Tinh Không Chi Dực

Chương 294: Manh mối duy nhất.









Hành trình đi về thiên hà XY-156 để đuổi theo đội tàu vận tải CB-232 của hạm đội độc lập cơ động số 5 so với sự tưởng tượng ban đầu còn khó khăn hơn, Đế Quốc đã báo động tất cả các đơn vị, đồng thời do đoán trước được phạm vi hoạt động của hạm đội, bọn họ không ngần ngại triển khai một đợt tìm kiếm toàn diện, số lượng hạm đội và chiến đấu cơ hoạt động trong các khu vực có nghi ngờ ngày một dày đặc, phạm vi cũng ngày càng mở rộng, những nơi trước kia chỉ bố trí rất thưa thớt các thiết bị giám sát tự động đột nhiên trở nên dày đặc như nấm sau mưa. Phi Luân cũng không còn có thể điều động hạm đội thoải mái như trước, giờ đây cô phải cẩn thận từng chút một, không ngừng dụng các khối tinh vân, bụi vũ trụ hay thiên thạch để che dấu hành tung của hạm đội, đồng thời Thụy Sâm cũng rất bận rộn với các kế hoạch trinh sát dò đường bằng chiến đấu cơ loại Ảo Ảnh kết hợp với chiến đấu cơ trinh sát kiểu Tia Chớp, các AWACS kiểu Tỏa Nhãn hoạt động suốt ngày đêm để bảo đảm cho hạm đội không bị bất ngờ. Tác chiến với mật độ cao cũng làm nảy sinh nhiều khó khăn không lường trước về tiêu hao và tổn thất, cũng may các loại linh kiện phụ tùng thay thế đều đã được chuẩn bị đầy đủ, khối nhân viên kỹ thuật không những có kinh nghiệm phong phú về sửa chữa và bảo dưỡng mà còn làm việc quên mình mới có thể đảm bảo không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của phi đội.



Không chỉ có máy móc, việc liên tục sống trong điều kiện báo động cấp độ cao tạo cho mọi người sự căng thẳng cực độ thần kinh, những người trước đây thề sống thề chết là không bao giờ quay lại trạm không gian Phong Thành, hiện tại đều bắt đầu mong nhớ về đám tinh vân dày đặc và không gian ảm đạm chán ngắn của nó. Cho dù nhỏ bé và chán ngắt, ít nhất nơi đó cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, hay yên tâm đến quán bar thả lỏng một chút, chứ không giống như bây giờ, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn, không dám thư giãn một dây, thậm chí ngay một ngủ ngon cũng thành hy vọng xa vời, trong thời điểm này, bất cứ lúc nào tiếng chuông báo động chuyển cấp sẵn sàng chiến đấu cũng có thể đột nhiên vang lên.......



Đôi khi, thậm chí ngay cả Thụy Sâm và Phi Luân, cũng bắt đầu có chút hoài nghi quyết định khi ấy của họ có là đúng hay không? Có lẽ tốt hơn tiếp tục ở lại trạm không gian Phong Thành, tránh né đợt càn quét cao trào của Đế Quốc, như vậy có vẻ sáng suốt hơn chăng?



Đến nay hạm đội vẫn chưa bị Đế Quốc phát hiện, tuy rằng các đơn vị truy lùng của chúng cũng đã mấy lần đi sát vai họ, nhưng nhờ vào sự tỉnh táo, cẩn thận, kinh nghiệm và cả vận may nữa, hạm đội lần lượt đều tránh khỏi, có điều, sự mệt mỏi đã tăng đến mức cao trong các thủy thủ và phi công, điều này làm gia tăng sự bất an và căng thẳng, Thụy Sâm cùng Phi Luân càng lúc càng lo lắng bởi vì sự mệt nhọc, căng thẳng đều dễ dàng làm tăng khả năng mắc lỗi. Những công việc bình thường vốn rất đơn giản cũng sẽ trở nên khó khăn, mà đối với bọn họ mà nói, lúc này là lúc tuyệt đối không thể có sai lầm, một khi bị lực lượng truy quét của Đế Quốc phát hiện, kẻ địch sẽ lao bổ về phía họ như những con cá mập ngửi được mùi máu tươi, nọn họ bị vây kín từ bốn phương tám hướng, tuy rằng này cũng không ý nghĩa là ngày tàn của hạm đội, nhưng có thể khẳng định, nhiệm vụ của bọn họ sẽ đành tạm thời bỏ dở, thêm vào đó là tổn thất của hạm đội, hành động coi như thất bại.




Đang lúc cả ban chỉ huy hạm đội còn do dự, một tin tình báo xuất hiện chỉ đường cho bọn họ, đây là tin do mạng tình báo Đồng Minh thu được về hành tung của đội tàu CB-232, sau hơn mười ngày biến mất, đội tàu vận chuyển lại xuất hiện trong tầm theo dõi của Đồng Minh vị trí vẫn là ở trong thiên hà xy-159, có điều, chiếc container mục tiêu đã biến mất, chiếc tàu vận chuyển mang tên Góa Phụ trống rỗng.



"Trống rỗng?" Thụy Sâm sửng sốt, có điều anh lập tức tỉnh ngộ ngay" Nói vậy cũng có nghĩa là hàng hóa được chuyển xuống ngay trong phạm vi thiên hà XY-156, có thể ở một trạm không gian hoặc hành tinh nào đó trên tuyến đường số 9?"



"Có điều," Anh hoang mang lắc đầu nói," Cho dù đó không phải là tuyến đường tấp nập lắm nhưng cũng không phải ít, thế nhưng cho tới bây giờ không nghe nói có ai phát hiện được điều gì bất thường, để triển khai kế hoạch Omega, theo tình báo phân tích, chí ít cũng phải là một căn cứ cỡ phân nửa Trân Châu Cảng, một căn cứ như thế không có khả năng giấu được lâu như vậy, trừ phi nó không ở đó."



" Thụy Sâm, tàu trống rỗng chỉ có thể nói là các container đã được dỡ xuống, nhưng không có thể chúng đã đến mục tiêu, có lẽ nó được vận chuyển tiếp từ một căn cứ nào đó của Đế Quốc, đến nơi có mục tiêu sau cùng, đây cũng là cách yểm hộ để giữ bí mật thông thường, thông qua nhiều lần thay đổi phương tiện vận chuyển có thể phòng ngừa bị kẻ địch bám theo." Phi Luân bất đắc dĩ nói." Nếu chỉ cần dùng một thiết bị theo dõi là có thể tìm được nơi thực hiện kế hoạch Omega thì thật quá dễ dàng, Cục An toàn Đế Quốc cũng đâu phải toàn đồ ngốc."



"Chẹp, chả trách không thu được tín hiệu của CB-232, Đế Quốc lại có vẻ không lo lắng về việc đó, thì ra bọn họ đã sớm phòng bị" Robert Parnell cáu kỉnh nói," Lần trước vất vả nửa ngày, cuối cùng thành công cốc."



" Hơn nữa lần này đi một chuyến cũng coi như vô ích, vừa mệt gần chết lại không thu hoạch được gì, sớm biết như thế, còn không ở lại trạm không gian Phong Thành còn hơn." Thiếu tá Turner bổ sung một câu.



" Ông anh ơi, bên ông anh mệt cái quái gì chứ, mệt phải giống như bọn đàn em này, thường xuyên chui ra rồi chui vào khoang lái, cứ dăm tiếng lại xuất kích một lần, đội đột kích của ông anh có cần xuất kích đâu, cả ngày đứng ở trong tàu, còn nói mệt gần chết? Nếu thế thì thằng em đây và bọn choai choai dưới trướng chắc đã mồ yên mả đẹp cả rồi nhỉ?" Robert Parnell chép miệng, làm bộ sắp chết đến nơi.



"Này này, đừng có thấy bọn này cả ngày ở trong tàu mà nói hành nói tỏi nhé! Để giữ trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bọn anh đây cũng phải huấn luyện ông em ạ, huấn luyện không mệt sao? Mà mệt mỏi nhưng không được nghỉ ngơi, còn phải gác nữa chứ. Nhất là lúc tiến vào trạng thái báo động vàng, báo động đỏ cả ngày không ngừng, vừa mới nghe đội trưởng báo chiến hạm địch đang tới gần trước mặt, chuẩn bị chiến đấu, vừa thôi thì một sau lại nghe báo chiến đấu cơ địch cách chúng ta chỉ có bao nhiêu bao nhiêu, lại chuẩn bị chiến đấu! Mẹ nó, cho dù không huấn luyện, chỉ cần tâm lý cứ căng như dây đàn suốt ngày thế cũng đủ mệt chết rồi......" Thiếu tá càu nhàu nói.



"Được rồi! Được rồi!" Thụy Sâm cắt ngang ‘bản tình ca muôn thủa’ của hai người," Coi như là một lần huấn luyện được không, thành quả là hiện nay các phi công của chúng ta đại bộ phận đã điều khiển thành thạo Ảo Ảnh và Tia Chớp loại trinh sát rồi đúng không? Đội đột kích, ừm, ít nhất cũng được huấn luyện cho tâm lý vững vàng hơn."




" Có sức càu nhàu, không bằng mọi người cùng nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì bây giờ, rõ ràng là, hiện tại lại đi đuổi theo đội tàu CB-232 đã không còn ý nghĩa. Container được dỡ xuống ở đâu, khi nào, vì cứu Dranov chúng ta đã bị trì hoãn một thời gian quá dài, bây giờ nó chỉ sợ đã chuyển đi không biết bao nhiêu chặng, e rằng rất tìm được."



"Quay về trạm không gian Phong Thành đi," Robert Parnell nói." Thứ nhất là có thể tránh đợt truy quét này của Đế Quốc, thứ hai cũng có thể cho mọi người nghỉ ngơi một chút."



" Tôi lại cho rằng chúng ta nên tiếp tục đuổi theo chiếc container," Sonia nhẹ giọng nói," Nếu bây giờ bỏ qua thì sẽ rất đáng tiếc, huống chi, đây là manh mối duy nhất mà chúng ta còn nắm được."



"Nhưng mà, không phải chúng ta còn có vị tiến sĩ, tên là gì nhỉ?"



" Tiến sĩ Cole-El Emerson!." Tiến sĩ Li Puman trả lời thay Sonia, ông ta chắc chắn sẽ không thể quên được cái tên này.



" Đúng rồi, tiến sĩ Cole-El Emerson, cái tên bị lãng quên, Ralph, trong báo cáo của cậu không phải nói, có thể khẳng định hắn ta có liên quan mật thiết với kế hoạch Omega sao?"



"Quả thật đúng như thế," Thiếu tá Ralph gật đầu khẳng định." Theo các tư liệu thu được từ Cục An toàn Đế Quốc, tiến sĩ Emerson có bối cảnh và hành tung được quan tâm rất đặc biệt, hơn nữa với trình độ lý luận về siêu không gian, nhất là lý luận về du hành trong không gian gấp khúc của ông ta, tôi dám đánh cược, ông ta chắc chắn có liên quan chặt chẽ đến quá trình xây dựng và chế tạo “Kẻ tuần tra vũ trụ”, tiến sĩ lần này đã lập công lớn."



"Khụ khụ......" Khuôn mặt của tiến sĩ Li Puman có chút hồng.



" Thiếu tá, về tiến sĩ Emerson, hiện nay có tiến triển gì không?" Sonia bình tĩnh hỏi.




" Không có," Thiếu tá Ralph tiếc nuối lắc đầu," Tuy rằng chúng ta đã biết tên của ông ta, cũng như biết địa chỉ, bối cảnh, hoàn cảnh trưởng thành, nhưng đó đều là tư liệu công khai, hơn nữa cũng không quan trọng, bản thân tiến sĩ, vào năm 802 theo lịch Vũ Trụ, đã đột nhiên mất tích, không có thêm tin tức gì từ đó đến nay, cũng không thêm bất cứ luận văn hoặc công trình nghiên cứu, trừ phi ông ta đã chết, nếu không, ngoài Cục An toàn Đế Quốc, chẳng ai có đủ bản lĩnh để làm một người biến mất sạch sẽ như vậy."



"Vậy lấy gì để khẳng định ông ta còn sống? Có lẽ ông ta đã chết thật rồi thì sao?" Robert Parnell tựa hồ cảm thấy hứng thú.



"Không có khả năng, cha mẹ ông ta đều còn sống, chúng ta phải biết, tuy rằng chưa bao giờ xuất hiện công khai, nhưng hàng năm ông ta vẫn có một hai lần nói chuyện với cha mẹ, cho nên khẳng định ông ta không chết, nhưng muốn liên hệ, thậm chí ngay cả cha mẹ ông ta cũng không biết cách, người của chúng ta cũng không có biện pháp, dù sao cũng không thể đi bắt cóc cha mẹ ông ta chứ? Cho dù có bắt cóc, tôi phỏng chừng cũng không có tác dụng gì ngoài việc khiến ông ta ác cảm với Đồng Minh và khiến cho Cục An toàn Đế Quốc cảnh giác." Thiếu tá bất đắc dĩ nói," Về cơ bản đến cuối năm ông ta mới có thể nói chuyện với cha mẹ, chúng ta có thể đợi đến lúc đó sao? Cho dù có thể, thông tin chắc chắn cũng bị theo dõi, có thể nói cái gì? Đây đúng là chuyện khiến người ta đau đầu."



" Nói tóm lại, trong khoảng thời gian ngắn không thể trông cậy vào theo tiến sĩ Emerson để có đột phá?"



" Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là như thế."



" Cho nên tôi mới nói chiếc container là manh mối duy nhất, chúng ta còn có lựa chọn sao? Trở lại trạm không gian Phong Thành thì có thể làm gì?" Sonia hỏi ngược lại.



" Được rồi, mọi người nói nói xem, nên làm thế nào để tìm cái container trời đánh đó?" Thụy Sâm thở dài một hơi, xem ra không thể trông cậy được vào manh mối kia, trạm không gian Phong Thành cùng không thể về, bây giờ nên làm cái gì? Bọn họ phải chọn một phương án, chẳng nhẽ có thể đứng đơ một chỗ ở đây hay sao? Tiếp tục truy đuổi theo dấu vết của container, tuy rằng cũng không có hy vọng gì lớn, nhưng chí ít cũng hơn là không làm gì.



"Kỳ thật muốn đi theo tung tích của chiếc container cũng không khó như mọi người tưởng tượng đâu" Từ này giờ vẫn im lặng, Phi Luân đột nhiên cười nói," Đừng quên thiết bị theo dõi trên container vẫn có khả năng chưa bị phát hiện, năng lượng cho nó ít nhất có thể duy trì nửa năm hoặc hơn, nếu chúng ta may mắn tiếp cận đến phạm vi theo dõi, có thể bắt được tín hiệu một lần nữa cũng không phải không có khả năng. Mặt khác, tuy rằng chúng ta không biết container giờ này đang ở đâu, sẽ dỡ xuống ở địa điểm nào, nhưng có người biết, chúng ta có thể đuổi theo nó từ nơi đâu."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.