Khoang chỉ huy trung tâm của căn cứ Omega, cánh cửa ra vào nhẹ nhàng khép lại không một tiếng động.
"Đã lâu như vậy rồi mà quân phản loạn vẫn còn chưa tới hay sao?" Thượng tướng Giro Steve đi tựa, tựa hồ bâng quơ thuận miệng hỏi một câu, có điều cách mà ông ta hỏi đã thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn của ông ta.
"Vẫn chưa có gì, thưa thượng tướng." Trung tướng Corleone vội vàng đứng dậy, cung kính làm ra trả lời.
"Có lẽ bọn chúng trì hoãn vì lý do gì đó, cũng có lẽ là do quá mức cẩn thận, dù sao chúng ta đột nhiên rút toàn bộ lực lượng, quân phản loạn không rõ tình huống như thế nào nên hành động đương nhiên phải cẩn thận hơn bình thường..." Một sĩ quan tham mưu phỏng đoán.
"Có thể thế, có điều, bọn chúng nhất định sẽ đến, bọn chúng không có khả năng bỏ qua cơ hội này....." Thượng tướng Steve ngẩng đầu nhìn màn hình chiến thuật lớn trước mặt, nói chậm rãi từng tiếng một như đang muốn thuyết phục chính mình, để ông ta có thêm sự kiên nhẫn, an tâm chờ đợi......
"Đúng vậy, thượng tướng, nếu quân phản loạn không cương quyết tìm đến đây, chúng sẽ không phí nhiều công như thế để đặt thiết bị theo dõi." Trung tướng Corleone cũng phụ họa.
Sắc mặt thượng tướng thoáng dịu đi một chút," Công tác thí nghiệm tiến triển như thế nào?"
"Tất cả các thiết bị đã kiểm tra xong, không có gì khác thường, chúng tôi theo lệnh của ngài đã bắt đầu tiến hành các bước lắp đặt cuối cùng, hiện công tác lắp ráp gần như đã hoàn thành, bước tiếp theo là chuẩn bị tiến hành kiểm tra tổng hợp toàn bộ hệ thống, bảo đảm không có chuyện gì xảy ra." Trung tướng Corleone báo cáo.
" Ừ! Cũng không tệ lắm. Tiến độ tuy không hoàn toàn khiến người ta vừa lòng, nhưng mà miễn cưỡng có thể chấp nhận được." Thượng tướng gật đầu," Trừ phi có tin về hạm đội phản loạn, những chuyện khác không cần hội báo với ta, tự ông quyết định là được, tóm lại, ta sẽ trở lại đây đúng thời gian dự định. Tướng quân!" Giọng nói của thượng tướng mang theo một tia sắc lạnh." Tin xấu ta đã nghe quá nhiều rồi, hy vọng ngài sẽ không bắt ta phải nghe thêm một tin nữa!"
" Tuyệt đối sẽ không, tướng quân." Trung tướng Corleone đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời.
"Tốt....."
Trung tướng hơi chút do dự một chút, sau đó đi theo thượng tướng Steve ra khỏi khoang chỉ huy, thấp giọng hỏi," Thượng tướng, nếu toàn bộ mọi thứ đều bình thường. Chúng ta có xuất phát theo đúng kế hoạch hay không?"
" Đương nhiên! Chuyện này còn có vấn đề gì sao?" Thượng tướng ngừng lại, giọng nói ông ta hơi đanh lên, tựa hồ bực mình vì câu hỏi ngu xuẩn đó.
"Nhưng còn hạm đội của quân phản loạn thì sao? Nếu đến lúc đó bọn chúng vẫn không xuất hiện, chúng ta sẽ tiếp tục chờ đợi hay chủ động truy kích và tiêu diệt bọn chúng? Có điều trước mắt chúng ta vẫn không có tọa độ hạm đội địch."
"Vậy tạm thời hãy mặc kệ, buông qua cho bọn chúng đi." Thượng tướng trầm mặc một chút, sau đó chậm rãi nói." Cho dù cái hạm đội đó có đáng ghét tới đâu, cuối cùng cũng chỉ đơn giản là một hạm đội, chúng ta không cần tiêu hao thời gian và tinh thần đi tìm chúng. Casin đề nghị rất có đạo lý, dùng cách rút củi dưới đáy nồi là một biện pháp hữu hiệu để đối phó với chúng, mất đi chỗ dựa là cơ cấu Đồng Minh, hạm đội này sẽ chỉ là cánh bèo trôi theo dòng nước, căn bản không thể duy trì hoạt động tiếp, có thể duy trì hạm đội tránh khỏi việc giải tán cũng thừa đủ cho đám chỉ huy ở đó điên đầu rồi, làm gì còn thời gian quấy rối Đế Quốc nữa."
"Đầu tiên hãy giải quyết bộ tổng chỉ huy quân phản loạn Đồng Minh, nếu chúng ta may mắn, có khi lúc đó hạm đội của chúng mới đến đây, đến khi đó quay lại xử lý chúng cũng không muộn."
" Rõ! Tôi hiểu thưa tướng quân!"
Thượng tướng không nói gì nữa, quay người lại, sải bước đi khỏi tháp chỉ huy.
Chỉ có điều trung tướng không nhìn thấy trong một thoáng xoay người ấy, gương mặt của thượng tướng trở nên méo xệch với những sợi gân xanh vằn trên trán, nếu có khả năng, ông ta đương nhiên muốn lấy cái hạm đội chết tiệt khốn khiếp đó để tế cờ, nhưng nếu đám phỉ đó vẫn không chụi xuất hiện, ông ta cũng không biện pháp nào, không thể chờ mãi ở đây được- ai mà biết khi nào bọn chúng sẽ đến? Cũng không có khả năng chạy khắp vũ trụ như một con chó tìm xương để truy kích cái hạm đội ma đó, ai mà biết khi nào mới tìm được chúng?
Căn cứ khổng lồ này đã tiêu phí rất nhiều thời gian cùng vô số tài lực để tạo ra, đây là đây là con át chủ bài cuối cùng của ông, cũng là con át chủ bào cuối cùng của Đế Quốc. Át chủ bài phải được dùng ở đúng nơi đúng lúc, phải phát huy toàn bộ tác dụng của nó, sứ mệnh của Omega là trở thành sức mạnh có thể xoay chuyển cục diện bị động hiện nay của Đế Quốc, là vũ khí sắc bén để đối phó với quân phản loạn Đồng Minh, với địa cầu Liên Bang, chứ không chỉ là vẻn vẹn một hạm đội....
Lý là như vậy, nhưng kẻ thù không đội trời chung đã gần trong gang tấc mà không có cách nào tiêu diệt chúng, điều này quả thật là đáng tiếc!
Hiện nay ông chỉ hy vọng một điều, lũ khốn đó có thể đến nơi đúng lúc, lúc trước ông ta tán thành ý kiến của thượng tá Riley, rút toàn bộ hạm đội cũng như các thiết bị giám sát tự động về cốt để đám phản loạn đó có thể bình yên tìm tới đây, nhưng hiện tại xem ra tựa hồ tạo thành hiệu quả ngược lại, lũ mặt dơi gan chuột đó hành động càng chậm hơn, nếu lúc trước lưu lại một bộ phận hạm đội, chiến đấu cơ - tuy rằng thực tiễn đã chứng minh những thứ đó căn bản không có tác dụng gì đối với quân phản loạn, nhưng cứ để chúng giả vờ tiếp tục tìm kiếm, có lẽ sẽ tốt hơn.
Có điều quên đi, tất cả đều đã qua, bây giờ mới nói thì chẳng có ý nghĩa gì nữa, kế hoạch đã bố trí hoàn tất, chỉ còn xem quân phản loạn có chui đầu vào rọ hay không…
---------------------------------------------------
Năm chiếc Ảo Ảnh lặng lẽ rời khỏi thái không mẫu hạm Đại Thiên Sứ, dưới cái nhìn của mọi người, chúng dần dần biến mất trong không gian, bay về vị trí đã định.
Nhiệm vụ của bọn họ là tìm kiếm cái cổng siêu không gian cuối cùng, có điều, bởi vì Ảo Ảnh không trang bị động cơ siêu không gian, cho nên bọn họ không thể trinh sát bên kia cổng siêu không gian được, phần kế tiếp của hành động, sẽ do các phi công tình nguyện điều khiển chiến đấu cơ Tia Chớp kiểu trinh sát đảm trách.
Do số lượng Ảo Ảnh và Tia Chớp kiểu trinh sát mang theo trên tàu Đại Thiên Sứ không quá nhiều, số lượng không đến một trung đội, còn số người tình nguyện tham gia đăng ký đã vượt xa quân số của một trung đội, muốn chọn hơn mười người trong đó, theo Thụy Sâm nghĩ hẳn là không quá khó, đương nhiên, anh chàng đã nhầm hoàn toàn, do anh ta gạch phăng tên của Robert Parnell trong danh sách, tiện tay quét sạch tên của các nữ thiên sứ đến từ Liên Bang - Sonia ngoại trừ - điều này khiến cho Robert Parnell cùng các cô gái liên kết bao vây anh chàng ở phòng họp.
"Vì sao chị Sonia được đi, bọn này lại không được?" Anne giận đến đỏ mặt, hùng hùng hổ hổ hỏi.
"Thôi thì đội trưởng cũng chấp nhận được! Có điều, Thụy Sâm a, anh nói một chút đi, kỹ thuật bay và năng lực không chiến của em có chỗ nào kém hơn Roskill, Ai Ermeng hay Louis, có nghĩ thế nào cũng không thấy bọn họ có chỗ nào thích hợp hơn em? Tiêu chuẩn chọn lựa của anh là cái gì thế? Xem ra rất đáng hoài nghi đấy!"
" Đúng vậy, chờ cả nửa ngày, kết quả là đem người ta ấn vào tiểu đội Ảo Ảnh," Chương Tiểu Tinh bất mãn gầm gừ," Ảo ảnh căn bản không có khả năng xuyên siêu không gian, chỉ có thể hoạt động ở bên này, tốn nhiều công sức như thế, cuối cùng chỉ làm nền cho người khác."
"Đừng nói nữa, trừ chị Sonia, tất cả những người đến từ Liên Bang như chúng ta không một ai có tên! Thụy Sâm, anh có thấy bất công không? Hay là anh có thành kiến với bọn này......"
"........"
Đây là cứng rắn! Đây là uy hiếp!
Bị một đám con gái mồm năm miệng mười vây quanh, Thụy Sâm cảm thấy đầu như muốn vỡ ra, giải thích cả nửa ngày, đám con gái vẫn kiên quyết không buông tha, đưa ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn sang Sonia, cô nàng hoàn toàn không có chút đồng tình nào, đã không khuyên giải thì thôi, cô nàng ngồi thoải mái trên một cái ghế bên vách, một tay che miệng cười thầm, thiếu mỗi túi bỏng ngô nữa là thành đang ngồi trong rạp xem phim hài...
Hừ hừ! Đây là cô nàng cố ý trả thù! Thụy Sâm cũng đành chịu, căn bản là ban đầu, anh chàng còn cả gan gạch phăng tên Sonia trong danh sách tình nguyện. Đương nhiên nguyên nhân không chỉ vì Sonia là người yêu của anh hay các cô gái Lam Thiên Sứ như hoa như ngọc, điều anh không muốn là đẩy những người từ ngàn dặm xa xôi Liên Bang đến nơi xa lạ này để giúp Đồng Minh vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Ngoài ra, tuy năng lực tác chiến của họ là rất mạnh, Sonia là người thứ hai sau anh, cũng có thể coi là linh hồn của cả phi đội, nhưng đây là nhiệm vụ trinh sát, không cần đến các chuyên gia không chiến như thế, số chiến đấu cơ của Đế Quốc ở bên kia nhất định nhiều gấp nhiều lần số chiến đấu cơ của họ, cho dù năng lực không chiến có lợi hại tới đâu, có thể quét sạch chúng sao? Khi trinh sát nếu gặp chiến đấu cơ địch, biện pháp sáng suốt nhất là lợi dụng tốc độ vượt trội, khả năng gia tốc tốt, và rada có tầm quét xa, nhanh chóng tránh khỏi đường bay của địch, điều này đâu cần các kỹ xảo tác chiến phức tạp, một phi công bình thường có kinh nghiệm, nhất là có kinh nghiệm điều khiển Tia Chớp loại trinh sát là đủ rồi, để các Ace cho nhiệm vụ này rõ ràng là lãng phí.
Đương nhiên, Thụy Sâm nhất định phải tham gia, nhưng vì thế, Thụy Sâm bị “liên minh” Sonia và Phi Luân uy hiếp, hai cô gái kiên trì rằng cần phải có người đi theo “trông chừng” Thụy Sâm, nếu Phi Luân không thể tham gia, Sonia nhất định phải đi, tuy rằng Thụy Sâm cũng muốn thể hiện tinh thần bất khuất, giữ lấy sự tôn nghiêm của người chủ gia đình, kiên quyết ‘một bước không đi, một ly không rời’, nhưng sau khi trên người xuất hiện vô số những vết bầm tím do hai ngón tay của Phi Luân và dấu vết của hàm răng trắng như ngọc của Sonia, anh chàng đành phải “cúi đầu” khuất phục, tuân theo ý chỉ.
Có điều, thôi thì ‘nhất vợ nhì trời’, ừ thì bà xã không thể chống lại, (hai bà thì lại càng không thể), nhưng những người khác, cho dù có đau đầu đến đâu, Thụy Sâm vẫn có thể liều chết cắn kiên quyết không đầu hàng, cho đến các nàng khô cổ mỏi miệng, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"...... Người anh em, chẳng phải lần nào đối mặt với gian khổ chúng ta cũng cùng nhau chiến đấu ư? Chẳng nhẽ lần này mày lại nỡ lòng nào để lại người anh em kết nghĩa, như thế rất không có nghĩa khí đấy......" Robert Parnell thân thiết ôm vai của bạn nói.
Đây là mềm!
Cứng rắn còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ mềm? Sau một trận đại chiến nước bọt với các cô gái, Thụy Sâm bỗng nhiên phát hiện tài ăn nói và biện luận của mình đã được đề cao không ít, thế là anh chàng mồm năm miệng muời, từ tương lai của Đồng Minh đến trách nhiệm với hạm đội, với liên đội, từ tình nghĩa anh em bạn bè đến tình cảm với Anne v.v… khiến Robert Parnell cảm thấy đầu quay như chong chóng, mãi đến khi phát hiện có chuyện gì đó không đúng thì Thụy Sâm đã đứng ngoài cửa, nhanh tay bấm nút đóng của phòng họp lại.
Phù! Thụy Sâm đưa tay lau mồ hôi tránh, tuyển mấy người tình nguyện còn mệt hơn không chiến với thượng tá Riley.
"Đáng đời!" Cô nàng từ này đến giờ vẫn ngồi xem phim không hiểu đã đi theo anh ra ngoài từ lúc nào, chỉ thủng thẳng tặng một câu rồi đi mất.