gái đó sao? Thế mà giờ đây, nếu không phải chính miệng Bruno gọi tên cô, Phi Luân cho dù mặt đối mặt nhìn kỹ cũng không chắc có thể nhận ra anh ấy là ai, so với ấn tượng trong lòng cô, sự khác biệt thật sự là quá lớn, phải biết rằng, hai người không những là bạn lâu năm, Bruno còn là một trong những ‘cây si’ trung thành nhất thời thanh thiếu của cô, thế nhưng giờ đây trông anh ấy như một ông già, sự hành hạ dưới đó như thế nào mới biến Bruno thành như vậy?



" Đúng không? Thực sự mình cảm thấy nếu lúc ấy cùng ra đi với tàu thì thật là tốt quá." Bruno Lei thở dài một tiếng," Đến bây giờ mình cũng chẳng biết việc mình còn sống là hạnh phúc hay bất hạnh nữa....." Chợt anh ta ôm mặt, òa khóc nức nỏ " Rất nhiều lần, mình thực sự...... rất muốn… chết đi cho xong, nhưng mà... mình...... không đủ dũng khí......, mình..... không...... Cam tâm, mình còn muốn sống....."



"Không có việc gì, không có việc gì." Cố nén sự chua xót trong lòng, Phi Luân dùng sức nắm chặt bàn tay run rẩy, thô ráp của bạn- những ngón tay gầy gò trông như móng vuốt của loài tiền sử càng khiến cô đau lòng hơn nhưng cô vẫn cố tìm từ thích hợp để an ủi "Đã qua hết rồi, đứng lên, anh Bruno, rồi anh sẽ khỏe, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau về địa cầu, về nhà......"



" Về nhà?" Bruno Lei vất vả lắm mới kìm được dòng lệ, nghe đến nhà, ánh mắt anh ta không khỏi sáng lên " Đúng rồi, cha mẹ, còn có Nicola nữa, họ có khỏe không?"



" Bọn họ bình yên, có điều từ biết anh bị mất tích họ đau lòng lắm, Nicola rồi cũng gia nhập quân đội, nhưng con bé còn chưa hoàn thành đợt huấn luyện thì hiệp định ngừng chiến đã được ký kết, so với bọn em nó còn may mắn hơn nhiều, không cần phải ra trận" Cô gái kể tỉ mỉ "Có điều, nếu biết được anh còn sống, em tin tưởng mọi người ở nhà nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc."



"Hiệp định ngừng chiến, đúng vậy, mình ở trong mỏ cũng nghe nói qua." Bruno Lei ngẩng đầu, kỳ quái nhìn cô bạn," Phi Luân, thiếu chút nữa đã quên chúc mừng bạn, là thuyền trưởng một thái không mẫu hạm, còn kiêm nhiệm tư lệnh hạm đội, thành tựu thật tuyệt vời đấy. Nhưng nơi này là lãnh thổ của Đế Quốc, sao bạn lại đến đây, còn chỉ huy một hạm đội của Đồng Minh nữa....."



"Hiện tại em đã muốn không còn là sĩ quan Liên Bang nữa, đã xuất ngũ rồi." Cô gái lẩm bẩm trả lời.



" Xuất ngũ? Không thể nào, nhanh thế sao?"



"Chuyện dài lắm, cũng không vội nhất thời, hiện tại đối với anh mà nói, quan trọng nhất là nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thân thể, sau này chúng ta sẽ còn có thời gian tán gẫu......"



Bruno Lei cẩn thận trở về chỗ nằm, nhìn theo bóng cô gái biến mất ở cửa, vừa muốn nhắm mắt lại, một người bạn bên cạnh đã lên tiếng.



"Hây, Bruno, may mắn quá nhỉ, cô ấy thật giống một thiên sứ, đúng không?"




" Đúng vậy, cô vĩnh viễn là thiên sứ trong lòng ta......" Bruno Lei lẩm bẩm, Có điều, khi nhìn xuống bàn tay gầy khô, đầy những vết thương, nghĩ lại thân thể của mình, anh ta chỉ chua sót thở dài. " Phi Luân, tuy rằng rất cảm kích, nhưng nếu có khả năng, anh thật sự thực không muốn người tới cứu là em, anh thực không hy vọng em nhìn thấy anh trong cái bộ dạng này......" Anh ta lẩm bẩm chỉ đủ để cho mình nghe.



--------------------------------------------------



" Phi Luân, anh cảm thấy, chuyện của em cũng thật ly kỳ, có thể làm phim được đấy, nhất định sẽ ăn khách." Thụy Sâm quay đầu nhìn lại khoang chứa hàng, vẫn còn không thể tin được," Trong số những người được cứu ra, tổng cộng chỉ có ba người là binh sĩ Liên Bang, tù binh Liên Bang có thể tồn tại ở hành tinh Hyde đến bây giờ, rồi được một cựu sĩ quan Liên Bang như em tới cứu viện, đã đủ kỳ lạ rồi, trong đó lại có một người là bạn cũ, mãi đền bây giờ mới có cơ hội gặp lại, điều này thật sự giống như một cuốn tiểu thuyết kinh điển ấy."



"Kỳ thật, cuộc sống trước đây của em cũng rất bình lặng, từ gặp anh, dường như hết thảy đều thay đổi." Cô gái nhẹ nhàng nắm tay Thụy Sâm" Nếu lần đầu tiên đến Đồng Minh không gặp anh, em cho dù có xuất ngũ, có lẽ cũng không có khả năng sẽ lại lựa chọn đến Đồng Minh, vậy sẽ không sau này, cũng không có khả năng gặp được anh Bruno ở đây."



"Đó là duyên phận trời ban cho chúng ta!" Thụy Sâm hôn khẽ lên gò má trắng mịn của người yêu "Theo anh thấy lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta cũng là định mệnh, nếu không, một người thành thật như anh, sao lại có thể to gan lớn mật đến cướp vòng tay của em."



"Anh còn nói nữa, anh là đồ xấu xa, đè lên người người ta, lại còn bóp cổ đau gần chết, lại còn định bẻ cổ người ta, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả......"



" À, để bồi thường....." Tuy rằng bốn phía không có ai, Thụy Sâm vẫn cúi sát xuống bên tai Phi Luân thấp giọng nói," Lần sau sẽ cho em ở trên, được không cưng?"



Nghe giọng ái muội của người yêu, cô gái biết ngay hắn đang nghĩ gì, lập tức cô cảm thấy tim đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, véo một cái rõ đau vào tay Thụy Sâm, cô vùng vằng nói "Lần sau em sẽ mách chị Sonia, nói chị ấy cắn mạnh thêm chút nữa, để cho đồ xấu xa nhà anh nếm mùi đau đớn!"



" Em đành lòng sao? Sonia đành lòng sao?." Thụy Sâm vừa xuýt xoa vừa cười khẽ đầy vẻ tự tin.



" Đừng quá tự mãn, em sẽ có biện pháp thuyết phục của chị ấy......."



"Phòng chỉ huy gọi thuyền trưởng, nghe rõ xin trả lời." Đang lúc hai người còn hưởng thụ giây phút ấm áp bên nhau, một thanh vang lên đầy oái oăm.



Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, chuyện mất hứng như thế này đã xảy ra quá nhiều, tuy rằng Thụy Sâm vẫn thường nói lần sau sẽ không thèm nghe nữa, nhưng ở vị trí của họ, đương nhiên không ai làm thế.



" Chuyện gì thế, Aidi Ta?"



" Thuyền trưởng, ngài Dranov đã tỉnh lại, hiện tại tinh thần rất, ông ta nóng lòng muốn gặp những người có liên quan, hy vọng có khả năng giúp đỡ chúng ta."



" Hiểu rồi, tôi cùng thượng tá Thụy Sâm sẽ tới ngay."




Phi Luân nhìn Thụy Sâm gật đầu," Anh chàng Dranov cũng thật biết điều, ông ta chắc biết chúng ta mạo hiểm tới cứu chắc chắn là có chuyện cần giúp."



"Ừ, hy vọng ông ta sẽ không làm cho chúng ta thất vọng! Đi thôi."



........



"À này, Phi Luân, vừa rồi, anh bạn của em, Bruno, hai người là bạn học suốt chín năm, có thể gọi là thanh mai trúc mã đấy nhỉ?"



Im lặng……….



"Anh ta hay chiếu cố đến em lắm sao? Còn thường xuyên mua kem cho em nữa?"



Im lặng……….



"Anh ta ban đầu có đẹp trai không? Có nhiều em theo không? Anh thấy anh chàng đó vóc người cũng khá, so với anh còn cao hơn......"



Im lặng……….



"Thụy Sâm! Hì hì, em hiểu rồi! ANH… ĐANG... GHEN..."



"Cái gì! Làm gì có! Chẳng qua hỏi thăm một chút mà thôi… Anh ta… anh ta là bạn tốt của em, anh quan tâm một chút không được sao?"



"Đừng nói cứng nữa! Thừa nhận đi, cũng không phải là chuyện mất mặt gì mà....Hì...Hì…"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.