" Thoát ly ngay!"
Là một trong những phi công thiện xạ, Thụy Sâm có cái cảm giác nhạy bén mà chỉ những nhà thiệt xạ xuất sắc nhất mới có, không cần quan sát đường đạn, cũng không cần phải nghĩ đến chuyện đánh bồi một đòn nữa, ngay vào khoảnh khắc siết ngón tay lên cò súng, cảm giác luồng sáng trắng chói lòa qua khóe mắt, anh đã có thể tin chắc phát đạn sẽ trúng đích, vận mệnh của anh, vận mệnh của Đồng Minh đã được quyết định vào khoảnh khắc ấy – thiết bị tạo trường trọng lực của căn cứ Omega coi như đã bị phá hủy.
Đây cũng là nguyên nhân mà Thụy Sâm kiên trì đòi sử dụng pháo plasma mà không phải là ngư lôi hoặc tên lửa, tên lửa không đủ uy lực còn ngư lôi lượng tử thì lại uy lực có thừa, nhưng với một nhiệm vụ đòi hỏi đột phá khó khăn như thế này, mang theo khối lượng thừa, dù không lớn, cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng cơ động của chiến đấu cơ, thêm vào đó, cả hai loại vũ khí trên đều có một nhược điểm, là vũ khí thật thể, chúng đều có thể bị hỏa lực chiến đấu cơ hoặc pháo đài phòng không phá hủy, chắc chắn chẳng bao giờ Thụy Sâm có thể quên được lần bị bắn rơi ở thiên hà New Siberia, ngư lôi của anh vừa phóng ra đã bị hỏa lực phòng không địch kích nổ, cho nên cho xác suất xảy sự cố như vậy là rất nhỏ, nhưng do tính quan trọng của hành động lần này, anh thật sự không muốn có gì bất ngờ có thể ảnh hưởng đến thành công.
Chỉ cần không bị lệch khỏi mục tiêu, vũ khí năng lượng chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả tối đa, không một loại vũ khí nào khác có thể ảnh hưởng đến nó, đương nhiên, màn chắn năng lượng là thứ đối phó hữu hiệu nhất với các loại vũ khí chùm tia, đáng tiếc lúc này màn chắn của căn cứ Omega...
Chiến đấu cơ vừa mới chuyển hướng, Thụy Sâm đẩy mạnh tay ga lên hết mức đồng thời khỏi động After-Burn. Chiếc Tia Chớp chồm lên gia tốc đến tốc độ nhanh nhất để thoát ly. Hiện giờ điều duy nhất mà Thụy Sâm còn nghĩ là thoát cho nhanh, trên đầu anh, hệ thống cảm ứng cho biết màn chắn năng lượng của căn cứ đã gần như hoàn thành, chỉ còn một khe nhỏ để thoát ra. Nếu hệ thống màn chắn khởi động hoàn tất, bọn họ coi như cá trong rọ, chiến đấu cơ của căn cứ cùng hạm đội hộ tống, toàn bộ hỏa lực phòng không sẽ dồn cả vào hai chiếc Tia Chớp bé nhỏ, Thụy Sâm thật sự cảm thấy đây không phải là chỗ tốt để ăn mừng chiến thắng.
" Trúng rồi! Chúng ta đã thành công!" Tiếng trung úy Nick hét lên như điên trong tai nghe, không có sự tự tin như Thụy Sâm, động tác thoát ly của anh ta đã chậm một chút, ánh mắt dõi theo luồng sáng plasma cho đến nó hoàn toàn xuyên qua khe hở hẹp giữa bốn cánh cửa đang đóng lại, biến mất trong bóng tối của căn cứ, anh ta không kìm được hưng phấn hét lên.
Một chút chậm trễ cùng sự phấn khích khiến cho động tác của trung úy không được hoàn hảo, bán kính vòng lượn hơi lớn hơn một chút so với bình thường, điều này thậm chí ngay cả trong những trận không chiến kịch liệt nhất cũng không mấy quan trọng, chiến đấu cơ chỉ cần điều chỉnh một chút là ổn. Nhưng......
Chiếc chiến đấu cơ của trung úy Nick nổ tung thành một quả cầu lửa khổng lồ phía sau Thụy Sâm!
Không có một phát đạn nào bắn trúng chiến đấu cơ của anh, thứ cướp đi tính mạng của trung úy là hệ thống màn chắn của căn cứ Omega, một vòng lượn với bán kính hơi lớn một chút khiến cho chiến đấu cơ của anh không kịp xuyên qua khoảng trống giữa hai bán cầu năng lượng, cả chiếc chiến đấu cơ đâm thẳng vào màn chắn vô hình nhưng vững chắc của căn cứ.
" Nick..." Thụy Sâm khẽ rên lên một tiếng, bay phía trước, anh thậm chí không biết chiến đấu cơ của đồng đội vì sao bị phá hủy, điều duy nhất mà anh chắc chắn là, hai biên đội vào công kích, tổng cộng 8 chiến đấu cơ, 8 phi công ưu tú của Đồng Minh, cuối cùng chỉ có mình anh có thể thoát ra.
Mà thậm chí bây giờ Thụy Sâm cũng chưa thể khẳng định điều đó bởi vì chính bản thân anh vẫn đang còn trong vòng nguy hiểm...
Nhưng bất luận như thế nào, cho dù anh có không thoát được, cái giá phải trả vẫn là xứng đáng, nhiệm vụ quan trọng nhất đã được hoàn thành - ngay vào cái khoảng khắc chiến đấu cơ của Nick nổ tung, một cột lửa chói lòa cũng vọt lên từ bề mặt căn cứ, sóng xung kích hất tung những mảnh vụn kim loại vào trong không gian, ngọn lửa như một lời tiễn biệt đối với Nick.
Nếu nói về uy lực, đây chỉ là một vụ nổ nhỏ - còn xa mới có thể so với vụ nổ đã phá hủy căn cứ Trân Châu Cảng năm ấy, với một khối kim loại khổng lồ như căn cứ Omega mà nói, thậm chí nó còn không gây ra một chấn động nhạnh, ngay cả ở khoang chỉ huy trung tâm rất gần đó, người ta cũng chỉ cảm thấy lớp sàn khẽ rung lên một chút, tựa như ai đó làm đổ một chiếc ghế, sau đó tất cả lại khôi phục như bình thường.
Chỉ có điều, tất cả mọi người trong khoang chỉ huy đều ngây ra nhìn vào màn hình, ngọn lửa chói lòa khiến họ cảm thấy tim như thắt lại
Hệ thống màn chắn đã hoàn toàn khởi động xong, nhưng mà, nó đã chậm mất vài giây đồng hồ, vài giây thay đổi cả thế giới.
"Báo cáo tổn thất." Trung tướng Corleone cố gắng lắm mới thốt ra một câu.
"Khu AO-19-22 bị hư hại nghiêm trọng, hệ thống tạo trường trọng lực hoàn toàn bị phá hủy, đã đóng các cửa cách ly đến khu AO-19-22, áp suất ..."
" Đủ rồi, ta không quan tâm đến áp suất, nói cho ta biết, chúng ta còn khả năng dịch chuyển siêu không gian hay không?" Trung tướng vẫn ôm trong lòng một chút hy vọng mơ hồ hỏi.
" Không thể, thưa tướng quân, nếu cứ tiến vào siêu không gian, trường không-thời gian sẽ nghiền nát toàn bộ chúng ta thành các vật chất cấp phân tử, trước khi sửa chữa xong thiết bị tạo trường trọng lực, chúng ta......" Viên sĩ quan kỹ thuật ngưng lại, nhìn sắc mặt của chỉ huy, anh ta quyết định không nói tiếp một cách vô nghĩa, trung tướng hiểu một cách rõ ràng tình trạng của căn cứ, bọn họ coi như bị chôn chân ở đây.
" Tìm mọi cách sửa chữa thiết bị, bao giờ thì có thể miễn cưỡng sử dụng được hệ thống “Kẻ tuần tra vũ trụ”?" Trung tướng Corleone nói với sắc mặt trắng bệch!
" Nếu có đủ phụ tùng thay thế, phỏng chừng....." Sĩ quan kỹ thuật ngập ngừng một chút, cố gắng tìm ra con số nhỏ nhất có thể, hy vọng sẽ làm cho tư lệnh hài lòng, hoặc là ít nhất sắc mặt có thể tươi hơn một chút.
"...... Ít nhất là một tuần."
Một tuần? Câu trả lời khiến cho tất cả mọi người xìu xuống, bình thường một tuần cũng không quá dài, nhưng trong giây phút nước sôi lửa bỏng này, một tuần không thể khiến họ bớt lo lắng.
Đừng quên, hạm đội của quân phản loạn đang tập kết bên ngoài.
" A...... A...... A...... A...... A...... A...... Ta muốn cái đầu của tên khốn Thụy Sâm đó......" Nguyên soái Giro Steve lúc này mới có thể lên tiếng, bắt đầu là một tiếng gầm đầy phẫn nộ, cảm giác như lớp thép dày của thành khoang chỉ huy cũng rung lên bần bật, thậm chí cách mấy hành lang người ta vẫn có thể nghe được, cảm giác được sự căm giận đến mức điên cuồng của ông ta.
Có điều, dường như lửa giận đã nuốt mất trí khôn của nguyên soái đại nhân, ông ta đã quên mất rằng đây không phải là lần đầu tiên ông gào lên những lời này, nhưng “Tuy-lip Đen” thì vẫn nhở nhơ ngoài kia, giáng cho Đế Quốc hết đòn choáng váng này đến đòn đau điếng khác.....
Cũng trong khoảng khắc ấy, ở khá xa căn cứ Omega, trong khoang lái của một chiếc Tia Chớp, cũng có một người không ngừng lảm nhảm.
" Thằng cha Thụy Sâm này, rốt cuộc là mả tổ nhà hắn táng ở hàm rồng hay ba đời nhà hắn tu thân tích đức, căn cứ Omega làm sao lại không đi chỗ nào khác, chọn ngay chỗ của hắn để xuất hiện, đúng là số đỏ, cứ như chỗ nào có hắn là vận may ùn ùn đổ tới nhảy bổ vào trước mũi chiến đấu cơ của hắn vậy, biết sớm như vậy, lúc trước mình sẽ không lên liên đội trưởng làm gì, cứ làm số 2 cho hắn là tốt rồi." Robert Parnell vẫn ca bài ca muôn thủa, rõ ràng anh chàng ghen tỵ với vận đỏ của bạn đến cực điểm.
Do không biết căn cứ Omega sẽ xuất hiện ở đâu, cho nên Thụy Sâm quyết định chia các phi công ưu tú nhất phân tán đều đến các vị trí, bảo đảm bất kể căn cứ Omega xuất hiện ở đâu, đều có ít nhất một siêu Ace nằm trong các biên đội công kích, kết quả là, căn cứ Omega chọn đúng chỗ có Thụy Sâm phục sẵn để xuất hiện, những người khác chỉ có thể chờ đợi kết quả trên mạng radio.
" Vậy bây giờ anh đã là người chết rồi." Anne mất kiên nhẫn cắt ngang bài ca bất tận của Robert Parnell " Đừng lèm bèm nữa, nhanh chóng đi tiếp ứng cho Thụy Sâm đi, nếu anh ấy có chuyện gì, chị Phi Luân và chị Sonia sẽ đau lòng lắm!"
" Biết rồi! Ta cũng đâu có thể bỏ mặc thằng cha đó, thế giới này nếu thiếu hắn sẽ ít đi vài phần hấp dẫn đấy." Anne vừa mở miệng, Robert Parnell lập tức gật đầu như gà mổ thóc " Cả biên đội chẳng phải đang ở tốc độ cao nhất rồi đó sao? Có điều cũng không cần lo cho thằng cha ấy, hắn nhất định không sao đâu, thằng cha này chẳng những có kỹ thuật tuyệt hảo, ngay cả vận may cũng nhiều đến khủng khiếp, muốn bắn rơi hắn không phải là chuyện dễ dàng gì đâu!"
" Tuy nói như vậy nhưng hiện tại anh ấy chỉ còn một mình, tất cả chiến đấu cơ và chiến hạm của Đế Quốc đều dồn hết sự phần nộ lên người anh ấy...."
" Chiến đấu cơ địch cũng không thể xuất kích hết trong cùng một lúc, Tia Chớp lại có ưu thế về tốc độ, em xem, trên thực tế chỉ có mấy chiếc bay đầu là có thể tấn công Thụy Sâm, hơn nữa đã có người đến cứu viện nhanh hơn chúng ta nhiều......"
" Là biên đội số 7 của chị Sonia!" Anne kêu lên đầy hưng phấn " Bây giờ thì có thể chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì rồi."
" Chắc chắn như vậy! Có điều chúng ta cũng vẫn phải nhanh lên đi, những biên đội nằm trong bán kính tiếp viện cũng không nhiều, không thể mất thời gian giằng co với đám S Nữ Yêu truy kích được, nếu không để cả đám chiến đấu cơ địch bu tới, đừng nói biên đội 7, dù cả phi đội 9 của chúng ta có tập trung hết ở đây cũng không thấm vào đâu, lực lượng chiến đấu cơ chủ lực thì lại còn ở xa quá......"
Hiện nhiệm vụ của các biên đội đã thay đổi, bọn họ không có ý định tấn công căn cứ Omega nữa mà chuyển sang yểm trợ cho Thụy Sâm thoát ly, thành công có nghĩa là đưa được người anh hùng bình an trở về, toàn bộ các biên đội ở gần căn cứ đều gia tốc tới trọ giúp Thụy Sâm, còn những người khác quay đầu hướng đội hình hạm đội khổng lồ của Đồng Minh.
Ở nơi đó, từng tốp lớn chiến đấu cơ đang tập hợp đội hình, phía sau chúng là những chiếc thái không mẫu hạm, chiến liệt hạm và tuần dương hạm cũng đang bắt đầu gia tốc, trận tổng công kích sắp bắt đầu.