Rời khỏi thiên hà New London, đoạn đường còn lại có thể nói là thuận lợi một cách kỳ diệu, sau một tuần rong ruổi, cuối cùng Thụy Sâm và Sonia đều đã xuyên qua tuyến cách ly giữa Đế Quốc và Đồng Minh, trở về với Đồng Minh.
Sự trở về của hai người được hoan nghênh nhiệt liệt, tướng quân Martin, phu nhân Almeida đều gửi đến cho họ những lời chúc mừng tốt đẹp nhất đối với những hành động đầy kỳ tích của hai người, nếu có điều gì khiến họ còn có chút tiếc nuối thì chỉ là họ trở về không đúng lúc, không kịp nhìn thấy con tàu Đại Thiên Sứ và hạm đội cơ đội độc lập số 5 thân yêu, hạm đội của họ đã rời khỏi đội hình Đồng Minh trước đó chỉ mấy ngày, thực hiện nhiệm vụ đánh phá các tuyến giao thông tiếp vận của Đế Quốc, tuy rằng nhiệm vụ thành công, hạm đội vẫn còn trên đường trở về, cho nên hai người còn phải chờ thêm vài ngày nữa mới có thể gặp lại đồng đội.
Toàn bộ các hạm đội của Đồng Minh hiện đã hoàn toàn rút vào bóng tối, các đòn tấn công Đế Quốc lại sử dụng trở lại chiến thuật du kích cũ—mà hạm đội độc lập cơ động số 5 có thể nói là chuyên gia trong lĩnh vực này. Có điều, theo suy nghĩ ban đầu, sau khi đánh bại đợt tấn công quy mô lớn của hải quân Đế Quốc, lại nhận được khối lượng viện trợ khổng lồ từ Liên Bang, chỉ cần nửa năm đến một năm, sau khi các hạm đội chỉnh biên hoàn thành, bố trí nhân lực đầy đủ, huấn luyện thủy thủ và phi công hoàn tất, Đồng Minh sẽ có khả năng trực diện đánh trả Hải quân Đế Quốc, thậm chí các trận đánh giằng co lúc trước ở biên giới Quỷ Vực cũng là để phục vụ huấn luyện tác chiến chính quy cho các chiến hạm, nhưng không ngờ, sự lạc quan vẫn còn quá sớm, nếu thực lực của Đồng Minh tăng cường, Đế Quốc cũng không chịu ngồi yên, chỉ một căn cứ Omega cũng có thể khiến cho công lao của họ tan thành bọt nước.
Ngày xưa người Trung Quốc có một câu nói rất hay. “Mười năm phấn đấu gian khổ, một đêm lại quay lại trước giải phóng” có lẽ là muốn nói đến loại tình huống này.
Sự tồn tại của căn cứ Omega chẳng khác nào một thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu Đồng Minh, không ai biết nó sẽ rơi xuống khi nào, bởi vì khả năng cơ động khủng bố và tính bất ngờ đến chết người của nó, Đồng Minh bị hạn chế rất nhiều trong việc lựa chọn chiến thuật khi đối đầu với Đế Quốc, thậm chí là khi thực hiện phục kích, chiếm được thế bất ngờ, thậm chí là khi có được ưu thế lớn về số lượng trước hạm đội Đế Quốc cũng không thể yên tâm. Do căn cứ Omega không cần dùng cổng siêu không gian, không ai biết rõ khi nào nó sẽ xuất hiện, cũng không ai hạn chế được sự xuất hiện của nó, hơn nữa căn cứ không đóng cố định ở đâu – hôm nay Đồng Minh nắm được vị trí của nó, ngày mai nó đã có thể ở nơi khác, không ai biết chính xác nó đang ở nơi nào vào lúc nào. Nhờ có nó mà các hạm đội của Đế Quốc luôn có thể nhận được sự tiếp viện đúng lúc và hiệu quả, thử tưởng tượng mà xem, khi các hạm đội Đồng Minh còn đang giao chiến với hạm đội Đế Quốc, căn cứ Omega đột nhiên xuất hiện từ sau lưng với toàn bộ hỏa lực và hạm đội hộ vệ của nó… Lúc đó vai trò của thợ săn và con mồi sẽ đảo ngược 180 độ.
Đối Đồng Minh mà nói, hiện tại mỗi một trận đánh, nghiêm khắc nói,nhiều ít gì đều mang tính đánh bạc với số phận, cho nên, nếu không đến bước đường cùng, bọn họ sẽ không tự xuất hiện hoặc chủ động lựa chọn chiến đấu. Mà mỗi một trận đánh, nhiệm vụ đầu tiên là toàn lực gây nhiễu điện tử, ngăn cản mọi tín hiệu cứu viện có thể phát ra, nhưng làm như vậy, tính phiêu lưu trong quá trình tác chiến vẫn cao đến mức không thể chấp nhận nổi, bởi vì việc quấy nhiễu điện tử không thể đảm bảo sẽ thành công trăm phần trăm, hoàn cảnh, thiết bị, con người v.v… đều chứa đựng những nhân tố ngoài ý muốn mà không ai có thể biết trước được, vạn nhất nếu có một lần tín hiệu cấp cứu truyền được ra ngoài, cái căn cứ chết tiệt kia lại bất hạnh ở gần đó ....
Những chuyện như thế không cần xảy ra nhiều lắm. Một lần cũng đủ để làm cho Đồng Minh mất hẳn một hạm đội rồi, Đồng Minh nói cho cùng có thể có mấy hạm đội tác chiến?
Ngoài ra còn một phương thức khác có vẻ an toàn hơn. Căn cứ vào hoạt động của căn cứ Omega, lựa chọn những thời điểm nó đang tiếp tế hoặc lựa chọn các vị trí quá xa so với vị trí hiện tại của nó để tổ chức chiến đấu. Nhưng nhưng điều này lại hạn chế đến mức tối thiểu mọi hành động tác chiến của Đồng Minh, bởi vì cơ hội tác chiến thật sự quá ngắn, tình huống biến đổi rất nhanh, khi tin tình báo đến tay Đồng Minh, chỉ cần hạm đội chuẩn bị hơi chậm, hoặc đơn giản là khi đó chẳng có mục tiêu nào có giá trị là hết.
" Hạm đội không thể xuất kích, gần đây nếu có tác chiến đều là ở quy mô nhỏ, đối tượng là các đội tàu đi lẻ của Đế Quốc, mà hiện tại Đế Quốc ngày càng hoàn thiện hệ thống hộ tống, các căn cứ quân sự tiền tiêu và trạm không gian đang được gấp rút xây dựng, dần dần hình thành một cái lưới, một cái lưới đang muốn chụp xuống đầu chúng ta,....." Thượng tướng Martin nói với một nét mặt căng thẳng "...... Mặc dù các hạm đội coi như vẫn còn đầy đủ, cho đến nay vẫn chưa có một tổn thất lớn nào, nhưng đó chỉ là tạm thời, từ khi rút vào bóng tối, chúng ta đã mất đi rất nhiều căn cứ, trạm không gian, và các hành tinh trọng yếu, công tác tiếp tế ngày càng trở nên khó khăn, không bao lâu nữa, hạm đội khổng lồ mà chúng ta phải vất vả lắm mới lập lên, chỉ e cũng khó có thể duy trì......"
Chiến tranh là cuộc chiến của hậu cần, trong đầu Thụy Sâm nảy ra câu cách ngôn đó.
" Hết thảy ngọn nguồn chính là từ cái căn cứ Omega chết tiệt đó, muốn giải quyết vấn đề, chúng ta đương nhiên cũng chỉ có thể theo bệnh bốc thuốc. Thượng tá, cậu có hiểu không?" Tướng quân Martin nói ngắn gọn với Thụy Sâm về tình hình trước mắt của Đồng Minh rồi ngừng lại, hai mắt nheo nheo nhìn anh.
" Cấp trên muốn tấn công căn cứ Omega sao? Tôi nghe nói, các hạm đội đang tập kết chuẩn bị có một hành động lớn." Thụy Sâm đương nhiên là hiểu ý tướng quân.
" Thế nào? Chàng trai?" Thượng tướng Martin không phủ nhận,"Cậu trở về vừa đúng lúc, chúng ta cũng đang cần đến cậu, có niềm tin không?"
Thụy Sâm cười cười, anh không trả lời thẳng câu hỏi," Chẳng giấu gì tướng quân, khi còn ở hành tinh New London, mỗi ngày nghe tin Đế Quốc đã chiến thắng như thế nào như thế nào phát nhàm tai rồi, tôi cũng đang muốn thay đổi khẩu vị đây."
" Tốt lắm!" Tướng quân Martin tán thưởng vỗ vỗ vai Thụy Sâm," Cái tôi cần là tinh thần này của cậu."
“Có điều, tướng quân à! Căn cứ Omega hoàn toàn không giống với bất cứ căn cứ nào khác mà chúng ta đã từng giao chiến trước đây. Nó không những có hỏa lực cực mạnh, màn chắn năng lượng khổng lồ, ngoài ra còn có một số lượng lớn hạm đội làm nhiệm vụ hộ vệ cùng số lượng không rõ các chiến đấu cơ mang theo bên trong, trên tất cả những thứ đó là khả năng xuyên vào siêu không gian bất cứ lúc nào của nó, nhờ thế cho dù có bị tấn công bới một lực lượng vượt trội nó vẫn có khả năng xuyên qua siêu không gian để chạy trốn.” Thụy Sâm từ từ thu lại nét cười trên mặt, trong những ngày ở hành tinh New London, anh và Sonia cũng đã từng thảo luận với nhau rất nhiều lần về phương thức tấn công căn cứ Omega nhưng đêỳ không nghĩ ra cách nào hay cả.” Nếu muốn tiêu diệt nó, chúng ta cần có một kế hoạch vẹn toàn, nhất định phải thành công, đối với Đồng Minh mà nói có lẽ cơ hội cũng chỉ có một lần, cũng có thể nói là lần cuối cùng!”
“Đừng quá lo, chàng trai, tổng bộ cũng hiểu điều đó, có điều chúng ta cần là thắng lợi chứ không phải là tự sát.” Tướng quân Martin cười nói. “Phương án tấn công tuy mạo hiểm nhưng không phải là không có khả năng, mà chỉ cần có khả năng chúng ta đều phải thử. Tuy rằng chúng ta không thể nắm chắc trăm phần trăm chiến thắng nhưng nếu không hủy diệt nó thì đến một cơ hội nhỏ chúng ta cũng chẳng có nữa.” Vị tướng cười phá lên nói thêm. “Có điều nếu không có cậu ở trong đội hình, tôi cũng thấy không yên tâm, bây giờ thì tốt rồi.”
“Tướng quân! Ngài cũng quá khen rồi, bất luận tại hạm đội cơ động độc lập số 5 hay hạm đội 7 đều có những phi công có trình độ hoàn toàn không kém gì tôi, không có tôi họ cũng có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.” Thụy Sâm hơi xấu hổ nhưng mặc dù nói lời khiêm tốn anh cũng không tránh khỏi cảm giác phiêu diêu khi được cấp trên tin cậy đến thế.
“Tôi không nói đùa đâu! Nhiệm vụ bình thường đương nhiên không làm khó họ được, nhưng ở trong lần hành động này, cái chúng ta cần là sáng tạo nên kỳ tích ở những giây phút quyết định, mà điều đó chỉ có cậu mới làm được. Ở đây cần không chỉ là tài hoa mà còn cả sự may mắn cũng như tâm lý đối với mỗi người tham gia kế hoạch nữa.” Tướng quân Martin hiểu rất rõ điều đó, với những thành tích hay nói đúng hơn là kỳ tích mà Thụy Sâm đã tạo ra suốt từ khi tham gian Đồng Minh đến nay, anh đã tạo cho mình một hình tượng và uy tín mà không ai có thể thay thế nổi, chí ít là về phương diện phi công chiến đấu, trong giây phút thực hiện kế hoạch quan trọng có tính sinh tử, một nhân vật như thế không có ở trong đội hình, mọi người không cảm thây lo lắng mới là lạ.
“Đương nhiên chỉ có lòng tin còn chưa đủ!” Ngừng một chút, tướng quân Martin nói tiếp. “Như cậu đã nói lúc trước, chúng ta cần một kế hoạch hoàn hảo! Cảm tạ trời phật phù hộ, trong giây phút quyết định cậu đã đưa ngài tiến sĩ về đây, là người đề xướng lý luận và chủ trì chế tạo căn cứ Omega, ông ấy có sự hiểu biết rất thấu đáo với hệ thống “Người tuàn tra vũ trụ.”, có lẽ tiến sĩ chính là mấu chốt để chúng ta xác định nhược điểm của mục tiêu, từ đó điều chỉnh kế hoạch cho hoàn thiện, tăng thêm phần thắng cho chúng ta. Cậu đã hiểu chưa?”
Tướng quân Martin nói với giọng vui vẻ, chỉ riêng Thụy Sâm và Sonia trở về đã đủ hay rồi, thế mà họ còn mang cả tiến sĩ… về. Có tiến sĩ trong tay cũng đồng nghĩa với việc Đồng Minh sẽ có kỹ thuật về du hành gấp khúc không gian trong tay, một bộ tổng chỉ huy tùy ý di động mà không chịu sự hạn chế của các cổng siêu không gian, một hạm đội bất cứ lúc nào cũng có thể có mặt để tiến hành tác chiến với quân thù, viễn cảnh ấy khiến người ta cả thấy phấn chấn!
“Rõ! Tôi hiểu thưa tướng quân!”
“Cầm lấy cái này, từ nay cho đến lúc hạm đội cơ động độc lập số 5 quay lại căn cứ, cậu hãy đọc nó cho cẩn thận, đây là phương án công kích sơ bộ, đọc nó để hiểu những phương án mà chúng ta dủng để đối phó với căn cứ Omega, theo tôi nghĩ cho dù có điều chỉnh phương án mới đi chăng nữa cũng không rời khỏi cái khung ban đầu này đâu.”
Khi Thụy Sâm lật trang đầu tiên có đóng dấu tuyệt mật của tập tài liệu, đập vào mắt anh là bốn chữ lớn “Kế hoạch Hậu Nghệ.”